Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1021
Gió lốc vẫn tán loạn, không ngừng thổi bay tà áo mọi người ! !
Trang Hạo Nhiên im lặng nhanh chóng nhận lấy tài liệu Tiêu Đồng đưa tới, từ bên trong rút ra mấy tờ giấy A4, tờ thứ nhất kèm theo một tấm hình trắng đen, trong hình người đàn ông trung niên, khoảng năm mươi tuổi, mặc võ phục kiểu Trung Quốc, đứng tại một gốc cây anh đào Nhật Bản, hơi nghiêng mặt, hình dáng gầy gò làm cho người ta có cảm giác vô hạn khôn khéo tàn nhẫn, nhất là tròng mắt như rắn, đưa mắt nhìn phong cảnh nào đó ở trước mặt phát ra ánh sáng đáng sợ như dã thú, cám dỗ, người không đủ định lực sẽ không khỏi cảm thấy lồng ngực bị xé ra mở, cảm giác nóng rực.
Ngón giữa đặt nhẹ vào ảnh chụp.
Trang Hạo Nhiên cúi mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn người đàn ông trong hình, giống như không chút nào bị ảnh hưởng ánh mắt đáng sợ của ông ta, mỗi mạch máu trong thân thể hoàn toàn buông lỏng giống như máu lạnh, chưa bao giờ có một loại động vật hay người có thể lay động anh. . . . .
Tiêu Đồng nhìn dáng vẻ anh bình tĩnh, đi theo anh nhiều năm, tự nhiên biết đây là cách làm việc và thói quen của anh khi gặp chuyện trọng đại thì càng bình tĩnh hơn, theo anh chậm rãi lật xem tài liệu, giải thích: “Đây là bưu kiện của phóng viên Tiêu Hào Oánh từ nước Mĩ theo căn dặn của anh mới vừa phát trở về, người này chính là cha của Như Mạt, người đứng đầu dạ hành nhân, tên là Hách Dục Hải, thủ lĩnh của tổ chức xã hội đen nhiều nước, thậm chí trộn chân tranh cử nguyên thủ của một số nước nhỏ ở Châu Á, mượn vào chuyện đó tới nơi này, xây dựng trụ sở huấn luyện bí mật, nuôi dưỡng rất nhiều sát thủ, làm giao dịch giết người toàn thế giới, nhưng có liên quan đến lai lịch cá nhân của ông ta, có rất nhiều tin đồn, không biết ông ta bắt đầu như thế nào, cũng không hiểu ông ta lập nghiệp như thế nào. Mọi người vẫn chỉ nghe tiếng tăm, không thấy người, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác của ông ta làm cho người trong xã hội đen nghe tin ông ta đã sợ mất mật, lại làm cho rất nhiều người mua vô cùng kích động!”
Trang Hạo Nhiên yên lặng lắng nghe, tiếp tục chậm rãi lật xem tài liệu Tiêu Đồng mới vừa nói xong, hai tròng mắt phát ra ánh sáng tinh tế và bình tĩnh, ngẫu nhiên mím chặt, cũng chỉ nhàn nhạt đảo qua.
Tiêu Đồng tiếp tục giải thích: “Bên cạnh ông ta có mười thân tín, tất cả phân bố ở các nơi trên thế giới, nhưng chỉ có một người con gái là Như Mạt tiểu thư, mặc dù hai người bọn họ đã lâu không gặp mặt, nhưng vẫn là cha con tình thâm, bởi vì mặc dù Hách Dục Hải không thể gặp mặt con gái, nhưng vẫn phái mấy chục cao thủ, canh giữ ở xung quanh con gái bảo vệ cô ấy, trong đó không thiếu người như người câm điếc lần trước, tốc độ vượt xa người thường, còn có một số cao thủ cực kỳ bí mật ! Lần này chúng ta nắm được Như Mạt tiểu thư, đoán chừng ông ta nổi giận! Nghe nói trong xã hội đen, thỉnh thoảng nhận được tiếng gió, nói như tìm được Như Mạt tiểu thư, treo giải thưởng một trăm triệu !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe!
“Một trăm triệu?” Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, ah một tiếng, cười trào phúng nói: “Bọn họ thật có tiền!”
Tiêu Đồng cũng ngưng mặt nhìn anh, nói: “Đúng vậy! Bọn họ có rất tiền! Nghe nói phái tới điều tra và cướp đoạt sự kiện rượu đỏ, chẳng qua cũng chỉ có một phần mười thủ hạ của bọn họ! Phải biết, người này khôn khéo đáng sợ, trên khắp thế giới đều có tổ chức sát thủ của mình, làm giao dịch lại đều là người giàu có trong xã hội, trong tài liệu thể hiện, ba ngày trước bọn họ làm một giao dịch, chính là người thừa kế xí nghiệp Sơn Đằng Nhật Bản, một người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi ! Ra giá chính là 60 triệu đô!”
“Mẹ nó!” Tô Lạc Hoành nở nụ cười, không thể tưởng tượng nổi cũng tức giận nghĩ tới những người này.
Trang Hạo Nhiên lật xem tài liệu đến đoạn Tiêu Đồng nói, vừa lúc nhìn thấy ở bên trong tấm hình trắng đen, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, người mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt màu đen, hết sức đẹp trai xuất sắc, nhìn chăm chú phía trước, hai mắt còn lộ ra hết sức mới mẻ đối với cuộc sống tương lai, khác với Văn Phong sớm nhìn rõ việc đời, lòng người lạnh bạc, nhưng cùng giống nhau là người trẻ tuổi, đều hết sức trẻ trung, hấp dẫn.
Anh nhàn nhạt chăm chú nhìn người đàn ông trong hình, còn có cánh hoa anh đào màu trắng chậm rãi rơi xuống sau lưng, rốt cuộc mới mở miệng: “Tại sao hình đều là màu trắng đen vậy?”
Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói ngay: “Trong thế giới của ông ta, đoán chừng chỉ có trắng hoặc đen. . . . . Cho dù là màu trắng, cũng chỉ là không gian sinh tồn mà thôi. Trong tài liệu thể hiện, ngoại trừ tấm hình lúc nhỏ Như Mạt tiểu thư có một chút màu sắc, nếu là người ông ta muốn giết, hay là người ông ta muốn hợp tác, giữ lại chứng cứ, cũng chỉ có hai loại màu sắc này. Thật sự là một người cực kỳ đáng sợ.”
Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, cũng không nói chuyện, mà lật xem sau tài liệu, quả nhiên Tiêu Hào Oánh là phóng viên đẳng cấp quốc tế, cô có khứu giác mạnh như mèo, luôn có thể ngửi được manh mối chết người!
Lúc này Tào Anh Kiệt trực tiếp mở miệng, nói: “Xem ra người này thật không đơn giản, lúc đầu chúng ta còn tưởng rằng ông ta chỉ là một tập đoàn sát thủ đơn giản, nhưng chúng ta sớm nên nghĩ đến, người đấu sung đạn với chúng ta nhiều như vậy, ông ta cũng vẫn có thể giữ được thực lực công kích liên tục, cũng chứng minh ông ta là một người ẩn nấp rất sâu, cũng rất có tính toán, tôi đoán chừng, ông ta một đường tính toán, có thể muốn hao hết sạch tinh lực chúng ta! Quá đáng sợ!”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tiếp tục nhàn nhạt lật xem tài liệu.
Tiêu Đồng lại nhìn Trang Hạo Nhiên nói nhanh: “Hơn nữa bản thân của ông ta còn hết sức quen dùng động vật để công kích, về mặt này đầu tư tiền bạc nghiên cứu rất to lớn! Bản thân của ông ta bản lĩnh càng tuyệt vời! Quyền pháp giống như xuất phát từ thái cực quyền, không biết bắt nguồn ở nơi nào.”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hơi nhấc mí mắt nhớ tới Tô Thụy Kỳ mới vừa từ phòng bệnh đi ra, giải thích với mình rằng bởi vì một quyền kia gần như đánh đỉnh đầu Lãnh Mặc Hàn nứt ra, mà sau khi bị đòn nghiêm trọng, tạo thành chấn thương sọ não nặng, thiếu chút nữa chấn thương bộ phận tế bào não của anh, thật may bởi vì tốc độ xe, người nọ không có cách nào xuất toàn lực, cho nên mới giữ được tánh mạng, nhưng trước ngực trúng ba quyền, cũng không có ai phát hiện, cho đến khi đưa đến bệnh viện, bởi vì vết thương trước ngực tụ máu bầm, mới được người biết đến, bản lĩnh người này rất nhanh.
Tô Lạc Hoành nhớ tới chuyện mới vừa rồi, còn lòng còn thẹn, hơi lộ ra một chút đau lòng và khổ sở nói: “Hôm nay nếu như không phải bởi vì tôi và Lâm Bạch Bạch, đoán chừng anh ấy có thể toàn thân rút lui, mà không phải chịu bị thương lớn như vậy, tới bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Buồn chết tôi, cũng chờ anh ấy cả ngày, anh ấy vẫn không có tỉnh!”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi xoay tròn, nhớ tới sau khi Lãnh Mặc Hàn từ phòng cấp cứu ra ngoài, vẫn nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, hôm nay vẫn còn theo dõi ở phòng bệnh nặng, nghĩ đến đây, trong đầu anh nổi lên mấy phần cảm xúc đè nén.
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
Lâm Sở Nhai nhanh chóng dẫn Bác Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch khẩn cấp xách theo cái hòm thuốc ở phía sau, đi qua hành lang thật dài, đi về phía bên này thì mới nói: “Đến rồi, đến rồi! Bác Phúc đến rồi!”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Sở Nhai đã nhanh chóng dẫn Bác Phúc và Lâm Bạch Bạch đi về phía bên này, anh lập tức hơi thu lại sắc mặt nặng nề, đổi dáng vẻ lo lắng và căng thẳng, xoay người đi về phía Bác Phúc, hết sức xin lỗi nhìn ông già thanh cao thoát tục, nở nụ cười có chút biết ơn, nói: “Bác Phúc, thật xin lỗi, thân thể bạn của cháu đột nhiên bị thương, mới vừa phẫu thuật xong, đang khôi phục, nhưng cho tới bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh, muốn mời bác tới xem cho anh ấy.”
Bác Phúc nghe nói như vậy, cũng không có hỏi gì nhiều, liền gật đầu, sảng khoái giơ tay nói: “Đi! Đi xem một chút!”
Trang Hạo Nhiên lập tức dẫn Bác Phúc đi tới phòng của Lãnh Mặc Hàn, Lâm Bạch Bạch cũng vội vàng xách hòm thuốc đi theo Bác Phúc đi tới phía trước, đi qua bên cạnh Tô Lạc Hoành thì lơ đãng dậm trên chân anh một cái!
“Ôi! !” Tô Lạc Hoành kêu to một tiếng, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Bạch Bạch.
Lâm Bạch Bạch vừa vác hòm thuốc, vừa quay đầu, vẻ mặt cũng hết sức phách lối nhìn anh le lưỡi một cái, dáng vẻ muốn ăn thua đủ với anh, mới cười cười, đi theo Bác Phúc tiếp tục đi tới phía trước.
“Con bé chết tiệt kia! Xem cô hôm nay ở trên xe, hoảng sợ run rẩy như con gà rơi trong nước, nhát gan như vậy, làm bác sĩ cái gì? Tôi xem thường cô! Cô đừng để ngày nào đó tâm tình của tôi tốt lên, cua cô vào tay, lại hung hăng vứt bỏ cô, tôi để cho cô khóc! !” Tô Lạc Hoành nói xong, liền hừ một tiếng, cũng muốn tiếp tục xoay người đi tới phía trước, không ngờ nhìn thấy Tiêu Đồng đứng ở một bên, dáng vẻ cười như không cười, nhìn mình, anh hơi giật mình, dừng bước lại, nhìn cô hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì? !”
Tiêu Đồng không lên tiếng, tiếp tục có chút khó hiểu được nhìn anh. . . . .
Tô Lạc Hoành lại hung hăng nhìn cô, có vẻ hơi khẩn trương nói: “Cô nói chuyện đi! ! Xảy ra chuyện gì?”.
Tiêu Đồng nở nụ cười, cũng đã xoay người bước đi, không để ý tới anh.
“Này! !” Tô Lạc Hoành lập tức nắm chặt cổ tay của cô, nói: “Cô có chuyện gì vậy? Cho rằng tôi thật muốn tán tỉnh cô ấy à? Không có đâu!”
“Anh giải thích chuyện này với tôi làm gì! ? Lâm Bạch Bạch này không tồi, người ta là cô gái đứng đắn, nếu anh không thích cũng đừng đi trêu chọc người ta, cô ấy khác với mấy minh tinh kia của anh! Cô ấy còn là bạn của Tiểu Nhu!” Cô nói xong, liền tránh thoát tay của anh, xoay người muốn đi khỏi. . . . .
Tô Lạc Hoành lại nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người cô trở lại, không nhịn được gấp gáp kêu lên, nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Vừa rồi tôi đang nói đùa! Tôi không có muốn tán tỉnh cô ấy! Nếu như tôi muốn tán tỉnh cô ấy, còn không bằng tán tỉnh cô?”
“Phi! !” Tiêu Đồng lập tức quay đầu lại, tức giận móc anh, nói: “Tán tỉnh tôi? Coi như đàn ông khắp thiên hạ chết hết, tôi gả cho heo, cũng không gả cho anh! Anh là một quái vật chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ đến phụ nữ! !”
“Cô . . . . .” Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, không nhịn được kêu lên: “Cô đừng nói như vậy mà! Tôi trẻ tuổi tài cao, đẹp trai phóng khoáng, người trên thế giới ai cũng biết! ! Tôi muốn nghe một chút ca ngợi cũng không được!
“Ha ha…!” Tiêu Đồng thật sự là không có cách nào với người này, vẻ mặt xem thường nhìn anh, nhạo báng nói: “Thôi đi ! ! Anh ở trên máy bay trực thăng sợ chết, muốn mình còn sống, còn dám nói muốn phi công đi mau, anh nói dối tới bảo vệ anh ta, người trên thế giới không biết anh là ai sao?”
“Cô vẫn không tin tôi?” Tô Lạc Hoành rất để ý chuyện này!
“Tôi làm sao có thể tin tưởng anh?” Tiêu Đồng cũng không nhịn được kêu to lên.
Lâm Sở Nhai vào Anh Kiệt, hai Thần Tiên lập tức bay tới trước mặt bọn họ, bày ra nét mặt cười như không cười, không nhịn được nhìn xung quanh bọn họ, cố ý thần bí nói: “Hai người. . . . ‘Yêu đương’ không giới hạn sao?”
Tiêu Đồng nghe nói như vậy, hai mắt chợt bốc lửa, xoay người nhìn hai tên đê tiện này, mặt đỏ lên, đẩy ra nói: “Đi chết đi, yêu đương không giới hạn (*) ! ! Mấy cầm thú, cũng chỉ có Mặc Hàn coi tôi như phụ nữ! Tôi đi thăm anh ấy, các người cẩn thận một chút, trời mưa coi chừng bị sét đánh!”
Cô nói xong, người cũng đã nện giày cao gót, bước nhanh đi khỏi.
Phốc! !
Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt nhìn dáng vẻ cô, không nhịn được cười đi tới, Tô Lạc Hoành cũng đứng ở một bên, nhíu chặt mày, vẻ mặt đương nhiên, nói thẳng: “Dĩ nhiên tôi xem cô là đàn ông, xem cô là phụ nữ, mà được sao? Chậc!”
Chú thích (*):yêu đương không giới hạn chỉ hai người đồng giới yêu nhau.
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0892
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0583
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0688
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0842
Không có bình luận | Th2 2, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.