Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1007

Chương 1007: TUYỆT ĐỐI

Hoàng hôn!

Căn hộ nhỏ màu trắng!

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, chải hai bím tóc, như học trò tiểu học, ngồi ở trước bàn đọc sách trong phòng của mình, đối mặt với một đống lớn tài liệu mở ra, tay cô cầm bút máy, vừa giống như trợn mắt, nhìn một đống lớn tài liệu mình ghi chép, vừa giống như có chút tâm sự nặng nề, cắn chặt đầu bút, trong đầu không ngừng suy nghĩ muốn ghi chép việc có liên quan đến khu thánh địa nước Pháp, cùng với đặc điểm đất đai, cho dù xem thế nào vẫn không xem vào!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn phiền não, nghiêm túc nhìn lên đống tài liệu trước mặt, không lên tiếng.

Lúc này Thơ Ngữ thật cẩn thận bưng trà hoa đi vào, nhìn Đường Khả Hinh đang ngồi ở nơi đó, vùi đầu khổ sỏ xem sách vở, liền có chút đau lòng nói: “Đường tiểu thư, không bằng nghỉ ngơi trước một chút, rồi xem sách tiếp. . . . . . Cô đã xem nhiều giờ rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, hết sức bối rối nhìn Thơ Ngữ, kinh ngạc kêu lên: “Mấy giờ rồi hả ? Tôi đã lãng phí mấy giờ rồi hả ? Nhưng tôi . . . . Tôi . . . . .”

Cô nhất thời thật căng thẳng ôm lấy một quyển tài liệu trước mặt so với năm bộ sách giáo khoa còn dầy hơn, sắp sụp đổ kêu lên, nói: “Nhưng tôi mới xem được một phần ba! ! Như vậy thi thế nào? Không để ý tới anh nữa! !”

Cô gái này nói xong, liền cầm bút máy, bắt đầu nghiêm túc chăm chú đọc sách.

Tiên Nhi đang bưng khay, nhất thời có chút tò mò nhìn Đường Khả Hinh, dáng vẻ giống như hết sức phiền não, liền có chút nghi ngờ hỏi: “Đường tiểu thư, cô có chuyện gì không? Có phải đói bụng rồi hay không?”

Lạp Lạp lập tức quay đầu nhìn Tiên Nhi, trực tiếp cảm thấy cô đần, cau mày, nói: “Điều này sao có thể? Buổi trưa hôm nay Đường tiểu thư vẫn cùng cậu hai Tưởng, ăn cả con đường thức ăn ngon, đây là chuyện người trên thế giới ai cũng biết, cô ấy làm sao có thể đói bụng?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, bất đắc dĩ cầm quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Thơ Ngữ nhất thời nghiêm mặt, xoay người nhìn bọn họ khiển trách, vừa nói: “Hai cái thứ vô dụng này! ! Đường tiểu thư ăn cơm ở đâu, ăn cơm với ai, ăn đủ no hay không, không phải chuyện của các cô! ! Các người chỉ cần phụ trách chăm sóc cẩn thận là được! !”

Lúc này Lạp Lạp và Tiên Nhi mới phát hiện, im bặt đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh không nói gì, cười khổ nhìn bọn họ, chắc là Bồ Tát cảm giác tế bào hài hước của mình không đủ, phái hai kẻ dở hơi này tới cứu mình, cô thở dài một cái, lại cúi đầu không lên tiếng xem tài liệu, xem một chút, không khỏi lại nghĩ tới hình ảnh hôm nay mình và Tưởng Văn Phong đi đến con phố thức ăn, hình ảnh quả thật có chút thân mật, cô hai mắt xoay tròn, suy nghĩ một chút, lập tức cầm điện thoại di động bên cạnh, nhanh chóng bấm điện thoại di động của Trang Hạo Nhiên, lại cầm hết sức chặt, ngưng mặt căng thẳng lắng nghe. . . . . . tiếng chuông dễ nghe vẫn vang lên, nhưng vẫn không có ai nghe! ! Lồng ngực của cô bị tràn đầy uất nghẹn, không biết nên làm sao mới phải!

“Rốt cuộc tại sao người này không nhận điện thoại? Là câm điếc hay cùi tay?” Cô cầm điện thoại di động, cao giọng nói ! !

Thơ Ngữ cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi, ba người nhất thời đứng ở nơi đó cũng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh thở phì phò lồng ngực phập phồng, lại cau mày nhìn chòng chọc màn hình điện thoại di động tối thui, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt sáng lên, lập tức để điện thoại di động xuống, nhanh chóng bấm một mã số! !

Phòng họp số một!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, cùng nhau rất nghiêm túc trầm mặt ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào trong màn hình phẳng trước mặt, công bố tiến độ khách sạn dưới nước giai đoạn 3, Tiêu Đồng và đám thư ký, mọi người đều rất bận rộn ngồi ở trước máy vi tính, nhanh chóng hoạt động ngón tay, gõ bàn phím, ghi chép nội dung cuộc họp, bởi vì từ trước đến giờ họp xong, Trang Hạo Nhiên đều có một thói quen, muốn lập tức lật xem biên bản cuộc họp.

Màn hình điện thoại di động lập tức sáng, khẽ chấn động.

Tiêu Đồng vừa gõ bàn phím, vừa liếc về phía điện thoại di động trên bàn, thấy biểu hiện điện tới là số của Đường Khả Hinh, cô liền không nhịn được liếc Trang Hạo Nhiên ở trước sân khấu một cái, anh đang nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú trong nội dung trong LCD không lên tiếng, cô vẫn im lặng gõ bàn phím, nhưng tay lại lặng lẽ cầm điện thoại di động, bấm nhẹ nút nghe, hơi cúi người xuống, tay che nhẹ ống nói, nhẹ nhàng đáp: “Ừm?”

Rốt cuộc nghe điện thoại! !

Đường Khả Hinh lập tức thật kích động, cầm điện thoại di động, ngồi thẳng người, hơi hưng phấn gọi: “Tiêu Đồng? Trang Hạo Nhiên đâu? Tôi gọi điện thoại cho anh ấy cả ngày, anh ấy cũng không có nghe, gấp chết tôi.”

Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng lộ ra khó khăn, hơi cười khổ cúi đầu, nói khẽ: “Anh ấy đang họp. . . . . . Hôm nay là cuộc họp dự án khách sạn dưới nước rất quan trọng.”

Đường Khả Hinh căng thẳng kêu lên: “Còn đang họp?”

“Ừm!” Tiêu Đồng lại nói khẽ.

“Nhưng. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh nhất thời có chút lo lắng, trái tim không khỏi bị buộc chặt nói: “Cho dù họp cũng có lúc nghỉ ngơi giữa buổi chứ? Tôi gọi cho anh ấy rất nhiều cuộc, gửi rất nhiều tin nhắn, anh ấy cũng không có gọi lại cho tôi!”

“Cô thông cảm một chút. . . . . .” Tiêu Đồng nghe nói như vậy, cũng biết hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, nhưng lại không tiện nói gì, có chút căng thẳng cúi đầu thấp, giải thích rõ: “Hôm nay thật rất bận rộn. . . . . .”

Đường Khả Hinh biết đó là viện cớ, cô nhất thời tức giận nện điện thoại di động xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi tại chỗ, lồng ngực thở hổn hển, suy nghĩ người này thật nhỏ mọn, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho người khác, cô lại thở dài một hơi, tức giận vô thức nhét điện thoại di động vào trong quyển sách, thái độ cứng rắn giống như không để ý tới tôi…..tôi cũng không để ý anh! ! Lấy hai bím tóc dài của mình tới thề, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại và gởi tin nhắn cho anh! ! !

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, gần đến mùa thu, cho nên trời tối thật nhanh, không bao lâu, ánh trăng cũng đã sắp treo trên cao ! !

Đường Khả Hinh mượn một chút ánh nắng chiều cuối cùng, cầm điện thoại di động trên bàn, lúc này mới hoảng sợ đến sắc mặt có chút trắng bệch, đổ mồ hôi hột, thật sự không thể tin nổi nghĩ: có, có, có bận rộn như vậy sao? Có cuộc họp đến như thế sao? Từ giữa trưa kéo đến buổi tối? Trên điện thoại di động có wifi, mở kênh tin tức giải trí, không ngờ nhìn thấy tối nay Khách sạn Á Châu có một minh tinh tham gia bữa tiệc từ thiện, khó trách Nhã Tuệ chưa có trở về! !

Hai mắt của cô lập tức trừng to, không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên mặc tây trang trắng tao nhã phong độ, trước cổ áo cài nơ hoa màu xanh dương, đứng ở trong sàn nhảy, cùng những nữ minh tinh kia, rất tự nhiên đẹp trai nhẹ nhàng khiêu vũ, trái tim của cô liền giống bị bóp chặt, cô cầm bút máy, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt, cuối cùng suýt chút nữa vặn gảy rồi ! !

“Không được! !” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, trừng mắt nhìn về phía trước, tròng mắt hơi híp nói: “Tuyệt đối! ! Không thể để cho chuyện này xảy ra! !”

***

Tiên Nhi và Lạp Lạp ngăn ở cửa, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, nhìn Đường Khả Hinh kêu lên: “Đường tiểu thư, cô muốn làm gì?”

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, quần short màu đen, chải hai con bím tóc, đội mũ trắng, tròng mắt hơi híp, nhìn họ nói: “Mọi người phải giúp tôi ! Giúp tôi từ nơi này đi ra ngoài! ! Thầy giáo phái người ở bên ngoài canh mấy trạm gác! Tôi nhất định phải đi gặp Trang Hạo Nhiên! ! Nhìn anh ấy một cái lập tức trở về! Xác định anh ấy thật tốt trên bữa tiệc, lập tức trở về! !”

Tiên Nhi và Lạp Lạp, bốn hàng lông mày chữ bát, lập tức nhảy lên, hoảng sợ đến trái tim cũng vỡ tan, con ngươi trừng lớn, kêu lên: “Giúp cô đi ra ngoài?”

“Đúng vậy! !” Đường Khả Hinh trực tiếp ngưng mặt híp mắt gật đầu.

Tiên Nhi và Lạp Lạp nhất thời mềm nhũn chân, song song như cô gái Nhật Bản quỳ xuống trước cô, hoảng sợ đến mặt đầy nước mũi nước mắt, bật khóc, nức nở nói: “Đường tiểu thư, cô vẫn bỏ qua cho chúng tôi đi! ! Từ ngày hôm qua cô gặp chuyện không may, đến nay vẫn chưa tới 24h, chúng tôi còn muốn giữ lại hai cái mạng về nhà gặp cha mẹ. . . . . . Không muốn xảy ra nữa! ! Ngàn vạn lần không được đi ra ngoài ! ! Cô xảy ra chuyện, chúng tôi thật không sống nổi!”

Đường Khả Hinh trực tiếp rất ngây thơ đơn thuần nói: “Không có việc gì! !”

Tiên Nhi và Lạp Lạp vừa nghe lời nói ngây thơ vô tội, lại rút tay khăn, bị hoảng sợ bật khóc. . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *