Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0914
Một phòng bệnh VIP biệt thự khác.
Ánh mặt trời chói lóa như thiên đường chiếu xuống, rơi vào từng chậu hoa lá treo ở phía trên, vô số hoa yên chi, hoa hồ điệp, rối rít tranh nhau khoe sắc, thu hút bươm bướm và ong mật bay loạn khắp nơi.
Một cái con rắn nhỏ vàng óng như mũi tên, lập tức xông vào trong bụi cỏ.
Một nữ y tá xinh đẹp đang bưng khay thuốc, chậm rãi đi tới trước phòng bệnh Đường Khả Hinh, chất lỏng trong suốt trên khay thuốc, theo thân thể cô cất bước, mà lay động nhè nhẹ, bay ra mùi cồn kích thích, lời nói của Như Mạt văng vẳng, nếu Đường Khả Hinh không có chai rượu đỏ, lúc này có thể đưa cô lên thiên đường, hai mắt y tá khẽ chớp, vươn tay gõ nhẹ cửa. . . . .
Bên trong không có tiếng động.
Hai vệ sĩ đang đứng ở hai bên cửa, quay mặt sang, trên dưới nhìn kỹ cô một cái, hễ là y tá đi vào khu biệt thự, trước hết phải kiểm tra thân phận, sau đó ấn chỉ tay vào khuông bên kia.
Nữ y tá rất bình tĩnh đứng đó, xác định bệnh nhân bên trong đang ngủ, liền đưa tay nắm nhẹ ổ khóa, chậm rãi vặn khóa cửa, mới cất bước đi vào.
Vitas lại ngồi ở trên ghế bên cạnh Đường Khả Hinh ngủ mê, chậm rãi lạnh lùng xoay người, nhìn y tá.
Tiểu Vi và Tiểu Hà cũng đứng ở bên trong phòng bệnh xa hoa, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn y tá.
Y tá mỉm cười nhìn mọi người trong phòng bệnh, nói: “Vết thương trên cổ tay bệnh nhân, phải thay thuốc.”
Tiểu Hà nhìn y tá, vẫn có chút đau lòng đêm qua Đường Khả Hinh bị hành hạ, hơi thấp giọng nói: “Chờ một chút đi, tiểu thư của chúng tôi đang ngủ say đấy.”
Vitas nghe mấy câu này, lại chậm rãi quay đầu, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, khuôn mặt tái nhợt, đầu tóc hơi rối bời, nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, có vẻ rất mảnh mai yếu đuối, nhất là hai mắt đóng chặt, không còn thông minh khéo léo như bình thường, có vẻ hơi tiều tụy và ẩn nhẫn, ông già nổi tiếng lạnh lùng uy nghiêm trong giới rượu đỏ, nhìn thấy học trò như vậy, vẻ mặt cũng không khỏi lộ ra đau lòng. . . . .
“Được. . . . .” Y tá bình tĩnh đặt khay thuốc xuống trên bàn ở bên giường, cho rằng thân chai trong suốt đung đưa làm cho chất lỏng đung đưa, bên trong bỏ thêm vào nọc rắn độc, chỉ cần dính trên da người, hoặc đặt lâu ngày, theo mùi thuốc bay ra, bị thân thể người hấp thu, cũng tương đương với bị độc mạn tính.
Tiểu Hà cất bước đi tới, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, lại cẩn thận kiểm tra liều lượng thuốc trên bàn, lọ thủy tinh, vải bố, thậm chí cầm từng thứ thuốc bột một chút nữa thay cho Đường Khả Hinh, thuốc sát trùng, còn có cái chai trong suốt, đưa lên mũi ngửi một cái.
Nữ y tá chỉ bình tĩnh đứng ở một bên, vẻ mặt nở nụ cười.
Tiểu Hà nhắc mí mắt, nhìn chòng chọc cô một cái, liền đặt chai thuốc kia xuống.
Ngoài cửa sổ một con chim xanh kinh hoảng vỗ cánh bay đi! !
Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức ngẩng đầu lên, nhìn con chim nhỏ giật mình bay lên không tầm thường, liền lập tức đi tới ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn núi giả trong hoa viên, linh tinh, khung cảnh hồ sen, một mảnh yên tĩnh, mới xoay người, nhìn y tá ngồi chờ Đường Khả Hinh ngủ, cô đang chuyên nghiệp thông thạo cầm thuốc bột chống viêm một chút nữa phải thay đổi, nhẹ nhàng mở ra, tán ở trong bình thuốc, lắc nhẹ. . . . .
Vô số con rắn nhỏ vàng óng nhìn một con rắn to màu đen từ hồ sen nổi lên, há mồm ăn hết con chim nhỏ, bọn chúng lập tức hung dữ chui lên trước, bởi vì con mồi đã bị ăn, bọn chúng tức giận kéo con rắn to vào trong nước, chợt xé rách.
Tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này Đường Khả Hinh bị tiếng gõ cửa hơi tỉnh giấc, mày nhăn lại thật chặt, rốt cuộc thở dốc mấy hơi, mí mắt khẽ di động, thậm chí lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích.
Tiểu Vi lập tức đi tới mở cửa.
Một y tá trưởng khác lễ phép gật đầu, liền gọi nhỏ y tá với bên trong: “Tiểu Trần, đi ra ngoài một chút, tôi có việc tìm cô.”
“Vâng, được.” Nữ y tá mỉm cười đứng dậy, bình tĩnh đi ra ngoài, cũng không có đóng cửa, chỉ đứng ở một bên, yên lặng nghe y tá trưởng nói chuyện, vừa nghe vừa gật đầu một cái. . . . .
Lúc này Đường Khả Hinh mới hơi mở mắt, lập tức nhìn thấy thầy giáo đã ngồi ở trước mặt của mình, vẻ mặt lộ ra lo lắng, cô lập tức có một chút kinh ngạc, đôi tay chống mạnh ngồi dậy, rất vội vàng nhìn thầy giáo, kêu nhỏ: “Thầy. . . . .”
Tiểu Vi vội vàng đi lên trước, ngồi ở bên giường cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Vitas chỉ lẳng lặng nhìn học trò.
Mặt của Đường Khả Hinh tiều tụy, trong cảm xúc mơ hồ mờ mịt, nhìn dáng vẻ thầy giáo như vậy, biết ông có lời muốn nói, đáy lòng chợt run lên, theo bản năng cảm thấy có phải mình làm sai chuyện gì hay không?
Nhưng Vitas chỉ chuyển mắt nhìn cô nói: “Thế nào? Cảm giác mình làm sai chuyện?”
Đường Khả Hinh tựa vào bên gối, hai mắt không nhịn được tràn lệ, khi mình muốn mở ra chai rượu đỏ kia uống vào thì trong đầu có một tích tắc hối hận nhớ tới thầy giáo lâu nay dạy dỗ, bản thân lại hổ thẹn với người thầy này, cô nhất thời đau lòng, liền không dám nói lời nào. . . . .
Y tá nhìn thấy Đường Khả Hinh tỉnh lại, liền vội vàng đi tới, đứng ở bên bàn nhỏ, thật cẩn thận cởi bỏ vải bố màu trắng, từng mảnh từng mảnh mở ra, cầm cây kéo nhỏ cắt từng đoạn từng đoạn băng gạc màu trắng. . . . .
Vitas bình tĩnh nhìn vẻ mặt học trò đau lòng và uất ức như vậy, cúi đầu hai mắt nổi nước mắt, nhớ tới Trang Hạo Nhiên đã nói với mình về chuyện có liên quan đến chai rượu đỏ, ông chỉ sâu kín nói: “Ở trong thế giới của cô, rượu đỏ rốt cuộc là thứ gì?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Vitas.
Vitas ngẩng đầu lên nhìn học trò, khó nén một chút thất vọng vươn tay, cầm tay phải của cô theo xe rơi xuống biển thì bị thương, nhìn một lớp vải bố màu trắng thật dầy lộ ra bên ngoài ống tay áo màu xanh nhạt, mới sâu kín nói: “Còn có bốn ngày nữa sẽ tổ chức thi đấu, tay phải của cô bị thương như vậy, định vứt bỏ mơ ước một lần nữa sao?”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, hai mắt chảy xuống nước mắt, vội vàng, căng thẳng nhìn thầy giáo.
Hai mắt Vitas khẽ lộ ra ánh sáng, nắm cổ tay mảnh khảnh, ngưng thần suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc thở gấp, hơi lộ ra một chút đau lòng nói: “Tôi rất quý trọng chuyến đi Trung Quốc lần này, bởi vì ở chỗ này, tôi đã biết được học trò của tôi. . . . .”
Đường Khả Hinh bỗng ngẩng đầu, trong lòng ấm áp, rất cảm động nhìn Thầy giáo.
Từ trước đến giờ Vitas là ông già rất uy nghiêm, ngày hôm qua đang ngồi ở phòng họp, nghe nói học trò bởi vì xảy ra chuyện rơi xuống biển, ông lập tức đứng lên, hai mắt lo lắng đến tràn lệ, loại lo lắng sốt ruột buồn bã không nói ra lời, làm mỗi người trong phòng họp cũng lộ vẻ xúc động, khi ông nhanh chóng chạy tới bệnh viện thì học trò bởi vì được cấp cứu thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng đã được đẩy ra phòng phẩu thuật, ông lập tức nắm bàn tay nhỏ bé của học trò, cứ như vậy không có buông ra, cho đến đêm khuya cô tỉnh lại, mình mới đi khỏi. . . . .
“Thầy. . . . .” Đường Khả Hinh nghẹn ngào, đau lòng gọi thầy giáo.
Vitas chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cô nói với thầy xem, tay phải của cô phải làm như thế nào? Cô lại muốn buông tha giấc mộng của cô một lần nữa?”
Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt, uất ức cũng không nói được câu nào, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống.
Hai mắt Vitas lại lộ ra ánh sáng có chút đau lòng, nhìn học trò, nói: “Rượu đỏ có lịch sử hơn bảy nghìn năm, cô phải liều mạng mới chạy theo năm tháng dài đằng đẵng của nó, thật vất vả mới đi tới hôm nay. . . . . Nếu như cô là một đứa bé đạt 80% điểm, tôi không cần lo lắng nhiều, nhưng đối mặt cuộc so tài thế giới, ngay cả 60% điểm cô cũng không có. . . . . Cả ngày lẫn đêm hy sinh vô số rượu quý và thời gian của tôi, đốt nến cho cô, giải rượu, uống rượu, lo lắng các loại tình huống sẽ xảy ra cho cô, nhưng tôi không ngờ, cô lại vì một chai rượu đỏ, rơi xuống biển, làm bị thương tay phải, bây giờ ngay cả tư cách cố gắng cô cũng không có. . . . .”
Đường Khả Hinh nhất thời căng thẳng và đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn thầy giáo.
Hai mắt Vitas lại lộ ra mấy phần đau đớn, sâu kín nói: “Cô biết phải dạy một người không hợp cách mệt mỏi đến dường nào?”
“Thầy! !” Đường Khả Hinh lập tức nhìn thầy giáo, khóc nói: “Con sai rồi! Nhưng con có nỗi niềm rất khó nói, thầy hãy tin con, con cũng không có xem nhẹ cuộc thi đấu lần này, càng không có không quý trọng tình cảm giữa thầy trò chúng ta.”
“Quý trọng có ích lợi gì. . . . .” Vitas lạnh nhạt nói: “Quý trọng cũng không đổi lại được tay phải của cô, bốn ngày sau, cô làm như thế nào thi đấu ?”
Đường Khả Hinh vội vàng nhấc chăn lên, rơi lệ bước xuống giường, chân trần quỳ gối trước mặt thầy giáo, nắm đôi tay ông già, rơi lệ chui vào lòng bàn tay của ông, nghẹn ngào nức nở nói: “Con sai rồi! ! Con thật sự sai rồi ! Thật xin lỗi, thầy. . . . Thật xin lỗi. . . . . Nhưng con không muốn bỏ qua thi đấu lần này, nơi đó có tình bạn quý báu của thầy, còn có tâm huyết của con với thầy, con sai rồi! Thầy yên tâm, con nhất định sẽ mau chóng bình phục, nhất định sẽ tập trung thi đấu ! !”
Hai mắt Vitas lại loé lên ánh sáng đau đớn, do dự tốt mấy một chút, trong lòng suy nghĩ, lúc này có gì quan trọng hơn sức khỏe, an toàn của học trò? Cuối cùng ông chậm rãi, bất đắc dĩ buông lỏng tay, khẽ vuốt đầu học trò, thở dốc một hơi. . . . .
“Đường tiểu thư, đến giờ bôi thuốc . . . . .” Nữ y tá biết lúc này không tiện bị quấy rầy, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, thật cẩn thận đở lên cô, sau đó để cho cô đang khóc thút thít, nữa nửa nằm ở trên giường bệnh, im lặng khom người cởi bỏ băng gạc cũ cho cô, nhìn tay phải sưng đỏ, còn có vết trầy bị thương, cô ta bình tĩnh cầm miếng bông gòn thật cẩn thận dính đã nước thuốc đã pha chế, thoa nhẹ lên vết thương rách da cho Đường Khả Hinh, sát trùng trước, lại dùng tay mở chai thuốc nước trong suốt, thấm ướt bông gòn, bôi lên vết thương. . . . .
Tiểu Vi và Tiểu Hà cẩn thận nhìn rõ ràng.
Vitas nhìn tay phải của học trò đã thay thuốc xong, sau khi được y tá băng bó kỹ, ông mới chậm rãi nói: “Thi đấu rượu đỏ lần này, tôi đã giúp cô xin rút lui thi đấu, buổi chiều sẽ có tin tức chính thức từ phía chính phủ, công bố chuyện cô rút lui thi đấu.”
Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thầy giáo! ! !
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1114
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0508
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0283
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1283
Không có bình luận | Th6 3, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.