Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0924

Chương 0924: TAY ĐỨT RUỘT XÓT

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Khán phòng số ba đang chiếu một bộ phim đấu súng phương tây, chỉ thấy một chiếc xe hơi tông vào bờ tường, ầm một tiếng, lao thẳng tới con đường phía trước. . . . . .

Giang Thành và Tiêu Yến lập tức đứng ở phía sau khán phòng kín người, lập tức đeo kính sát tròng màu lục, nâng súng lục, hướng hai ngọn đèn lớn trước màn hình, crắc, crắc hai một tiếng, lập tức cả khán phòng vang lên tiếng phá hủy kịch liệt, tất cả mọi người đều kinh hoảng kêu lên, Lãnh Mặc Hàn mặc màu đen áo sơ mi, quần tây dài đen, tay cầm súng lục phi ưng, bước nhanh tới lối đi tối đen phía sau khán phòng! !

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Rất nhiều đạn, rối rít xet qua khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn!

Lãnh Mặc Hàn cũng không sợ rừng mưa đạn, hai tròng mắt màu lục lóe lên, bước nhanh tới lối đi trong bóng tối, hai bóng người giống như chim ưng lập tức xuất hiện, cùng từ trên vách tường xông thẳng xuống, khớp xương kẹp chặt móc sắt sắc bén, nhắm về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh như tia chớp, tung chưởng! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức vung đôi tay, mạnh mẽ nhanh chóng đối lại bốn chưởng của hai người, chưởng phong linh hoạt, nhiều chiêu hóa giải chiêu thức trí mạng của đối phương, đôi tay lập tức lật ra bên ngoài, nắm chặt cổ tay hai người, kéo mạnh tới trước người của mình, lại tức giận dùng hết sức lực, gầm lên giận dữ, lúc thân thể của hai người kia sắp đập vào mình thì một mình anh một quyền, đấm mạnh vào lồng ngực của bọn họ! !

“Rắc! !” Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến! !

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở nhăn nhúm, chợt khạc ra một búng máu! Chưa từng tiếp xúc với người có sức lực dũng mãnh như thế, sức lực giống như ngàn cân, một chiêu đã đủ trí mạng!

Lãnh Mặc Hàn lại muốn đi tới bên trong, rất nhiều súng máy bắn tới, rầm rầm rầm rầm rầm tấn công lối vào, anh lập tức nhanh chóng tránh thoát làn đạn, đứng ở cửa vào, tức giận nhìn Giang Thành và Tiêu Yến thở dốc, hai người bọn họ lập tức gật đầu, liền cầm lựu đạn pháo sau lưng bắn ra, kéo chốt xuống, mới hô to: “Uyển Thanh, nhắm mắt lại! !”

Ầm! ! Lựu đạn pháo bắn vào lối đi tối đen, lập tức tiếng vang lên tiếng bùm bùm, bắn ra vô số tia laser chói mắt! !

Dạ hành nhân không có lường trước được thủ đoạn này, nhưng vẫn sớm có chuẩn bị mặt nạ che kín hơi thở, đeo kính huỳnh quang, lại nâng súng máy bắn ra bên ngoài! !

Trong bóng tối, cô gái cùng một nam một nữ lập tức khiêng Uyển Thanh đang thoi thóp, dùng bao bố trùm cả người cô, muốn đi tới lối đi bí mật phía sau kho hàng ! !

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm! !

Tiếng súng tiếp tục truyền đến từng hồi, bắn ra lối đi tối tăm! !

“Bọn họ muốn kéo dài thời gian! !” Tiêu Yến lập tức hiểu rõ tình thế, đứng ở một bên, thở dốc, tức giận nói: “Kho hàng ngầm này thật sự có lối đi bí mật! ! Không thể để cho bọn họ chạy như vậy! Nhưng hiện tại hỏa lực của đối phương rất mạnh, lối đi này quá nhỏ, chúng ta không vào được! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, lập tức đi tới vách tường gần Cinemax bên trong, hai mắt anh chợt lóe, lập tức giơ tay lên, kêu to: “Đưa súng hạng nặng cho tôi! !”

Giang Thành vừa nghe, lập tức nhận lấy súng hạng nặng, ném cho Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn lập tức nhận lấy, nhắm ngay mặt tường bên kia, sau khi lên đạn, lập tức lạnh lùng giơ lên, hướng về phía mặt tường, bắn một phát, đạn rầm một tiếng, bắn vào mặt tường, mặt tường cứng rắn như sắt, lập tức văng lên gạch vôi, vách tường lập tức nổi lên cái khe, Tiêu Yến ngẩng đầu lên, nhìn khung sắt nằm ngang khán phòng, cô không nói hai lời, nhắm tầng chót nổ rầm rầm rầm rầm rầm, cái khung trên không trung nổ vang, rắc một tiếng sắp rơi thẳng xuống, Giang Thành và Tiêu Yến bước nhanh về phía trước, đôi tay đón khung sắt, nhắm mặt tường bắn rầm rầm rầm rầm rầm. . . . . ..

“Hú hú hú hú hú hú . . . . . .” Tiếng còi xe cảnh sát từ trong thành phố, nhanh chóng truyền đến, rất nhiều truyền thông đưa tin rạp chiếu phim quảng trường thế kỷ xảy ra bắn nhau, cảnh sát các nơi rối rít lái xe, chạy nhanh đến rạp chiếu phim! !

Tô Lạc Hoành và Tưởng Văn Phong, hai người ngồi song song trước máy vi tính, quan sát xe cảnh sát từ các nơi chạy đến, đường xá bắt đầu không ổn, hai người bọn họ, từng người tự chia ra làm việc, đầu tiên nhiễu loạn tất cả đèn giao thông, xe cảnh sát chạy như bay đến, tất cả đèn xanh, đèn đỏ lập tức tắt ngấm, rất nhiều người áo đen nghe theo Tô Lạc Hoành, cố ý giả vờ xe riêng bởi vì đèn tín hiệu bị sai, ngổn ngang ngăn ở đầu đường, không để cho xe cảnh sát chạy qua! !

Rất nhiều đặc cảnh nhanh chóng nhảy xuống xe, lên đạn, chạy như bay đến rạp chiếu phim! !

Điệp Y đứng ở lầu cuối rạp chiếu phim, đón gió, nhìn rất nhiều cảnh sát đang chạy tới bên này, cô lập tức nâng súng lục, nhắm ngay dây thừng kéo màn sân khấu phía trước rạp chiếu phim, bụp một tiếng, màn sân khấu gần như chiếm vài mét vuông lập tức ào ào rơi xuống, đám cảnh sát ngẩng đầu lên trong nháy mắt đã bị màn sân khấu che kín toàn bộ, bọn họ sợ hãi kêu lên, lại nhanh chóng thoát ra khỏi màn sân khấu! !

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Giang Thành và Tiêu Yến hợp sức nắm khung sắt, giận dữ đạp thẳng trên tường, rốt cuộc chân tường sắp nứt ra hoàn toàn, hai người bọn họ nhìn nhau, lập tức lui về phía sau mấy bước, song song giơ lên, hướng mặt tường giận dữ quát một tiếng, đạp tới! !

Rầm . . . . . .

Mặt tường hoàn toàn vỡ ra, quả nhiên xuất hiện một lổ thủng lớn, rất nhiều đạn lại rầm rầm rầm từ bên trong bắn ra! !

“Tránh ra! !” Lãnh Mặc Hàn lại cắn răng nâng súng trường, nhắm bên trong bắn rầm một tiếng, Giang Thành và Tiêu Yến nhân cơ hội ném lựu đạn pháo, rất nhiều người áo đen nhanh chóng đeo mặt nạ xông vào, đánh nhau với dạ hành nhân ở trong phòng bí mật!

Hai bên, dạ hành nhân và người áo đen lại bắt đầu chiến đấu bằng rừng mưa đạn! !

Lãnh Mặc Hàn thất vọng, đau khổ lo lắng cho Uyển Thanh, lập tức lên đạn, xông thẳng vào phòng bí mật, lập tức nhìn thấy mặt đất rất nhiều vết máu, còn có sợi tóc của em gái bị kéo xuống, hai mắt anh đỏ lên, cũng không kiềm chế được nữa, hai tròng mắt màu lục lóe lên, giơ súng lục rầm rầm rầm rầm bắn dạ hành nhân núp ở trong góc, rất nhiều dạ hành nhân bị trúng đạn, có một số ngã xuống đất, có một số cầm súng đang muốn bóp cò. . . . . .

“A . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn rống lên một tiếng, bay người lên, đạp mạnh ba cái tới lồng ngực ba dạ hành nhân, bả vai anh lại trúng đạn, máu bắn ra, anh nổi giận trừng mắt, không nhìn viên đạn ghim vào trong người mình, bước nhanh tới lối đi bí mật, quả nhiên thấy phía sau phòng bí mật có cánh cửa nhỏ, anh không nói hai lời, liền nắm chặt súng lục, mặc cho mu bàn tay đầy máu, lại xông thẳng vào! !

“Điệp Y! !” Tô Lạc Hoành nhanh chóng cầm điện thoại, quan sát điểm sáng màu đỏ Uyển Thanh đang di động xuống tầng chót, lập tức nói: “Bọn họ sắp chạy trốn từ bên trái khán phòng! ! Mau! ! Chặn dây điện, cánh cửa kia tương đối nhỏ! !”

Điệp Y nghe xong, lập tức đứng ở tầng cao nhất rạp chiếu phim, mép lan can cao hơn mười mét, quan sát hoàn cảnh xung quanh một cái, trời chiều chiếu ánh sáng vô hạn, một tấm màn khổng lồ tuyên truyền đang treo thật cao bên trái nóc rạp chiếu phim, cô lập tức giơ súng trong tay, không nói hai lời bắn rớt hai đầu dây khổng lồ màn sân khấu, bức màn vải bố lại ào ào rơi xuống, Điệp Y liền bay người xuống, dậm lên màn sân khấu bồng bềnh rơi xuống, theo màn sân khấu rơi xuống, thân thể của cô cũng lập tức đứng vững vàng! !

“Rầm . . . . . . . . . . ”

Cánh cửa sắt bị đẩy mạnh! !

Một nam một nữ, song song vác bao bố đựng thân thể Uyển Thanh, nện mạnh ở trên mặt đất, một cô gái dạ hành nhân khác cũng bị Lãnh Mặc Hàn nện xuống một quyền, cô lập tức phun ra búng máu, mới vừa muốn đứng dậy, lại nghe được một tiếng mèo kêu, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, nhìn thấy một bóng dáng quỷ dị, đáng sợ nhanh chóng phóng đến mình, móng vuốt càu mạnh trên mặt mình vài vết máu, cô ta lập tức mở bàn tay, tung ra quả cầu gai như con nhím, đập tới Điệp Y! !

Điệp Y nhanh chóng xoay người tránh quả cầu gai, lại nhanh chóng bung dây thép, hướng về phía cô gái kia đâm tới.

Một nam một nữ song song bay người lên, ngón tay lấp lánh gai nhọn, đánh tới Lãnh Mặc Hàn đang tung chưởng pháp như gió! !

“Rầm rầm rầm rầm rầm!” Lãnh Mặc Hàn lui nhanh về phía sau, đôi tay lại nhanh chóng đỡ được chưởng phong của hai người giống như tia chớp, lúc phần lưng hướng vào mặt tường thì thấy hai người nâng quả đấm lên, giận dữ đấm mạnh vào mình, anh lập tức dừng lại, nhìn quả đấm mang theo gai nhọn sắp đập vào lồng ngực của mình, anh lập tức lắc người, nhìn quả đấm mang gai nhọn của hai người đâm vào bên trong tường, anh lập tức quát một tiếng, nâng quả đấm nặng ngàn cân, đấm mạnh vào đầu người đàn ông bên này, anh ta chợt phun ra một búng máu, nhanh nhạy mạnh mẽ vọt tới bên cạnh cô gái! !

Hai người chồng lên nhau cùng ngã trên mặt đất, lại lập tức hất phi tiêu về phía anh !

Điệp Y đang đánh nhau với cô gái ở bên kia, nhìn thấy thế, lập tức vung dây thép, cắt rơi vài cây phi tiêu sắc bén như mũi tên nhắm về phía Lãnh Mặc Hàn bay tới, Lãnh Mặc Hàn cũng lạnh lùng lách mình tránh khỏi vài cây phi tiêu, đôi tay giơ thẳng lên, kẹp hai cây phi tiêu cuối cùng bay tới, bắn về phía hai người trước mặt như mũi tên! !

Một nam một nữ nhanh chóng lăn đi, lăn tới bao bố nhốt Uyển Thanh ở bên trong, bọn họ lập tức vung dao sắc bén, muốn đâm xuống bao bố ! !

Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nóng lên. . . . . .

Cô gái nghĩ một chút, lập tức nâng súng, nhắm ngay lồng ngực Lãnh Mặc Hàn bấm cò! !

Ầm! ! Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn trúng đạn, máu từ áo sơ mi màu đen bắn ra tung tóe, nhưng anh lại nhìn chòng chọc nam dạ hành nhân, tay thuận nắm chặt dao sắc bén, muốn đâm vào bao bố dầy, hai tròng mắt anh chợt lóe, cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, mặc cho máu tươi đầm đìa, chân đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích. . . . . .

Điệp Y cũng ngưng mặt dừng lại, nhìn nam dạ hành nhân kia! !

Nữ dạ hành nhân hừ lạnh nở nụ cười, giơ súng nhắm ngay ba người bọn họ nói: “Tới đây! ! Tới đây! ! Tới đây chúng tôi sẽ giết cô ta! ! Các người liều mạng như vậy, không phải muốn cô ta sao? ! !”

Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng, hai tròng mắt giống như thần chết, nhìn chằm chằm nữ dạ hành nhân! !

Nam dạ hành nhân nửa ngồi ở bên cạnh bao bố, trong tay cầm dao sắc bén, muốn đâm xuống bao bố, uy hiếp nhìn mọi người nói: “Nếu như ai dám tới đây, tôi sẽ lấy mạng của cô ta! !”

Anh ta nói xong, một tay lập tức ôm bao bố, một tay nắm chặt dao sắc bén chống bao bố, muốn đứng lên, nhảy lên tường. . . . . .

“A . . . . . . . ” Đôi song sinh lập tức xuất hiện từ phía sau tường rào, song song vung dây thừng, lập tức thắt cổ của nam dạ hành nhân, kéo mạnh anh ta lên! !

Hai nữ dạ hành nhân không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên trong thoáng chốc, cũng đã bị Điệp Y phóng nhanh tới phía trước, bóp chặt cổ đè trên mặt tường, Lãnh Mặc Hàn cũng tức giận lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi thẳng tới phía trước, nâng quả đấm đập mạnh vào lồng ngực nam dạ hành nhân, thậm chí ống nước ở sau lưng cùng nhau vỡ tung, bắn ra bọt nước trắng xóa! !

Phốc! ! Trong miệng nam dạ hành nhân phun máu tươi, bao bố trong tay rớt xuống, Uyển Thanh thoi thóp, cả người đầy máu, cứ như vậy ngã xuống đất ngất đi, mười ngón tay còn giữ một chút ý thức cuối cùng dùng hết sức đâm kim xuống, vì không để cho mình bị thôi miên, cô lấy kim nhọn sau cùng, từ bên trong ngón tay của mình đâm xuống. . . . . .

Nghe nói tay đứt ruột xót, nghe nói máu mủ tình thâm.

Lãnh Mặc Hàn lập tức quỳ gối trước mặt em gái của mình, hai mắt kích động tràn lệ, cả người chấn động xé rách thống khổ, đau lòng nhìn em gái hôn mê, co rúc trên mặt đất lạnh lẽo ướt đẫm, tay chân không còn hơi sức rũ nhẹ xuống, khuôn mặt tái nhợt trượt qua vũng nước, rửa sạch máu nơi khóe miệng cô, sau lưng cũng bị rách vết thương thật sâu, đang lòi trắng xương, mười ngón tay bị kim đâm, đang chậm rãi chảy máu, trái tim của người đàn ông đau đớn như bị xé mở, kích động đưa đôi tay run rẩy muốn ôm em gái, nhưng không biết nên ôm chỗ nào không bị thương, anh cắn răng nghiến lợi cúi mặt, hối hận tự trách, run rẩy rơi nước mắt, sau khi nghẹn ngào một lúc, cuối cùng cúi người thương yêu ôm em gái hôn mê vào trong lòng, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc ướt đẫm của em gái, rốt cuộc cảm nhận được một chút máu mủ tình thâm, được mình chân thật ôm vào trong ngực, anh đau lòng nức nở, khàn khàn cúi đầu ở trong tóc ướt đẫm của Uyển Thanh, nước mắt lại chảy xuống, rất đau lòng và tê tái khóc gọi: “Em gái . . . . . . . ”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *