Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0910
Bệnh viện! !
Tiếng bước chân vội vã nhanh chóng từ trong hành lang vang lên, rất nhiều bác sĩ và y tá đẩy ba chiếc giường di động, nhanh chóng đi tới các phòng cấp cứu, trong đó dẫn đầu là giường di động của Trang Hạo Nhiên, được đẩy đi nhanh nhất, Tô Thụy Kỳ vội vàng đi theo ở phía sau, vô cùng lo lắng cúi đầu, nhìn khuôn mặt anh dần dần tái nhợt, còn có máu tràn ra khóe miệng, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, theo bước chân rất nhanh, tay không đè vị trí lồng ngực của Trang Hạo Nhiên, theo trực giác của bác sĩ, hiểu chuyện không tốt lắm!
“Trang Hạo Nhiên. . . . .” Đường Khả Hinh nằm ở trên một chiếc giường di động khác, quay mặt sang, tràn lệ nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên hôn mê, trái tim của cô lại mãnh liệt đau đớn, nhìn về phía thân thể anh từ từ đẩy đi xa, lại nghẹn ngào gọi nhỏ: “Trang Hạo Nhiên. . . . .”
Hai chiếc gường bệnh nhanh chóng bị tách ra.
“Tô Thụy Kỳ! !” Trái tim của Đường Khả Hinh giống như bị muôn ngàn lưỡi dao cắt, khóc thút thít nhìn bóng dáng của Tô Thụy Kỳ, cầu khẩn gọi: “Làm phiền anh nhất định phải chăm sóc tốt cho anh ấy! Em cầu xin anh!”
Tô Thụy Kỳ đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, xoay người, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh. . . .
Lúc này Viện trưởng nhanh chóng đi tới, lập tức theo lời Tưởng Thiên Lỗi căn dặn, mặc áo blouse vào, muốn cùng bác sĩ khác đi vào phòng cấp cứu . . . . .
“Không cần! ! Tổng Giám đốc Trang, tôi tự lo ! !” Tô Thụy Kỳ đột nhiên không tin tưởng người khác, lạnh lùng giơ tay ngăn viện trưởng cùng chẩn bệnh, mình nhanh chóng cởi bỏ áo khoác tây trang, chỉ mặc T-shirt màu trắng, tay ngắn và màu đen quần tây, cứ như vậy lạnh lùng dùng thân phận cháu trai Thủ tướng của mình, cùng ba bác sĩ phòng cấp cứu đi vào phòng cấp cứu!
“Chuyện này. . . . .” Viện trưởng nhất thời sợ run nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, cũng hết sức căng thẳng gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tô Thụy Kỳ, do anh tự mình giải phẩu hoặc chẩn đoán bệnh cho Trang Hạo Nhiên! !
Tô Thụy Kỳ không nói hai lời, liền tự mình đẩy Trang Hạo Nhiên đi vào bên trong, đám bác sĩ và y tá cũng lập tức đi vào theo, cửa phịch một tiếng đóng lại.
Bên này, bác sĩ và y tá cũng nhanh chóng đẩy Đường Khả Hinh đi vào một phòng cấp cứu khác, cửa phịch một tiếng đóng lại, lập tức sáng lên đèn đỏ.
Cả người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở giữa hai cánh cửa, lo lắng cho tình trạng của hai người, còn phải căn dặn Đông Anh, lập tức thông báo cho hai vị chủ tịch về bệnh trạng của Trang Hạo Nhiên, Đông Anh gật đầu nhanh chóng đi khỏi, anh mới giống bình tĩnh gọi Thẩm Quân Dụ, chậm rãi hỏi: “Chuyện này, rốt cuộc là thế nào? Ép Tổng Giám đốc Hoàn Cầu tôi tung người xuống biển!”
Thẩm Quân Dụ im lặng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đang lo lắng, hai mắt lóe lên ánh sáng kì dị thâm thúy, sâu kín nói: “Bởi vì một chai rượu đỏ. . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức giật mình khiếp sợ quay đầu, nhìn Thẩm Quân Dụ, theo bản năng hạ thấp giọng, híp mắt nói: “Chai rượu đỏ của. . . . . Hoàn Cầu Chúng ta?”
Thẩm Quân Dụ khẽ gật đầu, sau đó sâu kín nói: “Chai rượu này không biết làm sao đến trong tay Đường tiểu thư, bị người đuổi giết, xe rớt xuống biển, Tổng Giám đốc Trang vì cứu Đường tiểu thư, cũng tung người xuống biển.”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cảm giác kịch liệt xoay người, nóng mắt nhìn phía trước, nghe mọi chuyện không thể tin nổi! !
***
Một phòng khách VIP yên tĩnh của bệnh viện!
30 người áo đen chặt chẽ chờ đợi ở ngoài phòng bệnh, hai mắt lộ ra ánh sáng tĩnh mịch như dã thú tính, nhìn tình huống xung quanh, vô số người áo đen khác cũng hiếm khi xuất hiện tại trước mặt mọi người, đội gió mưa, có một số đứng ở bên ngoài vườn hoa phòng bệnh, có một số đứng ở ngoài cửa sổ phòng bệnh, bảo vệ chặt vị trí, nghe theo Lãnh Mặc Hàn căn dặn: người xông vào bệnh này phòng, giết không tha! !
Bên trong phòng bệnh, một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh rất thần bí, rất quỷ dị! !
Một chai rượu đỏ đặt ở trên bàn trà bên cạnh ghế sa lon trong phòng khách, có vẻ rất trầm lắng, không có một chút hơi thở rượu đỏ Chí Tôn.
Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi màu đen, màu đen quần tây, lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, hơi nhắc mí mắt, nhìn người trước mặt, sâu kín gọi: “Thanh Bình. . . . .”
Vẻ mặt Thanh Bình run rẩy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn Lãnh Mặc Hàn, uất ức khó chịu kêu lên: “Lão đại! ! Anh không tin tưởng tôi sao? Thật không phải tôi ! Tôi liều sống liều chết đi theo sát anh lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua ngày nào đó có thể còn mạng sống! Tôi sẽ không động tới chai rượu đỏ kia, tuyệt đối sẽ không! Thật không phải tôi, thật không phải tôi..tôi nhìn trời phát thề độc, không phải tôi!”
Mỹ Linh nghe Thanh Bình nói, đứng ở một bên, cũng lặng lẽ rơi lệ.
Uyển Thanh cũng lập tức kích động nhìn Lãnh Mặc Hàn, căng thẳng nói: “Lão đại! ! Chuyện này tôi cảm thấy có chút kì quái, tôi cũng không cảm thấy có thể là Thanh Bình! ! Tại sao có thể là cô ấy? Cô ấy mới vừa liều chết ở trong bầy cá mập nguy hiểm giãy giụa ra ngoài, mới lấy được chai rượu đỏ tới tay! ! Huống chi trong lúc đó, cô ấy và cảnh sát biển cứu Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang cách một khoảng thời gian, khoảng thời gian này, rượu đỏ hoàn toàn có thể bị người đánh tráo!”
Thanh Bình nghe Uyển Thanh nói vậy, lập tức quỳ thẳng người, hai mắt chảy xuống nước mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Nhưng mặt mũi của Lãnh Mặc vẫn Hàn lạnh lẽo ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Một trong mười người áo đen trong tổ chức, trong đó nam trợ thủ đắc lực nhất của Lãnh Mặc Hàn, Giang Thành, nhàn nhạt đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Thanh Bình quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở, sâu kín nói: “Lúc ấy, đưa chai rượu đỏ lên bờ, tiếp xúc được nó, cũng không chỉ một mình Thanh Bình. . . . .”
Mỹ Linh lập tức lạnh lùng nhìn Giang Thành, tức giận hỏi : “Anh nói vậy nghĩa là sao?”
Uyển Thanh cũng lập tức xoay người, nhìn Giang Thành, biết tính tình anh vốn cẩn thận, cẩn thận làm người ta ngột ngạt, lập tức nghiêm nghị nhìn anh, nói: “Lúc ấy lão đại vì đề phòng chai rượu đỏ xảy ra chuyện cho nên đặc biệt căn dặn, người nào cầm chai rượu đỏ, đều phải được mọi người cùng nhau đưa đến bệnh viện! Lúc tôi nhận lấy chai rượu đỏ trong tay Thanh Bình, sau lưng có người đi theo, cũng có người nhìn chằm chằm! Nếu như anh muốn nghi ngờ tôi, thì phải nghi ngờ hết mọi người! Mọi người cùng nhau vào sinh ra tử lâu như vậy, tốt nhất không nên tùy tiện bác bỏ người khác, như vậy quá đau đớn lòng người!”
Giang Thành nghe nói như vậy, liền không thể làm gì khác hơn, trầm mặt đứng ở một bên không lên tiếng.
Nữ trợ thủ đắc lực, Tiêu Yến cũng đứng ở một bên, suy nghĩ chuyện này một chút, mới sâu kín nói: “Uyển Thanh nói đúng, rượu đỏ rơi xuống biển, vốn cách một khoảng thời gian đủ để cho người ta đánh tráo! Nhưng dạ hành nhân và chúng ta gần như hành động cùng lúc, nói cách khác, khẳng định chai rượu đỏ không phải ở trong tay bọn họ, như vậy người đánh tráo chai rượu đỏ sẽ có thể là ai ? Hay giữa dạ hành nhân và chúng ta, có kẻ thứ ba!”
Lãnh Mặc Hàn vẫn trầm mặt không lên tiếng.
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
Thẩm Quân Dụ dẫn cấp dưới, từng bước từng bước vòng qua hành lang thật dài phòng VIP, trải qua từng bồn trầu ông và linh chi lơ lửng trong không trung, hai mắt lóe ra ánh sáng hết sức mạnh mẽ, bước lên phía trước, sau lưng vệ sĩ giống như quân đội, theo sát phía sau.
“Thật không phải tôi, lão đại, anh phải tin tưởng tôi, cho dù tôi có ăn mật gấu, cũng tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên chai rượu đỏ!” Thanh Bình lại quỳ tới hai bước, nhìn Lãnh Mặc Hàn khóc.
Lãnh Mặc Hàn vẫn lạnh băng ngồi ở trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng, chăm chú nhìn Thanh Bình, đang suy nghĩ lời của cô…, rốt cuộc có mấy phần thật.
“Thật không phải tôi !” Thanh Bình lại khóc lóc nức nở một trận, sợ hãi đến đầu óc hoảng loạn, trên thế giới này, cô cũng không sợ ai, cô chỉ sợ Lãnh Mặc Hàn.
Mỹ Linh cũng nhanh chóng nhìn Lãnh Mặc Hàn, khóc nói: “Lão đại! ! Tin tưởng chúng tôi, cũng đã vào sinh ra tử bao lâu nay, thật không thể nào là cô ấy đâu! Tôi bảo đảm!”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặt nhấc mí mắt nhìn cô.
Trái tim của Mỹ Linh run lên.
Tiêu Yến nhìn Mỹ Linh, đột nhiên lạnh lùng cười cười nói: “Cô bảo đảm? Cô lấy cái gì bảo đảm? Chính bản thân cô cũng khó bảo toàn! Đây chính là chai rượu đỏ liên quan đến chuyện trọng đại, vì nó, chúng ta đã chết bao nhiêu người? Cô bảo đảm?”
Mỹ Linh nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Yến, gào lớn lên: “Hôm nay mọi người nhằm vào ba người chúng tôi khó hiểu như vậy! Nghĩa là sao? Lúc chúng tôi vì lão đại xông pha, còn chưa có đến phiên các người lên tiếng.”
“Ơ?” Tiêu Yến khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh như châm biếm, khẽ siết quả đấm nhìn Mỹ Linh, nói: “Ý của cô nói, cô đánh hơn tôi ! ?”
“Được rồi!” Lãnh Mặc Hàn lãnh đạm nói một tiếng, mới vừa muốn ngăn cản bọn họ nói chuyện, lại không khỏi nghe được một tiếng cửa mở, anh hơi nghiêng mặt.
“Vào đi!” Uyển Thanh nhanh chóng xoay người, căng thẳng đáp lời.
Một người áo đen đi tới, nhìn Uyển Thanh vội nói: “Thẩm Phó Tổng dẫn người đi tới chỗ chúng ta, trực tiếp hỏi tình huống có liên quan đến rượu đỏ.”
Uyển Thanh lập tức có chút kinh ngạc xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, do dự một lát, mới sâu kín nói: “Cho anh ta vào đi.”
“Vâng!” Người áo đen chậm rãi lui ra ngoài, không đến bao lâu, truyền tới tiếng bước chân, rốt cuộc Thẩm Quân Dụ mặc tây trang màu xám tro, áo mũ chỉnh tề dẫn hai vệ sĩ đi vào phòng bệnh, liếc mắt liền thấy Thanh Bình khóc quỳ trên mặt đất, chai rượu đỏ kia cứ đặt ở trên bàn trà bên cạnh ghế sa lon . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhìn ánh mắt anh như vậy, bình tĩnh đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quân Dụ, hơi lộ ra mấy phần tôn trọng gọi: “Thẩm Phó tổng. . . . .”
Thẩm Quân Dụ lại nhìn chai rượu đỏ kia một cái, nữa sâu kín quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Tổng Giám đốc Tưởng căn dặn tôi đến, hỏi thăm tình huống có liên quan đến rượu đỏ, phải biết chai rượu đỏ là của cả tập đoàn Hoàn Cầu, hai nhà Tưởng, Trang có quyền hỏi thăm, Lãnh Phó tổng một mình cầm chai rượu đỏ này phá án, sợ rằng không quá thỏa đáng chứ?”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền nhàn nhạt xoay người, cầm chai rượu đỏ lên, mang theo một tia không quan tâm đưa tới trước mặt của Thẩm Quân Dụ, sâu kín nói: “Như vậy. . . . . Mời Thẩm Phó tổng mang chai rượu đỏ này đi đi? Nếu như anh xác định là thật, sau khi qua tay, tôi sẽ không hề phụ trách nữa, tránh khỏi thanh nhàn. . . . .”
Thẩm Quân Dụ nhíu chặt mày, nhìn anh hỏi: “Nghĩa là sao?”
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh, nhìn anh, nói: “Rượu đỏ bị đánh tráo rồi !”
Hai mắt Thẩm Quân Dụ lập tức chợt lóe, theo bản năng ngưng tụ khí thế, quay đầu nhìn Thanh Bình quỳ trên mặt đất!
“Thật không phải tôi, Thật không phải tôi, tôi thề, tôi phát thề độc. . . . .” Thanh Bình vừa khóc vừa ủy khuất kêu lên: “Tôi thật sự liều mạng giành chai rượu đỏ này! ! Tôi phát thề độc, nếu như là tôi, bị thiên lôi đánh!”
Lãnh Mặc Hàn thở ra, trầm mặt cau mày không vui liếc nhìn cô một cái.
Thẩm Quân Dụ cũng cau mày thật chặt, lấy năng lực thôi miên siêu phàm của anh, nhìn hai mắt Thanh Bình trong sáng không ngừng tràn lệ, quỳ trên mặt đất, dáng vẻ khóc rống, hết sức uất ức. . . . . Anh dừng lại thật lâu. . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, vẫn mang theo vài phần áy náy, trầm giọng nói: “Chuyện này, mặc dù là chuyện của Hoàn Cầu, nhưng chai rượu đỏ biến mất ở trong tay người của tôi, cũng coi là chuyện nhà của tôi, xin Thẩm Phó tổng cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định cho Tổng Giám đốc Tưởng và mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Thẩm Quân Dụ vẫn nhìn chằm chằm Thanh Bình, đưa mắt nhìn thật lâu, liền im lặng xoay người đi khỏi.
Lãnh Mặc Hàn cũng sâu kín đi theo ra ngoài, trước khi đi, tuy có nghi ngờ và không đành lòng, nhưng vẫn trầm mặt, lạnh lùng cắn chặt răng, vô tình nói: “Tra hỏi cho tôi!”
“Vâng!” Tiêu Yến cùng Giang Thành xưa nay là người tra hỏi hạng nhất!
Sau lưng của Thanh Bình lạnh lẽo, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn, lại đau lòng hoảng sợ kêu lên: “Lão đại! ! Thật không phải tôi !”
Mỹ Linh muốn xông lên . . . . .
Một bóng người giống như tia chớp, lập tức giơ chân, đá mạnh trên ngực của cô một cái! !
Ầm! ! Cả người Mỹ Linh bay thẳng ra ngoài cửa phòng bệnh, thân thể đập trúng trên bờ thành hành lang, miệng phun máu tươi, cảm giác khổ sở và phẫn uất ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Yến! !
Vẻ mặt Tiêu Yến lạnh lẽo, âm trầm nhìn cô.
Lãnh Mặc Hàn cùng Thẩm Quân Dụ đồng thời hơi xoay người, liếc mắt nhìn, ngay lập tức im lặng đi khỏi.
Uyển Thanh cũng đành phải lặng lẽ nặng nề bước ra phòng bệnh, nghe Thanh Bình ở bên trong khổ sở kêu khóc một tiếng, hai mắt của cô lóe lên ánh sáng quỷ dị, bàn tay nắm chặt khóa tâm, gân xanh nổi lên ! !
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1331
Không có bình luận | Th7 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0514
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1337
Không có bình luận | Th7 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0433
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.