Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0868

Chương 0868: MỘT CHÚT MƯA

“Duyệt tẫn đại thiên xuân thế giới, mẫu đơn mãi mãi là hoa vương” (Tạm dịch: trải qua hàng ngàn mùa xuân trên thế giới, hoa vương vẫn là hoa mẫu đơn).

Mười hai cô gái xinh đẹp truyền món ăn mặc đồng phục màu trắng của khách sạn, búi tóc trang nhã, nở nụ cười dịu dàng, tay nâng cái đĩa ngọc xanh khắc chim Phượng, trên mép đĩa để một đóa mẫu đơn trắng xinh tươi tuyệt mỹ, nở rộ rất khí phách, nhụy hoa màu vàng càng lộ vẻ chói mắt, từng trận mùi thơm quanh quẩn cả ngoài sảnh bếp, làm cho tâm trạng người ta chợt cảm thấy thoải mái, phẩm cách cũng bị chậm rãi tăng lên. . . . .

Sau đó, mười hai nhân viên truyền món ăn tiếp tục mỉm cười, tay nâng 12 đĩa ngọc, phía trên để hoa mẫu đơn màu hồng khí phách, theo đĩa ngọc mẫu đơn trắng, tập trung đặt xuống ở chỗ trống trên bàn ăn! !

Mấy trợ lý đầu bếp nam, vừa nhanh chóng bưng giỏ cúc vàng xinh tươi, bước nhanh vào trong phòng bếp! !

Phòng bếp to lớn đang nóng bức, đầu bếp và bếp Trưởng đang làm việc của mình, một số trợ lý đầu bếp tách bào ngư, một số đang lột vỏ tôm hùm, một số nhanh chóng chưng yến, nhanh chóng để vào giỏ ! !

“Hoa cam tới rồi ! !” Ba trợ lý đầu bếp mệt mỏi, mồ hôi nóng đầm đìa, thật vất vả mới chờ mua hàng, từ nhà kính trồng hoa thử nghiệm yêu cầu gần 80 đóa! !

“Đặt ở chỗ này! !” Đầu bếp nói xong, cũng đã nhanh chóng xoay người, tự mình mở nắp lồng hấp, một con cua Nhật Bản càng dài, màu vàng kim xuất hiện, anh ta cũng không sợ nóng, lập tức liền đưa tay vào bên trong bếp, nắm cái càng cua dài nửa thước, lập tức chuyển ra, đặt ở trong mâm, cầm dao nhọn, trong lúc đang nóng hừng hực, nhanh chóng vạch một cái, một mùi thơm lan ra, gạch cua màu hoàng kim, kể cả bơ cũng chảy ra, mùi thơm xông vào mũi! !

Bên này, trợ lý đầu bếp nhanh chóng cầm một gốc rau cần tây màu xanh đậm, loại bỏ lá ở phía trên cọng rau, liền cắm nhẹ vào trong miệng con cá chép nhảy lên được điêu khắc bằng sứ thanh hoa, cầm một củ cà rốt khắc thành đèn lồng nhỏ màu đỏ, thật cẩn thận chụp lên đầu cọng rau, thân cọng cần cong xuống, tạo thành hình đèn lồng rũ xuống, lại nhanh chóng chuyển tới trong tay trợ lý đầu bếp khác. . . . . .

Tiếp theo, trợ lý đầu bếp nhanh chóng đem hoa cam trắng đã rửa sạch, giũ nước dính trên hoa, đặt ở bên cá chép! !

Lúc này, từng giỏ từng giỏ thược dược cũng được nhanh chóng đưa vào, thật cẩn thận đặt xuống trên mặt bàn! !

Bên này, đầu bếp phụ trách đồ ngọt nhanh chóng mở cửa tủ lạnh, đem từng phần từng phần trái cây thạch dừa làm bằng thủ công, từng đĩa từng đĩa chuyển ra, đặt xuống ở trên mặt bàn, trợ lý đầu bếp lập tức cầm lên cái muỗng ngôi sao, thật cẩn thận múc trái cây thạch dừa thành hình cầu, sau đó cầm dao bén, nhanh chóng đâm xuống, kéo nhẹ, lập tức xuất hiện hai ngôi sao hình bán cầu. . . . . .

Cái đĩa trắng nhanh chóng đưa lên, đầu bếp thật cẩn thận cúi người xuống, đem một đóa thược dược trắng đặt vào mép đĩa, trợ lý đầu bếp cẩn thận đem trái cây thạch dừa nửa hình cầu đặt vào đĩa, một trợ lý đầu bếp khác lập tức bưng tổ yến chưng đường phèn mấy giờ, sau khi bỏ vào tủ lạnh, thật cẩn thận thêm vào trong chỗ trũng thạch hoa quả, giống như nhụy hoa, óng ánh trong suốt!

Thời gian dần dần trôi qua! !

Lúc hoàng hôn buông xuống, bóng chiều dần dần ngã về phía tây, tân khách sắp đến ! !

Bên này, nhân viên bộ phận tổ chức tiệc đang khẩn trương từng bước đặt các loại hoa mẫu đơn và hoa thược dược vào trong biển hoa, mang chân đèn lồng hoa văn Trung Quốc bằng sứ thanh hoa cao một mét tám mang hơi thở hiện đại, mọi người họp sức nhanh chóng đẩy ra, theo chỉ dẫn của Nhã Tuệ, đặt ở trong bụi cỏ các nơi, gắn nguồn điện, phái người chui vào trong lồng đèn, thừa dịp sắc trời dần tối, mở ánh đèn xoay màu vàng ở bên trong, đèn lồng sứ thanh hoa cũng chậm rãi lộ ra cao nhã, thậm chí mang theo một chút mùi vị truyền thống đang xoay tròn, lập tức cả sảnh tiệc ngoài trời bừng lên ánh sáng ấm áp, các loại hoa văn nhân vật cổ đại Trung Quốc rực rỡ, có bức tranh Hồng Lâu Mộng ngắm lễ hội hoa cúc, còn có Quý Phi say rượu . . . . .

Cả đám nhân viên làm việc, mọi người cũng không nhịn được dừng động tác trong tay, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn mười chân đèn sứ thanh hoa tại hiện trường, đang chậm rãi xoay tròn, loại cảm giác này thật sự là tuyệt vời và thư thái, bọn họ không nhịn được nghĩ tới Thủ tướng nhất định sẽ thích! !.

Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, tay cầm điện đàm, nhìn ánh đèn xoay tròn, chiếu từng bàn ăn, tao nhã mê người, cô cũng không nhịn được thở dài, mỉm cười.

Trần Mạn Hồng cũng cảm thán đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, nhìn gần 80 bàn tiệc, được ánh đèn xoay chiếu hết sức phong cách và trang nhã, từng đóa mẫu đơn nở rộ càng tăng thêm màu sắc cho bữa tiệc không ít, cô không nhịn được cười nói: “May mắn là lúc này đúng mùa mẫu đơn nở, quốc hoa này bày lên rất rực rỡ và thần thoại !”

“Đúng vậy. . . . . .” Nhã Tuệ cũng thở dài một hơi, khẽ mỉm cười, nói: “Thật là ông trời bảo vệ cho tôi . . . . .”

Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn Nhã Tuệ nói đùa: “Cô không cần nói lời này, chúng ta làm nghề khách sạn, sợ nhất là ông trời bảo vệ! ! Sẽ lập tức gặp chuyện không may!”

“Phi phi phi phi! Thật sự quên mất! !” Nhã Tuệ đưa tay vã miệng một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi thật sự đáng đánh! !”

Trần Mạn Hồng không khỏi phì cười.

“Đúng rồi! ! Tân khách sắp đến! Tiệc tối hôm nay hơi sớm, bảy giờ sắp bắt đầu! ! Chín giờ kết thúc, sau đó xem biểu diễn !” Lúc này Nhã Tuệ có chút căng thẳng, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, nói.

“Đúng vậy! ! Sắp tới rồi ! ! Cho nên cô đi thay quần áo đi! ! Nơi này giao cho tôi và Phó Quản lý là được!” Trần Mạn Hồng cố ý nheo mắt cười nhìn Nhã Tuệ, nói: “Sau đó đứng ở bên cạnh Tổng Giám đốc, ngàn vạn lần không được xấu hổ đấy !”

“Được rồi!” Trong nháy mắt Nhã Tuệ lập tức đỏ mặt, vỗ nhẹ vào Trần Mạn Hồng, bật cười nói: “Cô cứ trêu chọc tôi hoài.”

“Không phải tôi trêu chọc cô ! Tôi đang khen cô ! ! Nhất định Tổng Giám đốc Tưởng chọn cành cây cao cho cô rồi !” Trần Mạn Hồng lại thúc giục cô, nói: “Mau đi đi! Thay lễ phục đẹp vào!”

Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng nơi này, lại nghi ngờ hỏi khẽ: “Khả Hinh đâu? ! ! Tôi muốn đi cùng cô ấy!”

“Ôi chao, mau đi đi! Cô ấy quản lý hiện trường, còn bận lắm! Cô sợ không có ai chăm sóc cô ấy sao?” Trần Mạn Hồng không ngừng thúc giục cô! !

Hiện tại Nhã Tuệ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn, nói vất vả, liền nhanh chóng đi tới Khách sạn Á Châu! !

Sáu giờ 30′ tối ! !

Đại sảnh khách sạn thuận lợi bày ra thảm màu tím, 20 nhân viên tiếp tân, mặc sườn xám màu trắng ngà, nơi làn váy thêu đóa hoa đỏ tươi, có vẻ tao nhã và chói mắt, nhìn khuôn mặt các cô nở nụ cười ngọt ngào, đôi tay đặt nhẹ bên hông, đứng ở hai bên màu tím thảm, đón gió lùa, hướng về phía khách quý lục tục tiến vào, mỉm cười hơi khom lưng gật đầu chào, cùng lúc ngọt ngào nói: “Hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu!”

Vô số tân khách giới thương mại, nhân vật chính trị nổi tiếng, mặc trang phục lộng lẫy xinh đẹp, mỉm cười cùng bạn dắt nhau đi vào Khách sạn Á Châu, một nhóm nhân viên tiếp tân khác, mặc sườn xám màu trắng, thêu đường viền hoa xoay tròn màu xanh thanh nhã, dẫn chúng tân khách đi về phía sau vườn hoa, sẽ có xe chuyên dụng phiên bản dài của khách sạn, đưa bọn họ xuyên qua sân cỏ, vừa ngắm nhìn toàn cảnh khách sạn, đi tới sảnh tiệc.

Quản lý Bộ phận PR căng thẳng đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay cầm máy điện đàm, nở nụ cười ưu nhã, nhìn nhân viên tiếp tân, từng người dáng vẻ thướt tha động lòng người, giơ cánh tay ngọc thon dài dẫn tân khách đi về phía trước, thân thể lộ ra tự nhiên tinh khiết, trong lòng của cô không khỏi an ủi, thở nhẹ một hơi!

Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến! !

Hai cánh cửa thang máy đồng thời mở ra! ! Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mặc tây trang, cùng lộ ra khí chất vương giả, bước ra thang máy, đi theo phía sau cả đám Phó Tổng cùng thư kí trưởng, còn có lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, bọn họ nhanh chóng xuất hiện bên này, tất nhiên Thủ tướng đã đến! !

Quản lý Bộ phận PR lập tức tiến lên, hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc cung kính nói: “Tổng Giám đốc! ! Theo như phía trước thông báo, còn năm phút nữa Thủ tướng mới đến Khách sạn Á Châu!”

“Đến rồi !” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp lời, sau đó liền cùng Trang Hạo Nhiên hơi nở nụ cười, cùng đi ra đại sảnh khách sạn, đồng thời đứng ở phía bên trái khách sạn. . . . . .

Lúc này, mới có một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến! !

Mọi người cùng nhau theo âm thanh nhìn sang! !

Lúc này Nhã Tuệ mặc váy dài lông cừu màu xanh dương, cúp ngực đính kim cương, chải mái tóc trang nhã, rũ xuống bên trái, mang giày cao gót màu trắng, tao nhã thuần khiết động lòng người, nắm túi xách màu trắng, bước dọc theo cầu thang xoắn ốc, hơi vén đuôi váy đi xuống, khuôn mặt thoa một chút phấn, rịn một chút mồ hôi hột!

Lâm Sở Nhai nhìn dáng vẻ bạn gái như vậy, vừa tức giận vừa đau lòng !

Tưởng Thiên Lỗi hơi nở nụ cười khoan dung, nhìn Nhã Tuệ, lấy thân phận Tổng Giám đốc gọi nhỏ: “Tới đây. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên hơi nở nụ cười, lấy thân phận người trong nhà nhìn Nhã Tuệ!

“Thật xin lỗi, tôi tới chậm. . . . . .” Nhã Tuệ thở hổn hển, tay cầm túi xách, nhấc đuôi váy dài, nhanh chóng cất bước đứng sau lưng Tổng Giám đốc Tưởng, vội vàng xin lỗi nói: “Bởi vì có chuyện chậm một chút !”

“Hôm nay vất vả. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng người nhìn cô một cái, liền mỉm cười nói.

Nhã Tuệ thở hổn hển, vội vàng gật đầu.

Nơi xa mười mấy chiếc xe hơi màu đen của chính phủ chậm rãi nhưng đầy khí thế chạy tới khách sạn ! !

Bọn họ lập tức dừng bước, dùng dáng vẻ cung kính và nghiêm túc nhìn chiếc xe chính phủ dẫn đầu, ánh kim loại màu đen lóe ra khí phách, ở trong trời chiều lặn về phía tây cũng không chút giảm sút oai nghiêm! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức đi ra bên ngoài đại sảnh khách sạn, đứng ngay ở trước nhân viên tiếp tân ! !

Chiếc xe chuyên dụng của chính phủ dẫn đầu rốt cuộc chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, phía sau chiếc xe đi theo cũng chạy tới, cùng đi theo Thủ tướng trở lại gồm Cục Trưởng Cục cảnh sát, đội trưởng đội đặc nhiệm, Thị Trưởng cùng nhau xuống xe trước, đứng ở một bên, xung quanh giới nghiêm chặt chẽ, lúc này Giám đốc khách sạn mới chậm rãi mở cửa xe ra, cung kính gọi: “Thủ tướng, Hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu!”

Không đến bao lâu, Tô Linh mặc váy dài màu trắng, kiểu đuôi cá cột dây vai, chải mái tóc kiểu cổ điển, đeo kim cương mấy chục triệu, tay cầm túi xách thêu thủ công tinh khiết, nở nụ cười trang nhã động lòng người, giống như nữ thần bước ra xe hơi màu đen trước, mỉm cười gật đầu với Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, sau đó mới xoay người đỡ ông nội đi ra, cười trong trẻo gọi nhỏ: “Ông nội! Tất cả mọi người đang chào mừng ông !”

Rốt cuộc ở trong sự chờ mong của mọi người, Thủ tướng mặc tây trang màu đen, dáng vẻ hiền hòa nghiêm nghị, vẻ mặt sáng rỡ đi ra xe hơi, lúc này ánh đèn flash của đám phóng viên lóe lên từng hồi! !

“Thủ tướng! Hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu!” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời bước lên trước, mỉm cười khom người gật đầu.

Thủ tướng theo thói quen ngẩng mặt, tràn đầy yêu mến nhìn thanh niên phong thái hiên ngang, chậm rãi cười nói: “Mọi người cùng là doanh nhân trẻ của đất nước, cũng đã sáng tạo rất nhiều huy hoàng, đối với sự nghiệp từ thiện càng tận sức! Tôi rất an ủi, hôm nay mọi người đã vất vả.”

“Nào dám. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi khách sáo cười đáp.

“Lúc Thủ tướng mới vừa gặp chúng ta, luôn luôn nói vài lời khách sáo, sau đó sẽ từ từ dạy dỗ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng nở nụ cười, trong khách sáo, lộ ra hài hước nói.

Tiếng cười vang lên.

“Hạo Nhiên vẫn như thế. . . . .” Thủ tướng nói xong, liền liếc mắt nhìn một vòng, hỏi: “Thụy Kỳ đâu?”

“Đến rồi! Phía trước kẹt xe thôi. . . . . .” Tô Linh mỉm cười nói xong, cũng đã thấy một chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng chạy tới, vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe! !

Tối nay hiếm thấy Tô Thụy Kỳ mặc tây trang kẻ sọc màu đen, phối áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài nơ hoa bươm bướm màu trắng thêu tay tinh khiết, đôi cánh trong suốt, càng lộ ra khí chất của một quý công tử hấp dẫn mọi người, nhìn anh hơi nở nụ cười đẹp trai, vừa cài cúc áo, vừa đi tới trước mặt ông nội, nói: “Xin lỗi đã tới chậm!”

“Từ trước đến giờ cháu cũng không có sớm hơn. . . . . .” Thủ tướng không khách khí tổn hại cháu trai của mình!

Mọi người lại cười to một trận.

“Thời gian không còn sớm, mời Thủ tướng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền hơi giơ tay, mời Thủ tướng và Tô Linh, còn có đám người Tô Thụy Kỳ cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh khách sạn, sau đó xuyên qua đại sảnh, đi ra hướng tây phía sau vườn hoa, chợt cảm giác gió lạnh, tiếng mưa lộp độp phất phơ bay tới!

Mọi người không nhịn được ngẩng đầu lên.

Trong lòng Nhã Tuệ càng lạnh lẽo, hai mắt trợn to ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời từ từ u ám, lúc này bắt đầu mưa? ? ? ? ?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *