Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1115

Chương 1115: TÔI GIÚP CẬU

Bên trong gian phòng, quanh quẩn mấy phần không khí không tầm thường. . . . .

Bác Dịch vẫn một mình đứng ở bên cửa, tay cầm khóa tâm, hai tròng mắt hơi lóe sáng, nhìn Trang Ngải Lâm vẫn ngồi ở trên ghế trước bàn trang điểm phong cách Châu Âu, vẻ mặt lạnh lùng ôm vai tức giận, tiếng thở dốc cũng lộ ra trùng trùng khí thế, anh dừng lại suy nghĩ một chút, lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại, cạch một tiếng, đóng chặt, lúc này mới xoay người im lặng đi vào bên trong phòng, bước lên thảm lông cừu mềm mại, đi tới bên cạnh cô. . . . .

“Anh đi vào phòng tôi làm gì? Muốn ăn đòn à?” Trang Ngải Lâm ôm vai tức giận hỏi.

Bác Dịch đứng bên cạnh cô, liếc lên bàn trang điểm chất loạn từng đống châu báu và đồ trang sức vô giá, chiếu lấp lánh, anh lại im lặng hai mắt lóe ra hấp dẫn, nhìn đường nét khuôn mặt Trang Ngải Lâm hết sức xinh đẹp, anh liền vươn tay khoác nhẹ lên tay ghế của cô, khẽ nắm chặt, mới âm thanh thật sâu trầm trầm nói: “Thật ra. . . . . Tại sao không thích sinh nhật? Cô có đầy đủ xinh đẹp, kiêu ngạo toàn thế giới. . . . .”

Trang Ngải Lâm không có trả lời anh, chỉ tiếp tục ôm vai, đưa mắt nhìn tới đối phương bên trong gương. . . . .

Hai mắt Bác Dịch xoay tròn, sâu kín nhìn cô một cái, liền thở một hơi, nói: “Thật ra. . . . nên quý trọng ngày sinh nhật. . . . . Đây là tình yêu lớn nhất của cha mẹ dành cho cô, có một chút duyên phận giữa chị em, có thể do Thượng Đế sắp đặt . . . . .”

Hai mắt Trang Ngải Lâm lóe lên, trực tiếp nhíu mày nói: “Tôi không cần anh xen vào việc của người khác!”

Bác Dịch nhắc mí mắt nhìn cô một cái, có vẻ hơi lúng túng nhìn châu báu tinh xảo trước bàn trang điểm của cô, đặc biệt trong đó một sợi dây chuyền kim cương giống như vương miện, viên lớn nhất gần bằng ngón cái, lóe ra ánh sáng hết sức khí phách, nhưng chỉ là một sợi dây chuyền vô giá, tùy ý khoác lên trên hộp nhung đen. . . . . Hai tròng mắt anh hơi di động, suy nghĩ một chút, ngay lập tức thở nhẹ một hơi, khẽ đưa tay nhét vào trong túi quần màu đen của mình hơi móc ra, rốt cuộc chậm rãi kéo ra một sợi dây màu đen treo một mặt dây chuyền đá quý màu xanh ngọc, viên ngọc lục bảo chiếu ra ánh sáng màu xanh, lên nước tươi đẹp, chậm rãi phát ra rất nhiều khí tức cao quý trang nhã. . . . . Mặc dù không có cách nào so sánh với những thứ châu báu vô giá kia, nhưng đại biểu cho cái đẹp kiểu Trung Quốc hết sức độc đáo! !

Anh liền mở cái khóa nhỏ bằng kim loại trên sợi dây màu đen, nhắc mí mắt nhìn Trang phần lưng Ngải Lâm một cái, nhất là mái tóc dài mềm mại đến eo của cô, rũ xuống bên hông, lộ ra bả vai vẫn có chút mềm yếu, anh liền hơi đứng gần phía sau cô, nhẹ cúi người xuống đưa sợi dây đến trước mặt cô, chậm rãi thòng xuống, không chờ cô phản ứng kịp, cũng đã cúi đầu đeo vòng cổ cho cô. . . . .

“Anh. . . . .” Lúc này Trang Ngải Lâm mới phản ứng được, tay không nhịn được phủ đến một chút lạnh băng ở cổ, mới cau mày nghiêng mặt mắng anh, lại thấy trước gương trang điểm xa hoa, phản chiếu khuôn mặt Bác Dịch dịu dàng cúi xuống, anh đang cúi đầu cài khóa vòng cổ cho mình, ánh mắt của cô nhíu lại, không ngờ nhìn thấy giữa ngón tay mình là một vòng cổ treo viên đá quý màu xanh ngọc vừa nhìn chính là giá trị xa xỉ, sờ độ lên nước của nó, cũng biết có mấy trăm năm lịch sử, hai mắt cô lóe lên, nhìn chòng chọc Bác Dịch trong kính nghiêng mặt, hỏi: “Anh làm gì?”

Bác Dịch không lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cài tốt móc kim loại cho cô xong, mới vươn tay kéo mái tóc mềm mại bên trong vòng cổ ra ngoài, hết sức lễ phép và quy củ, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rõ. . . . . Cô có châu báu đẹp nhất trên thế giới, chúng nó đều là loại vô giá. . . . . Thế nhưng mặt dây chuyền ngọc lục bảo là một chút tấm lòng của tôi đối với cô trong ngày sinh nhật. . . . Đây là mẹ của tôi trước khi mất để lại cho tôi. . . . Bà ấy vẫn nói ngọc không có cắt đứt đường con cái đời sau. . . . Cho nên chúng ta quý trọng hết đời này sang đời khác, thậm chí lúc đứa bé tám, chín tuổi, liền nhận lấy vòng cổ của cha mẹ. . . . Nó cũng sẽ không có điềm xấu, nếu như cô không ghét bỏ, có thể yên tâm đeo. . . .”

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, trong lòng căng thẳng khó hiểu, mở to mắt nhìn mình trong kính, hôm nay vừa lúc mặc T-shirt màu trắng lộ vai, mặt dây chuyền ngọc xanh biếc hình vuông, treo lên trên cổ trắng nõn của mình, có vẻ hết sức tôn quý và khí phách, phối hợp phong cách của mình gần như không chê vào đâu được. . . . . Cô tự nhiên cũng biết, lộc của ngọc lục bảo tượng trưng cho cuộc sống thuận lợi và hơi thở mùa xuân, đó là vua của loại ngọc xanh. . . . .

Cô nhất thời không lên tiếng, ngón tay ngọc thon dài nhẹ ước lượng viên ngọc lục bảo, hai mắt vẫn lộ ra khí thế không thỏa hiệp, nhìn viên ngọc treo lủng lẳng trong kính! !

Bác Dịch nhìn bóng lưng của cô thật sâu một cái, không lên tiếng, chỉ vươn tay hơi sửa sang tóc dài của cô xong, liền nắm nhẹ bả vai của cô, lạnh nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm. . . . . Hi vọng mỗi ngày cô đều hạnh phúc và vui vẻ. . . . . Chỉ là không nên tùy tiện, lỗ mãng tìm bất kỳ người đàn ông nào yêu nhau, để không phụ lòng cuộc sống kiêu ngạo của cô, chỉ mong tương lai cô có thể nhận được tình yêu càng kiêu ngạo và hạnh phúc hơn. . . . . Đi nha. . . . .”

Anh nói xong, liền một mình im lặng xoay người đi khỏi. . . . .

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, hai tròng mắt lóe lên, nhìn bóng lưng Bác Dịch trong kính hơi lộ ra mất mát và cô đơn, cô nặng nề thở gấp mấy hơi, nhưng chỉ nắm chặt viên đá quý màu xanh ngọc treo lủng lẳng đè ở trong lòng, cũng không nhúc nhích. . . . .

Bác Dịch trực tiếp kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, nhìn Trang Hạo Nhiên một mình tựa tại cạnh cửa, đôi tay cắm túi quần, hơi nghiêng mặt nhìn mình, vẻ mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, vẻ mặt anh cũng chỉ lộ ra nhàn nhạt, đi về phía trước. . . . . Lại đi qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên mới nói: “Tôi biết rõ cậu đang nghĩ cái gì, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu một lời đề nghị, không nên đi gặp Khả Hinh. . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bác Dịch không có nói thêm nữa, liền trực tiếp xoay người đi khỏi, bóng lưng kia nặng nề, tịch mịch. . . . .

“Ôi. . . . .” Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài một cái, lúc này mới dám đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng của chị, nhìn chị một mình tựa trên ghế trước bàn trang điểm, tay vẫn nắm chặt viên ngọc treo lủng lẳng, lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước, hơi thở từng hồi nặng nề thở dốc, giống như sắp hình thành cơn tức giận muốn điên cuồng vọt lên, hai mắt của anh trợn to, thầm kêu không ổn, nín thở một cái, lui về phía sau một bước, hoảng sợ không nhẹ nói: “Chị! Chị làm gì thế!”

Trang Ngải Lâm thở dốc, tay nắm chặt viên ngọc treo lủng lẳng, nhớ tới lời của Bác Dịch, không nên tùy tiện, lỗ mãng đi tìm bất kỳ người đàn ông nào yêu nhau, để không phụ lòng cuộc sống kiêu ngạo của cô. . . . . Ngải Lâm, sinh nhật vui vẻ. . . . . Một hơi thở lộ ra một chút nước mắt ướt át, hai mắt của cô đột nhiên lóe ra nước mắt mãnh liệt, chợt đứng lên, vẻ mặt căm hận nhìn em trai! !

Trong đầu Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, trợn to hai mắt nhìn dáng vẻ chị gái muốn cắn người, ăn thịt người, anh hoảng sợ, lui ra sau một bước, mới thở mạnh nói: “Chị! Chị đừng như vậy! Có chuyện gì từ từ nói! Hôm nay mẹ nói quá mức một chút, chị 36 tuổi cũng không phải là lỗi của chị ! Chị thấy đúng không!”

Trang Ngải Lâm như một trận gió, hung tợn chạy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên. . . . .

“Ôi, ôi, ôi! ! Bình tĩnh một chút bình tĩnh! Chị không thể luôn bắt nạt em trai ! Năm nay em cũng 30 rồi !” Trang Hạo Nhiên lập tức muốn lui khỏi phòng . . . . .

Nhưng Trang Ngải Lâm giống như Mai Siêu Phong luyện Cửu Âm Chân Kinh, đưa bàn tay cứng như sắt, lập tức nắm tay áo của em trai, kéo cả người anh trở lại, lập tức nện ở mặt tường, rắc một tiếng nắm thành quả đấm, sắp gần tới trên mặt Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, nhăn mặt gọi: “Đừng đánh mặt! ! Đánh không đẹp trai nữa !”

Một quả đấm, nện mạnh ở trên tường! !

Trang Hạo Nhiên một tay bưng mặt, hoảng sợ đến kinh hồn thất sắc nhìn chằm chằm nắm tay trắng nõn hết sức đẹp mắt, nện lên bức tường bên cạnh khuôn mặt của mình, hai mắt của anh lóe lên, ngạc nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt hung tợn của chị gái một chút, dáng vẻ thở hào hển, anh ngạc nhiên gọi: “Chị. . . . .”

Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, tức giận nhìn em trai, kêu lên nói: “Tôi giúp cậu !”

“À?” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không hiểu nhìn chị, hơi sững sờ nhưng, ấp a ấp úng nói: “Giúp. . . . . Giúp cái gì?”

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm đầy khí thế nhìn em trai trực tiếp nói: “Giúp cậu chạy ra khỏi nơi này! Giúp cậu đi gặp Khả Hinh! Cậu lập tức đi gặp cô ấy! Lập tức đi gặp cô ấy! Đi sinh con! ! Sinh một chục đứa bé! ! Sinh một chục kẹo! ! Tôi không chịu nổi! Tôi cũng đã không chịu nổi nữa!”

“. . . . .” Trang Hạo Nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chị, nhất thời nói không ra lời, không dám vui mừng, nhưng hai mắt lóe sáng, mới nói: “Nhưng anh rể. . . . . Không cho đi . . . . .”

“Nghe anh ta làm gì! ?” Trang Ngải Lâm cảm thấy tức giận nói: “Chị giúp cậu đi ra ngoài! ! Khi nào Khả Hinh đi?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhất thời hai tròng mắt lóe lên, có vẻ mấy phần mất mát nhìn phía ngoài cửa sổ xem hoa lễ đã kết thúc xong chưa, nói: “Giống như. . . . . sắp lên đường rồi. . . . .”

Đúng vậy, sắp lên đường! !

Đại sảnh khách sạn Á Châu! !

Sau khi Lâm Sở Nhai lãng mạn cầu hôn Nhã Tuệ, mấy người lập tức trò chuyện vui vẻ đi tới số lượng xe chói mắt phía trước, tâm trạng Lâm Sở Nhai hết sức vui sướng, một mình lái một chiếc xe, Tô Lạc Hoành chở Tiêu Đồng, Tào Anh Kiệt ồn ào muốn đi cùng xe Trần Mạn Hồng, tiếp theo Tiểu Vi và Tiểu Hà lái chiếc xe thể thao SUV, dừng ở trước đại sảnh khách sạn, dưới ánh mặt trời sáng lạn và trong gió biển mãnh liệt, cùng nhau muốn xuống xe đỡ Khả Hinh lên xe. . . .

Nhã Tuệ mỉm cười ôm nhẹ Khả Hinh đi vào trong xe, nói: “Hôm nay tôi không ngồi xe Sở Nhai, tôi đi cùng cô. . . . .”

“Không cần đâu!” Đường Khả Hinh lập tức có chút khéo léo và hiểu chuyện, hơi mở ánh mắt có chút rời rạc, nhưng vẫn cười vô cùng vui vẻ, nắm tay Nhã Tuệ, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đính hôn, em sẽ không thể không hiểu chuyện như vậy! Chị mau qua cùng anh rể! Em không sao, có Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng với em, không có việc gì. . . . .”

“Không cần. . . . .” Nhã Tuệ có chút đỏ mặt, nhất thời xấu hổ nở nụ cười.

“Mau đi đi. . .” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy nhẹ cô, hai người đang đẩy đưa . . . .

Một giọng nữ hết sức hấp dẫn và vô cùng êm tai, có chút vui mừng thở nhẹ gọi: “Khả Hinh. . . . .”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *