Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0956
Mưa rơi càng lúc càng lớn, đập cây chuối tây vang lên tiếng bạch bạch bạch! !
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi nhấc chăn lên, tay đè chặt vết thương băng bó nơi lồng ngực, cả người đổ mồ hôi khó chịu, bảo Tiêu Đồng khoác áo sơ mi trắng cho mình, chậm rãi xuống giường . . . . .
“Này!” Tiêu Đồng lập tức đỡ anh, đau lòng vội nói: “Anh muốn đi đâu ? Có thể một chút nữa cô ấy tới ngay . . . . . Đừng căng thẳng như vậy !”
“Tôi đi ra ngoài đi một chút . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhẹ nhàng mở tay, tránh Tiêu Đồng đỡ, vẻ mặt căng cứng cố chấp, hai tròng mắt ẩn nhẫn mãnh liệt khó chịu, đè nén đau đớn, di chuyển bước chân đi ra ngoài phòng bệnh, lúc này đám người Tô Lạc Hoành đang muốn đi thăm Khả Hinh một chút, lại nhìn thấy anh nhịn đau đi ra ngoài, cũng ngạc nhiên hỏi: “Thân thể anh không thoải mái, muốn đi đây vậy?”
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt, tay đè vết thương, im lặng đi ra ngoài . . . . .
“Anh ấy . . . . . Anh ấy muốn đi đâu vậy?” Tô Lạc Hoành nhìn Tiêu Đồng hỏi.
” . . . . .” Tiêu Đồng im lặng không lên tiếng, chỉ dừng ở trong phòng bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn xoay người đi qua cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, nén đau đớn bước đi, cô bất đắc dĩ thở dài.
Hành lang màu trắng thật dài vẫn quanh quẩn rất nhiều y tá, còn có bệnh nhân đau đớn rên rỉ, nhất là Mỹ Linh, trời sinh xinh đẹp, phát hiện cằm của mình bị rách, đang chết sống không muốn khâu vết thương, thật sự muốn đi Hàn Quốc giải phẫu thẩm mỹ . . . . . Lãnh Mặc Hàn tay đè vết thương trước ngực, đứng ở bên cửa, nhìn Mỹ Linh mặc quần áo bệnh nhân, co trên giường, cô đang kêu la, hai mắt anh lóe lên qua một chút ánh sáng đau đớn, nhưng vẫn im lặng bước đi, từ trước đến giờ anh ngang nhiên sải bước, hôm nay đi bộ cũng có vẻ hơi gian nan . . . . .
Một tiếng sấm sét bổ xuống! !
Bên này phòng bệnh độc lập nằm ở phía sau hòn núi giả, cả người Lâm Bạch Bạch và Tiểu Nhu đang đổ mồ hôi ngồi xổm trên mặt đất, mang về rất nhiều bò cạp từ hiệu thuốc, đặt ở bên trong cối đá, cộp cộp cộp cộp cộp, không ngừng giả nát thành bột, sau lưng còn nấu một trong nồi thuốc ba chưng cất, ba phơi, thật to, sôi cuồn cuộn theo lời Bác Phúc căn dặn, lửa cháy hừng hực, mùi thuốc nồng đậm bay ra ngoài ngoài cửa sổ, rất nhiều rắn ngửi được mùi vị này, rối rít tháo chạy, thậm chí ngay cả bóng dáng của một số độc trùng núp trong cỏ cũng nhanh chóng di chuyển. . . . .
Nhã Tuệ cũng đứng ở bên ngoài, giả nát thuốc viên Bác Phúc căn dặn, chia theo tỉ lệ từng phần, nhưng lúc cô muốn tìm cái muỗng, lại phát hiện không thấy cái muỗng, liền gọi Tiểu Nhu trong phòng bếp, nói: “Tiểu Nhu! ! Không có muỗng, trong phòng bếp có không?”
Tiểu Nhu đang cố hết sức cầm cái muỗng inox, dùng sức khuấy thuốc đậm đặc, nghe Nhã Tuệ nói, cô ah một tiếng, vứt bỏ cái muỗng, lau mồ hôi trên trán, gấp gáp nói: “Đúng rồi, cái muỗng, tôi quên mua! Tôi lập tức đi mua! !”
Cô nói xong, liền vội vàng cầm một cây dù màu xanh đen bên cạnh, đi nhanh ra ngoài, mới vừa đi ra phòng bệnh, một cơn mưa to rào rào trút vào trên người của cô, cô lập tức mở cây dù, bước nhanh đi về phía trước . . . . .
Lãnh Mặc Hàn mới vừa chống mạnh thân thể, chịu đựng Tô Thụy Kỳ nghiêm trọng cảnh cáo, bị xé rách khổ sở, đang đi tới hành lang quanh co, lại ngẩng đầu lên, nhìn một bóng dáng dịu dàng bên kia hòn núi giả, đi tới, hai mắt anh mãnh liệt chớp lóe, nhìn kỹ người trước mặt . . . . .
Tiểu Nhu gấp gáp che dù đi về phía bên này, lại ngẩng đầu lên, thấy phía trước hành lang, đứng một bóng dáng quen thuộc, hai mắt của cô trợn to, mặt đỏ lên, vội vàng che dù nhanh chóng quay lại, chuẩn bị đi một con đường nhỏ khác . . . . .
“Tiểu Nhu! !” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, tay đè chặt nơi lồng ngực, hơi bước nhanh đi ra hành lang, đội mưa to gió lớn, muốn đi về phía Tiểu Nhu, không ngờ chân đạp mạnh xuống, khi miễn cưỡng đứng vững người, vải trắng nơi lồng ngực lập tức nhuộm đỏ, cuối cùng vết thương cũng bị xé rách, anh không nhịn được thở dốc một hơi . . . . .
Bóng dáng nơi núi giả, lập tức dừng lại.
Tiểu Nhu nghe được tiếng thở khó chịu, cô lập tức gấp gáp che dù, xoay người, hai mắt trợn to, không ngờ nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã đứng ở trong mưa, tay đè chặt lồng ngực bị thương, đang khó chịu cúi đầu, trong lòng của cô đau nhói, kêu lên một tiếng, vội vàng chống cây dù, nhanh chóng đi tới, kêu to: “Lãnh Phó tổng! !”
Lãnh Mặc Hàn đội mưa to gió lớn, ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu căng thẳng đi về phía bên này, hai mắt anh lại lộ ra một chút vui vẻ, nhưng lại cảm giác vết thương nứt ra đau đớn, cả người anh giống như muốn ngã xuống . . . . .
“Ôi !” Tiểu Nhu lập tức chạy tới, một tay đỡ chặt hông của anh, một tay chống cây dù, che cho anh một chút mưa gió, mới đau lòng gọi: “Lãnh Phó tổng! Anh không sao chứ?”
Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, thở dốc, tay cứng rắn đè vết thương rỉ máu, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, ứa lệ, nhưng vẫn lắc đầu một cái . . . . .
“Anh . . . . . Anh . . . . . Lúc này anh ra ngoài làm gì? Mưa to gió lớn đấy! ! Còn bị thương!” Tiểu Nhu lo lắng che dù, gấp gáp hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền chậm rãi im lặng ngẩng đầu lên, hai mắt nhấp nháy, nhìn cô gái dịu dàng đáng yêu trước mặt, nhớ tới sáng nay dáng vẻ cô ngồi ở bên giường bệnh của mình yếu ớt đáng thương, đau lòng khóc thầm, thân thể anh lập tức đau đến mất đi thăng bằng, lại muốn ngã xuống . . . . .
“Này!” Tiểu Nhu lại đưa tay ôm chặt hông của anh! !
Lãnh Mặc Hàn cũng thừa dịp đưa tay ôm chặt hông của Tiểu Nhu, tựa vào bên cạnh cô, cúi đầu, điểm mạnh vào trán cô, khó chịu, đau đớn thở gấp không còn hơi sức, trầm giọng nói: “Cô muốn đi đâu?”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . .” Khuôn mặt Tiểu Nhu lập tức đỏ lên, gấp gáp, căng thẳng, lúng túng nói: “Tôi đi ra bên ngoài mua cái muỗng! !”
“Bên kia có đường ra bệnh viện sao?” Lãnh Mặc Hàn nghe xong, lại nuốt cổ họng khô khốc, không còn hơi sức hỏi.
” . . . . .” Hai mắt Tiểu Nhu nhất thời lóe lên, nói không ra lời.
Lãnh Mặc Hàn lại nuốt cổ họng, nhắc mí mắt, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu như vậy, không nhịn được ôm mạnh hông của cô một chút, lại thở gấp mấy hơi, nói: “Có thể đưa tôi trở về phòng bệnh một chút hay không?”
“Ồ! ! Được! !” Tiểu Nhu không nghĩ quá nhiều, lập tức đưa tay ôm chặt bên hông to lớn của Lãnh Mặc Hàn, chịu đựng phần lớn sức nặng trên người anh, tay chống cây dù, cùng nhau bước đi, đi lên hành lang không có mấy bước, liền vội vàng ném cây dù, hai tay cùng đỡ thân thể anh đi về phía trước, vừa đi vừa đau lòng, lo lắng nói: “Chậm một chút! Chậm một chút!”
Lãnh Mặc Hàn vừa bước đi, vừa quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười hơi mệt mỏi.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tiểu Nhu nhanh chóng đỡ Lãnh Mặc Hàn đi vào phòng bệnh, sau đó thật cẩn thận đỡ cả người anh bị thương, đi tới bên giường bệnh, đỡ anh nằm xuống, ngay lập tức xoay người, cầm một cái khăn lông trắng bên cạnh, rất săn sóc ngồi ở bên cạnh anh, lau mồ hôi trên trán và nước mưa trên khuôn mặt kiên nghị của anh . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, hai mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, nhìn cô gái trước mặt.
Cửa lập tức mở ra! !
Tô Thụy Kỳ dẫn bác sĩ chính của anh đi vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lại nhuốm máu, anh vừa thở dài một hơi, nói: “Tôi thật sự rất bận rộn cả bên trong lẫn bên ngoài đấy? Một đám người không có một người nào nghe lời! ! Tất cả đều là thân thể mới vừa tốt một chút, liền liều mạng chạy ra ngoài! ! Anh mới vừa làm chuyện gì, đi ra ngoài! Còn ướt cả người ! !”
Tiểu Nhu lập tức có chút hoảng sợ đứng lên, nắm khăn lông trắng, đứng ở một bên, không dám lên tiếng! !
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhìn cô thật chặt, lại nói: “Ra ngoài đi dạo . . . . .”
” . . . . .” Tô Thụy Kỳ nghe được lý do này, hai mắt của anh trừng lớn, thật sự bất đắc dĩ nhìn người này, muốn nói gì đó, nhưng vẫn biết nói gì cũng vô ích, liền không thể làm gì khác hơn là xoay người hơi giơ tay, để cho bác sĩ và hai y tá nhanh chóng tiến lên, cởi bỏ áo sơ mi cho anh, lập tức lộ ra thân thể đàn ông vô cùng cường tráng, nhất là bởi vì tập võ lâu dài, trên bả vai của anh, trên ngực, toàn bộ nổi lên bắp thịt kiên cố, đặc biệt từ lồng ngực tới bụng càng cảm thấy hấp dẫn. . . . .
Tiểu Nhu lập tức xoay người, mặt thoạt đỏ bừng ! !
Lãnh Mặc Hàn vừa để y tá băng bó cho mình lần nữa, vừa tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu xấu hổ xoay người, hai mắt anh dần dần hiện lên một chút nụ cười dịu dàng . . . . .
Tô Thụy Kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm y tá đang băng bó cho Lãnh Mặc Hàn, nhìn thấy vết thương trước ngực anh thật may không có bung chỉ, liền thở phào một hơi, mình cũng vội vã chuyển người, lại kéo băng gạc cho anh, quấn lên lồng ngực kiên cố, cho đến khi băng bó xong, anh mới yên lòng nói: “Hiện tại thì tốt rồi ! ! Tôi nghiêm trọng cảnh cáo! ! Nếu như tối nay anh còn dám ra khỏi phòng bệnh này! ! Tôi thề, trong thành phố này, tuyệt đối sẽ không có một bệnh viện nào nhận anh ! !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hơi im lặng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc, xem ra là tức giận thật!
Tô Thụy Kỳ quấn xong dây cuối cùng cho anh, cột chặt, cũng híp mắt nhìn anh một cái! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức hơi gật đầu, trầm giọng nói: “Tốt, tôi tuyệt không ra cửa! Chỉ cần cô ấy không ra cửa, tôi cũng không ra khỏi cửa!”
Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ và y tá nhỏ cũng giật mình, đứng lên, liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, đang nghi ngờ không hiểu . . . . .
Trong lúc nhất thời, Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang nghi ngờ, ngạc nhiên nhìn mình, cô nhất thời gấp đến đỏ cả mặt, giơ khăn lông, vội vàng lắc đầu một cái, hai mắt trợn to, căng thẳng như đầu hàng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không có làm việc gì sai! !”
Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt không khỏi lộ ra một chút tươi cười.
Tô Thụy Kỳ hết sức hết sức nghiêm túc nhìn cô, nói: “Mặc kệ cô có làm việc gì sai hay không! Vì Lãnh phó tổng chuyển biến tốt, trước tiên ở nơi này! Không có lệnh của tôi, không được phép đi ra phòng bệnh! !”
“À?” Tiểu Nhu ngẩn ra! !
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0547
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0237
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0851
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0229
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.