Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0827
Phòng khách mới xa hoa, lầu hai.
Giữa ghế sa lon hình tròn màu trắng, bên trái là một tấm bình phong nước chảy, phản chiếu ánh sáng bảy màu, chiếu cả phòng khách ấm áp.
Một chiếc Piano màu trắng ba chân, nắp dỡ ra, đặt ở trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là nước chảy róc rách, làm cho mặt đàn thêm vào một chút hoa văn khó hình dung.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to khỏe, rất chăm chú thản nhiên ngồi ở trước piano, động tác thuần thục đàn bài “Clementine” quen thuộc nhiều năm, khuôn mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Đường Khả Hinh nghênh đón từng cơn gió trong lành, đi vào phòng khách, tay vịn mặt tường, sâu kín nhìn người đàn ông trước mặt, bóng dáng đang hơi di động, đàn bài “Clementine” mình quen thuộc, nước mắt lập tức chảy xuống, kí ức mất đi đã quay về thì giống như rất khó giữ được một chút vui vẻ và hoạt bát, buồn bã nặng nề kéo đến, cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, hít mũi một cái, cất bước đi tới phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghe được bước chân dịu dàng, chợt xoay người, nhìn người trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ đi tới, mới vừa tắm rửa xong, giống như con thỏ nhỏ vô cùng ngây thơ, vén nhẹ tóc thật dài trước trán ra phía sau tai, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra dịu dàng và thâm tình, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh im lặng đi tới trước piano, duỗi ngón tay ra, nhấn nhẹ một phím trắng, vang lên một tiếng dễ nghe, cô cười khẽ nói: “Tiếng nhạc rất êm tai . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Trước kia em thật thích anh đàn bài hát này. . . . . .”
“Thật sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nhìn anh mỉm cười nói.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, ngồi ở bên cạnh mình, tay choàng qua, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hơi lộ ra lạnh lẽo, cúi xuống, dịu dàng cẩn thận hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, khẽ lắc đầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhìn hai mắt cô mới vừa khóc có hơi sưng đỏ, liền vươn tay trượt nhẹ giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm tính khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc. . . . . . Tối nay xảy ra chuyện gì, làm cho em không vui như vậy. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt nhấp nháy, có chút xấu hổ đỏ mặt nói: “Tối nay. . . . . Rất vui vẻ mà. . . . . . Đâu có không vui. . . . . .” .
Trang Hạo Nhiên híp mắt, cười như không cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng dịu dàng ngẩng đầu lên, bắt chước, híp mắt nhìn anh.
Phốc!
Hai người rất ăn ý và ngọt ngào, cúi đầu nở nụ cười.
Nhưng Trang Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hiểu ánh mắt của anh, liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Thật không có việc gì, chỉ có chút xúc động, nghe được người đàm luận rượu đỏ như vậy, thật hay, em muốn biết bà ấy là ai, có thể nói mấy câu làm cho em bi thương, giống như cảm thấy mình không hiểu rượu đỏ, làm cho em nghĩ tới cuộc so tài sắp đến. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng rất tò mò vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Đừng bi thương như vậy. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ xoay tròn dịu dàng, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn cô, đến gần mình như thế, ở trong không gian riêng tư, yên tĩnh, biết tối nay sắp có được cô hoàn toàn, nuốt cổ họng khô khốc, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cúi xuống muốn. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng thở nhẹ, nhắc mí mắt, nhìn anh một cái, trái tim tiếng thình thịch, chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .
Phòng khách mới xa hoa, lầu hai.
Giữa ghế sa lon hình tròn màu trắng, bên trái là một tấm bình phong nước chảy, phản chiếu ánh sáng bảy màu, chiếu cả phòng khách ấm áp.
Một chiếc Piano màu trắng ba chân, nắp dỡ ra, đặt ở trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là nước chảy róc rách, làm cho mặt đàn thêm vào một chút hoa văn khó hình dung.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to khỏe, rất chăm chú thản nhiên ngồi ở trước piano, động tác thuần thục đàn bài “Clementine” quen thuộc nhiều năm, khuôn mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Đường Khả Hinh nghênh đón từng cơn gió trong lành, đi vào phòng khách, tay vịn mặt tường, sâu kín nhìn người đàn ông trước mặt, bóng dáng đang hơi di động, đàn bài “Clementine” mình quen thuộc, nước mắt lập tức chảy xuống, kí ức mất đi đã quay về thì giống như rất khó giữ được một chút vui vẻ và hoạt bát, buồn bã nặng nề kéo đến, cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, hít mũi một cái, cất bước đi tới phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghe được bước chân dịu dàng, chợt xoay người, nhìn người trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ đi tới, mới vừa tắm rửa xong, giống như con thỏ nhỏ vô cùng ngây thơ, vén nhẹ tóc thật dài trước trán ra phía sau tai, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra dịu dàng và thâm tình, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh im lặng đi tới trước piano, duỗi ngón tay ra, nhấn nhẹ một phím trắng, vang lên một tiếng dễ nghe, cô cười khẽ nói: “Tiếng nhạc rất êm tai . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Trước kia em thật thích anh đàn bài hát này. . . . . .”
“Thật sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nhìn anh mỉm cười nói.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, ngồi ở bên cạnh mình, tay choàng qua, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hơi lộ ra lạnh lẽo, cúi xuống, dịu dàng cẩn thận hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, khẽ lắc đầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhìn hai mắt cô mới vừa khóc có hơi sưng đỏ, liền vươn tay trượt nhẹ giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm tính khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc. . . . . . Tối nay xảy ra chuyện gì, làm cho em không vui như vậy. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt nhấp nháy, có chút xấu hổ đỏ mặt nói: “Tối nay. . . . . Rất vui vẻ mà. . . . . . Đâu có không vui. . . . . .” .
Trang Hạo Nhiên híp mắt, cười như không cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng dịu dàng ngẩng đầu lên, bắt chước, híp mắt nhìn anh.
Phốc!
Hai người rất ăn ý và ngọt ngào, cúi đầu nở nụ cười.
Nhưng Trang Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hiểu ánh mắt của anh, liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Thật không có việc gì, chỉ có chút xúc động, nghe được người đàm luận rượu đỏ như vậy, thật hay, em muốn biết bà ấy là ai, có thể nói mấy câu làm cho em bi thương, giống như cảm thấy mình không hiểu rượu đỏ, làm cho em nghĩ tới cuộc so tài sắp đến. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng rất tò mò vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Đừng bi thương như vậy. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ xoay tròn dịu dàng, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn cô, đến gần mình như thế, ở trong không gian riêng tư, yên tĩnh, biết tối nay sắp có được cô hoàn toàn, nuốt cổ họng khô khốc, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cúi xuống muốn. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng thở nhẹ, nhắc mí mắt, nhìn anh một cái, trái tim tiếng thình thịch, chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .
Môi Trang Hạo Nhiên sắp rơi vào trên môi mềm của cô, lại đột nhiên có chút căng thẳng nuốt cổ họng một cái, không có rơi xuống, cảm tính lúng túng nói: “À. . . . . . Có muốn ly rượu băng hay không? Canada Caphone Champegne. . . . . .”
Đường Khả Hinh mở mắt, mập mờ hơi lộ ra một chút mất mát cười nói: “Ừm. . . . .”
Trang Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn, đứng lên, nắm nhẹ bả vai của cô, nói: “Chờ anh . . . . Anh lập tức trở lại. . . . . .”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh lại đáp.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vòng qua phòng khách, đi vào phòng rượu của mình, lúc đẩy cửa đi vào, nhìn rượu đỏ và rượu vang trắng bày la liệt, lấp lánh ánh sáng xanh, anh thở dốc một hơi, tựa vào trên tường, thật sự căng thẳng. . . . . . . . . tất cả khát vọng đã lâu, rốt cuộc trong trạng thái bình tĩnh, cô đón nhận mình, thật sự rất khó tin. . . . . . Anh xoay người, đôi tay đấm mạnh mặt tường, thật căng thẳng, hưng phấn, kích động. . . . . .
Anh không khỏi mỉm cười, không nhịn được xoay người, nhanh chóng đi qua ánh sáng màu xanh lấp lánh, đi tới khu rượu băng, chọn tới chọn lui, nhưng vẫn chọn rượu băng của Bác Dịch ở trong tủ lạnh, vốn muốn mở tối nay. . . . . . Anh nắm logo bươm bướm xanh ở trong tay, xoay tròn mỉm cười vui vẻ, lập tức thuận tay cầm dụng cụ mở chai, mở ra, mới nhanh chóng đi ra ngoài, nói: “Rượu đến rồi!”
Vị trí trước piano trống không.
Trái tim Trang Hạo Nhiên đập mạnh, lập tức căng thẳng đặt chai rượu ở trên mặt Piano, nhanh chóng đi về phía trước, đầu tiên vọt vào phòng, gọi: “Khả Hinh?”
Không có ai.
Anh lại căng thẳng đến sắc mặt tái nhợt xoay người ra ngoài, nhanh chóng nhìn qua một lần các gian phòng ở lầu hai, vẫn không có người nào, anh lại nhanh chóng đi xuống dưới lầu, rầm rầm rầm ba bước đi hai bước nhảy xuống lầu, mới vừa muốn xông ra phòng khách, cho rằng cô đã đi, nhưng trong phút chốc dừng bước lại, thở hổn hển quay đầu, nhìn phòng bếp. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn mặc váy ngủ trắng như tuyết, đang đứng ở trước cửa tủ lạnh, đôi tay cầm một trái táo đỏ cực lớn, ăn như hổ đói, thật sự quá đói.
Trang Hạo Nhiên trở nên kích động, bất đắc dĩ xoay người, nhìn cô, thở dốc một hơi, tay lau mồ hôi trên trán, thật sự bị cô hù chết rồi.
Đường Khả Hinh vừa ăn táo, vừa sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Sao anh xuống đây? Không phải anh đi chọn rượu sao?”
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên mệt mỏi nói không ra lời, bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Tại sao em. . . Tại sao. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, liền hiểu ra, cười khổ giơ quả táo nói: “Em đói rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lại cảm thấy đau lòng nhìn cô, nở nụ cười.
Mưa phùn bay lấp lánh, rối rít dịu dàng rơi vào trước cửa sổ.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng ngồi ở trước piano, nhìn Đường Khả Hinh đang cầm một cái bánh kem dâu, ăn như hổ đói, vừa nuốt vừa ho khan mấy tiếng, anh liền vội vàng đưa cho cô một ly rượu băng. . . . . .
“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhận lấy ly rượu băng, uống một hớp, nhất thời rượu như mật ngọt, mang theo từng trận mùi hoa và mùi trái cây nồng nặc tràn tới, cuối cùng khóa lại vị ngọt ngấy có chút ngọt ngọt chua chua của việt quất, hoàn toàn đánh trúng cảm xúc rất khát vọng của chính mình, cô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em đói muốn chết . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười như không cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh lấy mu bàn tay lau nhẹ rượu nơi khóe miệng, chuyển mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai hấp dẫn, đang chăm chú nhìn mình, mặt nở nụ cười bất đắt dĩ, cô có chút đỏ mặt nói: “Có phải. . . . . . Rất khó coi hay không?”
Trang Hạo Nhiên chỉ dịu dàng mỉm cười.
Đường Khả Hinh lại có chút xấu hổ cúi xuống, sâu kín nói: “Hôn em . . . . . Rất hồi hộp sao?”
Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, nhìn cô.
Đường Khả Hinh dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông này, dịu dàng, xấu hổ nói: “Có phải. . . . . . Không thích em như vậy hay không. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đột nhiên xoay người, nâng ly rượu băng, lập tức uống vào bụng, để mặc cho ngọt ngào say mê kích thích hết lý trí của mình. . . .
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, thái độ tràn đầy kháng cự, ngay lập tức có chút tức giận đứng dậy nói: “Em mệt rồi, anh từ từ uống đi. Ngủ ngon!”
Cô nói xong, liền vòng qua Piano bước đi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt tay của cô, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Trở về phòng ngủ ?” Đường Khả Hinh nhìn người này, tức giận nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, giống như mới uống một ly rượu đã say rồi, hỏi: “Trở về phòng nào? Phòng ngủ của anh sao? Cái giường đó hết sức thoải mái. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, xoay người nhìn anh chằm chằm nói: “Ai muốn tới phòng anh ! ? Ghét!”
Cô nói xong, lập tức muốn xoay người. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng đã mạnh mẽ kéo cô gái trước mặt vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, nắm chặt cái ót của cô, ngón tay luồn vào sợi tóc của cô, hôn mạnh đôi môi ngọt ngào của cô mang chút mùi rượu băng, mút mùi thơm trên đầu lưỡi cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh sung huyết đỏ bừng, ngồi ở trên đùi của anh, đón nhận nụ hôn của anh, lại bị đầu lưỡi của anh, cuốn lấy làm cho mình ý loạn tình mê.
“Nhóc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt thân thể mềm mại của Khả Hinh, vừa xoay mặt hôn đôi môi ngọt ngào của cô, mút lấy, tay cũng đã nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ của cô xuống, tay trượt tới bả vai của cô, cởi áo ngủ tơ tằm của cô xuống, hiện ra áo lót khêu gợi, còn có nửa bầu ngực đầy đặn mê người của cô. . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác cả người mình bay lên, không nhịn được vươn tay, ôm cổ của anh, hơi nghiêng mặt chủ động cuồng nhiệt hôn môi mỏng của người đàn ông này, thậm chí thoát ra đầu lưỡi, dây dưa với anh.
Trang Hạo Nhiên khó kìm lòng nổi, ôm lấy cô, vừa nóng bỏng nhìn cô, vừa đi về phía phòng.
Đường Khả Hinh cũng ôm cổ của anh, hai mắt nóng bỏng lóe lên, nhìn anh.
(Một đoạn H dài 1000 chữ thật kích tình chảy máu mũi được cất giữ! Mời mọi người mặc sức tưởng tượng!).
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0732
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0796
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0675
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1000
Không có bình luận | Th2 3, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.