Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0833

Chương 0833: TÁT TAI

“许 してくれて, 落 ち 着 く, 渖 黙で 葬 った 过去, 満 身风雨私海 から 来 て, やっと 隠居 この 砂漠 に 隠 し 事総明确, 千言万语 しか 言叶 がなくて, 爱 は 非常 に 有利 な 迷 信, ああなたもここで (Xin cho em kết thúc tất cả, dùng im lặng để chôn vùi quá khứ, gió mưa xuất phát từ nơi em, nổi lòng thầm kín che giấu trong sa mạc, muôn ngàn lời muốn nói chỉ có thể im lặng, tình yêu là đắm say đời đời kiếp kiếp, a thì ra anh cũng ở đây). . . . . .” Một giọng hát êm tai tuyệt diệu bằng tiếng Nhật ca, từ trong lùm cỏ bên cạnh trường đua ngựa truyền đến. . . . .

Ân Nguyệt Dung mặc váy ren dài màu hồng, chống một cây dù màu trắng, vén búi tóc trang nhã mộng ảo, trong miệng rất thản nhiên hát bài Nakajima Miyuki “Thì ra anh cũng ở đây”, bà vừa hát, tay vừa vịn rào chắn, cảm giác chuồng ngựa thô ráp, giống như cánh tay rắn chắc của đàn ông, bà khẽ mỉm cười, tiếp tục hát: “Gió mưa xuất phát từ nơi em, nổi lòng thầm kín che giấu trong sa mạc, muôn ngàn lời muốn nói chỉ có thể im lặng. . . . . .”

Hai người giúp việc trẻ tuổi, đang cầm cả giỏ hoa hồng và Hoa Bách Hợp mới vừa hái từ trong vườn hoa mang về, không nhịn được cười ngẩng đầu lên, nhìn bóng hình xinh đẹp của bà chủ, thỉnh thoảng tâm trạng bà buồn bực, sẽ muốn đi ra ngoài ca hát một chút. . . . . .

“Xin cho em kết thúc tất cả, dùng im lặng để chôn vùi quá khứ . . . . . . . . .” Ân Nguyệt Dung mới vừa muốn che dù, tiếp tục tự nhiên và lãng mạn hát bài hát này, đột nhiên trừng mắt, nhìn thấy mấy chục con ngựa từ phía trước chạy như bay qua, có một bóng người màu đen, tay đang chống lồng ngực, vừa khạc máu, tay vịn chặt lan can, cố hết sức khổ sở chống thân thể đứng lên, trên người tràn đầy bụi đất, dấu chân ngựa, trên mặt bên này sưng đỏ, bên kia bầm đen, rất đáng thương và khó khăn muốn đi về phía trước. . . . . . Ánh mắt của bà sáng lên, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc, như kho báu, kích động nhìn Bác Dịch, rất kích động giống như tiên nữ gọi: “Con rể! !”

Bác Dịch mới chống thân thể, miệng ho đầy máu, cả người khó chịu, bước chân tập tễnh đi về phía trước, nghe tiếng gọi như thế, sửng sốt ngẩng đầu.

Ân Nguyệt Dung đã nhanh chóng, bồng bềnh đi đến trước mặt của anh, đầu tiên kích động có thể gặp anh ở nơi này, sau đó sắc mặt trở nên buộc chặt, từ trên xuống dưới nhìn cả người anh bị thương, lập tức ngạc nhiên duỗi ngón tay, chạm nhẹ thân thể này, hỏi: “Mẹ nói. . . . . . Con có chuyện gì? Làm sao thành ra như vậy?”

Bác Dịch tràn đầy lửa giận và phẩn nộ, lại nhìn bà Trang một cái, vẫn hết sức cung kính thở hổn hển kêu một tiếng: “Dì Trang. . . . . .”

Anh nói xong, cả người chợt ho khụ khụ, miệng đầy máu nôn ra ngoài.

Ân Nguyệt Dung thấy thế, hoảng sợ đến há hốc, lập tức nhớ tới chuyện buổi trưa hôm nay con gái tới trường đua ngựa chơi đùa, liền cắn răng nghiến lợi nói: “Thứ đáng chết này! ! Mẹ cũng nói với nó không được phép động đến một sợi lông măng của con, nó lại dám đối với con như vậy? Không biết sống chết! ! Người đâu! ! Lập tức mang Bác Dịch tiên sinh về nhà cho tôi!”

“Không không không. . . . . .” Bác Dịch tay đè chặt lồng ngực, hơi giơ tay không dám đi ! !

“Đừng sợ, có mẹ, con rể! ! Mẹ biết con có nỗi niềm khó nói, về nhà, mẹ bảo vệ lẽ phải cho con ! !” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, lập tức quay người lại, nhìn hai người người giúp việc, nheo mắt một cái ! !

Hai người người giúp việc lập tức xăm xăm đi tới, cứng rắn đỡ Bác Dịch thần trí lẫn hồ đồ về nhà! !

Ân Nguyệt Dung rất kích động vui vẻ đứng ở phía sau, nhìn vóc người phong trần của Bác Dịch, bộ dáng nửa chết nửa sống, chớp mắt một cái, sáng lấp lánh, lập tức vỗ tay, cười đến thấy răng không thấy mắt nói: “Thật tốt! ! Cho nên tôi nói, duyên phận cuộc đời kỳ diệu chính là ở chỗ này! Là của con, luôn là con! Chết cũng là của con ! !”

Bà nói xong, rất vui vẻ nhấc đuôi váy lên, hưng phấn đi theo phía trước !

***

Chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng ở trước vườn hoa ‘phòng tổng thống’.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống xe, vừa cởi tây trang màu trắng xuống, ném cho người giúp việc nhận lấy, vừa nhanh chóng, gấp rút đi vào phòng khách, hỏi dì Lý: “Dì Lý ! ! Bác Dịch !”

“Đang ở trong phòng cô hai. . . . . .” Dì Lý vội nói.

Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền căng thẳng chạy vào, đi qua hành lang thật dài, đi vào phòng khách, bên trái phịch một tiếng, đẩy cửa phòng của chị gái, lập tức nhìn thấy Bác Dịch, người mặc T-shirt màu đen và quần tây, trên mặt, trên người tất cả đều bị thương, yên lặng nằm ở trên giường nệm màu tím của chị gái, ngửi mùi thơm ưu nhã trong phòng, nhưng hai mắt bầm đen như gấu mèo, đang được bác sĩ gia đình bôi thuốc cho anh. . . . . .

Phốc!

Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười.

Bác Dịch nghe tiếng cười, lập tức tức giận quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên nhịn cười, cất bước đi lên trước, lúc mới vừa đến đây cũng đã nghe mẹ nói anh bị ngựa đạp, vội vàng biểu lộ quan tâm, nói: “Anh còn tốt chứ?”

Bác Dịch cắn răng nghiến lợi nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Khó trách cha của cậu bảo cậu là súc sinh! Nhìn con súc sinh cậu nuôi đi ! ! Con Truy Phong đó không có lương tâm, thấy thớt ngựa xông lại, nó có thể rút chân bỏ chạy! Cũng không biết thông báo một chút!”

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngồi ở bên giường, cười đến thân thể phát run.

Bác sĩ gia đình và y tá đang bôi thuốc trừ độc cánh tay anh, cũng cười.

“Còn cười!” Bác Dịch lại cảm thấy tức giận muốn ngồi dậy, đánh anh! !

“Được rồi, được rồi, không nên tức giận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nhìn bộ dáng Bác Dịch kia, trên mặt hơi thu lại, thật lòng nói: “Có thể chị của tôi thật sự thích anh. . . . . .”

Bác Dịch nhắc mí mắt, tức giận trừng anh! !

“Nếu như chị ấy không thích anh, cũng sẽ không phóng ngựa đạp anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cố ý nói.

“Nghĩa là sao?” Bác Dịch cảm thấy lửa giận ngút trời kêu lên! !

“Nếu như chị ấy thật chán ghét anh, chị ấy sẽ tự mình ra tay! ! Chính chị ấy ra tay, anh có chín cái mệnh cũng không đủ sống! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, mình đã cười đến phát run.

Bác sĩ gia đình đang điều chế thuốc cũng bật cười nói: “Điểm này tôi có thể làm chứng, tháng trước không biết cậu ấm nhà nào muốn ăn đậu hũ của cô ấy, bị cô ấy đánh đến bây giờ cũng chưa xuống giường được.”

“Cô ấy là một người phụ nữ thô lỗ, độc ác, không có giáo dục! Phóng ngựa tới đạp người, chuyện như vậy cũng làm ra được! Cậu kêu tôi làm thế nào ở chung một chỗ với cô ấy?” Bác Dịch cảm thấy tức giận cắn răng nghiến lợi nói.

Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn Bác Dịch, không nhịn được bảo vệ chị gái, cách chăn vỗ bắp đùi của anh một cái, mới cười nói: “Nếu anh thật không thích, tại sao vẫn cùng chị ấy ôm nhau trên giường! Anh thật coi chị của tôi quên mối tình đầu ở vườn trẻ à? Chị ấy nói về tình yêu đầu, vẫn luôn chờ đợi người đàn ông kia, cho đến khi anh xuất hiện! ! Đừng mắng! ! Chị ấy không phải là một người tùy tiện! ! Mặc dù thoạt nhìn có chút tùy tiện. . . . . .”

Bác Dịch nghe nói như vậy, vẫn không thể hết giận, tức giận nói: “Mặc kệ như thế nào? Tùy tiện đánh người như vậy, tương lai ai chấp nhận cùng phụ nữ này ở chung một chỗ?”

“Nói đùa! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kiêu ngạo, hai tay chống chăn, nhướng mày nhìn Bác Dịch cười nói: “Người theo đuổi chị của tôi, giơ quốc kỳ của các đất nước, cũng có thể tạo thành một nước liên minh! Có bao nhiêu người quỳ dưới gấu quần của Trang Ngải Lâm, bị chị ấy đánh chết cũng cam tâm tình nguyện.”.

“Hai chị em nhà cậu thật sự là tự kỷ tới trình độ nhất định! !” Bác Dịch tức giận nói.

Ngoài phòng truyền đến âm thanh: “Con lăn ra đây cho mẹ ! !”

“Làm gì ? Con đang bận, còn chưa có ăn cơm trưa! !” Trang Ngải Lâm mặc T-shirt hai dây màu trắng, váy bồng dài màu đen, để đầu tóc xoăn, vẻ mặt tức giận ôm vai đi vào gian phòng của mình, liếc nhìn Bác Dịch nửa chết nửa sống, trên mặt đều là màu đen đen, xanh xanh, tím tím, cô nhướng mày, nhất thời không nói một lời nào. . . . . .

Ân Nguyệt Dung liếc mắt lao ra, cũng ôm vai nhìn con gái, tức giận nói: “Mẹ đã cảnh cáo con nhiều lần! ! Không được động đến một sợi lông măng của Bác Dịch, con dám không nghe lời của mẹ?”

“Con vẫn không động đến anh ta! ! Là ngựa đạp anh ta! Chuyện liên quan gì tới con ?” Trang Ngải Lâm cảm thấy tức giận nhìn mẹ, nói: “Mẹ chỉ nói, con không được động đến anh ta, nhưng không nói con không thể thả ngựa động đến anh ta !”

“Cô. . . . . .” Bác Dịch nghe nói như vậy, cảm thấy tức giận ngồi dậy, mới vừa muốn nói với cô, không ngờ lồng ngực lại đau đớn một trận. . . . . .

Bác sĩ và y tá vội vàng đỡ anh nửa nằm xuống.

“Con còn dám xảo biện với mẹ?” Ân Nguyệt Dung cảm thấy tức giận, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng nói: “Con quỳ xuống cho mẹ ! !”

Trang Hạo Nhiên nhất thời đứng dậy, có chút căng thẳng nhìn chị.

“Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt cậu ra! !” Trang Ngải Lâm mới vừa muốn đi qua nhéo em trai, cảm giác bóng người màu tím lập tức bay tới, nhẹ nhàng ngăn ở bên giường. . . . . . Cô ngẩn ra, lại nhìn thấy Điệp Y giống như âm hồn đứng ở một bên, khí thế kiêu ngạo lập tức sụp đổ. . . . . .

“Quỳ xuống!” Ân Nguyệt Dung lại tức giận kêu con gái.

Trang Ngải Lâm không có cách nào, hai mắt nhấp nháy, không thể làm gì khác hơn, thở mạnh, kéo đuôi váy, quỳ gối trên mặt thảm mềm mại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bác Dịch nửa nằm ở trên giường, im lặng nhìn cô.

“Bác Dịch người ta ưu tú như vậy, vì sao coi trọng con? Cậu ấy và con chia tay là đúng! !” Ân Nguyệt Dung lại cảm thấy tức giận đứng ở trước mặt của con gái, nói: “Bình thường thật sự quá dung túng cô, dám phóng ngựa đạp người như vậy! ! Chẳng may đạp chết thật thì sao? Thật sự làm mẹ tức chết. . . . . . Điệp Y! ! Bạt tai nó cho tôi, đánh thật mạnh! ! !”

Trang Hạo Nhiên ngẩn ra, chăm chú nhìn chị.

Bác Dịch cũng có chút không tin nhìn Trang Ngải Lâm, cảm thấy Điệp Y không dám tát tai cô. . . . . .

Điệp Y lại không nói hai lời, nhanh chóng đi tới, lập tức vận sức, mạnh mẽ nâng bàn tay lên, hướng trên mặt Trang Ngải Lâm, bộp một tiếng, bạt tai cô một cái.

Mặt của Trang Ngải Lâm lệch qua, miệng lập tức tràn máu! !

Bác Dịch lập tức vén lên chăn, căng thẳng nhìn! !

Điệp Y lại lạnh lùng, nghe theo bà chủ căn dặn, lại vung tay lên, muốn tát trên mặt cô chủ, lại hung ác vỗ một bạt tai. . . . . .

“Ôi ôi ôi! ! Đừng đánh! ! Lần trước cô tát tai chị ấy, nửa tháng chị ấy cũng nghe không được! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng tiến lên, muốn kéo tay Điệp Y, gấp gáp nói.

Điệp Y không đợi Trang Hạo Nhiên tới, người đã vung tay lên, lấy sức lực mười phần, hung hăng tát trên mặt của cô! ! !

Mặt của Trang Ngải Lâm lại lệch sang bên trái, khóe miệng lại tràn máu!

“Đừng đánh! !” Bác Dịch lập tức chống người lên, vội vàng đau lòng nhảy xuống giường, nhào tới trước mặt của Trang Ngải Lâm, muốn đưa tay nâng mặt của cô bị đánh sưng. . . . . .

Trang Ngải Lâm lại tức giận, khóe miệng cắn máu, đưa tay đẩy anh ra, nói: “Ai muốn anh nhiều chuyện! ! Tôi bị người tát, mắc mớ gì tới anh !”

Bác Dịch nhất thời ngã sàn, nóng mắt nhìn cô.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *