Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1012

Chương 1012: XIN LỖI

Tiệc từ thiện của các minh tinh!

Đèn thủy tinh khổng lồ màu xanh da trời xinh đẹp mộng ảo xoay tròn ở trên không trung, chính giữa sân khấu, người dẫn chương trình đang cầm microphone, đứng ở giữa sân khấu thủy tinh, bên cạnh để một khối gỗ tử đàn quý giá điêu khắc thành một tòa cung điện nhỏ, khi nhân viên tiếp tân nở nụ cười nhấc tấm lụa mỏng màu vàng lên, một mùi đàn hương tinh khiết tự nhiên, lập tức tràn ngập cả hội trường, rất nhiều siêu sao Thiên Vương, hoặc minh tinh Hollywood, rối rít ngồi ở bên bàn tiệc màu xanh đậm, trò chuyện vui vẻ bàn về tòa cung điện tử đàn, có người muốn mua đấu giá, có người cảm thấy giá tiền của nó nhất định rất cao, cũng mỉm cười lắc đầu.

Quả nhiên. . . . . .

Người dẫn chương trình ra giá tòa cung điện tử đàn điêu khắc là mười triệu, toàn trường vang lên một mảnh xôn xao, rất nhiều minh tinh cũng lảo đảo đặt xuống thẻ tròn đấu giá trong tay của mình, rối rít bàn luận xôn xao, năm nay tân tấn ảnh hậu, ngồi ở vị trí nào đó hàng thứ nhất buổi tiệc, nở nụ cười dịu dàng động lòng người, nhìn gỗ tử đàn điêu khắc thành cung điện này, cũng có thầm muốn, bởi vì phòng khách của mình, lấy kiểu trung quốc làm chủ, nếu như thêm một tòa cung điện tử đàn này nữa, nhất định sẽ rất chói mắt xa hoa!

Rất nhiều danh viện, thiên kim, công tử sang quý, đều nhao nhao đối với tòa cung điện tử đàn, bày tỏ ý muốn mãnh liệt, Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ, còn có mấy người Vitas, Laurence cũng ở tại ghế đầu buổi tiệc, rối rít mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn tòa cung điện tử đàn, cũng bày tỏ một chút ý muốn, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, hơi xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Cậu chủ Tô, nghe nói từ trước đến giờ Thủ tướng rất ưa thích tử đàn, anh có tính thu lấy tòa cung điện tử đàn hay không?”

Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, ngồi ở bên bàn tiệc, chỉ cười khẽ, nói: “Tôi còn không có tiếp quản sự nghiệp dòng họ, hiện tại làm bác sĩ, quả thật không có cách nào thoải mái thu lấy mô hình mười triệu, huống chi một chút nữa không biết giá tiền đến đâu, từ trước đến giờ ông nội không thích xa hoa lãng phí, vẫn thôi đi.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe, nhếch miệng mỉm cười.

Vitas và Laurence cũng đối với lai lịch của tòa cung điện tử đàn này, biểu đạt mãnh liệt hứng thú, đều đang bàn tán về mô hình này đã điêu khắc hơn ba trăm năm, có thể quý giá hơn nhiều so với bức tượng điêu khắc, riêng có hơn ba trăm năm lịch sử, kêu giá mười triệu cũng coi như giá tiền thích hợp, chỉ là đối với đồ cổ, Laurence cũng cảm thấy không quá hứng thú, mặc dù Vitas có lòng muốn, nhưng cũng sẽ không dùng mười triệu mua mô hình này!

Nhã Tuệ là quản lý sảnh tiệc, tay cầm máy điện đàm, vừa căn dặn nhân viên phục vụ cùng các Tổ trưởng khác, phải cẩn thận lưu ý yêu cầu của khách, nhìn trái cây và bánh ngọt trên một bàn mới vừa ăn xong, lập tức đứng ở phía sau sân khấu căn dặn nhân viên thu dọn đồ ăn, vừa lúc này, cô nhìn thấy trong hội trường, Lâm Sở Nhai cùng Đông Anh ngồi chung một chỗ, hết sức sôi nổi cười nói, không biết Đông Anh nghe được Lâm Sở Nhai nói gì, giống như được cưng chiều mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu che miệng mỉm cười. . . . . .

Cô yên lặng đứng đó, cầm máy điện đàm, nhìn dáng vẻ Đông Anh, trong lòng buộc chặt.

“Cô có muốn hay không? Tôi tặng cho cô?” Lâm Sở Nhai lại gần Đông Anh, cố ý trêu cô, cười nói: “Đem nó đặt ở trong nhà, có rãnh rỗi tôi vào ở!”

Phốc! !

Đông Anh lại không khỏi mắc cỡ mặt đỏ bừng, không nhịn được vươn tay, đánh nhẹ bả vai Lâm Sở Nhai một cái, hơi lộ ra một chút mềm mại vui thích, cười nói: “Lớp trưởng! ! Anh luôn đùa kiểu này! May mà tôi quen thuộc anh, chẳng may người khác làm thật thì sao?”

“Làm thật tôi còn không vui sao?” Lâm Sở Nhai lại gần cô, cầm một phần bánh ngọt bên cạnh, đưa cho cô, cười nói: “Đây, ăn đi! !”

Đông Anh dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Sở Nhai một cái, liền ăn bánh ngọt.

Phía sau bữa tiệc náo nhiệt.

Trần Mạn Hồng cũng đang xem náo nhiệt, đứng ở dưới ánh đèn mờ, lại gần bên cạnh Nhã Tuệ, cũng nhìn thấy dáng vẻ Lâm Sở Nhai và Đông Anh thân thiết như vậy, nói thẳng: “Tôi nói ! Mỗi ngày cô suy nghĩ chuyện của Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang! Cô cũng không tính toán chuyện của mình một chút! Gần đây thường nghe Anh Kiệt nói Lâm Sở Nhai oán trách cô ngày ngày không biết bận việc gì? Lần trước anh rơi máy bay trực thăng, cũng không thấy cô đi an ủi, gần đây anh ấy rất nổi giận !”

Nhã Tuệ đứng ở phía sau sảnh tiệc, cầm máy điện đàm, nhìn Lâm Sở Nhai ở đầu kia, người mặc tây trang kẻ sọc màu đen phẳng phiu, vạt áo trước cài nơ hoa màu tím, dáng vẻ đeo mắt kính rất hiên ngan phong độ, đến gần Đông Anh, chỉ thiếu chút nữa vươn tay gõ chóp mũi của cô, trêu chọc cô bật cười, Nhã Tuệ giống như hết sức bình tĩnh nhìn hình ảnh này, trực tiếp dịu dàng nói: “Cuối cùng tôi có một loại cảm giác không chân thật!”

Trần Mạn Hồng không hiểu quay đầu, nhìn Nhã Tuệ hỏi: “Cái gì?”

Vẻ mặt Nhã Tuệ lộ ra bình tĩnh, nhìn Lâm Sở Nhai lại đứng lên cùng một người mẫu xinh đẹp ôm nhau chào hỏi, rất quen thuộc, nhất là anh nở nụ cười nhìn tới người khác, đối với người nào cũng nhiệt tình, cô thở dốc một cái, mới nói thật: “Kể từ lúc tôi và anh ấy đi chung nhau, cảm giác linh hồn của mình đều lơ lững giữa không trung, luôn có một loại cảm giác không nỡ xuống. Kể từ sau khi tôi phát hiện chuyện của anh ấy và Đông Anh, phản ứng đầu tiên của tôi chính là không tin tưởng!”

Trần Mạn Hồng hơi giật mình quay đầu, nhìn cô, nói: “Này! Đừng nghiêm trọng chuyện này! Tôi biết cô đối với tình yêu sẽ rất nghiêm túc, một đường đi đến cùng! Cô suy nghĩ như thế này làm sao đi cùng anh ấy cả đời hả? Lâm Sở Nhai không tệ, nhưng quá khứ đúng là hơi trăng hoa, cuối cùng tôi có một loại cảm giác, anh ấy và Tô Lạc Hoành cùng ước hẹn, muốn chơi cả đời!”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy bối rối, lại thật lòng nói: “Có lúc nhìn Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng của tôi cũng có cảm thán, cũng hi vọng mình có thể cùng người yêu kéo dài bền vững, gió trăng tĩnh lặng. Thế nhưng loại cảm giác tới quá thuận lợi tuyệt đối không khắc sâu, cho nên trong lòng rất buồn bực, cũng không biết tương lai cãi nhau, chúng tôi lấy chuyện cũ nào để nghĩ lại, để tha thứ cho nhau.”

“Cô có nghĩ quá nhiều hay không?” Trần Mạn Hồng nhìn cô cau mày nói.

Nhã Tuệ im lặng nhìn Lâm Sở Nhai cùng minh tinh chào hỏi xong, lại đến gần Đông Anh, vừa nở nụ cười trêu chọc cô, mình vừa cầm rượu đỏ uống rất vui vẻ, hai mắt của cô hiện lên một chút bối rối, nói: “Có lẽ. . . . . . Thư kí Lưu thật sự rất tốt, rất tốt. . . . . .”

Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Dụ trò chuyện liên quan đến gỗ tử đàn này, lại không khỏi phát hiện đã không có quả mắc ca (Macadamia) mình thích ăn, anh vừa cười vừa không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhã Tuệ đang đứng ở phía sau buổi tiệc náo nhiệt, anh lập tức nhìn cô ngoắc ngón tay.

Nhã Tuệ liền cung kính nở nụ cười đi qua bàn tiệc đông đúc, mỉm cười đi tới trước mặt của Trần Tuấn Nam, dịu dàng nói: “Trần phó tổng, anh có căn dặn gì?”

Lâm Sở Nhai nghe được âm thanh, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, sắc mặt hơi thu lại, hết sức không hiểu và có chút tức giận nhìn cô, nghĩ tới thời gian gần đây, mỗi ngày cô né tránh mình, gọi điện thoại cũng không nhận, không phải bận thì đang nghỉ ngơi, đến nhà cô không có một lần nào bắt được cô, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì?

Trần Tuấn Nam mỉm cười gõ trên bàn tiệc màu tím một cái, mới nhìn cô có chút dịu dàng nói: “Quản lý Lưu, không làm hết chức trách rồi! Không có trái cây !”

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn trên bàn tiệc của mấy Phó tổng thật không có đĩa trái cây, mặt của cô hơi hồng hồng, vội vàng nói xin lỗi nói: “Xin lỗi, Trần phó tổng! Là tôi nhất thời sơ sót, tôi lập tức sai người đưa tới một đĩa !”

“Nhã Tuệ! !” Tô Lạc Hoành cũng ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ bật cười nói: “Tôi muốn bánh táo xanh!”

“Vâng !” Nhã Tuệ mỉm cười nhìn tất cả Phó tổng một vòng, hết sức cung kính xin phép: “Tất cả Phó tổng còn muốn món gì?”

Sắc mặt của Lâm Sở Nhai hết sức không tốt, nhìn cô.

Đông Anh ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Nhã Tuệ, lại nhìn nét mặt không vui của Lâm Sở Nhai, cô khó nói, im lặng ngồi ở một bên, không lên tiếng.

Trần Tuấn Nam nhìn cô, cười nói: “Thật ra muốn một đĩa trái cây, ngược lại thật sự không cần Quản lý Lưu tự mình lao động, vì nhìn thấy cô đứng ở nơi đó rất buồn bực, muốn gọi cô qua đây trò chuyện. . . . . . ! ! Tới đây ngồi một chút, những món bánh trái này để nhân viên thu xếp là được !”

Anh nói xong, người cũng đã nhiệt tình đứng lên, đỡ nhẹ cánh tay Nhã Tuệ, muốn mời cô ngồi xuống.

Sắc mặt của Lâm Sở Nhai trầm xuống, tròng mắt hơi híp nhìn Nhã Tuệ.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bàn tiệc khác, dường như cảm thấy không khí có chút không tầm thường, liền hơi quay mặt sang nhìn đám người Trần Tuấn Nam. . . . . .

Nhã Tuệ lập tức mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng vẫn hết sức cung kính cám ơn, sau đó dịu dàng từ chối, cười nói: “Cám ơn lời mời của Trần phó tổng! Chỉ là bây giờ tôi đang trong giờ làm việc, ngồi xuống nghỉ ngơi thật sự không tốt, mời mọi người chơi vui vẻ, tôi lập tức đi thu xếp bánh ngọt, trái cây!”

Cô nói xong, liền vội vàng muốn xoay người đi khỏi. . . . . .

Một bàn tay nắm chặt chặt cổ tay của cô.

Nhã Tuệ có chút giật mình quay đầu, nhìn Trần Tuấn Nam đang đứng ở một bên, hết sức dịu dàng mỉm cười nhìn mình, tay nắm chặt cổ tay của mình, dịu dàng nói: “Ngồi đi! Coi như tôi mời cô ! Được không?”

Nói xong lời này, tất cả bốn phó tổng tại chỗ, trừ Lãnh Mặc Hàn đang bận, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai, Tiếu Nại, Thẩm Quân Dụ, Tống Lạc Trạch đồng thời im lặng nhìn cảnh tượng này, nhất là Lâm Sở Nhai khẽ cắn răng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm trầm, nhìn Nhã Tuệ, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Quản lý Lưu! ! Nếu Trần phó tổng bảo cô ngồi xuống, cô ngồi xuống đi! Khó được người ta có lòng muốn mời!”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, nhất thời có chút giật mình, đau lòng nhìn Lâm Sở Nhai! !

Lồng ngực Lâm Sở Nhai cũng một đống lửa giận, lại khẽ nhíu mày, gọi: “Ngồi đi !”

Tô Lạc Hoành nhất thời trợn to hai mắt, im lặng, căng thẳng nhìn Lâm Sở Nhai, chân ở dưới mặt bàn đá anh một cái thật mạnh, dùng ánh mắt trách móc anh: anh muốn chết?

Lúc này Lâm Sở Nhai mới phát hiện mình mới vừa lỡ lời, nhưng vẫn hết sức khó chịu, bưng rượu đỏ, uống một hớp!

Nhã Tuệ nắm chặt máy điện đàm, im lặng nhìn nét mặt và dáng vẻ của Lâm Sở Nhai, cô chợt không muốn nói chuyện, chỉ cầm máy điện đàm, đè nén hơi thở nói với Trần Tuấn Nam: “Xin lỗi, Trần phó tổng! Tôi còn có chút việc phải xử lý, đi trước! Xin lỗi!”

Cô nói xong, ngay lập tức cầm máy điện đàm, rất đau lòng đi khỏi ! !

“Anh còn không đuổi theo! ?” Tô Lạc Hoành ý bảo Lâm Sở Nhai, để cho anh nhanh đuổi theo !.

“Đuổi theo cái gì? Tôi không có làm gì sai! Chính cô ấy vô lý, tôi làm sao biết cô ấy có chuyện gì mà tránh mặt! Cả ngày chờ đến tối cũng không được! Không để ý tới cô ấy nữa, thế giới cũng không phải chỉ có cô ấy là phụ nữ! !” Lâm Sở Nhai tức giận, lập tức cầm ly rượu đỏ lên, mới vừa muốn uống một hơi cạn sạch, không ngờ rượu mới vừa vào bụng, lại cảm thấy người hết sức hết sức đè nén, vẫn đứng lên đi ra ngoài! !

Đông Anh lập tức ngẩng đầu lên, có chút đau lòng nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai vội vàng đi khỏi, hai mắt hiện lên một chút bối rối.

Bên ngoài sảnh tiệc! !

Nhã Tuệ cầm máy điện đàm, hai mắt rưng rưng nhanh chóng đi ra, nhớ tới lời của Lâm Sở Nhai mới vừa rồi, lòng của cô cảm giác đau, muốn đi khỏi. . . . . .

“Nhã Tuệ! !” Lâm Sở Nhai đã nhanh chóng căng thẳng đi ra cửa chính sảnh tiệc, nhìn Nhã Tuệ đi về phía cửa sổ sát đất bên kia, anh nhất thời căng thẳng và gấp gáp đi tới, nắm chặt cổ tay của cô, gọi: “Em đi đâu ? !”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *