Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0899

Chương 0899: OÁN HẬN

“Rốt cuộc dì là ai?” Đường Khả Hinh trầm trọng nhìn người phụ nữ trước mặt!

Bà chủ phòng ăn hơi mở cặp mắt quyến rũ động lòng người, vừa nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Đường Khả Hinh, tay đang kẹp điếu xì gà nhỏ dài, đặt trên môi, hít nhẹ một hơi, nhìn cô chậm rãi phun ra. . . . .

Đường Khả Hinh nhíu chặt mày nhìn bà ta.

Ngón tay thon dài của Dương Lệ Vũ kẹp nhẹ điếu thuốc lá, lại rất phong tình vạn chủng nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cô thật. . . . . Rất giống cha của cô. . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩn ra nhìn bà ta, kinh ngạc nói: “Dì. . . . . Dì . . . . . Dì nói cái gì?”

“Tôi nói. . . . . Cô rất giống cha của cô. . . . .” Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn cô, nói.

“. . . . .” Đường Khả Hinh hoang mang nhìn bà ta, trong đầu nổ “bùm” một tiếng, không thể tin nổi nói: “Dì. . . . . Dì. . . . . Dì làm sao biết cha của tôi?”

Dương Lệ Vũ sâu kín nhìn cô, nói: “Tại sao tôi không biết? Phòng ăn này vẫn là của ông ấy đấy!”

Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ ngẩng đầu, nhìn phòng ăn hiện đại xa hoa hơn bốn trăm mét vuông, khắp nơi bày trí đều là cao cấp đắt tiền, trái tim của cô run rẩy một trận, lại lạnh lẽo nhìn người phụ nữ hơn 40 tuổi, ánh mắt rối loạn, thoáng qua một chút ánh sáng không thoải mái.

Một tiếng cười giễu cợt vang lên.

Dương Lệ Vũ hơi cúi xuống, cười một lúc, lại ngẩng đầu chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cô nghĩ quá nhiều, cha của cô tuyệt đối không giống người khác, không biết làm chuyện xấu xa ghê tởm. Chỉ là. . . . . Đã rất nhiều năm, là tôi đơn phương thôi, ông ấy vẫn rất yêu mẹ của cô. . . . .”.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe, ngẩng đầu lên, mang theo một chút nghi ngờ, chăm chú nhìn bà ta, nói: “Vậy rốt cuộc dì là ai?”

Dương Lệ Vũ thu hồi vẻ mặt bí ẩn kì lạ, sâu nhìn Đường Khả Hinh, lạnh nhạt nói: “Lúc tôi bằng tuổi cô. . . . . Không. . . . . Có lẽ nhỏ hơn, mười tám tuổi tôi đã vào khách sạn làm việc, làm nhân viên phục vụ ở một phòng ăn, chân tay luôn vụng về bị quản lý mắng, có lúc bị mắng rất hung, liền trốn khóc ở một góc nhỏ vắng vẻ nơi phòng bếp, lúc ấy cha của cô đã là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn, là đầu bếp trưởng của khách sạn, nấu ăn rất giỏi, tính cách ôn hòa, chu đáo, càng trí tuệ sáng suốt, xung quanh chúng tôi cũng có rất nhiều người yêu mến ông ấy, thế nhưng ông ấy vẫn không lay động gì ngoài công việc và gia đình, nhưng bởi vì ông ấy thật sự là một người tốt, một người rất tốt, rất tốt, nghe tôi thường bị quản lý mắng trốn ở trong phòng bếp, có mấy lần gặp tôi, đều làm cho tôi một đĩa cơm chiên rất thơm rất nồng, ở trong đó có tôm, hạt điều, dứa cắt nhỏ, chân giò hun khói cắt nhỏ, từng hạt cơm vàng óng ánh, chiên rất thơm phưng phức. . . . . khi đó tôi vừa ăn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt ông ấy, vĩnh viễn đều rất thân thiết và hiền hòa, khi đó tôi liền đang suy nghĩ, tại sao một người như thế lại gần gũi cảm thông với người khác như vậy? Bắt đầu từ khi đó. . . . .”

“Đừng nói nữa!” Đường Khả Hinh không muốn nghe, ngoài mẹ ra, có người phụ nữ khác nói đến cha của mình, cả người cô không thoải mái! !

Dương Lệ Vũ hiểu rõ, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cô không vui sao? Nhưng mẹ của cô cũng không thương yêu cô!”

“Đó là chuyện của tôi!” Đường Khả Hinh nói nhanh.

Dương Lệ Vũ ngưng mắt nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, mới sâu kín nói: “Không có ai muốn cướp đoạt cha của cô, lúc ấy cha của cô ở tù, vì sao bà ấy oán hận, tôi biết rõ!”

Trong lòng Đường Khả Hinh lập tức chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn Dương Lệ Vũ.

Dương Lệ Vũ sâu kín quay đầu, nhìn một góc nào đấy quầy bar, lại chậm rãi nói: “Một người đàn ông như vậy, thỉnh thoảng đi qua bên cạnh người khác, cũng có thể để lại sức hấp dẫn vô hạn, tôi thường núp ở chỗ ông ấy mới vừa đi qua, đột nhiên xuất hiện, chỉ vì nhận được nụ cười của ông ấy, ông ấy luôn rất chững chạc, ông ấy kín kẽ, kèm theo đầy lịch sự tao nhã, chúng tôi yêu thích như vậy, càng không cần phải nói đến mẹ của cô. . . . .”

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Dương Lệ Vũ, đang suy nghĩ rốt cuộc người phụ nữ này biết được bao nhiêu?

Dương Lệ Vũ hơi lộ ra một chút buồn bã, đặt điếu xì gà thật dài xuống gạt tàn thủy tinh ở bên cạnh, mới chậm rãi nói: “Mẹ của cô rất yêu cha của cô, thường dắt bàn tay nhỏ bé của cô, mặc quần áo rất đẹp, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng đi vào khách sạn, lúc chào hỏi người khác đều rất lễ phép, ánh mắt nhìn cha của cô, mãi mãi tràn đầy thâm tình, bà ấy hết sức sùng bái cha cô, gần như theo lệnh mà làm, tôi chưa từng thấy qua vợ chồng xứng đôi như vậy. Một hình ảnh xinh đẹp nhất của khách sạn, chính là cha cô thường ôm bả vai của mẹ cô, cùng đi dọc theo hành lang biển thật dài, trò chuyện vui vẻ đi về phía trước, khi đó cô đứng ở dưới ánh mặt trời, cười rất vui vẻ. . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn đầy nước mắt, nhìn Dương Lệ Vũ.

Dương Lệ Vũ sâu kính nở nụ cười, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô không nên nghi ngờ cô không phải là con ruột của mẹ cô, bà ấy mang thai mười tháng, hết sức khổ cực, luôn mặc một bộ đầm bầu màu xanh dương, xách theo canh cha của cô thích uống, đến phòng làm của cha cô việc tìm ông ấy, có lúc đi bộ, chống nạnh ngồi bên ghế sa lon ở đại sảnh, thở dốc. . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức hỏi Dương Lệ Vũ, nói: “Rốt cuộc tôi sinh tháng mấy?”

Dương Lệ Vũ nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cô sinh vào tháng ba!”

“Vậy tại sao. . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Trên thẻ căn cước của tôi là tháng bảy?”

“. . . . .” Dương Lệ Vũ dừng lại, nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn bà.

Hai mắt Dương Lệ Vũ nhấp nháy, mới chậm rãi cúi xuống, sâu kín nói: “Cô bị sinh non tháng bảy, nhưng cha của cô muốn che giấu chuyện này, vào hai tháng cuối, mẹ của cô không xuất hiện ở trước mặt mọi người.”

“Tại sao?” Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.

Dương Lệ Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh rất nôn nóng và khuôn mặt nghi ngờ, bà ta mỉm cười nói: “Bởi vì lúc ấy mẹ của cô đi làm một chuyện vì cha của cô.”

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh căng thẳng hỏi.

Dương Lệ Vũ hơi ngẩng mặt, sâu kín nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh như vậy, lại đưa ngón tay thon dài, kẹp điếu xì gà dày đặc khói mù, đưa lên miệng hít nhẹ một hơi, lại có chút nghi ngờ nói: “Tôi nói cho cô biết tất cả, cô có đủ dũng khí gánh vác sao?”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch!

Dương Lệ Vũ nhíu chặt mày, nhìn cô, hỏi tiếp: “Gánh vác nổi sao?”

Tròng mắt Đường Khả Hinh lóe lên, liền mạnh mẽ bình tĩnh lại, mạnh mẽ nói: “Không có một người nào trời sanh phải gánh vác chuyện gì, điều quan trọng nhất, tôi muốn biết chuyện này có đáng để tôi đi làm và hy sinh hay không!”

Dương Lệ Vũ nghe nói như vậy, khẽ mỉm cười, mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Mấy chục năm trước, có một vườn nho ở huyện Bình Huyền xảy ra một sự kiện trúng độc chì, chuyện này, bởi vì ông cụ Tưởng mà ra!”

Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Trúng độc chì? Bởi vì ông cụ Tưởng mà ra?”

Dương Lệ Vũ lại hút một hơi thuốc, hai mắt lóe ra vài tia hận ý, hơi nhíu mày mỉm cười nói: “Cô biết sự kiện trúng độc chì năm đó, có bao nhiêu người chết không?”

Đường Khả Hinh mạnh mẽ nhìn bà.

Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn cô, hơi nhíu mày, chậm rãi mở miệng, nói: “Hơn ba trăm người! ! Chết liên tiếp hơn ba trăm người, níu chặt lồng ngực điên cuồng cào cấu mà chết! !”

Trái tim của Đường Khả Hinh đột nhiên run lên, giống như cảm thấy một sự thật đáng sợ, sắp phơi bày, cô khó dằn cơn thở dốc, có cảm giác khỏi hít thở không thông.

Hai tròng mắt Dương Lệ Vũ lóe lên, lại run sợ, mãnh liệt nhìn Đường Khả Hinh, tâm trạng có chút bi thương, cười lạnh nói: “Vào lúc đó, cô sẽ phát hiện, tính mạng không phải là tính mạng! ! Mà chỉ là một con kiến hôi trong vũ trụ này! ! Một thôn trang vốn tràn đầy sức sống, cả đêm tràn đầy mùi vị tanh tưởi đáng sợ và chết chóc, nếu như vài năm sau cô đi đến địa phương đó, cô cũng sẽ có cảm giác thật sâu những linh hồn người chết vẫn còn bay trên không trung!”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, lại nhìn Dương Lệ Vũ, âm thanh nặng nề hoảng sợ hỏi: “Làm sao dì biết rõ ràng như vậy?”

Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tại sao tôi không biết? Bởi vì năm đó người cùng mẹ của cô đi tới chỗ đó, là tôi,”

Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn cô, nói: “Là dì? Tại sao mẹ tôi phải đi đến nơi đó?”

Dương Lệ Vũ nhắc mí mắt, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, sâu kín nói: “Đi chuộc tội!”

Trái tim của Đường Khả Hinh chợt run lên, nhìn Dương Lệ Vũ, lập tức nói: “Tôi không tin! Cha của tôi làm việc rất có trách nhiệm, ông ấy sẽ không làm chuyện mất hết tính người, càng không thể nào để cho mẹ của tôi một người phụ nữ mang thai đi làm loại chuyện đó! !”

Dương Lệ Vũ có chút buồn cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Ông ấy để cho mẹ của cô đi làm chuyện gì? Mẹ của cô lớn lên tại huyện Bình! ! Trong số người bị chết, có ông ngoại, bà ngoại của cô! !”

Đường Khả Hinh khiếp sợ, hai mắt trợn to nhìn Dương Lệ Vũ! !

Ánh mắt Dương Lệ Vũ mãnh liệt lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chính bởi vì như vậy, mẹ của cô mới vì chuyện này, vì cha của cô, vì Hoàn Cầu, trở về điều tra chuyện chết chóc năm đó!”

“. . . . .” Cả người Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy khó thở, hai mắt nhấp nháy, nặng nề nghi ngờ, lại ngẩng đầu, hỏi: “Một người muốn điều tra một chuyện, nhất định là chuyện xảy ra lúc ấy uy hiếp đến ích lợi của một số người! ! Năm đó xảy ra chuyện gì, mẹ tôi phải đi về huyện Bình điều tra vụ án cũ? Hơn nữa còn bí mật trở về! Mẹ tôi đã điều tra được gì?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!