Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0988

Chương 0988: CỨU

“Tiểu thư! ! Chúng ta phải mau đi sớm! ! Ông chủ đã tới phi trường rồi, chúng ta lập tức đi hội hợp với ông ấy! Tất cả nơi này giao cho chúng tôi, Tưởng Thiên Lỗi đã tiến vào! ! Nhiệm vụ của cô đã thành!” Cô gái đang nắm chặc thời gian, lại thúc giục Như Mạt! !

Như Mạt cắn chặt răng, hơi ngẩng mặt, dáng vẻ lay động mấy phần kích động, hai mắt ứa nước mắt, muốn ở lại nhìn cảnh tượng này, nhưng cũng biết chuyện khẩn cấp, ngay lập tức lạnh lùng xoay người, đi trước vào trong một gian phòng, thay quần áo, chuẩn bị thừa dịp trời tối, rời khỏi Khách sạn Á Châu, Tưởng Thiên Lỗi, tất cả vứt bỏ, từ nay về sau, chỉ có trả thù! !

***

Phòng ăn biển!

Lý Tình, tổ trưởng phòng ăn nhận được điện thoại, hai mắt của cô chợt lóe, lập tức cúp điện thoại, bước nhanh đến trước mặt những Tổ trưởng khác, nhanh chóng cặn dặn, sau đó không bao lâu, Giám đốc Hoắc Minh với vẻ mặt lộ ra căng thẳng và vội vã, dẫn Đội trưởng đội bảo vệ, còn có mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen đi xuống phòng ăn biển, đã thấy Lý Tình im lặng báo cho những đồng nghiệp khác, mọi người đứng ở giữa đại sảnh, toàn bộ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh không lên tiếng, thật ra trong lòng đã thật sợ hãi khẽ gật đầu một cái.

Vẻ mặt Hoắc Minh nở nụ cười, bình tĩnh nhìn thực khách đang hào hứng dùng cơm, nói: “Các vị khách quý, tôi là Hoắc Minh, Giám đốc Khách sạn Á Châu, cám ơn các vị hôm nay ghé qua phòng ăn biển dùng cơm, nhưng mới vừa nhận được thông báo, nguồn điện của phòng ăn xuất hiện tình huống hỏng hóc! Kỹ sư kiểm tra của chúng tôi đã đến, một chút nữa có thể phòng ăn sẽ bị cúp điện, vì lý do an toàn, cho nên tối nay phòng ăn biển chúng tôi muốn sửa chữa sớm, lần này tạo ra sự bất tiện cho mọi người, hết sức xin lỗi!”

Đám nhân viên phòng ăn rối rít khom lưng xin lỗi ! !

Mọi người nhìn nhau, đều mang thất vọng xôn xao, cảm thấy chuyện này quá đột ngột ! !

“Để bày tỏ xin lỗi, cho nên chúng tôi quyết định, miễn phí toàn bộ cho khách dùng cơm ở phòng ăn tối nay, sau đó còn có thể tặng phiếu ăn uống ba ngày, hi vọng các vị có thể tha thứ cử chỉ thất lễ của khách sạn !” Hoắc Minh nói xong, lại hết sức xin lỗi cúi đầu, xin tha thứ! !

Đám thực khách nghe được Giám đốc cũng nói như vậy, cũng đành phải chịu thôi, mọi người cũng có chút mất hứng, để dao nĩa xuống, dẫn đám trẻ con rối rít đứng lên, nhân viên phòng ă lập tức nhanh chóng mời bọn họ đi ra ngoài, Hoắc Minh cùng các nhân viên khác im lặng đứng ở một bên, khẽ gật đầu, cho đến khi khách đi khỏi, Lý Tình nhanh chóng liếc Giám đốc một cái, ngay lập tức đi ra ngoài tiễn khách rời đi, đến trước quầy tiếp tân nhận phiếu ăn uống! !

“Mau! !” Đội trưởng đội bảo vệ đứng ở một bên, nhìn khách đi khỏi, liền căn dặn tất cả nhân viên lập tức đi khỏi! !

Lúc này các nhân viên phòng ăn biển mới thật sợ hãi, lập tức vô cùng sợ hãi chạy ra phòng ăn, đều nhao nhao kinh ngạc suy nghĩ: làm sao có thể có bom? Người nào bỏ vào! ! ?

Một xe cảnh sát lập tức thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn! !

Một cô gái mặc áo sơ mi màu đen kết hợp quần short màu đen, cổ áo mở ra, hết sức tươi mát và hấp dẫn, nhưng khí thế lạnh lùng làm người ta không dám ghé mắt, năm người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát màu đen, theo sát phía sau, xách theo cái rương nặng đi xuống xe, quản lý đại sảnh Từ Trạch Minh lập tức dẫn phó quản lý đại sảnh, nhanh chóng đi tới, nhìn cô gái cầm đầu! !

“Chuyên gia gỡ bom ! Phương Di!” Cô nhanh chóng giơ chứng nhận trong tay! !

Hai mắt Từ Trạch Minh lập tức sáng lên, lập tức dẫn cô nhanh chóng đi vào trong, hai người cảnh sát cũng lập tức bắt đầu khởi động chương trình hàng đầu, mở dụng cụ kiểm tra mini, chỉ cần liên quan đến bom, dụng cụ phát ra cảnh báo cũng có thể kiểm tra được, khi bọn họ đi tới lầu phụ thì tín hiệu cảnh báo càng lúc càng mãnh liệt, chỉ thấy một người đàn ông cầm đầu, lúc đi theo Phương Di đi tới phía trước, phát hiện ở khách sạn có hai điểm sáng, một ở phòng ăn biển, một lầu phụ! !

Anh lập tức nhíu chặt mày, nhanh chóng báo cáo nói: “Tổ trưởng! ! Tôi phát hiện có hai nơi phát ra bom ! !”

Phương Di lập tức xoay người, nhìn người đàn ông, hết sức bình tĩnh cau mày nói: “Hai nơi! !”

“Đúng vậy! !” Anh lập tức đáp lời! !

“Lập tức thông báo cho trụ sở chính, cho thêm người tới đây! ! Anh đến phòng ăn biển trước, tôi đến một chỗ khác! !” Cô nói xong, lập tức xoay người lạnh lùng đi về phía trước, lúc đi giày cao gót ma sát trên mặt đất, trong nháy mắt liền lấy máy kiểm tra trong ví da của mình, giơ nó đến gần bức tường thủy tinh thật dày mười tầng nuôi hổ trắng, phát hiện máy kiểm tra càng lúc càng sáng, mày của cô nhíu lại, cũng không có phát hiện, phía trước có một bóng dáng lạnh lùng đang bí mật nhìn cô chòng chọc ! ! .

Tín hiệu truyền đến! !

Anh ta nấp ở trong bóng tối, nhận được nhắc nhở, liền khẽ cắn răng, bình tĩnh đi về phía trước.

Một chiếc xe thương vụ màu đen nhanh chóng chạy đến Khách sạn Á Châu, Mỹ Linh và Thanh Bình bắt đầu nhanh chóng hoạt động ngón tay, nhập thông tin người huấn luyện thú, để cho nó hình thành ảnh mô phỏng, bắt đầu thay vào tấm hình trong Khách sạn Á Châu, nhấn Enter, để cho phần mềm thế giới lộng lẫy bắt đầu hoạt động số liệu nhanh chóng tìm kiếm, một chiếc xe Ferrari màu đen cũng như mũi tên vọt thẳng về phía Khách sạn Á Châu. . . . . .

Vào lúc này điện thoại di động nhanh chóng vang lên! !

Hai tay Lãnh Mặc Hàn nắm chặt tay lái, vừa lái xe, vừa liếc biểu hiện gọi tới một cái, là điện thoại của Tiểu Nhu, hai mắt anh nhấp nháy, bởi vì chuyện khẩn cấp, vẫn không có nghe, lại mạnh đạp chân ga lao tới phía trước ! !

Bệnh viện! !

“Nghe điện thoại! Nghe điện thoại đi!” Tiểu Nhu thật căng thẳng cầm điện thoại di động, càng không ngừng nghe tiếng chuông, nhưng không gặp người nghe điện thoại! !

Lâm Bạch Bạch đứng ở một bên, cũng căng thẳng muốn chết, nhìn Tiểu Nhu như vậy, cô kêu một tiếng, lập tức đoạt lấy, kêu to: “Cô không có sức hấp dẫn! ! Tôi gọi cho ! !”

Cô nói xong, lại lập tức nhấn điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, căng thẳng gọi cho anh! !

Hai cô gái nhỏ này cũng không biết có một người nên thông báo nhất là Tô Thụy Kỳ! !

Chiếc Ferrari màu đen ! !

Lãnh Mặc Hàn càng không ngừng lái xe, xông qua rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, cũng không chú ý, nhanh chóng tăng thêm chân ga, lao đi phía trước, nhưng điện thoại không ngừng reo, reo, anh nghe thật sự có chút gấp gáp và phiền não, ngay lập tức lập tức cầm điện thoại di động lên, nhận máy lập tức nói: “Tiểu Nhu! ! Bây giờ tôi không có thời gian tán gẫu với cô. . . . . .”

“Chờ một chút! ! !” Lâm Bạch Bạch cầm điện thoại di động, căng thẳng cao giọng quát to lên: “Đường Khả Hinh uống thuốc kích dục. . . . . . . . . . ”

Chi . . . . . .

Ferrari màu đen chợt thắng gấp ở ngay chính giữa đường cái! ! Hai mắt Lãnh Mặc Hàn trợn to, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu lên, thật sự khiếp sợ và không thể tin nổi, kêu lên: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . . Cô ấy làm sao uống thuốc kích dục được?”

“Cô ấy đã bị thuốc kích dục. . . . . . thật! !” Lâm Bạch Bạch cao giọng gào to lên: “Tôi khẳng định cô ấy đã uống hoa đàn hương! ! Bác Phúc nói . . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn lập tức cảm giác lòng bàn tay mình tê dại, ngàn tính vạn tính, không có tính đến chỗ của Đường Khả Hinh, hai mắt của anh chợt lóe, lập tức cúp điện thoại, đầu tiên gấp gáp gọi điện thoại cho Thanh Bình và Mỹ Linh! !

“A lô! !” Thanh Bình ngạc nhiên nhận điện thoại, hỏi: “Lão đại!”

“Lập tức tìm ra Khả Hinh cho tôi ! ! Điều camreras xem! ! Thuận tiện liên lạc với bọn Thơ Ngữ, hỏi cô ấy hiện tại ở đâu! Nghe nói Khả Hinh bị uống thuốc kích dục! !” Lãnh Mặc Hàn không đợi Thanh Bình có phản ứng, liền nhanh chóng cúp điện thoại, lại gọi cho Trang Hạo Nhiên! !

Chiếc xe thể thao màu trắng, như mũi tên lao tới phía trước! !

Trang Hạo Nhiên tay cầm tay lái, hai mắt lộ ra ánh sáng kịch liệt, vừa nhìn đoạn đường phía trước phóng nhanh tới, vừa dậm chân ga để cho xe nhanh chóng lao đi, lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, anh liếc nhìn, là Lãnh Mặc Hàn, liền trực tiếp nhận máy thông qua Bluetooth bên trong xe, vừa lái xe vừa cắn chặt răng, bình tĩnh đáp: “Ừm!”

“Tôi nói với anh một chuyện! ! Anh ngàn lần phải bình tĩnh trước rồi nói sau! !” Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trong xe, cổ họng nặng nề thở gấp, cầm điện thoại di động bất đắc dĩ nói.

“Nói!” Trang Hạo Nhiên lại lao tới phía trước, ra lệnh!

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn dừng lại một giây, mới nhắm chặt hai mắt, trái tim đập thình thịch nói: “Khả Hinh. . . . . . uống thuốc kích dục! !”

Chi! ! ! !

Xe thể thao màu trắng thắng gấp ở ven đường! ! Gió lạnh vù vù thổi qua! ! !

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, cơ mặt không khỏi co quắp một cái, giống như vẫn không có nghe rõ câu nói kia, cả người lập tức ngừng thở, có chút không thể tin nổi, cau mày cúi đầu, nặng nề thở gấp, hỏi: “Cái . . . . . . Cái gì?”

Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở gấp, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề, gấp gáp nói: “Khả Hinh uống thuốc kích dục! ! Hiện tại không biết tình hình thế nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức dừng lại, hai mắt nhanh chóng lóe lên một cái, nhớ tới mới vừa gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi, vẫn không có người nào nghe, trái tim lập tức cứng ngắc, nhưng từng luồng lửa giận mang theo sát khí bừng bừng xông lên, trên mặt của anh bắt đầu run rẩy từng hồi, cả người đều bị lửa giận đốt, đôi môi mím chặt, ác hung tợn hé mở, quát to: “Như . . . . . . Mạt . . . . . .”

Chân ga lập tức điên cuồng vọt đến 240km/h, Trang Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, dậm chân ga, nắm chặt tay lái, cho xe mãnh liệt lao đi . . . . . . . . . . .

Đáy lòng đau như bị xé rách, gọi: Khả Hinh! !

***

Phòng cảnh biển! !

Hai bóng đen mập mờ, triền miên dán chặt chung một chỗ, giống như đang xoay tròn hôn môi. . . .

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi cuối người xuống, nuốt mạnh cổ họng, đè nén từng trận dục vọng và kích động tuôn tràn, lại thấy cô gái bên dưới rất mê ly và mơ hồ nhìn mình, trên trán của anh dần dần rịn mồ hôi, vươn tay vừa vuốt ve trán cô, vừa không nhịn được cởi bỏ tây trang của mình, ném xuống một bên, hai mắt rất nóng bỏng và thâm tình nhìn cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh chớp ánh mắt mơ hồ, cho rằng là Trang Hạo Nhiên, đang muốn đón nhận nụ hôn của anh, nhưng nghe được tiếng gọi, trong đầu cô lập tức tĩnh táo, anh chưa bao giờ buồn bã, mất mát gọi mình như vậy, trái tim của cô run lên, đè nén cả người nóng ran, nuốt mạnh cổ họng khô khốc, theo bản năng muốn bình tĩnh mở mắt ra, thấy rõ người đàn ông trước mặt, trong từng cơn gió biển mạnh mẽ thổi đến, giống như mang đi mờ mịt trước mặt, rốt cuộc cô khôi phục một chút ý thức, mơ hồ thấy khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, trái tim của cô chợt lạnh, thân thể lập tức lui về phía sau, muốn kêu lên. . . . . .

“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lập tức ôm cô vào trong ngực, đôi tay buộc chặt ở hông của cô, thâm tình hôn mạnh mái tóc cô, rất khát vọng nói: “Để cho anh ôm em một chút! Để cho anh ôm em một chút!”

Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ đến nước mắt rơi xuống, muốn tránh thoát ngực của anh, lên tiếng kêu la, bất đắc dĩ tác dụng của thuốc làm cho đại não của mình từng trận mơ hồ, cả người không còn hơi sức ngã ở trong lồng ngực nóng bỏng của anh, lại hoảng sợ đến thở hổn hển, cắn răng đôi tay nắm chặt quả đấm, toàn thân đổ mồ hôi, muốn đẩy ra anh, vẫn kêu lên: “Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Đừng. . . . . .”

“Khả Hinh! ! Để cho anh ôm em một chút! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức mất lý trí, đè cả người Đường Khả Hinh ở trên ghế dựa! !

***

Thơ Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp cùng đôi song sinh, còn có Đỗ Uy và Khương Vĩ vẫn nghiêm mặt đứng ở ngoài cửa chờ, đèn tín hiệu vẫn luôn sáng, nhưng không đến bao lâu, tai nghe của đôi song sinh và bọn Khương Vĩ nhanh chóng truyền đến âm thanh: “Nguồn tín hiệu gửi ra ngoài bị cắt đứt trước hai phút! Trong trong vòng một phút, có 13 đường điện thoại bị cắt đứt, hiện tại khẩn trương khôi phục hệ thống vệ tinh, lập tức bảo đảm an toàn cho Đường tiểu thư! !”

Đôi song sinh nghe nói như vậy, lập tức xoay người, càng không ngừng đập mạnh cửa, khẩn cấp gọi: “Đường tiểu thư! Cô có khỏe không?”

Thơ Ngữ cũng cảm thấy không đúng, ngay lập tức xoay người nhìn bọn họ, hỏi: “Có chuyện gì?”

Đôi song sinh không lên tiếng, ngưng mặt nhanh chóng gõ cửa, kêu to: “Đường tiểu thư! ! Cô có khỏe không?”

Lúc này Điện thoại di động khôi phục tín hiệu, Tiểu Vi lập tức nhận điện thoại, trả lời xong, mới biết Đường Khả Hinh bị uống thuốc kích dục, cô cảm thấy khiếp sợ, lập tức ném điện thoại di động, móc súng lục ra, bắn tới phía trước rầm rầm rầm, kêu to: “Đường tiểu thư uống thuốc kích dục! ! ! Mau! Mở cửa! !”

Đỗ Uy và Khương Vĩ lập tức muốn tiến lên, lại phát hiện phía trước xuất hiện một bóng đen, đang bắn về hướng bên này, Khương Vĩ lập tức nhảy người lên xô ngã ba người Thơ Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp, Đỗ Uy dậm hai chân lên tường, nhảy người lên, chân đạp trần nhà, đã nâng súng lục, nhắm bóng đen mạnh mẽ nổ súng, rất nhiều máy bay trực thăng lập tức bay đến . . . . . .

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Tiểu Vi cầm súng lục, lại nhắm trên cửa cắn răng cố hết sức nổ súng, cũng không biết cửa của Khách sạn Á Châu kiên cố như vậy ! !

“Tránh ra! !” Tiểu Hà kéo chị gái ra, đạp mạnh tới phía trước, cánh cửa kia cũng không nhúc nhích! !

Thang máy lập tức mở ra! !

Trang Hạo Nhiên từ trong thang máy mạnh mẽ lao ra, nhìn thấy Tiểu Hà và Đỗ Uy đang xô cửa, phía trước có đấu súng, hai mắt anh nóng lên, hoàn toàn không để ý tình huống nguy hiểm, lập tức quát to một tiếng Khả Hinh, liền mạnh mẽ kéo Tiểu Vi ra, cả người nhảy lên đạp mạnh trên cửa, cửa hơi lỏng ra, anh lại cố sức cắn răng, nhấc chân đạp mạnh cánh cửa kia một cái, kêu to: “Khả Hinh . . . . . ”

Ầm! ! Cửa lập tức mở ra! !

Trang Hạo Nhiên lập tức xông vào, liền nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đè Đường Khả Hinh run rẩy hoảng sợ khóc thút thít, giống như muốn hôn cô. . . . . . . . . . . . Hai mắt anh lập tức nóng lên, cả người giống như con sư tử phát điên, lập tức điên cuồng hét lên, kêu to: “Khả Hinh . . . . . . . ”

Anh chợt giống như mãnh thú, lao thẳng tới, lập tức nắm sau cổ áo Tưởng Thiên Lỗi, ném anh đến một bên, liền tức giận đùng đùng nâng quả đấm muốn đập trên mặt anh! !

“Hạo Nhiên! ! !” Lãnh Mặc Hàn chạy tới, nhìn anh kêu to! ! !

Trang Hạo Nhiên đang tức giận chợt tỉnh táo, thấy hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi mê man tâm trí, khuôn mặt anh tức giận căng thẳng, cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm vang lên canh cách, biết Tưởng Thiên Lỗi bị hạ thuốc, ngay lập tức lập tức ném anh xuống sàn, quay đầu đau lòng ôm lấy Đường Khả Hinh run rẩy rơi lệ, quỳ gối trước mặt cô, cúi xuống nhìn cả người Đường Khả Hinh run rẩy, đau đớn khóc, anh lập tức đau lòng cúi xuống, hôn mạnh trên trán cô, ôm chặt thân thể của cô, không ngừng đau lòng gấp gáp trấn an nói: “Không sao! Không sao! Chúng ta đi!”

“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh lại cảm giác run rẩy trong ngực của anh bật khóc, khôi phục ý thức, vẫn rơi lệ nhắc nhở nói: “Thiên Lỗi. . . . . . Thiên Lỗi. . . . . . Thật ra . . . . . . Không có đụng em ! Anh ấy không có muốn như vậy! Không có! Lúc nảy có tiếng súng từ ngoài cửa sổ truyền tiến tới, anh ấy xô ngã em, là sợ em bị nguy hiểm, muốn cứu em !”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức quay đầu, bất đắc dĩ kịch liệt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi dựa sát vào vách tường, nuốt mạnh cổ họng, tiếp tục đè ép tác dụng thuốc đến cùng, ngẩng đầu thở hổn hển.

“Tổng Giám đốc Tưởng! ! Anh không sao chứ?” Lãnh Mặc Hàn lập tức đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh.

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi nóng bức rịn mồ hôi, nuốt mạnh cổ họng nóng ran, lắc đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên cảm giác vô cùng khẩn cấp ôm chặt Đường Khả Hinh, cuồng nộ nhìn người từ từ tiến vào, vẻ mặt căng thẳng tức giận muốn giết người, hai mắt sắc bén như dao, từng chữ từng chữ, cắn răng nghiến lợi gọi: “Lập tức! ! Bắt Như Mạt cho tôi, ! Tối nay bắt hết tất cả bọn họ cho tôi, tôi muốn chặt tất cả bọn họ làm trăm mảnh! !”

“Vâng! ! !” Mọi người lập tức đáp lời! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *