Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0889

Chương 0889: HOA PHƯỢNG TÍM

Tiểu Nhu nghe những lời này, lập tức trợn to hai mắt, đầu nghiêng qua nghiêng lại, mới nhìn anh nở nụ cười, nói: “Đúng vậy! !”

Tôi không phải đàn ông sao?

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn Tiểu Nhu tối nay trang điểm xong, rất mềm mại đáng yêu ngồi ở trước vị trí kế bên tài xế, mắt to sáng ngời động lòng người, khẽ chớp vẫn lộ ra hồn nhiên và rung động lòng người, lỗ mũi thon, cánh môi hình cung màu hồng vẫn lộ ra hương thơm táo tươi, làm người ta chảy nước miếng. . . . .

Tiểu Nhu thấy ánh mắt Lãnh Mặc Hàn quái dị như vậy, liền hơi nghiêng mặt tới trước, nghi ngờ trợn to hai mắt, hỏi: “Lãnh Phó tổng, anh làm sao vậy?”

Lãnh Mặc Hàn vẫn im lặng không lên tiếng, nhìn Tiểu Nhu nghiêng mặt tới trước, cảm nhận mùi hương ngọt ngào môi cô, càng nồng nặc và mê người, thế nhưng anh lại không nhịn được nhớ tới lúc nảy ở trong kho hàng, cô bi thương mất mát, ôm cái giá sắt khóc, tâm tình nổi lên buồn bực, anh thở dài một cái, lập tức ngồi trở lại ghế lái, nhìn nước mưa to bay ngoài cửa xe, không ngừng tạt vào cửa sổ xe của mình, anh không nhịn được cười khổ.

“. . . . .” Tiểu Nhu lập tức cảm thấy nghi ngờ nhìn anh.

Từ trước đến giờ Lãnh Mặc Hàn làm việc cẩn thận và kín kẽ, nhưng cảm giác tối nay mình có chút kích động, liền thở dài một hơi.

Tiểu Nhu nhìn anh quen im lặng không lên tiếng, mình cũng cúi xuống, đôi tay nắm chặt túi xách ngọc trai của mình, vuốt vuốt ngọc trai phía trên, một viên, hai viên, ba viên. . . . .

“Đi thôi. . . . .” Lãnh Mặc Hàn cầm vô lăng, mới vừa muốn nổ máy xe, lại thấy quản lý cửa hàng nhanh chóng đi ra, anh chậm rãi quay cửa xe xuống, nhìn quản lý cửa hàng hết che dù, sức xin lỗi, tay nâng một cái hộp nhung màu đen, hơi khom người cung kính mỉm cười nói: “Thật xin lỗi tiên sinh! Lúc nảy ngài đặt dây chuyền kim cương, chúng tôi đã quên mang tới cho vị tiểu thư này.”

“Ồ!” Tiểu Nhu chớp mắt to một cái, nhìn quản lý đang bưng cái hộp nhung màu đen trong tay, ngạc nhiên suy nghĩ: Là cái gì vậy ?

“Lấy tới. . . . . Lãnh Mặc Hàn hơi nghiêng người tới trước, cầm lấy cái hộp nhung màu đen, quay cửa sổ xe lên, mượn nước mưa chảy xuống rơi vào bóng tối, chậm rãi mở cái hộp ra, nói: “Phần quà tặng này, là tôi đưa cho cô, xem như cám ơn tối nay giúp tôi một chuyện lớn, thuận tiện xin lỗi cô.”

Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái, mới cúi đầu liếc về phía trong hộp nhung, rõ ràng là một sợi dây chuyền hình cánh hoa dùng đá quý màu tím và kim cương xinh đẹp khảm thành, hết sức chói mắt, cô nhất thời kinh hãi trợn to hai mắt, nhìn dây chuyền kim cương trong hộp, phân lượng rất lớn, la hoảng lên nói: “Quý trọng dây chuyền kim cương như vậy, tôi không thể nhận! !”

Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi để cái hộp xuống, tự mình lấy dây chuyền kim cương ra, sâu kín nói: “Đây chỉ là quà tặng nho nhỏ. . . . .”

“Không được, không được! !” Tiểu Nhu liên tục lắc đầu, nói: “Mẹ nói! ! Giúp đỡ người khác thì không thể khát vọng báo đáp, huống chi, tôi thật sự không phân biệt được hai chai rượu vang đó, rốt cuộc bên trái là ướp lạnh, hay bên phải là ướp lạnh đấy!”

Lãnh Mặc Hàn im lặng mỉm cười, chậm rãi gỡ móc khóa dây chuyền ra, nói: “Tới đây, tôi đeo lên cho cô.”

“Không được!” Cô gái ngốc Tiểu Nhu này khó được kiên định và cứng rắn từ chối một chuyện như vậy, trợn to hai mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, có chút căng thẳng nói: “Tôi thật sự không có thể thu món quà này, nhìn một cái cũng biết thật đắt! !”

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, dừng lại động tác nhìn Tiểu Nhu, sâu kín giơ sợi dây chuyền màu tím, xuyên qua ánh đèn xe, có thể rõ ràng nhìn hình dáng cánh hoa hết sức mộng ảo độc đáo, anh liền chậm rãi nói: “Dây chuyền cánh hoa này gọi hoa phượng tím, là loài hoa mẹ tôi thích nhất. . . . .”

“. . . . .” Tiểu Nhu dừng lại động tác, im lặng nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi xoay người, nhìn con đường tối đen mưa bay trước mặt, nói tiếp: “Quê hương của tôi có rất nhiều cây hoa phượng tím, đến mùa hè và mùa thu, bọn chúng sẽ nở đầy khắp núi đồi, từng cụm từng cụm, nhìn từ xa giống như đám mây, hết sức xinh đẹp mộng ảo, hơn nữa lúc có cơn gió thổi tới, cánh hoa màu tím giống như tuyết bay múa khắp rừng núi, lúc sáng sớm, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy từng đám hoa, bao phủ khắp nơi. . . . .”

Tiểu Nhu lại nghiêm túc nhìn anh.

Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn thoáng qua một chút tưởng niệm quá khứ đau buồn, tiếp tục sâu kín nói: “Nhưng. . . . . năm đó tôi mới năm tuổi, cha mẹ tôi cùng bị tai nạn xe qua đời, tôi bị đưa vào cô nhi viện, lại chuyển tới chuyển lui, đi khỏi thành phố đó, cũng bắt đầu từ khi đó, đặc biệt thích hoa nở trên tàng cây, nhìn từng đoàn hoa tạo thành bóng mờ rũ xuống, cảm thấy có liên quan đến kí ức. . . . .”

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn Tiểu Nhu nhàn nhạt nói: “Cho nên. . . . . cây anh đào trước cửa nhà tôi thật sự là trùng hợp.”

Tiểu Nhu ngẩn ra.

Lãnh Mặc Hàn tay cầm dây chuyền kim cương, hơi nghiêng người đến gần Tiểu Nhu, trên mặt hiện lên một chút tươi cười, nói: “Cô đừng luôn nói mình ngốc nghếch, thật ra tôi biết rõ, cô từng trải và thông suốt hơn rất nhiều người, vô cùng đáng yêu. Hơn nữa. . . . . Tối nay rất đẹp. . . . .”

Tiểu Nhu chưa từng có nghe qua lời này, mặt lập tức hơi đỏ bừng, vội vàng chớp mắt to, cúi đầu.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn hiện lên nụ cười có chút mập mờ, nhìn cô, tâm trạng dường như có chút căng thẳng nói: “Cô. . . . . Chấp nhận phần quà tặng này của tôi sao?”

Tiểu Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng chăm chú nhìn Tiểu Nhu, mỉm cười nói: “Tôi vẫn nhìn cây anh đào kia, nhưng vẫn không tìm được một chút kí ức đã qua, cho đến ngày đó cô cho rằng tôi đã xảy ra chuyện, đứng ở dưới tàng cây núi nhà tôi, treo vòng hoa cam cho tôi, tôi không khỏi nhớ tới mẹ tôi thường đứng ở dưới tàng cây hoa phượng tím, mặt nở nụ cười chờ đợi cha tôi trở về . . . . . Tôi muốn cám ơn cô. . . . .”

Tiểu Nhu không nhịn được hai mắt trở nên đỏ bừng.

Lãnh Mặc Hàn chưa bao giờ nói lời như vậy, lại thấy cô gái này trở nên mềm mại, liền chậm rãi mỉm cười nói: “Tôi . . . . . đeo dây chuyền này cho cô. . . . . Đừng từ chối tôi . . . . .”

Tiểu Nhu cúi xuống, có chút xấu hổ, không dám lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn có chút căng thẳng nhìn cô một cái, mới nghiêng người tới trước, đôi tay cầm sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp, thật cẩn thận đeo vào cổ của cô, sau đó cúi đầu xuống, nhìn cái gáy trắng như tuyết chiếu ánh sáng lấp lánh hết sức mê người, thậm chí có thể cảm nhận trong thân thể cô gái này, tỏa ra một hương vị ngọt ngào mềm mại như trái cây. . . . .

Anh cố gắng tập trung cài móc khóa dây chuyền kim cương cho cô, nhìn sợi dây chuyền khóa lại ở trên cổ của cô, biết không còn có lý do đến gần, liền chậm rãi rời khỏi thân thể của cô, đôi tay lại nắm nhẹ bả vai của cô, mỉm cười cúi mặt nhìn dây chuyền kim cương trên cổ cô, hỏi: “Thích không?” .

Tiểu Nhu rất vui vẻ cúi đầu, tay chạm nhẹ vào sợi dây chuyền kim cương này, không khỏi kích động nở nụ cười, gật đầu nói: “Thích! !”

Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được nở nụ cười, nhìn cô khuôn mặt nhỏ bé của cô ở khoảng cách gần, hết sức xinh đẹp động lòng người, hai mắt đột nhiên lóe lên, tay không nhịn được nắm cằm của cô, hơi cau mày nói: “Mặt của cô. . . . .”

“Mặt của tôi làm sao vậy?” Tiểu Nhu lập tức có chút lo lắng đưa hai tay ra, vuốt mặt của mình, hai mắt trợn to nhìn anh nói: “Bị bẩn sao?”

Lãnh Mặc Hàn khẽ rũ mắt, nhìn cánh môi cô trơn mềm, vẫn lộ ra mùi thơm ngất ngây, ngón tay cái của anh không nhịn được trượt nhẹ qua cánh môi của cô, tiếp xúc được son môi trơn mềm, tâm tình xúc động khó hiểu, muốn cúi đầu xuống. . . . .

Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cho rằng mặt của mình thật có gì, ngón tay cũng chạm cánh môi, hai mắt trợn to nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn cũng không đè nén được nữa, ở trong không gian nhỏ hẹp của buồng xe, cuối cùng chậm rãi cúi mặt hôn nhẹ lên cánh môi cô gái này, mút múi môi của cô, mới cảm tính nói: “Môi của cô rất ngọt, muốn nếm thử một chút. . . . .”

Tiểu Nhu lập tức cứng lại, hai mắt trợn to, lắc lắc túi xách ngọc trai của mình, cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của Lãnh Mặc Hàn nhào về phía mình, thậm chí khuôn mặt kiên nghị của anh dán nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đôi môi đang di động mút cánh môi của mình . . . . . Cô nhất thời căng thẳng giống như bị điện giật, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, mới vừa muốn kêu nhỏ một tiếng. . . . .

Lãnh Mặc Hàn đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn mạnh cánh môi cô, thoát ra đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô, cảm thấy như mút cánh hoa tinh khiết nhất thế gian này, không nhịn được nổi lên kích động mãnh liệt, đầu lưỡi cuồng nhiệt quấn lấy lưỡi cô. . . . .

“Ưmh. . . . .” Đôi môi Tiểu Nhu bị lấp kín, cảm thấy đầu lưỡi hấp dẫn của Lãnh Mặc Hàn quấn mình thật chặt, mặt của cô lập tức đỏ bừng, đây là nụ hôn đầu của mình. . . . .

Tôi biết rõ.

Lãnh Mặc Hàn đau khổ lẩm nhẩm, lại ôm chặt cô gái này, lại dịu dàng, nóng bỏng hôn đầu lưỡi của cô, tay trong bóng tối muốn quay ghế xe của cô xuống. . . . .

Một chiếc xe thể thao chạy như bay đến, bắn mạnh nước mưa lên cửa sổ xe.

Tiểu Nhu giật mình, nhất thời có chút đỏ mặt đẩy Lãnh Mặc Hàn ra, trong lúc nhất thời giống như muốn khóc, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt căng thẳng, xấu hổ đỏ mặt nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Trên môi của tôi không có mùi vị gì ! ! Nếm xong rồi! !”

Cô nói xong, lập tức gấp gáp đẩy cửa xe ra, bước nhanh vào trong mưa.

Lãnh Mặc Hàn mới nếm mùi thơm trên cánh môi xinh đẹp của Tiểu Nhu, cảm giác khát vọng đàn ông đang mạnh mẽ, thấy Tiểu Nhu đi ra ngoài, anh lập tức mất mát, nhìn Tiểu Nhu đứng ở trong mưa, đang ngoắc tắc xi, anh lập tức muốn mở cửa xe. . . . .

Tiểu Nhu chợt căng thẳng ngồi vào tắc xi, kêu to: “Lái xe! !”

Tắc xi vội chạy thẳng tới phía trước!

“Tiểu Nhu! !” Lãnh Mặc Hàn sải bước đi tới, đã nhìn chiếc tắc xi kia biến mất ở trong mưa, anh thở dốc mấy hơi, đứng ở trong mưa, mặc cho mưa trút xuống, lại nổi lên nghi ngờ khó hiểu . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *