Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0984

Chương 0984: ĐI ĐI

“Tiểu thư! ! Hiện tại cô phải lập tức đi khỏi! ! Nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm!” Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn Như Mạt, căng thẳng nói.

Như Mạt im lặng không nói, vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi ôm nhau cuồng nhiệt khiêu vũ, hai mắt cô lóe lên một chút lạnh lùng và bi phẫn, thậm chí hết sức oán hận, giống như có thể từ khoảng cách xa ở nơi này, cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh lộ ra thâm tình, cho tới bây giờ. . . . . . Cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ ra qua, có một ngày Tưởng Thiên Lỗi sẽ yêu người khác! !

Cô cắn răng nghiến lợi, lập tức ngẩng mặt, cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, cái loại cảm giác phản bội đau đớn giống như xé trái tim mình, không có nổi hận nào làm cho người ta đau đớn, sụp đổ, điên cuồng hơn so với sự phản bội. . . . . . Cho đến cuối cùng, hai mắt sâu lạnh của cô lại lóe lên một chút như mộng, như ảo, trong sáng, thâm tình, trong đầu hai con người, hai linh hồn cứ níu kéo đối lập nhau, cho dù là linh hồn độc ác hay linh hồn thuần khiết, cho đến lúc cuối cùng cũng đau đến nghẹt thở. . . . . . nước mắt rơi xuống, trong lòng khổ sở, tất cả đều là Tưởng Thiên Lỗi yêu người khác, yêu người khác! !

Từng hình ảnh chơi đùa thoáng qua, vô số hình Tưởng Thiên Lỗi cầm rất nhiều hoa hồng đứng ở trước mặt của mình, âu yếm ôm hôn, hoặc ở dưới ánh mặt trời sáng lạn, trong mặt cỏ mơ mộng, anh đè ở trên người mình ôm hôn đến cùng! !

Nước mắt từng dòng chảy xuống! !

Hai mắt Như Mạt lập tức lóe lên ánh sáng độc ác, nhìn đôi nam nữ trong mặt cỏ, hơi thở càng thở gấp, càng nặng, càng hổn hển, nắm chặt ly thủy tinh, trong phẫn uất hận thù run rẩy, rốt cuộc, cô cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ lạnh lùng hỏi: “Người huấn luyện thú đã chuẩn bị xong chưa?”

Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn bóng lưng Như Mạt, khẽ gật đầu

***

Phòng ăn biển! !

Rất nhiều khách, còn có đám trẻ con cùng nhau cười vui ăn kem lửa, vừa cười to ha ha, nhìn cô tiên cá bên trong thủy tinh không ngừng bơi lội, đám trẻ con càng kinh ngạc kêu lên, lúc này rất nhiều cá nhỏ đầy màu sắc đang mộng mơ huyền ảo bơi đến vây quanh cô tiên cá, còn có con rùa biển to lớn cồng kềnh, trên đầu hiện đầy lốm đốm, tay chân di chuyển khắp nơi, bơi lội giống như tâm trạng hết sức khoái trá. . . . . .

“Tại sao không có cá mập?” Có một bé trai, ngồi ở chỗ ngồi sát tường thủy tinh, nhìn cô tiên cá đang khoái trá bơi qua bơi lại, nó liền ngạc nhiên khờ dại hỏi.

Tổ trưởng Tiêu phòng ăn biển thay thế Kỳ Gia Minh bởi vì trông nom Hân Di ở bệnh viện, cho nên tạm thay thế chức quản lý, mỉm cười đi tới trước mặt của đứa bé, nói: “Người bạn nhỏ, chờ một chút, người huấn luyện thú của chúng tôi lập tức tới ngay! Anh ấy sẽ mang theo cá mập cùng mọi người ở trong nước khiêu vũ có được không?”

“Bốp bốp bốp bốp bốp. . . . . .” Tất cả đứa trẻ cũng vui vẻ vươn tay, vỗ tay gật đầu hô hoán.

Thời gian trôi qua một chút, cô tiên cá cùng rùa biển lớn bồng bềnh bơi đi, rốt cuộc sau một lúc, có thể rõ ràng nhìn thấy ba con cá mập trắng vọt ra, lộ ra mắt nhỏ cùng hàm răng hung dữ, nhưng đám trẻ cũng không sợ, cũng cười vui vẻ vỗ tay, tất cả người lớn cùng những thực khách cũng đều mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn cá mập bơi lội ở trong thủy tinh. . . . . .

Lúc này, một con cá mập trắng dài khoảng hai mét bơi tới, một nhân viên nghiệp vụ cả người mặc quần áo chấm thấm nước màu bó sát người, mang chặt khẩu trang, lưng cõng bình dưỡng khí, cùng cá mập trắng ôm nhau, cùng nó chơi đùa xoay tròn trong nước, thậm chí anh ta còn cưỡi trên lưng của cá mập, nắm chặt hai kỳ của nó, giống như bay lượn trên không trung, bơi lội ở trong nước, thỉnh thoảng anh ta còn ném ra cá nhỏ, để cho cá mập như mũi tên lao tới giành ăn. . . . . .

“Oa. . . . . .” Các đứa trẻ cùng thực khách đều xem đến hào hứng bừng bừng.

Người huấn luyện thú mặc quần áo màu đen không thấm nước, tiếp tục quen thuộc ôm cá mập bơi lội trong nước, giống như anh ta là bạn bè tốt nhất của cá mập, thỉnh thoảng khách có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng 1m90, mang kính lặn, ánh mắt thâm trầm khó đoán, hai tròng mắt hoàn toàn mất đi tính người, phát ra một chút ánh sáng lạnh lẽo. . . . . .

Nơi xa âm thanh bồng bềnh truyền đến.

“Người huấn luyện thú của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, lúc Tổng Giám đốc Tưởng và Đường Khả Hinh đang triền miên, đắm say quên mình, anh ta sẽ khởi động bom mini dán vào phía dưới tường thủy tinh, một trái bom nho nhỏ bằng ngón tay là có thể phá hủy gần mười tầng thủy tinh công nghiệp, mà khu hổ trắng ở giữa lầu phụ, người của chúng ta cũng đã cài hệ thống phát nổ, đến lúc đó sẽ phát ra rất nhiều tia tử ngoại có thể cắt hồ bơi thủy tinh, làm cho thủy tinh lập tức vỡ ra, như vậy hổ trắng nuôi dưỡng ở lầu phụ dùng để thưởng thức sẽ nhảy ra, cắn xé khách bơi lội chết tươi! Làm cho người của cả khách sạn Á Châu kinh hoàng sợ hải! ! Sau đó thừa dịp nhiều chỗ hỗn loạn, người của chúng ta có thể lẻn vào sảnh tiệc số một, xem một chút rốt cuộc chai rượu đỏ kia, có giấu ở trong kho rượu hay không! Như vậy, chúng ta vừa có thể bôi xấu danh dự Khách sạn Á Châu, có thể giúp Ủy viên Lưu từ từ diệt trừ Hoàn Cầu, không biết Tổng Giám đốc Tưởng và Đường Khả Hinh cả đêm phong lưu xong, tỉnh lại sẽ như thế nào? !”

Lời nói như từ chỗ này bồng bềnh truyền đến. . . . . . Vừa vô tình, vừa tàn nhẫn! !

Người huấn luyện thú, đàn ông nấp ở trong nước màu xanh, tiếp tục khiêu vũ cùng với cá mập, cũng không có ai phát hiện, đống cát bên cạnh đáy nước kia, sáng lấp lánh ánh đèn màu đỏ! !

***

Bữa tiệc ngoài trời.

Nhạc khiêu vũ dần dần kết thúc, chỉ còn lại một chút dư vị. . . . . . . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi dần dần dừng lại điệu nhảy, trong gió lãng mạn ngọt ngào, ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng dần dần dừng bước lại, ngẩng đầu lên, im lặng bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn ánh mắt anh thâm tình cô đơn, trong lòng của cô thoáng qua một chớp mắt không đành lòng, không biết nên làm sao bày tỏ tình cảm trong lòng của mình, hai tròng mắt lóe ra dịu dàng, mang theo một chút rất lúng túng, một chút kiên quyết, khẽ động bàn tay nhỏ bé, tránh khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng thối lui khỏi thế giới của anh. . . . . .

Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi chợt đau nhói, rất không nở nhìn Đường Khả Hinh, cô gái có tính cách dịu dàng hiền lành, trong lòng anh ẩn nhẫn đã lâu, không nhịn được buông thả tình cảm càng sâu sắc, chậm rãi nói: “Gần đây. . . . . . Anh vẫn luôn rất nhớ em. . . . . . Luôn khó hiểu có một số hình ảnh quay lại buổi chiều hoàng hôn buông xuống, cùng em tay trong tay đi về phía trước. . . . . sau đó hình ảnh này vẫn luôn kéo dài đến sau này ! Mỗi một ngày cảm thấy có thể sớm chiều bên nhau như vậy là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.”

“Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.

“Anh giống như không đợi được kiếp sau, bất cứ lúc nào cũng muốn lập tức phải có em!” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ, sâu kín nói.

“Không nên như vậy! !” Đường Khả Hinh lại an ủi anh, nói: “Lúc đó, em đối mặt với tình yêu duy nhất của anh, nghĩ tới chia tay cũng cảm thấy ngày tàn lụi, trời sập! Nhưng chờ lúc em đi tới, cắn răng đi tới mới phát hiện, ngày mai mặt trời rực rỡ hơn, ánh mặt trời đẹp hơn, đóa hoa tươi hơn, cả đời em cũng không quên được kỷ niệm mãnh liệt với anh! Nhưng đều đã qua, hi vọng anh cũng có thể quên! Tạm biệt !”

Cô nói xong, liền vén đuôi váy, im lặng xoay người, bất đắc dĩ đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng đứng ở bên hồ bơi, nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh váy dài bồng bềnh, anh không khỏi cảm thấy trong lòng mình mãnh liệt đau đớn hơn so với dĩ vãng, đau đến thở dốc không thôi, giống như lập tức, loại đau thương này sắp nổ tung, thậm chí hình ảnh cùng Đường Khả Hinh ôm nhau hôn trong quá khứ, hiện ra trước mắt, thậm chí nhớ tới cùng với cô xoay tròn ở trên giường nhỏ, kịch liệt thâm tình ôm hôn thoáng qua trong đầu anh, hai mắt mãnh liệt lóe ra ánh sáng kì lạ, giống như một con quỷ trong thân thể sắp vươn móng về phía mình, xé nát trái tim của mình !

Đông Anh kinh ngạc đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu, quan tâm hỏi: “Tổng Giám đốc, anh làm sao vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên hồ bơi, không ngờ đáy lòng thoáng qua một ý niệm đáng sợ, tất cả đều là hình ảnh mãnh liệt trong quá khứ ôm nhẹ Đường Khả Hinh, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sờ mái tóc mềm mại của cô lại mang theo một chút tình ý, thậm chí nhìn đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô hé mở hương vị ngọt ngào thì không kịp chờ đợi muốn mút lấy, muốn ngậm chặt, muốn cùng với đầu lưỡi của cô quấn lấy nhau, nóng bỏng ôm hôn, hình ảnh mãnh liệt này giống như đèn flash, chợt lóe sáng chợt lóe sáng, thậm chí trong quá khứ có hai người ở trong cầu thang tối, mình mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, bá đạo hôn, thậm chí ôm lấy cô cùng nhau ngã nằm ở trên giường, mãnh liệt ôm hôn. . . . . . Từng hình ảnh giống như nước lũ, dã thú điên cuồng gào thét xông tới mình, anh cúi đầu thật thấp, hơi cau mày, đè nén cảm xúc này, mới nói nhanh: “Không có việc gì, có thể tối nay uống rượu hơi nhiều. . . . . .”

Đông Anh im lặng, đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ anh và Đường Khả Hinh mỗi lần gặp mặt đều mất mát đau đớn như xé lòng, cô liền im lặng không lên tiếng, dịu dàng nói: “Vậy anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp lời, đành phải trở về chỗ ngồi của mình trên bàn tiệc.

Đường Khả Hinh cũng bởi vì nhảy xong một bài với Tưởng Thiên Lỗi, chợt cảm thấy cả người có chút nóng ran, có thể bởi vì khiêu vũ quá mệt mỏi, liền cất bước đi tới chỗ ngồi của mình, lúc nảy còn thật tốt, không ngờ sau khi ôm nhau với Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác trên người anh mùi hương vô hình làm cho đại não của mình tê dại trong phút chốc, cô hết sức che giấu cảm giác này, có lẽ vì uống rượu trái cây nồng độ quá cao, liền không quan tâm, ngồi trở lại chỗ cũ. . . . . .

“Tiểu thư!” Lạp Lạp mỉm cười cầm điện thoại di động màu trắng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Cô có tin nhắn.”

Đường Khả Hinh có chút hoa mắt năng đầu, ngẩng đầu lên, nhìn Lạp Lạp, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra một chút màu hồng mê ly, ngọt ngào dịu dàng nói: “Tôi . . . . . Tôi có tin nhắn?”

“Vâng!” Lạp Lạp cười lại đưa điện thoại di động đến trước mặt cô.

Đôi song sinh lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhíu chặt mày, nhìn vẻ mặt cô, lập tức hỏi: “Tiểu thư! ! Cô không sao chứ! ! Tôi phát hiện cô thật giống như có chút không thoải mái!”

Đỗ Uy và Khương Vĩ đứng ở bên cạnh đó, lập tức giống như thần chết sắc bén nhìn tới! !

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn tin nhắn trong màn hình điện thoại di động chuyển tới: nếu cô muốn biết thủ phạm phóng hỏa mười hai năm trước, cứu cha của cô ra thì không được lên tiếng, đến tòa nhà tầng 25 phòng cảnh biển, tôi tới nói cho cô biết! lập tức xóa bỏ tin nhắn, đừng chuyển tới ai, nếu không điều bí mật này sẽ vĩnh viễn biến mất!

Cô yên lặng nhìn tin nhắn này, mới vừa mơ hồ, lập tức bình tĩnh, sau khi hai mắt mãnh liệt lóe lên, ngẩng đầu lên nhìn đôi song sinh, mỉm cười nói: “Không có việc gì, rượu trái cây này nồng độ quá cao, có chút không chịu nổi! Lúc nảy tôi ăn món ăn, toàn bộ đều được mọi người kiểm tra, cũng không có ai đến gần tôi, Yên tâm đi!”.

Đôi song sinh vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

“Thật không có chuyện gì. . . . . .” Đường Khả Hinh cố làm ra vẻ thoải mái bưng một ly nước, khẽ hớp một ngụm, theo bản năng muốn dùng lý trí phân tích đoạn tin nhắn này, nhưng đáy lòng vẫn có một âm thanh đang không ngừng gọi mình, đi đi, đi đi, đi đi. . . . . . Đi đến chỗ đó, chỉ cần cô đi đến chỗ đó, thì có thể cứu được cha của cô. . . . . .

Hai tròng mắt của cô đang mãnh liệt chớp lóe, nắm chặt điện thoại di động, nuốt cổ họng khô khốc, đang do dự, đang suy nghĩ!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *