Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0814

Chương 0814: THẬT LÒNG BIỂU DIỄN

Hoàng hôn.

Cả người Đường Khả Hinh mệt mỏi gần chết, đón ánh nắng trời chiều vẫn rực rỡ, cái bóng kéo cái thật dài, xách theo cặp công văn màu đỏ thẫm, dọc theo đường lớn cây anh đào đi tới cửa nhà mình. . . . . .

Cửa nhẹ nhàng mở ra.

Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà màu hồng, trong tay mang theo một túi rác, vừa muốn đi vứt bỏ, cũng đã thấy Đường Khả Hinh cả người mệt mỏi đẩy rào chắn trước sân nhỏ đi tới, cô hơi sửng sốt, vừa ném túi rác vào thùng rác bên cạnh, vừa ngạc nhiên cười nói: “Tại sao hôm nay có thời gian trở về? Không cần đi chỗ Thầy giáo sao?”

“Thầy giáo tạm thời có chuyện, đi Nhật Bản.” Đường Khả Hinh cảm giác thời tiết nóng bức muốn hút hết hơi sức con người, nhìn Nhã Tuệ mỉm cười.

Nhã Tuệ cũng nhìn cô cười nói: “Trở về thật đúng lúc. Hôm nay tôi cũng phải đi làm sớm, đang lo một mình ăn cơm, vô cùng buồn chán.”

Hai người cùng nhau mỉm cười đỡ đi vào trong nhà.

“Cô mau tắm đi, bên ngoài rất nóng, tôi nấu cơm. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, người đã đi về phía phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra nước đậu hũ, thịt, tôm, và các nguyên liệu mình mới vừa mua về.

“Được, chị vất vả rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời, người đã đi lên lầu.

Nhã Tuệ thấy Đường Khả Hinh trở về, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một củ sâm đỏ trân quý cha mẹ mới vừa gửi đến, dùng dao lớn sắc bén, cắt thành từng lát từng lát thật mỏng, lại bắt đầu đổi dao nhanh chóng băm vụn, mới cẩn thận bỏ nó vào trong tô thủy tinh, lại lưu loát lấy thịt gà ra, bộp bộp bộp cắt thành từng khối, bỏ vào trong tô thủy tinh, nhanh chóng trộn chung. . . . . .

“Tách ! !”

Nhã Tuệ nhanh mở lửa, đặt chảo lên, ở phía trên dội dầu ô liu, cầm cái vá xào thức ăn, quan sát dầu đã sôi đủ, liền bỏ sâm đỏ, thịt gà vào bên trong, nhanh chóng xào. . . . . .

Qua một lúc.

Đường Khả Hinh đã tắm rửa xong, mặc áo thun ngắn màu trắng quần short, cuộn mái tóc dài, cắm một cây bút máy, chân trần đạp cầu thang gỗ, đi xuống, đã thấy Nhã Tuệ đang mang tôm cuốn, canh đậu hũ, rau trộn giò heo và gừng, cải dưa xào thịt nhanh chóng đưa lên bàn. . . . . . Cô kêu oa một tiếng, nở nụ cười nói: “Thật nhanh quá. . . . . .”

“Đói bụng không?” Nhã Tuệ mỉm cười dùng chén sứ có hoa văn trúc xanh cha mới gửi lên từ dưới quê, múc cơm trắng, đặt xuống ở vị trí Đường Khả Hinh thường ngồi, lại để thêm đôi đũa và cái muỗng ở trước mặt cô, mới nói: “Nhanh tới đây ngồi ăn đi.”

“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh cười đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống. . . . . .

Lúc này Nhã Tuệ mới nhanh chóng đặt sâm đỏ, thịt gà xuống ở trước mặt cô, khẽ mỉm cười.

“À?” Đường Khả Hinh nhìn món sâm đỏ thịt gà, vẻ mặt lập tức đau khổ, nói: “Em không ăn sâm đỏ. . . . . . em sợ mùi vị sâm đỏ. . . . . .”

“Không được! ! Trong khoảng thời gian này, tôi biết rõ cô rất vất vả, mà cũng nôn rất lợi hại. . . . . Phải ăn một chút sâm đỏ bồi bổ thân thể, cha mẹ đặc biệt từ quê gửi đến đây . . . . Nhất định phải ăn, thịt gà và sâm đỏ ăn chung nhau!” Nhã Tuệ ngồi xuống ghế, nửa dịu dàng nửa mỉm cười ra lệnh.

“Ôi. . . . . .” Đường Khả Hinh thở dài một cái, nhìn đĩa sâm đỏ thịt gà, biết rõ Nhã Tuệ rất cứng nhắc, không thể làm gì khác hơn, cầm muỗng lên, bất đắc dĩ múc một miếng thịt gà, một lát sâm đỏ nhai chung, nhai không có tí sức lực nào.

Nhã Tuệ nhìn thấy lại cười, nhất thời vươn tay, dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . .

Đường Khả Hinh chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được cười, cầm đũa lên, muốn gắp đậu hũ ăn. . . . . .

Nhã Tuệ cũng cầm đũa lên, nâng chén lên, lùa một chút cơm vào trong miệng nhai xong, mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Đúng rồi. Hôm nay tôi lên mạng, nhìn trúng một chiếc BMW màu đỏ, tôi nhìn rất thích, nghĩ đến cô lái nhất định rất đẹp. Tôi muốn mua lại, chỉ là hơi đắt một chút. . . . . . Phải hơn 800 ngàn, tôi còn đang suy nghĩ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên nhẫn tâm xé tờ vé số, cô liền tức giận, đôi đũa chọc vào cơm, hai mắt trợn to, cong môi mói: “Đều là tên Trang Hạo Nhiên chết tiệt! ! Nếu không phải là anh ấy, chúng ta mới không cần khổ cực như vậy! ! Tờ vé số này vốn chính là của em! ! Hừ! ! Khốn kiếp!”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, đột nhiên ngẩn ra, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Các người lại gây gổ à?”

“Không có việc gì! !” Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu, lùa cơm ăn, mới kể lại sơ lược chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay, bao gồm cái tên Trang Hạo Nhiên chết tiệt khốn kiếp xé nát ba mươi triệu, cũng đều nói ra !

Nhã Tuệ lặng yên lắng nghe, vừa nghe vừa nhìn bộ dáng tức giận bất bình của Đường Khả Hinh nói đến Trang Hạo Nhiên, cô không khỏi nở nụ cười.

“Chị cười cái gì? Chị không đồng tình ba mươi triệu này à?” Đường Khả Hinh càng nói càng đau gan, nhìn Nhã Tuệ tức giận nói: “Đây chính là ba mươi triệu đấy! Ba mươi triệu ! ! Ba mươi triệu là mấy đời người đều kiếm không ra đấy! ! Anh ấy nói xé liền xé! ! Em tức muốn chết! Em không hiểu, rốt cuộc có cái gì đáng giá để anh ấy tức giận như vậy đấy! !”.

Cô nói xong, khuôn mặt vẫn tiếp tục tức giận, tiếp tục bới cơm ăn, ăn không có mùi vị gì ! !

“Tôi có thể hiểu. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhìn cô, thở dài một cái, lại cười khổ nói: “Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh ấy giống như tôi. . . . . . mỗi một bước của cô ở Khách sạn Á Châu, gần như đều là tôi và anh ấy cùng chứng kiến. . . . . . Đến nay chỉ cần tôi hồi nhớ lại, đoạn quá khứ cô bị moi tim, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thỉnh thoảng nhìn thấy cô và Tổng Giám đốc Tưởng ở chung một chỗ, tôi cũng không khỏi rùng mình, hoảng sợ. . . . . . Bởi vì khi đó, cô yêu rất cuồng nhiệt, rất không hối hận, thậm chí nói chết cũng muốn yêu, giống như một câu trở thành sự thật. . . . . . Nghĩ xem sinh mạng là thứ nghiêm túc cỡ nào, quý trọng cỡ nào? Nhưng đoạn ái tình này của cô, thiếu chút nữa ngay cả tính mạng cũng bị mất, khi đó, tôi quỳ gối trước phòng cấp cứu, liều mạng dập đầu lạy bác sĩ, hi vọng bọn họ có thể hết sức cứu mạng cô, khi đó, tôi chẳng suy nghĩ gì cả, tôi chỉ muốn cho em gái mình sống. . . . . . nhưng mà có một người, người cô thích nhất, không quan tâm đến tính mạng của cô, muốn moi trái tim của cô. . . . . . Khi đó, nếu như không có Tổng Giám đốc Trang liều mạng đi tìm cậu chủ Tô trở về, có thể cô sẽ không sống được. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô.

Nhã Tuệ lại đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có lẽ tôi nói như vậy, đối với Tổng Giám đốc Tưởng có một chút không công bằng, nhưng cô đứng ở lập trường của tôi suy nghĩ một chút, một người sống như tôi, trơ mắt nhìn em gái của mình bị moi tim, trong lòng của tôi đau đến dường nào? Nhất là lúc cô ở bên anh ấy, hết lần này đến lần khác bị vứt bỏ, bị tổn thương. . . . . . Trong lòng của tôi hoảng sợ như thế nào? Tôi cũng không muốn cô trở lại những ngày tháng bị tổn thương như vậy, yêu rất nhạy cảm, rất đáng thương, rất hèn mọn, không hề có tôn nghiêm như vậy, giống như một người mẹ, che chở cho con gái trong lòng bàn tay lớn lên, lại đưa đến trong tay người khác, mặc cho chà đạp và tổn thương. Bởi vì cô mất trí nhớ, quên mất Tử Hiền tiểu thư châm chọc cô như thế nào, quên mất Tổng Giám đốc Tưởng vứt bỏ cô như thế nào, nhưng tôi thì không. . . . . . Tổng Giám đốc Trang càng không thể quên. . . . . . Bởi vì mỗi lần cô bị tổn thương và bị vứt bỏ, đều là Tổng Giám đốc Trang nhặt cô nửa chết nửa sống trở về. . . . . Tay nắm tay, một đường bảo vệ cô đến nay. . . . . . Con đường này không dễ dàng, cũng không tiện đi. . . . . . Rất khó đi. . . . . . Rất mệt mỏi. . . . . .”

“. . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: biết rõ em đang diễn trò, anh cũng cảm động! Tôi cho anh biết, tôi đã sớm muốn đánh anh rồi! ! Nếu quả thật muốn cho một người vui vẻ! ! Nên nghĩ biện pháp, để cho cô ấy cười trước, mà không phải khóc trước!

Nhã Tuệ không nhịn được trong mắt rưng rưng, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, thật lòng nói: “Cho nên tôi có thể hiểu, tôi thật sự có thể hiểu được, loại cảm giác tức giận không cách nào nói ra, trong lòng tồn tại loại cảm giác băn khoăn và hoảng sợ, còn có một chút cảm giác không an toàn. . . . Bởi vì đoạn tình yêu trong quá khứ đoạn của cô chết cũng muốn yêu, quá đâm vào tim người ta. . . . Sẽ làm từng người trong chúng tôi yêu cô, chỉ sợ cô lại rơi vào trong cảm tình bị tổn thương. . . . . .

Đường Khả Hinh im lặng ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ. . . . . .

“Có đôi lúc, cô đừng trẻ con như vậy. . . . .” Nhã Tuệ lại dịu dàng khuyên Đường Khả Hinh. . . . .” Không phải ai cũng có thể giống như Tổng Giám đốc Trang, thương cô, yêu cô, cưng chiều cô đến mức đó. . . . . . Gần như là không cần báo đáp, sau đó toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cô. Anh ấy ngẫu nhiên tức giận và ghen, cô phải thử thông cảm, bởi vì con người không có hoàn mỹ, từng người sẽ mệt mỏi, nhất là người trải qua thăng trầm và hành hạ như vậy. . . . . . Tôi hi vọng, cô có thể cùng Tổng Giám đốc Trang có một kết quả hoàn mỹ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, đỏ mặt nói: “Cái gì kết quả hoàn mỹ? Em không biết chị nói cái gì! Tình huống hiện tại của em, anh ấy đối với em mà nói, bất quá là một cấp trên mới vừa trở về nước mấy ngày!”

Cô nói xong, liền cầm muỗng, múc cơm ăn!

Nhã Tuệ nhìn cô, không nhịn được mỉm cười, nói: “Sau khi cô mất trí nhớ, tôi và cô vẫn ở chung, tình cảm của cô, tôi có thể hiểu. Mặc dù cô quên một chuyện, nhưng đối với với một số người, cô phản ứng theo bản năng. . . . . . Nếu không cũng sẽ không vì lời nói của anh ấy mà tức giận như vậy. Anh ấy nói cô diễn trò giống như thật, lời này không có giả . . . . . .”

“Chị. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời đỏ mặt ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Cái gì diễn trò giống như thật! ! ? Có ý gì?”

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Thật ra. . . . . . Tôi nghĩ Tổng Giám đốc Trang biết, cô thật long trải đầy hoa hồng trên đất vì anh ấy. . . . . . Cho nên anh mới cảm động như vậy. . . . . .”

“Chị làm sao biết. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nói: “Chị làm sao biết. . . . . . em thật lòng. . . . . .”

Nhã Tuệ tức giận liếc nhìn cô một cái, mới nở nụ cười nói: “Cô chân thành, không lừa được bất cứ ai. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn cô, chắt lưỡi cười nói: “Xem chị kìa! Cùng Lâm Phó tổng nói yêu thương, lại nói chuyện vì Tổng Giám đốc Trang!”

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn cô bật cười nói: “Này! ! Tại sao lại kéo tới tôi? Đó là hai chuyện!”

“. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười, trực tiếp cầm hộp điều khiển từ xa trên bàn, nói: “Em không nói với chị! Ngày ngày chị ở trước mặt của em, càu nhàu nói Tổng Giám đốc Trang tốt, phiền chết rồi ! ! Em xem TV! !”

Cô nói xong, trực tiếp nhấn hộp điều khiển từ xa, mở TV, theo thói quen xem tin tức một chút!

Màn hình TV sáng lên!

“Căn cứ tin tức mới nhất, lần này đứa bé trúng đạn thuộc Viện mồ côi tên gọi là Tình Tình, trước mắt đang tiến hành cấp cứu ở một bệnh viện thành phố, không rõ sống chết. . . . . .” Lời của người chủ trì, nhanh chóng truyền đến!

Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, nắm hộp điều khiển từ xa, hai mắt trợn to, nhìn màn hình TV, hình ảnh chuyển đổi đến hiện trường vụ án trúng đạn xế chiều hôm nay, có một cô bé máu chảy đầy đất, trong tay vẫn nắm sợ dây chuyền con ốc biển nhỏ, được đưa lên băng ca, đưa lên phòng cấp cứu, cô giáo Trần quỳ trên miểng thủy tinh trên đất, sụp đổ và đau lòng khóc to. . . . . . Kêu to: “Tình Tình! ! Cháu đừng ngủ! ! Đừng hù dọa cô! Ngày mai cháu sẽ qua sinh nhật sáu tuổi ! Đứa bé đáng thương của tôi ! !”

“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh buông lỏng hộp điều khiển từ xa trong tay, đôi tay run rẩy bưng chặt miệng, trái tim như rơi vào hầm băng, nóng mắt nhìn đứa bé trong màn hình, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp vui vẻ, tất cả đều là máu. . . . . . Cô oa một tiếng bật khóc, cả người nhảy lên, nhưng bởi vì đứng không vững, mà thiếu chút nữa ngã trên mặt sàn, cũng đang bị mất hồn bối rối, mò mẫm xung quanh, xông thẳng ra bên ngoài !

“Khả Hinh?” Nhã Tuệ khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh căng thẳng kêu to: “Cô làm sao vậy?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *