Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0875

Chương 0875: BẮT

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối sẽ là tiệc rượu nho nhỏ khai mạc tiệc từ thiện.

Lúc này, nhân viên phục vụ nhanh chóng vào sân, thu dọn toàn bộ món ăn, sau đó mở đèn bách hoa trên bàn tiệc, biển hoa mẫu đơn cũng lập tức mở ánh đèn trong suốt thật nhỏ.

“Thật xinh đẹp. . . . . .” Hi Văn ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, nhìn cả hiện trường bữa tiệc, tất cả lồng đen hoa xoay tròn thật xinh đẹp, biển hoa mẫu đơn cũng hết sức đẹp mắt, nhân viên tiếp tân mặc sườn xám màu trắng, hơi nở nụ cười ngọt ngào, bưng từng phần bánh ngọt và trái cây chậm rãi đưa lên bàn tiệc, có long nhãn, bánh mì mứt dâu tây, rau câu ướp đá, chè trái cây thập cẩm, vải ướp đá, còn có 12 loại trái cây khác, xếp thành đuôi Phượng Hoàng, dùng dao mỏng điêu khắc vỏ dưa hấu thành cái đuôi Phượng Hoàng, hết sức kỳ lạ độc đáo . . . . .

Bartender từ trước bàn tiệc, nhanh chóng bưng qua một đĩa trái cây đầu con khổng tước đong đưa ngọn lửa màu xanh, bên trong bồng bềnh bay ra mùi thơm dâu tây, táo, dương đào và loại trái cây khác. . . .

Trần Mạn Hồng lại dẫn đám nhân viên phục vụ, tay nâng khay bạc, khăn long ướp lạnh, khăn lông nóng, khăn lông khô, đưa đến trong tay từng tân khách, Tịnh Kỳ cũng thuận tiện đứng bên cạnh Thủ tướng, hết sức tỉ mỉ cẩn thận phục vụ.

Lúc này, Tô Linh tiệc tối xong, sau đó phải tham gia tiệc từ thiện, theo lễ phép và thói quen, đổi một bộ váy dài màu xanh dương đậm, đuôi váy chuyển dần thành màu trắng, giống như đóa lan trong khe núi, búi mái tóc phân tán hai bên, đeo kim cương gần mười triệu, tao nhã động lòng người đi ra ngoài, đám tân khách nữ trên bàn tiệc, có một số sau đó tham gia tiệc từ thiện, cũng rối rít thay đổi quần áo đi đến. . . . . .

Mười mấy xe hơi màu đen chạy theo hai chiếc Rolls-Royce màu bạc dẫn đầu chậm rãi lái tới.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, hai vị chủ tịch mang theo người nhà đi đến, bởi vì hai vị chủ tịch thối lui ra phía sau, từ trước đến giờ trường hợp chủ yếu cũng sẽ tránh lui ba phần, để cho hai Tổng Giám đốc trẻ tuổi từng bước nhận lấy quyền lực, chủ trì chuyện trọng đại, bữa tiệc tối nay, bọn họ là chủ tịch, rốt cuộc dùng hình thức tiệc riêng tư, tham gia tiệc rượu.

Cửa xe Rolls-Royce màu đen được vệ sĩ nhanh chóng kéo ra, Tưởng Vĩ Quốc mặc tây trang màu đen, phong độ nghiêm nghị đi ra xe, sau đó tự mình đỡ vợ mặc váy sài màu đen trang nhã, buộc búi tóc thật cao đi ra xe, lúc này Tưởng Tuyết Nhi cũng mặc váy dài thắt lưng màu vàng nhạt, bên hông đeo đai lưng bạch kim, chải mái tóc dài, mang bao tay trắng, khuôn mặt nở nụ cười thuần khiết đáng yêu, cầm túi xách nhỏ, đến bên cạnh cha mẹ, cùng nhau bước đi.

Cửa xe Rolls-Royce màu trắng mở ra.

Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, thanh tao nho nhã, mỉm cười đi ra, nhìn hiện trường bữa tiệc xinh đẹp phía trước, hơi cài cúc áo tây trang.

Cửa xe bên kia mở ra ! !

Trang Ngải Lâm dùng dáng vẻ tuyệt đối nữ vương, mặc váy dài màu xanh dương đậm dần dần chuyển sang màu lam, giống như cô tiên cá, trong suốt óng ánh, vóc người cô gợi cảm, đáng kiêu ngạo, tóc búi cao, trang điểm nhạt, đeo kim cương mấy chục triệu, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng, ngón tay sờ nhẹ kim cương Phượng Hoàng bên lỗ tai, liếc về phía trước có một bóng dáng quen thuộc. . . . . .

Lúc này Bác Dịch cũng mặc tây trang màu đen, từ xe hơi màu đen đi tới khách sạn, cài cúc áo tây trang xong, đi ra, cũng lạnh lùng nhìn cô.

Trang Ngải Lâm giống như không nhìn thấy anh, mà nhìn thấy phía trước, một người đàn ông người Anh đẹp trai đi tới, rốt cuộc trên mặt của cô hiện lên nụ cười mập mờ, chậm rãi vươn tay tới anh. . . . . .

Người đàn ông người Anh lập tức nở nụ cười nắm chặt tay cô, cùng nhau cất bước đi vào bữa tiệc.

Bác Dịch đứng tại chỗ, nhìn Trang Ngải Lâm cùng một người đàn ông nước ngoài đẹp trai rất mập mờ, thân mật đi vào bữa tiệc, thỉnh thoảng còn nhìn nhau nở nụ cười, lộ ra cảm giác ngọt ngào giống như tình nhân, hai tròng mắt anh chậm rãi lóe lên, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng vẫn cất bước đi tới, có mấy nhân viên phục vụ đang cầm “Băng bươm bướm” đi qua bên cạnh anh, anh nghiêng mặt liếc về phía dịch rượu trong ly bay ra từng làn bọt khí, tiếp tục im lặng đi về phía trước. . . . . .

Lúc này, hai vị chủ tịch Tưởng, Trang đã mang theo người nhà đi tới trước mặt của Thủ tướng, tự mình ân cần thăm hỏi, lại bắt tay với Hàn Trung Trí, sau đó cùng nhau khách sáo mời ngồi, Tô Linh, Tô Thụy Kỳ, còn có đám người Trang Hạo Nhiên nhìn thấy người lớn tụ tập, liền đứng lên, nhường chỗ ngồi, ngồi ở bàn ăn bên cạnh, lúc này Bác Dịch cũng chậm rãi đi tới, dung thân phận thượng khách của Hoàn Cầu, hướng về phía Thủ tướng, đám người Trang Tĩnh Vũ, Tưởng Vĩ Quốc khom người chào hỏi.

Thủ tướng không nhịn được nhìn người đàn ông nguội lạnh như đá ở trước mặt, trên mặt có khí thế vốn không thể phá vỡ, giống như trời sinh lạnh lùng lãnh đạm thâm trầm, trên người cảm giác hận đời hết sức mãnh liệt, quan trọng nhất là nhìn đường nét khuôn mặt của anh hết sức quen thuộc.

“Thủ tướng, các vị chủ tịch.” Bác Dịch sau khi thăm hỏi xong, liền lễ phép chào.

“Vị này là. . . . . .” Thủ tướng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, ánh mắt thâm thúy lộ ra nghi ngờ thật sâu.

Trang Tĩnh Vũ ngồi ở một bên, lập tức mỉm cười nói: “Vị này là Bác Dịch tiên sinh, ông chủ vườn nho đã từng đoạt huy chương vàng thế giới về rượu băng, nghe nói bữa tiệc tối nay “Băng bươm bướm” vô cùng tỏa sáng, chính là xuất từ bàn tay của bậc thầy chưng cất rượu này đây.”

Thủ tướng nghe xong lời này, trong đầu lập tức thoáng qua hình ảnh nhanh giống như tia chớp, nhưng không có kí ức khắc sâu, tiếp tục nhìn Bác Dịch.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở vị trí bên cạnh, cảm thấy ánh mắt ông nội không tầm thường, cũng có chút tò mò quay mặt sang nhìn Bác Dịch, trông vẻ mặt anh cứng ngắc, luôn lộ ra mấy phần đè nén và không vui, liền hơi cau mày nghi ngờ nhìn anh.

“Thủ tướng, ngài cảm thấy rất hứng thú đối với người trẻ tuổi này?” Trang Tĩnh Vũ nhìn Thủ tướng mỉm cười nói.

Thủ tướng vẫn nhìn kỹ Bác Dịch, chậm rãi mỉm cười nói: “Khó được nhìn thấy một thanh niên cứng rắn như sắt, mặc dù trông coi một khu vườn, sự nghiệp hiển hách không thể so với hai vị Tổng Giám đốc Tưởng, Trang, nhưng sức hấp dẫn không kém chút nào.”

Bác Dịch nghe nói như vậy, liền chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Cám ơn Thủ tướng thưởng thức.”

Trong bóng tối, nóc tòa nhà chính phủ, mấy người giống như tiếp nhận chỉ thị, nhanh chóng ráp súng, nhất định phải thừa dịp rượu vang sủi bọt nổ tung thì ám sát Tô Thụy Kỳ. . . . . . Có một nữ dạ hành nhân ở trong mưa bồng bềnh, hai mắt lạnh lùng, nhanh chóng nâng súng trường bắn tỉa, đặt ở trên bờ tường, nghiêng mặt, mắt nhắm ngay ống nhắm, nhìn thấy hiện trường tiệc Bách Hoa nữ tân khách lục tục kéo đến, nhất là hai chiếc xe Winery đều nhanh chóng chạy tới, Nhậm Tử Hiền đi xuống xe trước, tối nay mặc váy tơ tằm màu nude, che giấu vóc người khêu gợi, trên bắp đùi thêu từng khóm hoa như ẩn như hiện, bộ ngực hết sức đầy đặn hấp dẫn, tay cầm túi xách màu trắng, xõa mái tóc dài quyến rũ, cất bước đi tới, lại nhìn thấy Như Mạt mặc váy cúp ngực màu xanh lá cây thêu hoa thủy tiên thanh nhã, búi tóc kéo sang bên trái, lộ ra bờ vai tiêu hồn, khuôn mặt vẫn lộ ra duyên dáng động lòng người, đang được người giúp việc chăm sóc, chậm rãi đi tới. . . . . . Sắc mặt của cô lạnh lẽo! !

Như Mạt đón gió đứng ở tại chỗ, nắm chặt túi xách, không lên tiếng. . . . . .

Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Như Mạt liền tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi vừa nhìn thấy cô, tôi liền tức giận! ! Dáng vẻ mãi mãi đều giống như thế giới thiếu nợ cô !”

Cô nói xong, cũng đã nhanh chóng đi vào tiệc Bách Hoa ! !

Như Mạt một mình đứng ở giữa trời gió lạnh, hai mắt khẽ chớp, lộ ra mấy phần uất ức.

Nữ dạ hành nhân nâng súng trường bắn tỉa tầm xa, lại cúi mặt nhắm ngay ống nhắm, sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Như Mạt đứng như tiên nữ trong gió, cô chăm chú nhìn thật sâu. . . . . .

Một cơn gió lạnh thổi phất tới, vén lên hoa văn lá trúc ẩn trong tay áo.

Lầu phụ nhà hát kịch! !

Mỹ Linh nâng súng trường bắn tỉa, nhắm ngay nóc tòa nhà chính phủ, chợt thấy có vật gì lóe lên, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ, cô cắn răng một cái, cảm thấy không thoải mái nói: “Tôi cảm thấy lầu cuối đối diện có người! Cảm giác của tôi không sai!”

Uyển Thanh cũng nhanh chóng đứng tới trước cửa sổ sát đất, nhìn tòa nhà chính phủ trong bóng tối ở phía đối diện một cái, hai mắt lóe lên, một lúc lâu mới ra lệnh: “Thanh Bình! Thông báo cho Điệp Y đi tòa nhà chính phủ xem một chút! ! Máy theo dõi của chúng ta không đến được bên kia!”

“Vâng!” Thanh Bình nhanh chóng hoạt động ngón tay, gõ bàn phím.

Không đến bao lâu, một trận gió thổi tới.

Trong bóng tối, một bóng người màu tím, đứng ở bên ngoài tòa nhà Chính phủ, lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài cửa có một chiếc xe sắp lái vào tòa nhà, nhưng bởi vì lính gác cửa phải dừng ở bên ngoài, để cho tài xế đi nói chuyện. . . . . .

“Tốt! Cám ơn! Đưa vào sẽ ra ngay !” Tài xế lập tức xoay người xe, nhanh chóng lái xe, chạy vào bên trong tòa nhà chính phủ. . . . . .

Một dị vật màu đen giống như từ trong xe nhảy ra, ở trên đường lăn lộn mấy thước, sau đó giống như quái vật, thân xông vào bên trong cánh cửa sổ nào đó của tòa nhà Chính Phủ, sau đó giống như bóng ma, không người trông thấy trải qua đại sảnh tòa nhà Chính Phủ. . . . . .

Mỹ Linh nhanh chóng hoạt động ngón tay, đem video Điệp Y chưa đi đến trước đại sảnh, trong mười giây bao trùm ở trong video, để cho máy cameras vẫn dừng lại ở hình ảnh không người nào.

Điệp Y nhanh như gió lách mình đi vào bên trong lối đi thoát hiểm bên cạnh thang máy, hai mắt khẽ chớp đã hiện lên ánh sáng màu xanh như mắt mèo, cô giống như hồn ma lặng lẽ, không tiếng động cất bước đi lên cầu thang, bước từng bậc, từng bậc, từng bậc, từng bậc.

Cầu thang quá tối, chỉ có ánh đèn thoát hiểm, lóe lên một chút màu xanh quỷ dị.

Sắc mặt Điệp Y lạnh lẽo lại chậm rãi đi về phía trước, trong lòng khẽ đếm cầu thang mười tám bậc, cô vẫn không nhanh không chậm, không để cho bước chân bước phát ra tiếng gió, đi lên cầu thang.

Lầu cuối, đám người lập tức cảm giác hơi thở khác thường, nhìn thoáng qua nhau, lập tức nhanh chóng bung móng vuốt thép, kẹp ở trong lòng bàn tay. . . . . .

“Ầm! !” Lầu cuối ầm ầm mở ra, Điệp Y lạnh lùng đứng ở cạnh cửa ban công trên lầu cuối, nhìn khung cảnh xung quanh vắng vẻ, cô lại giống như bóng ma, không biết chút nào sợ hãi, di chuyển từng bước từng bước tới phía trước, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, thỉnh thoảng đứng ở bên cạnh tường rào lầu cuối, nghiêng mặt nhìn xuống chân tường không có khác thường, cô im lặng không lên tiếng, từng bước từng bước vòng quanh cả bờ tường nhìn xuống. . . . . .

Không có một người.

Trong bóng tối, mấy dạ hành nhân cắm móng vuốt thép vào bên trong tường, nhanh chóng từ phía sau bức tường màu tím, lặng yên không một tiếng động, như con khỉ lanh lợi, xông vào một phòng làm việc trong tòa nhà Chính Phủ! !

Điệp Y lạnh lùng đứng ở trong gió, bàn tay khởi động máy theo dõi tia tử ngoại, nó có thể mở rộng mạng lưới ra như tia hồng ngoại, dừng ở giữa lầu cuối, như sau khi mình đi khỏi, có người khuấy động vào tia tử ngoại, sau đó máy theo dõi sẽ sáng lên ánh đèn báo động màu đỏ.

Một cơn gió bay tới, người ở lầu cuối biến mất.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *