Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0860
Một chiếc Mercedes màu đen, dừng ở trước cửa đại sảnh khách sạn!
Đường Khả Hinh mặc một chiếc váy xếp li dài màu xanh lá cây, tay lửng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, tay cầm cặp công văn màu đỏ thẫm nhanh chóng đi xuống xe, đi vào bên trong đại sảnh khách sạn ! !
Tiểu Thanh dẫn hai trợ lý cũng nhanh chóng, căng thẳng đuổi theo, vẫn không thể tin nổi, nói: “Lúc này làm sao có thể nói hủy bỏ sắp xếp bữa tiệc liền hủy bỏ, thật sự là muốn mạng người! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, im lặng không lên tiếng liếc mắt nhìn phía trước quầy tiếp tân, Từ Trạch Minh cùng quản lý bộ phận PR đang đứng ở quầy, căng thẳng nói gì đó, cô thở dốc một cái, nhanh chóng cầm túi xách đi lên lầu, thấy cửa chính bộ phận tổ chức tiệc đóng thật chặt, cô biết bên trong có một bầu không khí kinh khủng, nhưng không thể làm gì khác, nhắm mắt đi lên!
Tiểu Thanh cùng hai người trợ lý nhanh chóng mở cửa chính cho cô ! !
Sắc mặt Đường Khả Hinh nặng nề đi vào, ngay lập tức nhìn thấy đại sảnh tổ chức tiệc bình thường to lớn, tạm thời bày vài cái bàn dài xếp thành bàn họp, trải lên khăn trải bàn màu trắng, phía trên ngồi đầy hàng loạt quản lý phòng ăn tham gia tiệc từ thiện lần này, bao gồm quản lý bộ phận tổ chức tiệc, đầu bếp Trưởng, đầu bếp Phó, Giám đốc khách sạn, mua hàng, tham gia hợp tác có Trần Mạn Hồng, Kỳ Gia Minh, quản lý Câu lạc bộ Lưu Phỉ Hồng và một đám quản lý khác. . . . . .
Đầu bếp Trưởng đang kích động vỗ bàn kêu to: “Hết người này đến người xem tất cả chúng tôi bình thường ăn gạo cơm là đầu óc có thể phát triển! ! Không ở trong nghề làm sao biết tình hình của nghề đó! Ngồi ở trên cao không biết để chuẩn bị một bữa tiệc cần bao nhiêu nguyên liệu và đầu óc sao, chỉ cần một chủ đề, chúng tôi sẽ phải suy nghĩ bao lâu? Một nửa giờ ngắn ngủn, chúng tôi làm thế nào chuẩn bị trước! ! Phía dưới, những đầu bếp đầy kinh nghiệm cũng đã lên tiếng phàn nàn dậy trời! ! ném dao phay, ném dao phay, ném dao phay, mắng chửi người, mắng chửi người! Còn có bởi vì bữa tiệc mà đòi hỏi phải chuẩn bị nguyên liệu và hải sản từ sớm, bao gồm tổ yến đã ngâm nước, nên làm gì?”
Trần Mạn Hồng ngồi ở một bên, cũng im lặng không lên tiếng, bởi vì thay đổi chủ đề món ăn, sẽ phải đại biểu sắp xếp lại một lần nữa đối với nhân viên ra món ăn, bưng món ăn, truyền món ăn. . . . . . Cái này cần là bao nhiêu công sức, nhưng bởi vì ngại vì mặt mũi của Nhã Tuệ, không thể làm gì khác hơn là nhịn! !
Đường Khả Hinh vừa nghe những lời này, vừa im lặng ngồi ở phía dưới vị trí đầu bếp Trưởng, liếc về phía Nhã Tuệ ở một bên.
Nhã Tuệ đã hai mắt rưng rưng, ngồi ở phía dưới Giám đốc, chuyện này chịu tổn thương nhất và căng thẳng chính là cô, vì bữa tiệc từ thiện, rốt cuộc bao nhiêu đêm cô không ngủ không nghỉ để chuẩn bị? Bây giờ nói muốn hủy bỏ liền hủy bỏ, sắp xếp lại một lần nữa, khẳng định mọi thứ sẽ rối loạn, cô thở dài một hơi.
Đầu bếp Trưởng trực tiếp nhắm mũi tên vào Nhã Tuệ, tức giận nói: “Tôi nói có vài người mới nhận chức! ! Nói không được chính là không được! ! Ngẫm lại trước kia Tào Ngọc Tinh ở chỗ này, nghe loại yêu cầu vô lý như thế sẽ lập tức phản hồi ngược lại! ! Thậm chí ném điện thoại ! ! Khi cô làm tại sao nghe chuyện như thế, không đưa ra ý kiến phản đối ngay? Tôi vì bữa tiệc từ thiện lần này vất vả bao lâu, cô không biết sao? Mỗi người chúng tôi lo lắng bao lâu, cô không biết sao?”
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn ông ta ! !
Trần Mạn Hồng lại chắt lưỡi một tiếng bật cười, nhìn đầu bếp Trưởng nói: “Ông chú cũng đừng tức giận! ! Giống như chú chính là ông chủ! Bình thường chú cùng hai vị Tổng Giám đốc đứng chung một chỗ, dáng vẻ một mực cung kính, làm sao lại không thấy có khí thế như hôm nay vậy? Làm sao chú biết lúc ấy cô ấy không có nói ý kiến phản đối? Làm sao chú biết lúc ấy cô ấy nói chuyện với phòng hành chính như thế nào ? Cô ấy mới nhận chức thì thế nào? Tào Ngọc Tinh lại có thật tốt không? Bình thường rất kiêu ngạo, có bao nhiêu quản lý bất mãn đối với cô ấy? Cũng không muốn hợp tác với cô ấy! ! Chỉ có một mình chú hài lòng!”
“Được rồi! !” Hoắc Minh ngồi ở một bên, vỗ bàn quát lớn: “Bây giờ là lúc gây gổ sao? Bây giờ là lúc làm việc! ! Quản lý Lưu cũng không có cách nào, tôi cũng không có cách nào, tôi và cô ấy cùng đi trao đổi với Phòng hành chánh, nhưng bọn họ đóng cửa chính một cái ầm! Rõ ràng muốn chúng ta đưa ra kết quả ! ! Chuyện này có quan hệ rất lớn đến Khách sạn Á Châu của chúng ta! Hiện tại có bộ phận nào không giậm chân ! ?”
Đầu bếp Trưởng lập tức tức giận kêu lên: “Bộ phận nào giậm chân, có giậm chân lợi hại như chúng ta không? Bây giờ còn có nửa giờ, nếu như người nào muốn đưa ra chủ đề mới, tôi dập đầu lạy anh ta, tiền thưởng cuối năm 500 ngàn, tôi cho anh ta hết! !”
Trần Mạn Hồng không nhịn được lại cười nhạo ông, nói: “Tôi nói đầu bếp Trưởng! Chú thôi đi! ! Tiền thưởng cuối năm mới 500 ngàn, vậy cuối năm tôi cầm 450 ngàn, không phải sẽ phải đuổi đến đầu chú sao?”
“Mạn Hồng! !” Hoắc Minh không nhịn được gọi cô: “Lúc này, cô có thể ngừng nghỉ một lát hay không?”
“Cô có gì quan trọng hơn! ?” Đầu bếp Trưởng Trấn, lập tức mở miệng, tức giận nói: “Cô chính là một quản lý phòng ăn nho nhỏ, lần này hỗ trợ cũng chỉ là làm cho đúng phép, có chuyện gì, lại không cần chịu trách nhiệm!”.
“Chú. . . . . .” Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng khó nhịn muốn đứng dậy mắng ông ta!
“Ôi! !” Kỳ Gia Minh ở trong bóng tối kéo cô, nói khẽ: “Nói thế nữa, Nhã Tuệ lại khó làm người rồi !”
Trần Mạn Hồng đồng ý, liền không thể làm gì khác hơn quay đầu nhìn Nhã Tuệ.
Đường Khả Hinh cũng ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ mới vừa nghe mọi người gây gổ, cô vẫn im lặng, thở dốc, không biết đang suy nghĩ gì.
“Quản lý Lưu! Nói một câu đi?” Quản lý mua sắm Dương Minh ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói: “Xảy ra một chuyện lớn như vậy, cô không nói một tiếng! Phải biết rằng trước đó vì chuẩn bị tiệc từ thiện phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu chất đống tại kho hàng và hầm lạnh! Hiện tại nếu như sắp xếp lại món ăn một lần nữa, người của chúng ta lại phải mua mọi thứ trên thế giới, điều này cần thời gian! ! Cô không nên xem Anime nhiều rồi cho rằng chúng tôi là người bay!”
Hoắc Minh cũng nhìn Nhã Tuệ, căng thẳng nói: “Nhã Tuệ! Cô là quản lý bộ phận tổ chức tiệc! Tôi hiểu rõ chuyện này cô bị uất ức! Nhưng ai có biện pháp gì? Tôi đã hết sức! Nhưng bây giờ thịt ở trên thớt, có ý kiến gì cho mọi người?”
Mọi người đều nhìn cô! !
Nhã Tuệ vẫn ngồi đó, im lặng không lên tiếng, trong đầy chậm rãi xoay chuyển, giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng vẫn có chút khó khăn ủy khuất cúi đầu. . . . . .
“Chậc! !” Đầu bếp Trưởng không nhịn nổi nữa, tổn hại cô nói: “Không nghĩ ra chuyện! ! Hiện tại mọi người cũng gấp đến độ giậm chân, ngay cả quản lý Đường của Hoàn Cầu chúng ta cũng giậm chân chứ? Nhiều chuyện như vậy, khó khăn nhất chính là tôi và cô rồi ! Lần trước vì kết hợp món ăn, các người đã phái bao nhiêu người đến bộ phận quản lý bếp núc của chúng tôi nói chuyện rượu đỏ! ! Hôm nay thay đổi chủ đề món ăn, những loại rượu đã nhập kho, còn có chai rượu chuyển vào hầm chứa đá, không đổi lại được thì làm thế nào?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cũng có chút hời hợt nhìn đầu bếp Trưởng mỉm cười nói: “Đầu bếp Trần, chú nói lời này quá kém, bình thường đều là thực đơn có trước, người của chúng tôi mới có thể đi ra ngoài làm việc, thực đơn của chú cũng chưa ra, rối rắm tôi làm gì? Mặc dù Nhã Tuệ là quản lý bộ phận tổ chức tiệc, phụ trách cả bữa tiệc, nhưng lệnh vừa đưa ra, tất cả mọi người có trách nhiệm! Chú nói như vậy giống như chú không có trách nhiệm? Nếu sự thật là như vậy, những người như chúng tôi hôm nay ngồi ở chỗ này làm gì? Có chuyện gì thương lượng cho rõ ràng, vỗ bàn ngoại trừ đau tay, cũng không có một chút tác dụng nào! Nếu như thật muốn không chịu trách nhiệm, ra khỏi cánh cửa này là được !”
“Cô. . . . . .” Đầu bếp Trần nhất thời tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh bày sắc mặt lạnh nhạt, nhìn màu sơn trên ngón tay thon dài của mình một chút, không để ý tới ông ta ! !
Nhã Tuệ ngồi ở một bên, hai mắt xoay tròn, không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, mình trở về quê, lúc ấy rừng trúc khói xanh bồng bềnh, cha mặc đồng phục đầu bếp đang đứng tại bếp lò xây tạm thời, không ngừng nhồi cây tre, sau đó vừa xào hạt điều, Hoa Bách Hợp và rau củ, làm đầu bếp chánh cho thanh niên muốn kết hôn trong thôn, lúc ấy mình đi tới bên cạnh cha, mỉm cười hỏi: “Cha nấu gì vậy ?”
“Mùa xuân đến rồi, chúng ta nấu tiệc Bách Hoa đấy? Bảo bọn trẻ ở trong thôn mang các loại hoa đến, làm vài món đặc sắc cho mọi người! Đây chính là món lúc ấy cha và chú Đường của con cùng nhau nghĩ ra được, chỉ là mới nghĩ chứ chưa thực hành, lần này không đi làm nữa, thân nhẹ nhàng, thừa dịp thời gian này luyện tay! !” Lúc ấy Lưu Chí Đức nở nụ cười nói! !
Một luồng nhiệt huyết hưng phấn bay lên! !
Nhã Tuệ chợt kích động ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nói: “Chủ đề món ăn đã có!”
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn cô! !
“Chủ đề món ăn cũng không phải do cô nghĩ!” Đầu bếp Trưởng ngẩng đầu lên, nhạo báng nhìn Nhã Tuệ.
Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ như đã tính trước, ánh mắt tràn đầy tự tin, liền mỉm cười quay đầu, nhìn Đầu bếp Trần sâu kín nói: “Không phải mới vừa rồi chú nói không nghĩ ra được sao? Không nghĩ ra được, còn không cho người ta nói? Dù cho Quản lý Lưu nói ra, công lao vẫn thuộc về chú !”
Đầu bếp Trưởng nghe nói như vậy, không thể làm gì khác, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ hơi đè nén kích động dâng trào, nhìn mọi người mỉm cười nói: “Thật ra thì. . . . . . xảy ra chuyện này, lúc tôi vừa nghe đến là đã phản đối, giống như đầuu bếp từng nói, đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng tôi lại nghĩ, Phòng hành chánh, bọn họ không thể nào không suy tính chuyện này, chắc chắn phải là có chuyện gì vội vã, mới phải hủy bỏ tất cả kế hoạch của chúng ta như vậy! Nếu cấp trên đã quyết định rồi, chúng ta ngoại trừ tiếp nhận nó, không có cách khác! ! Mọi người vất vả! Mọi người cùng đứng chung trên một chiếc thuyền, chúng ta cũng nên hỗ trợ lẫn nhau! Không chừng ngày nào đó, các vị muốn dùng đến chỗ của Lưu Nhã Tuệ tôi?”
Mọi người im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ.
“Cô nghĩ ra chủ đề món ăn mới?” Hoắc Minh căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ nói: “Hiện tại tất cả đầu bếp và đầu bếp trưởng đều gấp gáp, nhưng bây giờ không có cách nào nghĩ ra chủ đề món ăn mới, phối hợp bữa tiệc từ thiện lần này.”
Đầu bếp Trưởng cũng lo lắng nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ mỉm cười nhìn mọi người nói: “Mùa xuân đến rồi, muôn hoa nở rộ, sức sống bừng bừng của nó vẫn do chúng ta đuổi theo, cuối cùng lộ ra hi vọng và nhiệt tình. Mặc dù hiện tại đã tới mùa hè, đối với tiệc từ thiện lần này, mọi người quyên tặng, không khỏi tràn đầy niềm vui và cảm động, dần dần từ trong lộ ra ấm áp và hi vọng! Cho nên lần này chúng ta, vì để cho mọi người nhớ lại mùa xinh đẹp đó, để cho chúng tân khách đắm chìm trong biển hoa xinh đẹp như cõi thần tiên, sinh ra cảm động và vui sướng! Vì một chút cảm động xinh đẹp này! Chúng ta . . . . . Làm một bữa tiệc Bách Hoa đi! !”
“Bữa tiệc Bách Hoa! !” Đầu bếp Trưởng lập tức đọc ba chữ này! !
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0997
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0698
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1181
Không có bình luận | Th2 4, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0570
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.