Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0881

Chương 0881: TIẾNG TRỐNG DỪNG LẠI

Ba nhân viên phục vụ bị ném một đống xuống đất ở phòng bí mật, thân thể bị trọng thương, khóe miệng rỉ máu, hai mắt vẫn lóe ra vẻ nghi ngờ, nhìn người trong phòng bí mật, ngạc nhiên làm sao bọn họ bị phát hiện?

“Rất ngạc nhiên chứ?” Mỹ Linh tay cầm con dao nhọn, phía trên phân ra ba chi nhọn, từng bước từng bước đi lên trước, nở nụ cười nhìn bọn họ sâu kín nói: “Rất ngạc nhiên, tại sao chúng tôi phát hiện ra chai rượu kia, sau đó lại không biết tại sao đụng ngã chai rượu kia phải không ?”

Vết thương bên hông của nữ phục vụ vẫn chảy máu tươi, làm cho trên đất đầy vết máu, cô vẫn ngẩng mặt, nuốt mạnh cổ họng, nhìn Mỹ Linh.

Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy buồn cười nhìn nữ phục vụ nói: “Không nên xem người trong thiên hạ là kẻ ngốc! Cô gái kia là chúng tôi cố ý sắp xếp đi qua, đụng ngã chai rượu kia, sau đó rơi trên mặt đất, sau đó cô ấy ôm đi, sau đó dẫn cô đi tới đây, sau đó buộc cô phát ra tín hiệu, sau đó tìm ra trụ sở của cô ở nơi nào! ! Hiểu ý của tôi không ?”

Nữ phục vụ cảm thấy nóng mắt nhìn cô chằm chằm, không nhịn được nói: “Cô. . . . . Các người dẫn tôi vào tròng?”

Mỹ Linh lại không nhịn được bật cười nói: “Cho nên tôi nói, đừng cho rằng người khác là người ngu! ! Nói! ! Người nào chỉ điểm cho các người tới! ! Rốt cuộc có mục đích gì! Tôi biết rõ các người là dạ hành nhân, nhưng từ trước đến nay dạ hành nhân chỉ phụ trách giết người! ! Người đứng sau màn là ai, đáng để các người tốn sức người sức của như vậy! ?”

Nữ dạ hành nhân chỉ mặc cho máu tươi bên hông tràn ra, cười lạnh không lên tiếng.

“Ầm! !” Cửa ầm một tiếng bị mở ra! !

Tiếng trống đã ngừng lại rồi! !

Uyển Thanh nhanh chóng xách theo cái hòm thuốc đạp cửa đi vào, không nói hai lời, mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra ống tiêm, kim tiêm, nhanh chóng vặn vào nhau, sau đó giơ lên không trung, nhấn nhẹ, chất lỏng trong suốt phun ra! !

Ba dạ hành nhân bị trói chung với nhau, mọi người đều nặng thở gấp, hơi thở nặng nề, nghi ngờ không hiểu nhìn cô.

“Chúng ta không có thời gian!” Uyển Thanh đặt ống kim xuống, sau đó cầm một ống kim khác, lại nhanh chóng vặn ống tiêm và kim tiêm vào nhau, lại hướng trên không trung, nhấn nhẹ một cái, nước thuốc lại bắn ra ngoài, mới sâu kín nhìn ba dạ hành nhân, hai mắt đột nhiên lộ ra vô tình và tàn nhẫn giống như thần chết, chậm rãi nói: “Kim này là dùng để tiêm vào mạch môn của các người, trong ba giây, các người sẽ xuất hiện ảo giác đáng sợ, cảm thấy có rắn to quấn ở trên người của các người, đầu lưỡi liếm các người, sau đó nhe răng sắc, phun chất độc, không ngừng uy hiếp, không ngừng giày vò, sau đó là nhện độc đáng sợ, bò cạp bò đầy ở trên miệng, trên người của các người, khắp nơi gối lên thân rắn đáng sợ, để loại ảo giác từ từ chơi đùa với các người! ! Các người nhất định phải theo bản năng tự nói với mình, đó không phải là thật! ! Nếu có một chút lo sợ, khu thần kinh tế bào não của các người cũng sẽ bị kích hoạt, đến lúc đó. . . . .”

Cô tiếp tục nhanh chóng cầm một ống tiêm khác, giơ lên nhìn dạ hành nhân, khẽ mỉm cười nói: “Chúng tôi sẽ tiêm vào loại thuốc thứ hai cho các người, thuốc nước này là khi ý chí của các người suy yếu nhất, để cho các người ngoan ngoãn nói thật!”

Ba dạ hành nhân lập tức tạo thành một khối, muốn cắn hàm răng. . . . .

Uyển Thanh nhìn vẻ mặt bọn họ, cười nhạt nói: “Đừng vọng tưởng tự sát, lúc nảy chúng tôi mang các người vào, đã tiêm thuốc cho các người trước rồi, hiện tại hàm răng của các người, ngoại trừ có thể nói, đều mềm nhũn! ! Nếu như có thể tự sát, không phải quá tiện nghi cho các người sao? Các người giết nhiều người như vậy, trong địa ngục còn nhiều bạn bè, hay là ở lại trên đây cùng chúng tôi chơi tiếp đi! Tôi cho các người một cơ hội, nói! ! Ai là người đứng phía sau màn điều khiển? Ai sai các người tới? Tấm hình đứa trẻ đặt trên bàn ông chủ của các người, rốt cuộc là ai?”

Ba dạ hành nhân chia ra nghiêng đầu, nặng nề thở gấp, im lặng không lên tiếng.

Hai mắt Uyển Thanh ngưng tụ, nhìn bọn họ bén nhọn nói: “Không nói đúng không! ! ?”

Ba người vẫn không lên tiếng! !

“Chích thuốc cho bọn họ!” Uyển Thanh không nói hai lời, cả người nhanh chóng đứng lên, hung hăng căn dặn thuộc hạ: “Chăm sóc bọn họ thật tốt cho tôi! !”

Mỹ Linh cùng ba người áo đen nhanh chóng cầm ống tiêm lên, nhanh như tia chớp tiến lên, lập tức đâm mạnh xuống thân thể của bọn họ! !

“A! !” Dạ hành nhân cảm thấy khổ sở ngẩng đầu kêu la!

“Thùng thùng thùng thùng thùng. . . . .” Tiếng trống lại nhanh chóng vang dội! !

Cả hiện trường bữa tiệc một vùng tăm tối, ánh đèn trong từng trận tiếng trống, càng không ngừng lướt qua trên người tất cả nam nữ độc thân tại hiện trường bữa tiệc, Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh thầy giáo, lại rơi vào căng thẳng và gấp gáp như vừa rồi, hai mắt nhấp nháy ánh sáng rối loạn, thở phì phò níu chặt váy, nghe tiếng trống kia càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng dồn dập, trong đầu đều là hình ảnh Trang Hạo Nhiên nhìn mình dịu dàng nở nụ cười rất đẹp trai, trái tim đập thình thịch vang dội, lúc cô sắp tiếp nhận loại này, cam chịu suy nghĩ chỉ là một nụ hôn từ thiện mà thôi. . . . .

Nghĩ xong, rất nhiều uất ức nuốt ở trong cổ! !

“Ngừng! !” Tiêu Đồng đột nhiên kêu to một tiếng! !

Tiếng trống lập tức dừng lại! !

Ánh đèn cũng chợt rơi xuống !

Chúng tân khách xôn xao một trận, nhìn quanh nhìn quẩn khắp nơi, suy nghĩ rốt cuộc cô gái may mắn tối nay là ai?

Một luồng ánh sáng màu trắng rơi vào trên người cô gái mặc váy hoa mẫu đơn thật dài, mái tóc điểm một chút hoa nhỏ li ti!

Đường Khả Hinh vẫn ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, cúi xuống nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình nhẹ xoắn xuýt nhau, nghĩ tới hôm nay vọt vào phòng làm việc Trang Hạo Nhiên, rơi lệ van xin nụ hôn với anh nhưng anh quyết định từ chối, làm cho mình rất đau lòng và mất mát, hai tròng mắt của cô khẽ đỏ bừng, đã không muốn biết, một lát nữa Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hôn môi với ai, cô cũng chỉ ngơ ngác ngồi ở một bên, than thở tình cảm của mình. . . . .

Người xung quanh cùng nhau im lặng nhìn cô.

Vẻ măt Vitas cũng lộ ra một chút kì quái, cười như không cười nhìn học trò.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, theo ánh sáng trên người, nghiêng nhìn một cô gái đáng yêu cô đơn ở bàn tiệc khác, cô đang dịu dàng im lặng cúi đầu xuống, cả người lộ ra vô hạn cô độc, ngồi ở một bên, giống như thiếu nữ một mình khóc nức nở, anh không nhịn được dịu dàng nở nụ cười.

“Đường tiểu thư?” Tiêu Đồng đứng ở bàn tiệc phía trước, giống như hết sức đầy thâm ý gọi Đường Khả Hinh.

Cả người Đường Khả Hinh vẫn ngơ ngác, ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, hai mắt lóe lên, đột nhiên có chút hiểu ra, im lặng mỉm cười quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

Chúng tân khách vẫn im lặng nhìn cô.

Tiêu Đồng không nhịn được bật cười, hướng về phía microphone, lại cao giọng gọi: “Đường tiểu thư! ! !”

“À?” Lúc này Đường Khả Hinh mới có chút tỉnh thần, ngẩng đầu lên nhìn hiện trường bữa tiệc u ám, Tiêu Đồng vẫn đứng ở vị trí đầu tiên trong bóng tối, chỉ có đèn hơi yếu, lại mỉm cười nhìn mình, trái tim cô hơi đập mạnh và loạn nhịp, hồ đồ đáp: “Chuyện gì?”

Chúng tân khách cả hiện trường bữa tiệc cười rộ lên.

Đường Khả Hinh ngây ngốc quay đầu nhìn tân khách xung quanh, vẫn mơ hồ, không chút nào phát hiện, mình đang ở trong luồng ánh sáng kia! !

“Cô nhìn xem luồng ánh sáng trên người cô?” Tiêu Đồng mỉm cười nhắc nhở cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nhìn trên váy hoa mẫu đơn thật dài của mình, có luồng ánh sáng giống như thiên đường, đóa hoa mẫu đơn trông rất sống động, đang bay bay lộ ra ánh sáng ưu nhã và khí phách, đôi bàn tay nhỏ bé giơ lên trên không trung, kéo khỏi bóng tối trên đất thật sâu, không khỏi có chút kích động, giống như một viên đá nhỏ khơi dậy một chút sóng gợn, trong đầu cô ầm một tiếng vang dội, không thể tin nổi nhìn luồng ánh sáng trên người mình, cô đột nhiên khiếp sợ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được kêu nhỏ: “Chuyện này. . . . . ! !”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cũng hiểu ý mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, trong lúc nhất thời kích động nở nụ cười, hai mắt chớp động nước mắt, vẫn không tin cúi xuống, nhìn luồng ánh sáng trên người mình, lập tức giống như đang nằm mơ! !

Trong bóng tối, hai bóng dáng giống như rơi vào trong ánh sáng Thiên đường, tương đối xa xa, nhưng ở khoảng cách thật gần nhìn đối phương! !

Tiêu Đồng đứng ở vị trí đầu tiên, lập tức nhìn hai người nhiệt liệt vỗ tay, lớn tiếng nói: “Cho mời Tổng Giám đốc Trang của chúng ta, mời nữ tân khách may mắn tối nay đi lên sân khấu !”

Một tràng tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức có chút xấu hổ, đỏ mặt đưa tay đặt nhẹ bên môi, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không khách sáo, nở nụ cười ấm áp, cả người rất phóng khoáng và đẹp trai đứng lên, đi qua bên cạnh mọi người, ở trong không khí mập mờ và cuồng nhiệt, đứng trước mặt của Đường Khả Hinh, rất thâm tình và im lặng cúi đầu nhìn cô! !

Đường Khả Hinh cũng ngồi ở trên ghế trắng tinh, rất xấu hổ và dịu dàng ngẩng đầu nhìn anh, trái tim đập thình thịch.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lập tức cúi người xuống bế ngang cả người Đường Khả Hinh!

“Ồ! !” Tân khách toàn trường rối rít vỗ tay kêu lên, cười to ! !

Đường Khả Hinh cũng lập tức cảm giác mình bị hơi thở mạnh mẽ, an toàn của người đàn ông này, ngọt ngào bao bọc mình, cô không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng ôm cổ của anh, mặt mắc cỡ đỏ bừng cúi xuống, khẽ cắn môi dưới, muốn cười không dám cười, rồi lại thật sự đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, không nhịn được dịu dàng nở nụ cười ngọt ngào. . . . .

“Lão đại! ! Giỏi lắm! ! Đẹp trai! !” Đám người Tô Lạc Hoành cùng đứng lên! !

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nhất thời im lặng nhìn bọn họ.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười lại đẹp trai, tự nhiên, im lặng ôm lấy cô gái dịu dàng động lòng người, cất bước đi tới trước sân khấu bữa tiệc. . . . .

Đường Khả Hinh vừa kéo nhẹ cổ của Trang Hạo Nhiên, hai mắt vừa dịu dàng thâm tình nhìn anh, lại không nhịn được, cười khẽ.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *