Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0927

Chương 0927: ĐI CÙNG

Thang máy nhanh chóng vọt lên trên, cuối cùng đến tầng chót, dừng lại! !

Đinh ! !

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, ngưng mặt đứng ở bên trong thang máy, nhìn giữa không gian xa hoa, ở giữa treo một chiếc thủy tinh hết sức mộng ảo, đối diện là hai cánh cửa vô cùng xa hoa theo phong cách Châu Âu, dưới ánh đèn thủy tinh, vẫn vẫn rất mạnh mẽ và khí thế, ban đầu tự anh lựa chọn cho cô sử dụng căn hộ này, chính là vì để cho cô có thể tiếp xúc mây trên trời, sao trên trời, cấp cho cô tất cả mọi thứ!

Lúc này, tất cả mọi thứ đều trở thành châm chọc!

Tưởng Thiên Lỗi thở gấp, lồng ngực phập phồng, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lẫm liệt, chậm rãi bước ra thang máy, đi qua đèn thủy tinh trong sảnh, từ từ đi tới trước hai cánh cửa, chăm chú nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi vươn tay, nhấn nhẹ chuông cửa!

Leng keng! ! Leng keng! !

Chuông cửa trong trẻo vang lên, qua một chút thời gian, rốt cuộc hai cánh cửa mới vang lên tiếng lách cách, Như Mạt mặc váy yếm dài màu trắng, thắt bím tóc xinh đẹp sang bên trái, trên trán còn rũ một sợi dây ngọc trai, cánh tay đeo một túi xách ngọc trai màu trắng, rất mơ mộng và trong sáng ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đến, vẻ mặt cô hơi lộ ra một chút kinh ngạc, mỉm cười nói: “Thiên Lỗi, anh tới rồi?”

Hai tròng mắt thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi chuyển động nhìn Như Mạt mặc đồ này, ép buộc mình đè nén hơi thở lạnh lẽo trong lồng ngực, chậm rãi nói: “Thế nào? Muốn đi ra ngoài?”

Như Mạt mỉm cười, thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng gật đầu, nói: “Phải, lần này quyên góp vô cùng khả quan, tất cả các bà chủ tịch rất vui vẻ, muốn tổ chức một bữa tiệc tối nho nhỏ, hi vọng em có thể tham gia. . . . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, liền im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.

Như Mạt phát hiện ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút kì lạ, liền nghi ngờ bật cười hỏi: “Làm sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của anh giống như không đúng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, chỉ im lặng đi vào căn hộ, nhìn căn hộ xa hoa gần ba trăm mét vuông, còn có cầu thang xoắn ốc dựa vào tường đi lên, anh chậm rãi đưa tay, cởi bỏ cúc áo tây trang . . . . . .

Như Mạt vội vàng đóng cửa lại, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, giống như bình thường, săn sóc nhận lấy tây trang anh cởi ra, đôi tay khẽ nắm chặt, hưởng thụ hơi ấm thân thể của anh, hai mắt lộ ra mấy phần kích động, mới nở nụ cười có chút hạnh phúc, vội vàng nói: “Đã thật lâu anh không có tới nhà em, em giúp anh treo quần áo lên, sau đó chuẩn bị một chút món ăn ngọt cho anh, anh chờ một chút, em làm bánh táo anh thích ăn nhất. . . . . .”

Cô nói xong, liền nhẹ nhàng cởi bỏ túi xách và tây trang, đặt ở bên ghế sa lon, mình lại xoay người, muốn đi tới phòng bếp kiểu mở. . . . . .

“Không cần !” Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt trở nên tối lại, vẻ mặt lộ ra mấy phần thâm trầm và lạnh lùng.

Như Mạt xoay người, chăm chú nhìn dáng vẻ Tưởng Thiên Lỗi như vậy, cũng ngạc nhiên, dịu dàng ngồi ở trên ghế sa lon, thật cẩn thận nhìn anh, khuôn mặt thánh thiện, giống như cô gái hiền lành nhất trên thế giới này, dịu dàng hỏi: “Thiên Lỗi, anh làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng, thâm thúy hai mắt không chút nào nhìn ra tình cảm gì, im lặng thật lâu, rốt cuộc nói: “Anh có lỗi với em. . . . . . Anh rất có lỗi với em. . . . . .”

Như Mạt liền giật mình nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thâm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bình hoa không chính thống phía trước, cắm một nhánh hoa hồ điệp, anh tiếp tục sâu kín nói: “Yêu một lãnh đạo công ty còn trẻ tuổi, Tổng Giám đốc một tập đoàn không dễ dàng, bởi vì toàn bộ thế giới của anh ta, chỉ có một góc nhỏ là của cô ấy. Bởi vì một góc nhỏ này, cuối cùng anh cảm thấy nợ người yêu bên cạnh anh rất nhiều! Từ lúc em mười tám tuổi tổ chức lễ thành nhân, trở thành cô gái xinh đẹp tuyệt trần, anh vì ái mộ em cũng chỉ có thể thông qua sự nghiệp mạnh mẽ, bày tỏ quyết tâm anh yêu em, cho nên em cô đơn và đau lòng là bình thường, bởi vì anh rất không biết yêu.”

Như Mạt im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, khẽ cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra một chút đau lòng, ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng qua một chút đau lòng nói: “Đều tại anh, bởi vì anh không biết yêu, cho nên làm cho em biến thành dáng vẻ hôm nay. . . . . .”

Như Mạt lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi, lãnh đạm quay đầu, chuyển mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Như Mạt, lại sâu kín nói: “Em rất đẹp, rất đẹp. . . . . . Xinh đẹp không thành thật, xinh đẹp không dính khói bụi trần gian, thậm chí xinh đẹp chỉ có thể tồn tại ở trong giấc mộng của đàn ông, mà không phải hiện thực, cho nên khi anh có em, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào. Mặc dù biết thân thế đáng thương của em, làm cho em có rất nhiều chuyện không tự chủ, mà anh vẫn không ngần ngại yêu em. . . . . .”

Hai mắt Như Mạt tràn đầy nước mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút buồn bã, nở nụ cười đau lòng, nhìn cô gái trước mặt thật sâu, lại chậm rãi nói: “Suy nghĩ một chút con đường tình yêu của chúng ta đi qua, suy nghĩ một chút cuối cùng em bị buộc gả cho Vĩ Nghiệp, lúc đó anh khổ sở và dằn vặt, mặc dù không hiểu và oán trách em, nhưng vẫn rất oán giận mình, có lẽ khi đó, nói yêu em quá ít, cứ thế để cho em cảm thấy, vứt bỏ anh là một chuyện nhẹ nhàng như vậy. . . . .”

“Không phải như thế. . . . . .” Tâm trạng Như Mạt nặng nề nhìn anh nói.

“Không phải như thế. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lặp lại lời của cô, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng tức giận, lại bật cười nói: “Vậy như thế nào? Là bản tính em hèn yếu, muốn tác thành cho mọi người? Hay nghĩ đến. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi anh. . . . . . Có bản lãnh chịu đựng nổi tất cả phản bội và tổn thương của em? Sau đó bởi vì yêu em, cho nên tuyệt đối tha thứ cho em và bỏ qua cho em ?”

Trong lòng Như Mạt run lên, trái tim cảm giác bị buộc chặt, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở hổn hển, phẫn nộ, hai mắt chớp lóe, khuôn mặt bị đè nén lạnh lẽo quay lại nhìn cô cố gắng nở nụ cười co quắp có chút khổ sở, tiếp tục cắn răng từng chữ từng chữ nói: “Bởi vì ở trong lòng anh nợ em, cho nên nhường nhịn em mọi thứ, chịu đựng em, để cho tình yêu của em tê dại trái tim, dưỡng thành một thói quen, mặc dù đã bị trăm ngàn vết thương, nhưng vẫn rất cố chấp yêu em. Thói quen này, bây giờ anh nghĩ lại cũng cảm thấy rất đáng sợ! Nếu như không phải bởi vì Khả Hinh xuất hiện, từ trước đến giờ, anh trở nên như thế nào đây?”

Sắc mặt của Như Mạt trắng bệch, tay nắm chặt ghế sa lon, cố nén hơi thở, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn Như Mạt, lại thật lòng nói: “Có lẽ tất cả mọi thứ cũng sẽ tiếp tục kéo dài! ! Nếu như anh không có xoay người, đoán chừng em cũng sẽ không xoay người, bởi vì Tần Vĩ Nghiệp đã bị em bỏ thuốc, hủy hoại tôn nghiêm đàn ông của anh ấy! ! Trước tiên em phóng túng anh hủy hoại tôn nghiêm của mình, sau đó hủy hoại tôn nghiêm của Tần Vĩ Nghiệp! Chỉ vì thành toàn cho trái tim yếu ớt nhưng độc ác của em! Rốt cuộc em là một người như thế nào? Như Mạt! !”

Như Mạt lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt phát ra tia sáng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nói: “Thiên Lỗi! ! Anh nghe em giải thích . . . . . .”

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, từ trong túi tây trang ném ra vài tấm hình, bay trên không trung, mới sâu kín nhìn cô nói: “Trước tiên em giải thích chuyện này! ! Lúc em thiếu chút nữa bị người luân phiên cưỡng hiếp, tại sao còn phải cùng Tần Vĩ Nghiệp ngủ chung một giường lớn? Là trong lòng em hiền lành, có thể tha thứ cho một con quỷ như vậy, hay trái tim các người màu đen, tư tưởng đã đạt thành nhất trí, cho nên muốn ôm nhau, nhảy vào vòng xoáy cuộc đời?”

Hai mắt Như Mạt chợt lóe lên, cúi đầu, nhìn hình mình và Tần Vĩ Nghiệp ôm nhau, còn có số tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của mình, thậm chí còn có hình mình cùng một quan chức tiếp xúc thân mật, đi chung với nhau, hai mắt của cô thoáng qua nước mắt ướt đẫm, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khóc nói: “Anh vẫn chưa rõ sao? Em làm như vậy là vì anh !”

“Vì anh?” Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, không thể tin nổi bật cười nhìn cô! !

“Nhà họ Tần biết bí mật của nhà họ Tưởng, nếu như em không giúp anh ta tham ô, em làm sao có thể ở lại bên cạnh của anh, vì chống đỡ tất cả cho anh! ?” Như Mạt rơi lệ nhìn anh.

“. . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không có thể tưởng tượng nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hai mắt thoáng qua một chút lạnh lùng, phẫn nộ, lại nhạo báng nói: “Em vì anh hủy hoại tôn nghiêm của Tần Vĩ Nghiệp, để cho anh ấy hận anh, em vì anh, tình nguyện bị mấy người luân cưỡng bức, sau đó để cho anh moi trái tim của Khả Hinh, để cho cô ấy hận anh ! Em vì anh để cho anh thiếu chút nữa cho rằng Hạo Nhiên có lòng riêng dẫn em đi! ! Để cho cậu ấy hận anh, em làm cho anh trở thành đối tượng bị mọi người căm hận, em vì anh sao ?”

Nước mắt Như Mạt chảy xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, vẻ mặt bi phẫn căng thẳng, hai mắt run rẩy ánh sáng kịch liệt, nhìn Như Mạt, tức giận quát lên: “Em vì anh ! Thiếu chút nữa để cho anh trở thành thủ phạm giết Khả Hinh! ! Em vì lấy được lòng của anh, vì để cho anh không thể bỏ rơi em, bảo viện trưởng làm cho em phát bệnh tim vào ngày đó! ! Tất cả mọi chuyện đều đã sắp đặt xong! ! Chính là vì muốn lấy trái tim của Khả Hinh. . . . . . ”

Anh bi phẫn nói xong, thân thể không nhịn được nổi lên kích động, vươn tay đập mạnh bàn trà trong suốt, rầm một tiếng, lập tức thủy tinh văng khắp nơi, máu tươi đầm đìa. . . . . .

“Thiên Lỗi! !” Như Mạt nhất thời đau lòng, rơi lệ đi tới, muốn đỡ anh. . . . . .

“Cút! ! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, đẩy mạnh tay cô ra, tức giận nhìn cô, nhớ tới tình yêu của Khả Hinh, hai mắt anh không khỏi lóe ra đỏ thắm, cắn răng nghiến lợi nói: “Nói! Anh cho em cơ hội sống một lần cuối cùng! ! Có phải em có âm mưu muốn moi trái tim của Khả Hinh hay không! ! Thậm chí em muốn thông qua tay anh moi ra! ! Để cho anh vĩnh viễn không quay đầu lại! ! Để cho toàn thế giới khi dễ anh và mắng chửi anh ! Khi đó, anh chỉ có em ! ! Em nghĩ như vậy, cho nên em làm như vậy phải không ! !”

“Em . . . . . Em . . . . .” Cả người Như Mạt run rẩy dữ dội, hai mắt vội ứa nước mắt, vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải như thế! ! Không phải như thế! !”

“Không phải như thế! !” Cả người Tưởng Thiên Lỗi giống như mãnh thú tức giận, rốt cuộc anh bắt đầu vô tình, tàn nhẫn nói: “Vậy em giải thích cho anh! ! Vài tỉ trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ là như thế nào? Người của Từ Văn Huyền tiếp nhận tiền từ tài khoản của em, tại sao chết khó hiểu? Thậm chí nọc ong của Khả Hinh cùng bọn họ giống nhau? Tại sao thư ký của Tần Vĩ Nghiệp lại xuất hiện tại trước tiệm bán hoa anh tặng hoa cho Khả Hinh ! ! ? Em giải thích đi! ! Tại sao? ?”

Tiếng gầm thét thê lương trong cơn mưa bão, từng trận mưa cuồng tạt vào trước cửa sổ! !

“Thiên Lỗi. . . . . .” Như Mạt lại khóc thút thít và hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Tần Như Mạt! !” Tưởng Thiên Lỗi cảm giác kích động, phẫn nộ, bi thiết nhìn cô, đau lòng rống giận nói: “Ngay cả một chút hạnh phúc cuối cùng em cũng không để lại cho anh sao?”

Như Mạt nghe nói như vậy, cũng chợt tức giận ngẩng đầu lên, thân thể run rẩy, cắn răng rơi lệ ngẩng đầu lên, nhìn anh, bi phẫn nói: “Em làm tất cả mọi chuyện cũng là vì yêu anh! ! Anh đã nói, cả đời anh chỉ yêu một mình em ! Tại sao sau này anh muốn yêu Khả Hinh? Tại sao! ! Cô ta đáng chết! ! Cô ta thật đáng chết! ! Cô là kẻ thứ ba đáng hận! Tại sao cô ta muốn chiếm đoạt tình yêu của anh đối với em! ? Ba năm trước đây, em phá hủy khuôn mặt của cô ta, nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không biết xấu hổ xuất hiện tại trước mặt của anh! ! Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta đáng chết! ! Cô ta mới là tên ma quỷ kia! ! Anh là của em ! ! Anh vẫn là của em ! !”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức phẫn nộ trừng lên, trong đầu cảm thấy choáng váng, không thể tin nổi nhìn cô, thở gấp lồng ngực phập phồng, cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra. . . . “Ngươi nói cái gì. . . . . . Em nói. . . . . . má trái của Khả Hinh là em phá hủy ?”

Như Mạt thở hổn hển, ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, khuôn mặt vốn trong sáng và mơ mộng, lập tức tràn lên phẫn uất, lộ ra tức giận co quắp và mất lý trí, nắm chặt ngón tay, đâm vào trong thịt, cắn răng thống khổ gào lên: “Đúng vậy! ! Má trái của cô ta chính là em phá hủy! ! Bất cứ ai nhận là phụ nữ của anh đều phải chết! !”

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận, lập tức vung tay lên, dùng hết sức tát mạnh vào gò má trái của cô! !

“Chát. . . . . . ” Vang lên! ! Cả người Như Mạt bị cái tát mạnh mẽ, ngã mạnh vào trong mảnh thủy tinh vỡ nát, cô nhất thời cắn chặt khóe miệng rỉ máu, chợt ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

“Không ngờ anh lại vì người phụ nữ lòng dạ rắn rết như em, mất đi Khả Hinh! ! !” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khó nhịn xúc động, phẫn nộ, tức giận chỉ vào Như Mạt trên sàn, trái tim đau muốn nứt, kêu lên: “Em biết anh quý trọng cô ấy đến cỡ nào sao? Em biết sau khi anh mất cô ấy, anh khổ sở đến bao nhiêu sao? Mỗi đêm, cũng bởi vì mãnh liệt nhớ nhung cô ấy, mà anh chịu đựng sự cô độc và khổ sở! Mỗi lần nếm vị chua của quả quýt, nhớ tới cô ấy vì anh rơi lệ! ! Nhớ tới cô ấy chết cũng muốn yêu anh ! Nhớ tới cô ấy đến chết nhưng vẫn muốn vì hạnh phúc sau cùng của anh, hiến dâng trái tim của mình! !”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi kịch liệt nổi lên hơi nước, lại bi thương nhìn Như Mạt, đau xé lòng, khổ sở nghẹn ngào nói: “Em biết một người cả đời rất khó gặp được một phụ nữ chết cũng muốn yêu mình? Anh cho rằng trời cao thương hại anh yêu em nhiều năm, để cho Khả Hinh mang theo trái tim trong sáng đi tới thế giới của anh! ! Anh vì em, nhiều lần tổn thương cô ấy, thậm chí hại cô thiếu chút nữa mất mạng, cô ấy lại dùng hết một chút hơi sức cuối cùng để tha thứ cho anh! Em biết anh nợ cô ấy bao nhiêu sao? Anh hận không thể chết đi để bù đắp tổn thương của cô ấy ! ! Nhưng em hết lần này đến lần khác rất tàn nhẫn mang cô ấy đi khỏi cuộc đời anh ! !”

Tưởng Thiên Lỗi nói xong, bởi vì hối hận và bi thương, ngẩng mặt rơi nước mắt, đôi tay không kịp lau nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt kiên nghị, nhớ tới cô gái đứng ở trong mưa, ôm bó hoa hồng khóc thầm, luôn tràn đầy nước mắt, Khả Hinh rất thâm tình và tha thứ cho mình, anh không nhịn được cúi đầu, run rẩy khóc rống, âm thanh khàn khàn, khàn giọng nói: “Nếu như anh còn có thể ở bên cạnh cô ấy, anh tình nguyện bỏ ra kiếp sau bù đắp thương yêu cô ấy, nhưng cô ấy đã không yêu anh nữa. . . . . . Cô ấy không yêu anh nữa. . . . . . Thậm chí anh không tìm được cơ hội bù đắp. . . . . .”

Người đàn ông kiên nghị này, một mình đứng tại chỗ, nhớ tới thời gian hạnh phúc của mình và Khả Hinh trong quá khứ, từng cơn hối hận cúi đầu rơi lệ. . . . . .

Như Mạt cũng nằm trong miểng thủy tinh vỡ nát, cũng từng cơn phẫn uất, kích động rơi lệ, tay nắm chặt mảnh thủy tinh vỡ vụn, thét to: “Cô ta đáng chết! ! Em nhất định muốn cô ta chết! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức đưa tay bóp chặt cổ của cô, buộc cô đứng lên, tức giận nghẹn ngào, rơi lệ, kích động siết chặt cổ của cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh muốn giết em! ! Giết người phụ nữ lòng dạ rắn rết như em ! Giết em !”

Như Mạt cười lạnh một tiếng, ngẩng mặt nhìn người đàn ông dốc hết cả đời để yêu, khuôn mặt đỏ lên, nhưng vẻ mặt cô vẫn lộ ra tàn nhẫn, nước mắt từng viên chảy xuống nói: “Giết em đi! ! Thì ra tình yêu là thứ phá hủy nhất trên thế giới này! ! Là anh phản bội em.”

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận, trái tim như bị xé rách, lại tức giận muốn dùng sức từng chút từng chút chậm rãi siết chặt cổ của Như Mạt, cắn răng nói: “Chưa bao lâu, anh đã thề, nếu phản bội em Trời Tru Đất Diệt! ! Tối nay anh dẫn em đi cùng! ! ! Kiếp sau nếu như gặp lại Khả Hinh, anh phải cố gắng gặp thoáng qua cô ấy. . . . . . không để cho cô ấy vì anh chịu đựng bất kỳ khổ sở ! !”

Anh nói xong, ngón tay lại muốn siết chặt cổ của Như Mạt, siết thật chặt . . . . . .

Lúc này, Như Mạt cũng gần hít thở không thông, ngẩng đầu lên, khổ thở hổn hển, nước mắt từng viên chảy xuống.

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra, Thẩm Quân Dụ chợt xông tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi phẫn uất siết chặt cổ của Như Mạt như vậy, lập tức hoảng sợ đi tới, ngăn mạnh hai tay của anh, kêu to: “Tổng Giám đốc! ! Không nên hành động bừa bãi! ! Bây giờ không phải là lúc cô ấy chết!”

Như Mạt lại nện mạnh ở trước thủy tinh, run rẩy rơi lệ thở dốc! !

Tưởng Thiên Lỗi tức giận run rẩy nhìn dáng vẻ Như Mạt, từng trận đau lòng khổ sở, tức giận nói: “Giam cô ấy lại cho tôi! ! Tôi muốn tìm ra từng tội trạng trên người cô ấy! Mặc kệ hiện tại trừng phạt cô ấy như thế nào đều là nhẹ! !”

Anh nói xong, siết chặt quả đấm tràn máu, tức giận đi ra ngoài.

Như Mạt nằm ở trong miểng thủy tinh, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi tức giận vô tình, cô lại cười lạnh từng hồi, ngẩng đầu lên, vừa cười vừa run rẩy rơi lệ . . . . . .

Mưa to gió lớn chợt đến ! !.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi ra căn hộ, đội mưa đêm thê lương, lại nhớ tới mình và Khả Hinh yêu nhau đã từng thề non hẹn biển, nhưng bởi vì mình do dự và tàn nhẫn, hết lần này đến lần khác bỏ qua, anh mặc cho mưa gió không ngừng trút trên người mình, ngẩng đầu lên, để cho nước mưa và nước mắt của mình hòa tan. . . . . .

Tất cả bi thương, tất cả hối hận, tất cả đau lòng, toàn bộ hóa thành tình yêu đối với cô gái này. . . . “Khả Hinh. . . . . . . .”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *