Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0812

Chương 0812: LỘ RA CHÂN TÌNH

Một chiếc Ferrari màu xanh đen thắng gấp tại trên đường cao tốc! !

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng vội vàng đi xuống xe, phịch một tiếng, đóng cửa xe, thở dốc, nhìn vô số xe cảnh sát đã đến địa điểm xảy ra vụ việc, đang rối rít ghi chép hiện trường lúc ấy, cô giáo quỳ ngã xuống đất, bởi vì gặp phải chuyện hoảng sợ này, đã mất hồn lạc phách khóc kêu to: “Tình Tình ! Tình Tình của tôi !”

“Boss!” Ba người áo đen, nhanh chóng im lặng đi qua! !

Lãnh Mặc Hàn thở gấp, nhìn ba gã thuộc hạ, hết sức đè nén cảm xúc kích động, trầm giọng hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Được đưa đến bệnh viện, tôi xem. . . . . . Dường như cơ hội không lớn. . . . . .” Ba người áo đen đồng thời im lặng cúi đầu.

Lãnh Mặc Hàn nhắm mắt lại, nhớ tới hôm nay dùng cơm ở phòng ăn biển, khuôn mặt những đứa bé kia rất hồn nhiên ngây thơ, vẫn còn nhộn nhạo ở đầu, anh đưa hai tay ra, bóp mạnh trán, cắn chặt răng tiếp tục ép buộc bình tĩnh hỏi: “Địa điểm bắn?”

Một người mặc đồ đen hơi giơ tay.

Lãnh Mặc Hàn xoay người lại nhìn cảnh sát một cái, liền nhanh chóng xoay người, lướt qua hàng rào cao tốc, lập tức giống như con báo đốm, cùng ba thuộc hạ lấy tốc độ nhanh như tia chớp nhanh chóng vọt lên bóng cây, chỉ thấy bóng đen bọn họ thoáng qua! !

Tiến lên tảng đá lớn trên đỉnh núi nào đó! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức giống như thần chết, đứng ở trước tảng đá lớn, nhìn chăm chú vị trí này, còn có một cây tùng vượt qua mặt cỏ nơi nào đó, quả thật lộ ra bước chân người đứng vững, ngừng lại ở chỗ này tương đối lâu. . . . . . Chỉ cần anh vừa nghĩ chính tại vị trí này, một sát thủ nào đó tàn nhẫn bắn súng trường, thân thể của anh nhất thời dâng lên thù hận, kêu to một tiếng, liền giơ quả đấm lên, đấm mạnh vào trên tảng đá lớn kia !

Máu tươi phun ra!

Ba người áo đen không dám lên tiếng, chỉ nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn tự trách, nhìn quả đấm mình tràn ra máu tươi, nghĩ tới mấy tháng qua điều tra vụ án, luôn vào lúc tra được, manh mối lại bị cắt đứt, mà mình nghi ngờ Như Mạt như thế, nhưng lại không tìm được chứng cứ chính xác cô phạm tội ! Đến cùng có phải là cô hay không! ! Nếu quả thật là cô, như vậy một tổ chức đáng sợ dường nào, đang phục vụ cho cô! ! Anh không hiểu, bằng trực giác suy nghĩ đến dạ hành nhân và tấm hình đứa bé ! !

Anh nhất thời cảm thấy rất không có khả năng, nhưng vẫn trầm mặc suy nghĩ, rối lọan, vẫn theo bản năng mạnh mẽ phân tích, thông qua chuyện của đứa bé này, sự kiện ở phòng ăn và suy luận của mình có thể hoàn toàn liên quan nhau, thủ đoạn của cô rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác nghi ngờ đến cô? Anh nóng mắt tiếp tục phân tích. . . . . . nhưng không nghĩ ra, mới hỏi nhanh: “Lúc xảy ra chuyện, Như Mạt đang chỗ nào?”

“Ở hiện trường tiệc tối từ thiện!” Người áo đen nói nhanh: “Từ lúc cô ấy đi ra phòng ăn, người tiếp xúc, gần như đều là người có thân phận bình thường, không đáng nghi. Hơn nữa cũng không có phát hiện nhật kí trò chuyện của cô ấy!”

“Nói cách khác!” Lãnh Mặc Hàn xác định nói: “Mệnh lệnh này phát ra từ phòng ăn!”

Người áo đen không lên tiếng.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay tròn, lúc ấy trong phòng ăn còn có ai, vậy hai vợ chồng người Nhật Bản, hai người khách Pháp, ba giáo viên, một đám trẻ. . . . . . Như vậy trong những người này, cực kỳ đáng nghi đúng là vợ chồng người Nhật Bản, anh lập tức hỏi: “Tôi muốn mọi người tra xét hai vợ chồng người Nhật Bản! ! Tra xét chưa?”

“Tra xét xong! Bọn họ quản thật là vợ chồng! Hơn nữa đã yêu ba năm.” Người áo đen nói.

“Không! Tôi không tin vật này!” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay tròn, nhớ tới khoảng cách đôi vợ chồng kia đi ra, anh tin tưởng phán đoán của mình không có sai, lập tức nói: “Mặc kệ mọi người dùng bất kỳ biện pháp nào, moi ra lai lịch hai người này cho tôi !”

“Vâng! !” Người đàn ông cầm đầu gật đầu.

“Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?” Một người quần áo đen trong đó, nhìn Lãnh Mặc Hàn hỏi.

Hai mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn nhìn tới phía trước, phong cảnh dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp, anh chậm rãi mở miệng, nói: “Đi bệnh viện! !”

***

Bệnh viện!

Một chiếc thương vụ màu đen thắng gấp ở bệnh viện đại sảnh, cửa xe phịch một tiếng mở ra! !

Một cô gái dẫn đầu đi ra, mặc quần áo liên thể màu trắng, áo khoác màu vàng nhạt, chải tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán sáng sủa, trang điểm nhạt, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn màu trắng không chính thống, nét mặt giống như thần chết, đứng ở trước cửa xe, ngửa ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà bệnh viện đồ sộ, đeo kính mắt, hai tròng mắt cô lạnh như băng bị che kín! !

Cánh cửa khác mở ra, hai cô gái mặc váy xếp ngắn hai tầng đi ra, cũng buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong miệng nhai kẹo cao su, cùng nhau hơi ngẩng đầu, nhìn đại sảnh bệnh viện! !

“Đi vào gặp cô ấy! !” Cô gái cầm đầu nói xong, liền nện giày cao gót màu trắng, lạnh lùng đi về phía trước.

Hai cô gái cũng lập tức đuổi theo ở phía sau của cô, cùng nhau chậm rãi nhịp nhàng bước đi về phía trước.

“Tình Tình! ! Tình Tình!” Phòng cứu cấp truyền đến tiếng kêu khóc, vô số phóng viên và cảnh sát tạm thời đang nhốn nháo trước phòng cấp cứu.

Đám người cũng hơi nhiều, nghe nói có một đứa bé ở Viện mồ côi, lúc trở về nửa đường bị trúng đạn.

Ba cô gái vừa đi về phía trước, khuôn mặt lạnh lẽo vừa nhìn chăm chú các phóng viên xung quanh, cảnh sát, còn có đám người. . . . . . thân thể bọn họ giống như chỉ là một âm hồn, đi qua bên cạnh mỗi người, đeo kính mắt phần mềm tìm kiếm mini, tìm kiếm thông tin về danh tính của từng người. . . . . .

“Viện trưởng!” Như Mạt cũng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt, ở trong từng trận ánh đèn flash của phóng viên, nhẹ nhàng vỗ về Viện Trưởng già hơn sáu mươi tuổi ở bên cạnh, sau khi mọi người biết chuyện của Tình Tình cũng đau lòng khó chịu, bà càng nhớ tới cô bé này, gần như lớn lên trên tay mình, bà ngồi ở trên ghế dựa thiết kế, vừa nức nở, vừa dùng khăn tay, lau lệ. . . . . .

Ba cô gái ở trong hoàn cảnh hỗn loạn, lạnh lùng chợt tiến vào đám người, đứng giữa đám người, nhìn Như Mạt! !

Cô gái cầm đầu, tên gọi Uyển Thanh, lạnh lùng tháo kính mát xuống, dùng đôi mắt màu tím đậm, giống như thần chết, nhìn chòng chọc vào Như Mạt. . . . . .

Như Mạt không nhịn được nhớ tới Tình Tình, hai ngày nữa sẽ phải biểu diễn điệu múa, cô bé nhảy điệu múa thiên nga nhìn rất đẹp, lòng của cô lại rất đau xót, nước mắt từng viên nhỏ xuống, không nhịn được nghẹn ngào gọi: “Tình Tình, con gái của tôi . . . . .”

Uyển Thanh hơi híp tròng mắt, chiếc nhẫn màu trắng trên ngón trỏ khẽ nhúc nhích, vị trí ở chính giữa mở ra một cái khe nhỏ, nhắm ngay Như Mạt! !

“Tình Tình! ! Con ngàn vạn lần không được có chuyện! Con ở Viện mồ côi nhiều năm rồi, mỗi ngày mẹ Viện trưởng đều xem con là bảo bối của mình, chúng tôi yêu con! Viện trưởng ngồi tại chỗ, vừa khóc vừa cúi đầu lau lệ.

Như Mạt nghe nói như vậy, trong lòng càng thêm chua xót, trong ví tiền còn có tấm hình rất ngọt ngào xinh đẹp của Tình Tình, cô nhìn tấm hình ngọt ngào này, lại rơi lệ.

Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào cô, giống như linh hồn đã hóa đá.

Như Mạt ngồi ở bên cạnh viện trưởng, vừa đau lòng nóng nảy rơi lệ, vừa không khỏi cảm thấy thân thể bắt đầu dâng lên một chút không ổn, cô cảm giác có một nh mắt, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, cô hơi lộ ra kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn đám người ở đầu kia, lại phát hiện chỉ có phóng viên quen thuộc cùng mấy bệnh nhân, viện trưởng cũng đã đang nhanh chóng đi mất, cô không hiểu nhìn đám người trước mặt, có chút không tin tưởng cảm giác của mình không chuẩn. . . . . .

Hành lang thật dài của Bệnh viện!

Uyển Thanh lạnh lùng dẫn hai cô gái sau lưng, đã cất bước quay lại!

Trước đại sảnh Bệnh viện, chiếc xe thương vụ màu đen, đi xuống hai người đàn ông mặc T-shirt màu đen, quần tây màu đen, đeo kính đen, thấy bọn Uyển Thanh đi ra ngoài, mình cũng nhanh chóng lên xe, lái xe! !

Uyển Thanh nhàn nhạt ngồi vào trong xe, chậm rãi căn dặn: “Về công ty! !”

***

Vùng ngoại ô, cây dương liễu phất phới ven hồ!

Có một tòa nhà độc lập thiết kế nhìn như công ty, gần ba trăm mét vuông, tường rào chắc chắn, thoạt nhìn giống như vô cùng bí ẩn.

Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp ở trước công ty ! !

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống xe, bước nhanh vào sân của công ty quảng cáo, đi qua con đường đá đỏ nho nhỏ, trải qua vài bụi hoa đuôi én, im lặng đi vào trong công ty, liếc nhân viên đang làm việc bình thường, cũng không nói lời nào, mà đi tới toilet phía sau, đứng ở trước bồn rửa tay dưới ánh đèn xanh dương, lặng yên rửa tay xong, đột nhiên vặn vòi nước, tường đá sau lưng chậm rãi chuyển động, anh lách mình đi vào bên trong!

Vô số máy vi tính, tổng đài điện thoại, đang nhấp nháy ánh sáng.

Uyển Thanh đang đứng ở trước máy vi tính, đem hình Như Mạt mới vừa chụp được ở bệnh viện, mỗi giây chụp sáu tấm hình, tất cả cử động trên mặt cô, tổng cộng gần hai trăm tấm hình, truyền vào một máy vi tính khác, hai cô gái nhai kẹo cao su, nhanh chóng hoạt động ngón tay, điều chỉnh chính xác vẻ mặt của Như Mạt, hai mắt lóe lên ánh sáng, còn có con ngươi, toàn bộ phóng đại hết màn hình, lại nhập vào số liệu, phân tích!

“Như thế nào?” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới sau lưng Uyển Thanh, tay chống tại tay ghế phía sau lưng của cô, hỏi! !

Uyển Thanh lạnh lùng nhìn chăm chú gần hai trăm tấm hình, nhanh chóng theo số liệu phân tích, lạnh nhạt nói: “Một người đang nói dối, hoặc đang làm chuyện trái với lòng mình thì vẻ mặt của cô ấy, chủ yếu là con ngươi sẽ thay đổi lớn nhất! Đã từng có nghiên cứu chỉ ra, nếu như một người đang nói dối, màu sắc xung quanh con ngươi sẽ thay đổi, sẽ theo sóng não khác nhau, mà sinh ra thay đổi khác thường! ! Bây giờ em đang phân tích, lúc nảy cô ấy ở bệnh viện có lộ ra chân tình hay không, nếu như cô ấy đang nói dối, chúng ta gần như cũng không cần loại trừ cô ấy !”

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, hơi gật đầu, nhưng vẫn đưa ra nghi ngờ, nói: “Chỉ phân tích con ngươi thôi sao?”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, hơi xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Anh không tin tưởng vào em sao? Em là chuyên gia phân tích tâm lý tốt nhất nước !”

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, liền đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, mới nói: “Cám ơn.”

Uyển Thanh không nói gì thêm, nhanh chóng xoay người, đôi tay nhanh chóng xử lý tốt hình trong máy, so sánh từng tấm từng tấm bản năng vật lý của con người sẽ phát ra vẻ mặt, cùng màu sắc con ngươi, còn có rung động của bắp thịt, phân tích tổng hợp toàn bộ số liệu! Nhìn từng số liệu ở bên trong màn hình máy vi tính, rối rít nhảy ra, sau đó kết hợp với số liệu bên kia, hoàn thành . . . . . . Hai tròng mắt của cô lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn ánh mắt Uyển Thanh, hỏi nhanh: “Thế nào?”

Ở bên trong máy in chậm rãi chạy ra tờ giấy A4!

Uyển Thanh có chút kinh ngạc cầm tờ giấy A4, hơi xoay người nhìn Lãnh Mặc Hàn, nở nụ cười không thể tưởng tượng nổi, nói: “Số liệu phân tích ra được, lúc nảy ở bệnh viện. . . . . . Như Mạt thật sự lộ ra chân tình. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn lập tức cau mày, kinh ngạc nhìn cô!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *