Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0920

Chương 0920: ÁNH MẮT

Tòa nhà chính phủ! !

Như Mạt đang cùng tất cả các bà chủ tịch và nhân viên giám sát quốc gia, cùng nhau đi đến văn phòng làm việc của Ban ngân sách được chính phủ thành lập tạm thời, kiểm tra lại tổng số tiền quyên góp trong buổi biểu diễn từ thiện và bán đấu giá ngày đó được bao nhiêu.

“Lần này thật sự là có Tổng Giám đốc Tưởng ra sức giúp đỡ và hỗ trợ rất lớn, chúng ta mới có thể quyên góp được nhiều như vậy, đoán chừng đây là lần đầu tiên chúng ta quyên góp nhiều nhất trong năm nay. . . . .” Bà Chủ tịch Lưu mỉm cười nhìn Như Mạt, tay vỗ cổ nhẹ tay của cô, vui vẻ nói.

Như Mạt cũng mỉm cười nhìn bà ta, gật đầu một cái.

Mọi người liền cùng đi vào cửa chính phòng khách tòa nhà chính phủ, lại đi qua đại sảnh, trò chuyện vui vẻ đi vào thang máy. . . . .

***

Lãnh Mặc Hàn vừa nghe Mỹ Linh và Tưởng Văn Phong mới vừa phân tích, anh lập tức vẫy gọi Tiêu Yến và Giang Thành chạy nhanh ở phía trước, vừa chạy vừa hỏi nhanh: “Hôm nay tòa nhà chính phủ có hoạt động gì không?”

Tiêu Yến vừa bước đi theo anh, vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho Thanh Bình, hỏi: “Hôm nay tòa nhà chính phủ có hoạt động gì?”

Thanh Bình nửa nằm ở trên giường bệnh VIP, tay cầm laptop, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím, dựa theo mật mã Tô Lạc Hoành cho mình, xâm nhập vào máy vi tính chủ của văn phòng chính phủ, phân tích lịch trình hôm nay và tất cả dữ liệu văn bản, cô nhanh chóng nói: “Văn phòng làm việc của Ban ngân sách hội bảo trợ được chính phủ thành lập tạm thời ở tầng lầu 23! Hôm nay tất cả Ủy viên cùng người chủ trì tham gia quyên góp và tất cả nhân viên giám sát, cùng đi đến tầng lầu 23 kiểm tra lại tiền quyên góp! Viện trưởng Viện mồ côi đang chờ đợi tại lầu 23!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức dừng bước lại, tay đè ống nghe, hai mắt chợt lóe, lạnh lùng hỏi: “Như Mạt cũng ở đó?”

“Vâng! !” Thanh Bình nhanh chóng gật đầu.

Cả người Lãnh Mặc Hàn lập tức tràn lên một luồng hơi thở đáng sợ, hai mắt sắc bén lóe lên, lập tức bước nhanh về phía trước!

Tiêu Yến và Giang Thành cũng bắt đầu tập trung mọi người, từ mỗi địa điểm khắp thành phố lên đường, nhanh chóng đi tới tòa nhà chính phủ!

Trong phòng bệnh! !

Tưởng Văn Phong và Tô Lạc Hoành đều cầm máy vi tính, nhanh chóng phân tích hình ảnh tòa nhà chính phủ, một người phụ trách bên ngoài tòa nhà, phân công coi chừng tất cả nhân viên ra cửa, một người phụ trách bên trong tòa nhà, cùng Lãnh Mặc Hàn phân tích tất cả tình trạng kiến trúc lối đi bên trong tòa nhà! !

***

Tòa nhà chính phủ!

Như Mạt cùng tất cả các bà chủ tịch trò chuyện vui vẻ đi ra thang máy, nhìn văn phòng làm việc Ban ngân sách ở cuối hành lang, hai bên đặt các lẵng hoa, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong đã đặt một số tài liệu chút nữa kiểm tra và tất cả loại rượu sâm banh và ly thủy tinh trong suốt, mọi người mỉm cười nhìn nhau, cũng biết sơ qua tin tức tốt chút nữa sẽ công bố, chính xác làm người ta phấn chấn, cần khui rượu sâm banh ăn mừng! !

Như Mạt bên cùng với các bà chủ tịch đi về phía trước, hai mắt mơ mộng cũng không chú ý đến ngoài cửa sổ phòng làm việc bên trái của một tòa cao ốc, có một bóng dáng màu xám tro nhạt, cô im lặng, cùng với các bà chủ tịch đi khỏi.

Lầu phụ, tầng 22, một cánh cửa sổ.

Lâm Đình mỉm cười đứng ở trước một cánh cửa sổ, nhìn phía trước có một bóng dáng dịu dàng đang nhấp nháy, khóe miệng cô khẽ nhếch, biết có người đang chờ mình, lập tức cầm ipad mini, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía trên, để cho tín hiệu gốc của mình và hệ thống phần mềm giải mã lập tức khởi động, trong màn hình tín hiệu gốc, lập tức giống như mũi tên đâm thẳng tín hiệu gốc thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành! !

Phòng bệnh!

Crắc một tiếng, thế giới lộng lẫy trong màn hình máy vi tính của Tô Lạc Hoành nhanh chóng tê liệt, hai mắt anh chợt lóe, vẻ mặt tức giận nói: “Cô ta có thể biết tôi đang dùng thế giới lộng lẫy?”

Tưởng Văn Phong nhanh chóng xoay người, nhìn Tô Lạc Hoành nói nhanh: “Hiện tại cô ta đang lầu 22, chúng ta mới vừa tìm thấy được vị trí của cô ta, tín hiệu lập tức bị cắt đứt, vô cùng có khả năng cô gặp được người cô ta muốn gặp! ! Nhanh, lập tức phá giải hệ thống của cô ta, nếu không, một phút cũng có thể để cho cô ta làm được rất nhiều chuyện! !”

“Được ! !” Tô Lạc Hoành nhanh chóng gật đầu, lập tức hoạt động ngón tay, bắt đầu phá giải mật mã đối phương.

Tưởng Văn Phong cũng bắt đầu ngồi ở máy vi tính, nhanh chóng phá giải tình trạng bên trong tòa nhà! !

Lầu phụ Chính phủ.

Lâm Đình nở nụ cười nhìn hệ thống của mình đã phá giải hệ thống của đối phương, hai tròng mắt của cô chợt lóe, khóe miệng khẽ nhếch, lập tức móc súng thép bên trong áo khoác, để cho cái móc thép nhắm ngay tầng 23, hai mắt nheo lại, ngón tay bóp mạnh khóa, rắc một tiếng, cái móc thép mang theo dây thép, vọt thẳng tới phía trước, chính xác bắn đến tầng lầu đối diện, thậm chí đâm vào bên trong tường, cô không nói hai lời, đem đuôi móc câu móc lên bức tường bên này, thân thể nhanh chóng giống như chim yến, mắt nhìn thấy thân thể sắp rơi xuống thì vòng sắt trong lòng bàn tay móc chặt dây thép, để cho thân thể nhanh như tia chớp trượt đi phía trước, nhìn thấy thân thể như mũi tên sắp đụng vào bức tường thì cô chống một tay bay vọt, xoay tròn 360 độ, thân thể lập tức nửa ngồi ở đầu tường! !

Cô mỉm cười nhìn phong cảnh tòa nhà bên này, không nói hai lời liền đè khóa dây thép, dây thép trong không trung nhanh chóng thu lại, nắm chặt súng thép móc sau lưng lần nữa, chậm rãi cất bước đi tới bậc thềm cầu thang lầu cuối, nhìn áo sơ mi trắng và dài quần rộng rãi chân đã sớm chuẩn bị xong, còn có một thẻ nhân viên chính phủ, cô bắt đầu cởi bỏ áo quần trên người mình, sau đó cầm quần áo núp ở trong bóng tối mặc vào, đeo mắt kính đen lên, lấy thẻ bài làm việc đeo lên, lại mang giày cao gót màu đen, nghiễm nhiên giống như thư ký, cất quần áo của mình xong, lại cất bước xuống lầu. . . . .

Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp ! !

Lầu 23, không khí phòng làm việc Ban ngân sách tạm thời đang náo nhiệt, vô số nhân viên làm việc, còn có lãnh đạo, tất cả nhân viên chủ chốt vì quyên góp lần này đang khui rượu sâm banh ăn mừng, Như Mạt cũng đang nhận lấy một ly sâm banh hoa hồng, chỉ uống một ngụm nhỏ, liền lơ đãng nhìn ra ngoài.

Lâm Đình tay cầm một phần tài liệu, đi qua phòng làm việc náo nhiệt, liếc mắt nhìn bên trong mỉm cười, liền lạnh nhạt đi qua cửa, quẹo trái vào thang máy, ngón tay nhấn tầng thứ ba mươi, rất bình tĩnh chờ đợi !

Không đến bao lâu, cửa thang máy mở ra! !

Cô lạnh nhạt đi ra thang máy, đầu tiên giơ thẻ làm việc của mình cho đặc cảnh, xác định tên họ của mình, cô lại cất bước dọc theo hành lang thật dài, trong thân phận nhân viên mới phòng ngoại giao, đi tới hai cánh cửa cuối hành lang dài, dừng lại, khẽ mỉm cười, mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

“Vào đi. . . . .” Một giọng nói truyền ra.

Lâm Đình mỉm cười tay cầm tài liệu, đi vào phòng làm việc, nhìn người trước mặt, hơi lộ ra cung kính, sâu kín nói: “Đã bắt được cô ta. Ông chủ của chúng tôi cũng không tin chai rượu đỏ kia biến mất khó hiểu, lần này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm hình tra khảo, bức ra tung tích rượu đỏ. Chỉ nhờ ngài chuyển lời Ủy viên Lưu, không nên quên thỏa thuận lúc đầu.”

Đối phương cũng không có xoay ghế da, giống như đang suy nghĩ sâu xa.

Lâm Đình cũng an toàn chờ đợi.

“Tần Vĩ Nghiệp cũng không cần giữ lại, không có giá trị lợi dụng.” Ông ta sâu kín nói.

“Ngài yên tâm, anh ta sống không quá ngày mai! !” Lâm Đình mỉm cười nói: “Chuyện của Tiểu thư của chúng tôi, cũng nhờ ngài. Cô ấy thật sự ghét Viện mồ côi! !”

“. . . . .” Đối phương không lên tiếng.

Lâm Đình thấy cuộc nói chuyện kết thúc, đoán chừng Tô Lạc Hoành đã sắp phá giải mật mã của mình, cô hơi gật đầu, liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị đi khỏi! !

***

Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Vô số tiếng phá hủy lập tức vang lên! !

100m trước tòa nhà Chính phủ xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, vô số xe đụng nhau ở ngã tư đường, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng từ trong xe thể thao tung người ra trước, giống như con báo hướng phía sau tòa nhà chính phủ, nhanh như tia chớp nhảy tới, trong đầu tất cả đều là hình ảnh em gái bị thương, bị móc vào xương quai xanh, khổ sở hôn mê! !

Lâm Đình đứng ở trong một cánh cửa sổ, nhìn thấy trước tòa nhà chính phủ, phía trước phía sau toàn bộ là tai nạn xe cộ, khóe miệng cô giật giật mỉm cười, lại lập tức vứt bỏ mắt kính đen, không nói hai lời liền nhanh chóng lách mình đi vào thang máy, từ tầng lầu 25, nhấn vào lầu 24, lập tức khởi động phần mềm máy vi tính, ép hệ thống cameras thang máy bị tê liệt, lập tức tung người đẩy lỗ thông gió trên trần thang máy, nhảy người lên, đứng ở trên nóc thang máy, nhìn một chiếc thang máy khác ở bên cạnh, vừa lúc giống như tốc độ ánh sáng trượt xuống đất. Cô tung người một cái nhảy vọt đến một thang máy khác, tay nắm chặt dây thừng, thân thể theo thang máy nhanh chóng rơi xuống dưới! !

Tô Lạc Hoành vẫn nhanh chóng hoạt động ngón tay giải mật mã, trên trán tràn mồ hôi.

Bên này, Thanh Bình cũng đang rốt ráo theo dõi bóng dáng của Mỹ Linh, lập tức đè tai nghe kêu to: “Cô ta ở thang máy lầu chính, nhấn tầng lầu 24, nhưng không biết vì sao, hệ thống cameras bị tê liệt ba giây! !”

Lãnh Mặc Hàn lập tức dừng ở bên cạnh tòa nhà chính phủ, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, lập tức nói: “Có thể cô ta mượn nóc thang máy A, nhảy đến thang máy B! ! Mau! ! Tra xét thang máy kia ngừng ở nơi nào! ?”

Thanh Bình nhanh chóng hoạt động ngón tay, nhìn thang máy đã xuống đến tầng 23, lập tức kêu to: “Thang máy đã xuống đến bãi đậu xe tầng lầu 1! !”

Lãnh Mặc Hàn vừa nghe, lập tức tung người nhảy một cái vào bên trong tường tòa nhà chính phủ, căn dặn mọi người cùng nhau chặn cô ta dọc theo đường! !

Bãi đỗ xe ngầm! !

Lâm Đình hết sức bình tĩnh đi ra bãi đậu xe, vẻ mặt nở nụ cười di chuyển bước chân chạy tới một nơi đất trống khu B, giày cao gót vẫn ngừng lại ở một nắp cống thoát nước bằng thép, chỉ ngưng mặt nhìn phía trước một chút, nghe được tiếng bước chân dồn dập, lúc này trên mặt cô nở nụ cười, lập tức mở nắp cống ngầm, tung người xuống! !

Phòng bệnh! !

Cuối cùng Tô Lạc Hoành nhanh chóng phá giải mật mã, mở ra thế giới lộng lẫy của mình lần nữa, thở phào một cái, tay lập tức nhấn enter, tiếp tục truy tìm phương hướng Lâm Đình, lập tức phát hiện điểm sáng Lâm Đình đang chạy loạn ở dưới lòng đất! !

Mỹ Linh nhất thời khiếp sợ nhìn hình ảnh phân giải, nói: “Cô ta. . . . . Cô ta đi ở nơi nào? Đây. . . . . Đây không phải là ở phía dưới tòa nhà chính phủ sao?”

Tưởng Văn Phong lập tức đi tới trước thang máy, kiến trúc anh quá quen thuộc, nhanh chóng căng thẳng nói: “Cô ta ở lối đi dưới mặt đất! ! Mau! ! Lối đi dưới đất thông ra bên ngoài tòa nhà bưu điện cách 300m! !”

Bọn người Tiêu Yến và Giang Thành mới mới vừa lách mình đến bãi đậu xe tòa nhà Chính phủ, liền nghe được người này đã dọc theo đường ống dưới đất, chạy ra khỏi tòa nhà chính phủ, cô lập tức gào lớn: “Không ngờ để cho cô ta chạy thoát?”

Bọn họ lại nhanh chóng điên cuồng đuổi theo ra ngoài! !

Đường phố náo nhiệt! !

Nắp giếng dưới đất phía sau tòa nhà Bưu điện lập tức mở ra, bóng dáng của Lâm Đình lập tức xuất hiện, lập tức vung dao sắc bén, cắt mất đầu điện không thấm nước ở bên trong nắp giếng, chỉ cần người nào dọc theo đường của mình đi phía này, nhất định sẽ bị điện cao thế giật chết, cô khẽ mỉm cười, hết sức nhàn nhã đậy kín nắp giếng, mới vừa xoay người cất bước đi về phía trước! !

Một bóng người màu tím, giống như bóng ma chợt xuất hiện, lập tức giơ chân đá tới bụng Lâm Đình! !

“Ầm! ! ! !” Cả người Lâm Đình cực nhanh đập về phía sau, phịch một tiếng, ngã trong đống gỗ hư, khóe miệng phun ra một búng máu, kinh ngạc ngẩng đầu lên! !

Điệp Y mặc áo chẻn bó sát người màu đen, quần dài màu tím đậm, tóc dài đến eo, lạnh lùng đón gió đứng ở trước mặt người này, trên mặt không có một chút tình cảm, tất cả đều là tàn nhẫn ánh, mắt giống như thần chết . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *