Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1078
“Cô chắc chắn chứ?” Lãnh Mặc Hàn nắm chặt vô lăng ca nô, đối mặt sóng to gió lớn đột nhiên dâng lên, anh để mặc cho nước biển bắn lên, lại chặt nhìn Mỹ Linh, hỏi lại!
Mỹ Linh ngồi một mình trên ca nô chạy như bay, giơ máy kiểm tra không thấm nước, nhìn trong màn hình màu đen, đường tọa độ màu đỏ đang không ngừng lan ra, gần như sáu chiếc tàu ngầm đánh dấu màu xanh lam, chuông báo động lại vang lên đinh đinh đinh, cô cố nhịn nước biển như kiếm lạnh bắn thẳng vào trên mặt, chịu đựng giá rét thấu xương, kích động kêu to: “Chắc chắn! ! Hơn nữa đã từng bước di động vào biển sâu! !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức nhìn Thanh Bình, kêu to ra lệnh: “Thanh Bình!”
“Vâng!” Thanh Bình hiểu ý, trực tiếp vuốt rơi mặt nạ dưỡng khí, cầm hai con dao nhỏ bén nhọn cắm vào ngang lưng đồ lặn, lấy thêm súng bắn nước treo lên người, bản lĩnh lưu loát đứng ở phía trên ca nô, thân thể nhẹ nhàng giống như chim yến nhảy lên, vọt vào giữa lốc xoáy khổng lồ đang hình thành trên mặt biển rộng mênh mông, lập tức, thân thể của cô nhanh chóng bị lốc xoáy hút đi, thuận thế lao xuống. . . . .
Giang Thành và Tiêu Yến cũng lập tức dẫn mọi người, bắt đầu đeo mặt nạ dưỡng khí, mang ống dưỡng khí, giữa eo treo súng bắn nước, từng người từng người phóng người lên, xông thẳng vào cơn lốc xoáy khổng lồ, Mỹ Linh là người cuối cùng, lúc đang chuẩn bị vung lên dao nhỏ lên, lại thấy nơi xa mặt xuất hiện mấy chiếc ca nô màu trắng, một cô gái muốn giơ súng trường nhắm về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng bắn ra, cô lập tức khiếp sợ kêu to: “Lão đại, cẩn thận . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, nóng mắt thấy nhiều ca nô tấn công mình, anh lập tức kích động tức giận nói: “Quả nhiên các người ở dưới mặt biển ! !”
“Rầm, rầm, rầm, rầm. . . . .” Từng viên đạn như tên lửa, bắn về phía Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người tránh đạn, nhanh chóng đưa tay rút súng lục bên hông, mượn lốc xoáy mạnh mẽ xoay tròn, thân thể anh vừa chịu đựng nước biển lạnh như kiếm xô thẳng vào, vừa nâng tay súng, nóng mắt nhắm chính xác ca nô của đối phương, bắn rầm, rầm, rầm rầm, rầm, rầm, bắn trúng động cơ và bình xăng của mấy chiếc ca nô, từng trận gió mãnh liệt thổi tới, mặt biển bắn tung tóe! !
“Lãnh Phó tổng! ! Tôi tới giúp anh. . . . .” Một giọng nữ, giống như tiếng chuông cổ ở cuối chân trời xa, truyền đến . . . . .
Lãnh Mặc Hàn bắn nổ một chiếc ca nô cuối cùng thì kích động ngẩng đầu lên, nhìn trên không trung bay tới mười mấy chiếc máy bay trực thăng, Tịnh Kỳ mặc đồng phục màu đen, vẫn như ở trong phủ Thủ tướng, nhưng trên mặt lộ ra cứng cỏi hiếm thấy giống như nhà chiến lược quân sự, tựa tại bên cửa máy bay trực thăng, ánh mắt sắc bén nhìn thấy phía trước từ từ lái tới mấy chiếc tàu chiến màu trắng, xông qua sóng biển từ từ lái tới, cô lập tức tay cầm máy điện đàm, vội nói: “Xác định mục tiêu! Tạm thời không cần khởi động ngư lôi (*), trước hết đuổi bọn họ ra vùng biển quốc tế cho tôi! Sẽ chậm rãi dọn dẹp! !”
Chú thích (*): Ngư lôi là một loại đạn tự di chuyển trong nước. Ngư lôi là đạn chính của tàu ngầm tấn công và tàu phóng lôi, ngoài ra còn có thể được bắn từ tàu nổi và máy bay.
“Vâng! ! !” Mấy chiếc tàu quân sự màu trắng đang từ từ lái tới, thông qua con robot tiên tiến nhất, quả nhiên phát hiện một chiếc tàu ngầm dưới đáy biển đang chậm rãi chạy tới, mà rất nhiều dạ hành nhân đang bên trong cửa sổ, nhìn đối thủ lơ lửng ở phía ngoài, đang muốn bắt đầu mãnh liệt phát động tấn công! ! Bọn họ lập tức nhắm tàu ngầm, thả mấy trái bom nổ dưới nước, mà trên máy bay trực thăng chợt rơi xuống một nam một nữ, bên hông quấn dây thép, nhắm vào Lãnh Mặc Hàn, quấn chặt cánh tay của anh, kéo cả người anh bay lên, đi khỏi lốc xoáy khổng lồ mãnh liệt sôi trào trên mặt biển từ từ bay trên vọt! !
Cánh quạt máy bay trực thăng đang nhanh chóng xoay tròn! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức vọt vào trong máy bay trực thăng, thở hổn hển, thân thể ướt đẫm, ngồi ở trong khoang máy bay, ánh mắt vội vàng nhìn Tịnh Kỳ ở đối diện! !
Tịnh Kỳ tay cầm máy điện đàm, cũng nhìn Lãnh Mặc Hàn hết sức cung kính gật đầu mỉm cười, sau đó xử lý việc quan trọng hơn, lại ngưng mặt ra lệnh: “Trong quá trình đuổi bắt, nhất định phải lưu ý đến một người tên Chu Tiểu Nhu bị bắt cóc!”
“Vâng! !” Rất nhiều giọng nói vang lên! !
Lúc này Lãnh Mặc Hàn nhìn vào màn hình trong máy bay trực thăng, trực tiếp truyền tới hình ảnh máy kiểm tra, mấy chục chiếc tàu ngầm ở dưới đáy biển giống như quái vật to lớn đang nhanh chóng bị đuổi đi, mà vài quả bom trong biển sâu nổ ầm ầm, người của mình và Tịnh Kỳ phái tới đang bắt đầu thông qua lổ hổng bị phá, vọt vào trong tàu ngầm, bắt đầu mãnh liệt đánh nhau, anh thở dốc, tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt, mặc cho sợi tóc trên trán rũ xuống mí mắt, máu, từ đầu chậm rãi chảy ra. . . . .
Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn trên trán anh chảy máu tươi, hiểu rõ tâm trạng của anh đang kích động, vẫn đưa cho anh khăn tay trắng của mình, dịu dàng nói: “Anh nghỉ ngơi đi. . . . . dù sao người không phải là sắt đá. . . . . Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này! ! Anh yên tâm!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lại xoay người nhìn Tịnh Kỳ!
Tịnh Kỳ nhìn anh khẽ mỉm cười.
Đây là một buổi hoàng hôn không bình thường, mặt biển sôi trào mãnh liệt, dưới biển chiến đấu liên miên kịch liệt, không đến bao lâu, phía Tịnh Kỳ và người áo đen cùng nhau tiêu diệt người bên trong tàu ngầm một lần, hoàn toàn đánh tan căn cứ bí mật nhất ở trong nước của dạ hành nhân, thậm chí Tịnh Kỳ còn dùng tàu ngầm không quân tra xét chuyện này từ đầu đến cuối, mà trong buổi hoàng hôn, rất nhiều người dưới đáy biển cũng đang trồi lên mặt biển bơi đến gần bên bờ, lúc này, Lãnh Mặc Hàn cũng cùng Tịnh Kỳ từ trên máy bay trực thăng đi xuống mặt đất, căng thẳng hỏi tình huống của Tiểu Nhu! !
Mỹ Linh và Thanh Bình thở hổn hển, cởi bỏ cái lồng chụp nơi miệng của mình, sau đó mất mát cất bước, đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, nhìn vẻ mặt anh gáp gáp và căng thẳng, chỉ đành phải đau lòng và mất mát nói: “Thật xin lỗi, Không tìm được. . . . . Tiểu Nhu. . . . . Cô ấy không có ở trong tàu ngầm!”
“Không có ở trong tàu ngầm! !” Trái tim của Lãnh Mặc Hàn ầm một tiếng, cảm giác mệt mỏi và bị thương nhiều ngày nay, cũng không có trí mạng như lúc này, anh không thể tin nổi nhìn hai người, lại kích động gầm nhẹ: “Cô ấy không có ở trong tàu ngầm? Như vậy cô ấy đi đâu? Cô ấy làm sao có thể không có ở trong tàu ngầm? Khi đó chúng ta truy sát tới, coi như bị quẳng vào trong biển, cũng không thể không có ở trong tàu ngầm! ! Không thể nào! !”
Tịnh Kỳ cũng nghiêm túc nhìn Thanh Bình và Mỹ Linh, nói: “Mọi người đã chắc chắn cô ấy không có ở trong tàu ngầm? Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn! Mà Hách Dục Hải cũng không ở trong tàu ngầm!” Mỹ Linh thở dốc, nhìn Tịnh Kỳ nuốt cổ họng khô rát một cái, gật đầu nói. Tịnh Kỳ lập tức im lặng suy nghĩ chuyện này! !
Lãnh Mặc Hàn thật sự muốn phát điên, anh xoay người lại, hai mắt lóe ra ánh sáng đau lòng, mặt nhìn biển rộng mênh mông, nắm chặt quả đấm, lại cảm giác trái tim đau như vỡ nát, gọi: “Tiểu Nhu, cô ở chỗ nào hả?”
“Grâuuu . . . . . ” Lúc này, Oscar đột nhiên từ trên bờ chạy như bay đến, lập tức xông thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn sủa in ỏi ! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức tức giận nhìn con súc sinh này, vừa vẫn băn khoan suy nghĩ tung tích của Tiểu Nhu đến nay vẫn không rõ! !
“Grâuuu, grâuuu, grâuuu, grâuuu! !” Oscar trở nên kích động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn sủa to! !
“Nó đang sủa cái gì vậy?” Thanh Bình vừa nuốt cổ họng khô rát, vừa nhìn Oscar vẫn thật kích động sủa to, liền không hiểu hỏi.
Lúc này người nuôi dạy thú nhanh chóng đi tới, trực tiếp đứng ở trước mặt của Oscar, vỗ nhẹ thân thể của nó, quan sát hành động của nó một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nó nói. . . . . trên người Lãnh Phó tổng có mùi của Tiểu Nhu !”
“Cái gì?” Thanh Bình và Mỹ Linh la hoảng lên. Lãnh Mặc Hàn cũng cảm thấy khiếp sợ cúi đầu, nhìn Oscar chạy loạn xung quanh mình, dáng vẻ kích động gào rú, liền ngạc nhiên thở dốc, nói: “Không thể nào! ! Sau khi Tiểu Nhu mất tích, tôi vẫn không có liên lạc được cô ấy nữa! Điều này làm sao có thể có mùi gì? Ngày hôm qua Oscar nhìn thấy tôi, cũng không thấy sủa tôi ?”
Người nuôi dạy thú nghe nói như vậy, tay vuốt sau lưng của Oscar, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nó, mới ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nó xác định trên người anh có mùi của Tiểu Nhu !”
Lãnh Mặc Hàn lại lập tức khiếp sợ! !
“Grâuuu! !” Oscar đột nhiên giống như tướng quân, mạnh mẽ vọt về phía trước! !
Người nuôi dạy thú nhìn dáng vẻ của nó, lập tức kích động kêu to: “Mau! ! Nó tìm được mùi của Tiểu Nhu. . . . .”
Lãnh Mặc Hàn vừa nghe, đã thấy Oscar nhanh chóng lao về phía trước, anh lập tức chạy bên bờ, nhảy lên Ferrari màu đen của mình, mạnh mẽ nổ máy xe, chạy theo Oscar tới phía trước. . . . .
“Grâuuu! ! Grâuuu! ! Grâuuu! !” Oscar tung người, chạy về phía đường ven biển thật dài, tiếp theo chạy ra bên lề đường ngựa xe đông đúc, Lãnh Mặc Hàn cầm tay lái, nhìn Oscar lại lao ra đường cái, anh chỉ cầm tay lái muốn lái xe đi theo, lại chợt phát hiện trong một chiếc xe màu đen bên cạnh, dừng một khuôn mặt gầy gò, quỷ dị, hai mắt của anh lóe lên, nhớ lại ngày đó người đánh một quyền vào đầu mình, khuôn mặt đó vẫn in vào trong đầu, là ông ta ! !
Lãnh Mặc Hàn vừa nhanh chóng rút súng lục ra, vừa một tay cầm tay lái, mắt nhìn đoàn xe hỗn loạn phía trước, sắp dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, anh lập tức nhắm người trong cửa sổ xe, veo, veo, veo, veo, bắn ra! !
Chiếc xe hơi màu đen đột nhiên mở ra, một bóng người màu trắng giống như ma quỷ chạy như gió lướt qua phía trước, Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức mở cửa xe, cùng ông ta cách xa nhau một đường xe, nhanh chóng chạy như bay về phía trước! !
Bóng dáng một trắng, một đen, giống như gió bay lấp lánh! Phóng qua ngã tư đường, chạy lên phía trước. . . . . lần này, chính thức đấu nhau ! !
Một chiếc xe vận tải, chở ba miếng thủy tinh cao năm mét, chậm rãi dừng ở đèn xanh đèn đỏ! !
Cả người Hách Dục Hải như gió, vẻ mặt tức giận nhảy lên xe tải, Lãnh Mặc Hàn cũng dậm chân vào một chiếc xe bên cạnh, cũng bay người lên xe tải, cách tầng thủy tinh đầy màu sắc, nhìn thấy Hách Dục Hải sắp tung mạnh một quyền xuyên qua tầng thủy tinh sang bên này, anh trừng mắt, cả người nổi lên ý chí chiến đấu trước nay chưa có, nắm chặt quả đấm, phát ra khí thế ngàn vạn sức lực, cũng cách ba tầng thủy tinh đấm mạnh về phía Hách Dục Hải. . . . .
Bóng dáng một trắng một đen, hai quả đấm mạnh mẽ đồng thời tung qua ba tầng thủy tinh, rầm một tiếng, rất nhiều thủy tinh đầy màu sắc vỡ nát bay ra, quả đấm của hai người phá vỡ tầng thủy tinh dày đánh nạnh vào trên lồng ngực đối phương, thân thể Hách Dục Hải nhanh chóng bắn ra phía sau, nện mạnh trên mặt đất, khuôn mặt đong cứng hơi nôn ra máu, thân thể Lãnh Mặc Hàn cũng nện mạnh ở trên mặt sàn, tay đè chặt nơi lồng ngực, trong miệng tràn máu tươi . . . . .
Một chiếc xe thương vụ lái tới, lập tức đón lấy Hách Dục Hải, Lãnh Mặc Hàn lại gần như ngất xỉu ngã nằm trên mặt đường nhựa, trong miệng từng dòng máu tươi tràn ra, thế nhưng thân thể anh lại co quắp một trận, nghiêng mặt nhìn trời xanh mây trắng, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng thiên đường, tầng tầng thật sâu, biến thành một chút nhớ nhung, gọi. . . . .”Tiểu Nhu. . . . .”
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1362
Không có bình luận | Th1 1, 2021
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1050
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0860
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0699
Không có bình luận | Th2 2, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.