Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0993

Chương 0993: RẤT GIỐNG

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay về phía vòng xoáy màu đen nơi chân trời!

Úc Phân tàn nhẫn nhô ra ngoài cửa sổ, tay cầm dao sắc bén có thể chém sắt muốn phải chặt đứt hai tay của Nhã Mộng nắm chặt cửa sổ máy bay ! !

Nhã Mộng lập tức buông một tay, một tay khác nắm chặt cửa sổ máy bay, lập tức nhanh chóng nắm chặt tóc Úc Phân, ghì đầu cô rầm một tiếng, đập vào trên cửa, thân thể lập tức giống như chim yến vọt vào bên trong, nhấc chân đá qua phi công lái trực thăng, hai mắt người đàn ông áo đen kia lập tức lạnh lẽo, nâng quyền giống như tia chớp, thẳng vào đầu Nhã Mộng một quyền đánh. . . . . .

Nhã Mộng lách mình một cái, tránh ra một quyền kia, xoay người trong nháy mắt, cũng đã nhìn thấy hai người cô gái giơ súng nhắm ngay mình, vẻ mặt cô cũng bình tĩnh nắm súng lục Desert Eagle có chừng năm khẩu trên thế giới, chống vào huyệt thái dương của Như Mạt, mỉm cười nói: “Bắn đi! ! Nhìn giết một người như tôi có giá trị, hay giữ được tiểu thư của các người có trị giá! ! Desert Eagle của tôi có bắn nát đầu của cô ấy !”

Như Mạt ngồi ở trong phi cơ trực thăng, bình tĩnh tiếp nhận tất cả, không lên tiếng, không phản kháng, không im lặng! !

Người đàn ông áo đen cùng hai cô gái cùng giơ súng, lạnh lùng nhìn cô, không ai nhúc nhích! !

Thần Phong ôm chặt Mạn Hồng, vẫn quấn chặt dây, treo ngược ở phía dưới máy bay trực thăng, anh vừa cắn răng đón gió khổng lồ vứt bỏ khối sắt bên hông Trần Mạn Hồng, sau đó cố hết sức ôm chặt cô đang run rẩy, sợ hãi vào trong ngực, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, chỉ thấy đôi tay Úc Phân bám chặt cửa sổ máy bay, nhưng Nhã Mộng cũng không có động tĩnh, hai mắt anh nhấp nháy, liền một tay ôm chặt Mạn Hồng, một tay quấn chặt dây thép, dùng hai chân dậm dây thép, để cho thân thể từ từ vọt lên trên! !

Bên trong Khoang máy bay! !

Nhã Mộng vẫn cầm súng lục, mặt lộ ra lạnh lẽo, chống súng lục vào huyệt thái dương của Như Mạt, mặt lộ ra thần thái sắc bén kiêu ngạo, ra lệnh cho mấy người bọn họ: “Lập tức! ! Cho máy bay đáp xuống! ! Nếu không, tôi bắn vỡ đầu của cô ấy!”

Người đàn ông áo đen cùng hai cô gái giơ súng lục, vẫn lạnh lùng nhìn cô, vẫn còn đang do dự! !

“Không nghe lời?” Nhã Mộng nói xong, liền cầm súng lục, ngón trỏ chen vào trong cò, từ từ bóp vào, cũng không sợ chết cười nói: “Làm vệ sĩ đã chuẩn bị trước phải chết! ! Nếu như các người không nghe lời, tôi một phát xử cô ấy! Cũng xem như tôi đã hoàn thành thành nhiệm vụ, như thế nào?”

Hai mắt người đàn ông nhấp nháy, liếc về phía Như Mạt! !

Ngược lại Như Mạt không e ngại, ngồi ở chỗ đó, cười lạnh lùng ra lệnh: “Đáp xuống. . . . . .”

Phi công quay đầu nhìn cô một cái!

“Đáp xuống!” Như Mạt mặc đồng phục nhân viên phục vụ, cả người lộ ra vẻ hoàn mỹ, tàn nhẫn bình tĩnh.

Phi công nghe nói như vậy, liền từ từ cho máy bay hạ xuống, sắp đến sân bay lầu cuối khách sạn Duy Hi Thịnh. . . . . .

“Bỏ súng xuống! !” Nhã Mộng chống súng vào đầu Như Mạt, hai mắt chợt lóe, nhìn bọn họ lạnh lùng nói! !

Người đàn ông bình tĩnh nhìn chòng chọc Nhã Mộng, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi cầm súng lục, dần dần buông lỏng, lúc nhìn như một xoay tròn sắp thu súng, đuôi súng lập tức bắn ra kim châm độc, phóng về phía bả vai Nhã Mộng, chất độc nhanh chóng lan ra, cô ah một tiếng, tay phải nhanh chóng tê dại, súng lục rơi xuống, người đàn ông lập tức mãnh liệt tiến lên, giơ chân đá vào bụng Nhã Mộng, thân thể của cô lập tức bị đá mạnh ra thân máy bay, chỉ lát nữa là rơi xuống . . . . . ..

Một bóng đen, giống như chim yến lập tức xuất hiện, chuẩn xác thể tiếp được người cô, sau đó ở trong màn đêm, uốn thành một đường hình cung, liền bay tới máy bay trực thăng bên kia!

Nhã Mộng xoay người nhìn lại, là Oánh Oánh!

Tay của Oánh Oánh ôm chặt hông của cô, quát lớn: “Đi! !”

Chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng cùng mang các cô đi! !

Lúc này rất nhiều máy bay trực thăng cũng nhanh chóng bay tới, cùng vây quanh máy bay trực thăng kia vào giữa! !

“Tránh ra! !” Úc Phân lập tức đẩy phi công ra, chính cô nhanh chóng ngồi vào buồng lái, bắt đầu nhanh chóng chuyển hướng, lượn quanh trung tâm thành phố bay quanh tòa nhà khách sạn Duy Hi Thịnh, mấy chiếc máy bay trực thăng cũng phải đuổi theo, Thần Phong ôm Mạn Hồng, nhìn tất cả mọi người đã đến, bắt đầu dùng hỏa lực hạng nặng, anh lập tức quay đầu, nhìn Trần Mạn Hồng nói nhanh: “Một chút nữa, máy bay trực thăng có thể trực tiếp rơi xuống, bây giờ cô ở trên máy bay có thể gặp nguy hiểm! ! Lầu cuối Duy Hi Thịnh cũng có hồ bơi! Chỉ cần máy bay của bọn họ vừa qua, cô lập tức nhảy xuống phía dưới!”

Trần Mạn Hồng nghe xong, đôi mắt muốn rớt ra, hoảng sợ đến đổ mồ hôi hột, bật khóc lắc đầu một cái, nói: “Không muốn! !”

“Không còn kịp rồi! !” Thần Phong nói xong, nhìn thấy máy bay trực thăng lượn quanh đỉnh tòa nhà, vây quanh hồ bơi kia đang tràn đầy nước màu xanh dương, hai mắt của anh nóng lên, lập tức đón gió khổng lồ, lúc máy bay chuyển qua hồ bơi thì anh lập tức đây Trần Mạn Hồng xuống hồ! !

“A . . . . . . ” Thân thể Trần Mạn Hồng nhanh chóng rơi xuống dưới, ầm một tiếng, nện mạnh ở bên trong hồ bơi, uống rất nhiều nước, khóc oa oa, kêu la! !

Thần Phong xác định Mạn Hồng được an toàn, lập tức móc súng lục ra, lúc máy bay đang di chuyển, hai mắt nheo lại, lên đạn nhắm ngay van ga, bắn ầm một tiếng, đạn xuyên qua thân máy bay, lập tức bắn trúng van ga, xăng tràn ra ngoài, mấy chiếc máy bay trực thăng vây khốn máy bay của Như Mạt, bao gồm Oánh Oánh, cũng nâng súng trường bắn tỉa, nhắm ngay buồng lái, tròng mắt hơi híp, rầm một tiếng bắn tới! !

Đạn lập tức bắn trúng cánh tay Úc Phân, cô kêu lên một tiếng thê lương, máu tươi phun ra, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, lái máy bay trực thăng lượn quanh tòa nhà Duy Hi Thịnh, lại nhìn thấy đối diện một chiếc máy bay trực thăng vọt tới, cô lập tức chuyển hướng, né tránh máy bay trực thăng, một máy bay khác màu vàng nhanh chóng bay tới, Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên cạnh cửa máy bay, tay nâng súng đạn ria, nhanh chóng bắn ra từng trận lửa đạn, nhắm ngay cánh quạt xoay tròn phía dưới, tròng mắt hơi híp, ra lệnh: “Hạ máy bay xuống hai mét! !”

Phi công nhanh chóng theo chỉ thị, vừa hạ xuống hai mét, vừa bay tới chiếc máy bay trực thăng chảy xăng! !

Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nheo lại, nhắm ngay cánh quạt xoay tròn, tay lập tức bấm cò, đạn rầm một tiếng bay ra, như tia chớp bắn trúng cánh quạt, cánh quạt giống như dao sắc bén nhanh chóng bay ra, thân máy bay trực thăng nhanh chóng rơi xuống dưới! !

“A! !” Lúc này vẻ mặt Như Mạt mới lộ ra căng thẳng, nắm chặt tay ghế, sợ hãi kêu lên! !

“Veo veo veo!” Ba chiếc máy bay trực thăng quăng dây thép, vừa quấn chặt thân máy bay trực thăng rơi xuống, vừa nhắm máy bay của Lãnh Mặc Hàn và Lý Oánh, súng máy hạng nặng bắn ra rầm rầm rầm rầm rầm! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức nâng súng lên đạn, Oánh Oánh và Nhã Mộng, bắt đầu kịch liệt bắn về phía chiếc máy bay trực thăng kia . . . . . .

Mười mấy chiếc xe hơi màu đen chạy tới trung tâm thương mại, trong đó dẫn đầu là xe cảnh sát Phương Di, nhìn cô đón gió khổng lồ, nhìn ba chiếc máy bay trực thăng chợt bắn súng, vừa quấn chặt một máy bay trực thăng, sắp vòng qua lầu cuối khách sạn nhanh chóng đi khỏi, cô lập tức quát to: “Cầm súng ! !”

Cô vâng lệnh Ủy viên Trương, trước hết xác nhận Đường Khả Hinh an toàn, thấy tình huống này, cô lập tức cầm súng lục, nhắm ngay ba sợi dây thép chặt máy bay trực thăng giữa không trung, híp mắt, sắc mặt bình tĩnh, giống như thợ săn hạng nhất, rầm rầm rầm bắn liền ba phát súng, ba sợi dây thép lập tức bị bắn trúng, toàn bộ đứt lìa, thân máy bay lại một lần rơi xuống, ầm một tiếng, lại nện ở bên cạnh hồ bơi lầu cuối ! !

Thần Phong ở trong nước bắt đầu kịch liệt triển khai đánh nhau với người đàn ông ôm lấy Như Mạt đi ra, Nhã Mộng, Oánh Oánh và mọi người rối rít chạy tới, bắt đầu nhảy xuống máy bay trực thăng gia nhập vòng chiến, trong tay Lãnh Mặc Hàn lại cầm súng đạn ria, từng viên đạn hạng nặng nhắm vào ba chiếc máy bay trực thăng bay tới, rầm rầm rầm nổ súng, ba chiếc máy bay trực thăng đều trúng đạn, ở trên không trung rầm rầm rầm nổ tung, phía dưới thành phố người người rối rít chạy trốn! !

Lãnh Mặc Hàn thở gấp, sau khi nhìn máy bay trực thăng nổ tung, lại đón gió khổng lồ, nhìn về phía lầu cuối. . . . . . Lý Oánh cùng Nhã Mộng, cùng Thần Phong, ba người lập tức ra quyền, đấm mạnh vào đầu người huấn luyện thú, anh ta phốc một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, cả người cứ như vậy rơi vào trong nước xanh biếc, Như Mạt đứng ở phía trên hồ bơi, thân thể ướt đẫm nhìn anh ra rơi xuống nước, đã chết, hai cô gái sau lưng đều đã trúng đạn, cũng rơi vào trong nước đầy máu tươi, Úc Phân ngồi ở trong thân máy bay, tay rũ xuống một bên, cũng đã chết!

Cô lập tức mới biết sợ, nặng nề thở gấp, hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Tiêu Yến, Giang Thành, Mỹ Linh, Thanh Bình và mọi người cũng lập tức nhảy xuống máy bay, đứng ở cạnh bể bơi lầu cuối, mắt lạnh lung nhìn Như Mạt! !

Như Mạt cũng nhất thời phẫn uất xoay người, nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi trừng nhìn bọn họ! !

Thang máy lầu cuối chậm rãi mở ra! !

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, khuôn mặt cứng rắn giống như ông vua thống trị thế giới bóng tối, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, vẻ mặt cứng ngắc, từng bước từng bước đi ra thang máy, nhìn chòng chọc Như Mạt ướt đẫm đứng trước bể bơi, hai tròng mắt sắc bén của anh chợt lóe, chứa đựng lửa giận, từng chữ từng chữ gọi: “Như …Mạt!”

Như Mạt cũng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, mày nhảy lên, cười lạnh nói: “Anh thật rất giống anh của anh!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên, sắc bén nhìn cô! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *