Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1128
Tiểu Nhu khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn đám người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai nằm dưới đất, kinh ngạc không hiểu kêu lên: “À! Mấy vị Phó tổng. . . . . Mọi người. . . . . Tại sao mọi người ở trong phòng của tôi vậy?”
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi ngồi trên giường, híp mắt nhìn mấy tên cầm thú!
“A. . . . .” Đám người Tô Lạc Hoành còn nằm ở trên sàn nhà, nhìn Lãnh Mặc Hàn vẫn còn đầy đủ quần áo, lại cảm thấy mình thật sự là cầm thú, có chút ngượng ngùng và lúng túng, tay chống bên hông của mình, vội vã giải thích nói: “Chúng tôi . . . . . Chúng tôi uống rượu, liền muốn tới đây nghỉ ngơi một chút. . . . . Một chút nữa sẽ xuống ngay!”
“Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng! ! Chỉ tới đây nghỉ ngơi một chút, thuận tiện xem một chút Mặc Hàn khỏe chưa!” Lâm Sở Nhai cũng lúng túng giải thích, cười nói.
“A, ồ!” Tiểu Nhu cũng không cảm thấy có chút không ổn thỏa, liền vội vàng đi tới, đỡ bọn họ lên, mới nói: “Vậy mọi người ở nơi này nghỉ ngơi trước một chút đi, tôi đi nấu canh giải rượu với mẹ.”
“Được, được, được! Cô đi thong thả !” Đám người Lâm Sở Nhai cười nói với Tiểu Nhu.
“Ừm! Tốt!” Tiểu Nhu xoay người một cái, cũng đã xuống lầu. . . . .
Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, còn có Tào Anh Kiệt lập tức úp sấp trên giường Lãnh Mặc Hàn, bộ dạng như cầm thú đè ở trên người của anh, nhe răng, rất khát máu, trợn to hai mắt kêu lên: “Tôi nói! ! Súc sinh, tại sao anh còn quần áo chỉnh tề như vậy?”
Lãnh Mặc Hàn chợt cảm thấy lồng ngực đau đớn, lập tức đẩy bọn họ ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Cậu cho rằng tôi là các người sao! ! Ghê tởm!”
“Trời ạ! Anh nghiêm chỉnh như vậy! Cậu em nhỏ thật sự còn được hay không?” Tô Lạc Hoành trợn to hai mắt, nhìn người này! !
Lãnh Mặc Hàn muốn nhấc chân đạp anh! !
“Người nào được hay không, tôi sắp không được rồi! !” Lời nói từ ngoài cửa phòng truyền đến! !
Trang Hạo Nhiên đẩy cửa phòng ra phịch một tiếng, mới vừa rồi hăng hái cao ngưỡng, khuôn mặt hấp dẫn bắn ra bốn phía, trong nháy mắt tràn mồ hôi như bị táo bón, còn không kịp nói chuyện, cũng đã bước nhanh đi về phía toilet, chợt nôn rượu, Tiêu Đồng cũng nhanh chóng đi vào, vội vàng đóng chặt cửa phòng, mới đi về phía toilet, kêu to: “Lão đại! Anh còn tốt chứ?”
“Khe khẽ một chút! !” Trang Hạo Nhiên ở trong phòng toilet nôn một lúc, lúc này dạ dày mới giảm bớt thiêu cháy một chút, thở hổn hển từng hồi đi ra ngoài, nặng nề ngồi ở trên chiếc ghế duy nhất bên giường, ngẩng đầu thở ra một hơi, Tiêu Đồng tùy tiện cầm lấy một quyển sách, không ngừng quạt quạt, quạt quạt ở trước mặt anh, mới vội vàng nói: “Ôi chao, tôi thật sự rất phục anh đấy! ! Anh có thể uống nhiều rượu như vậy!”
Lãnh Mặc Hàn không đồng tình nhìn người này, tức giận nói: “Người muốn đùa bỡn, có cách gì!”
“Cút!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi dậy, trợn mắt lên giận dữ nhìn mấy súc sinh này, tức giận nói: “Bình thường không có việc gì, đã vô dụng ! Gần đến lúc quan trọng, lại vô dụng ! Nếu không phải tôi thấy các người say không chịu nổi, sợ các người treo nơi này, tôi mới không cần liều mạng như vậy!”
Lãnh Mặc Hàn không nói gì nữa! !
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, hơi nghiên cứu biểu hiện trên mặt anh, trực tiếp ngạc nhiên nói: “Anh làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Lãnh Mặc Hàn chỉ có chút phiền não ngồi thẳng người, trầm mặt suy nghĩ, mới nói: “Tôi đang nghĩ tới mảnh đất kia, không biết có thể tới tay được hay không. . . . . Tôi cảnh cáo mọi người, tất cả không được dùng ân tình lay động của Tiểu Nhu.”
“Chúng tôi có ghê tởm như vậy sao? Có lão đại ở đây! Vài toà “Kim Tự Tháp” đi nữa, lão đại của chúng ta cũng có thể lấy tới tay!” Tô Lạc Hoành híp mắt bật cười nói.
“Kim Tự Tháp là nhà mẹ của cậu sao? ! Không có việc gì liền muốn bò lên trên! !” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn chòng chọc súc sinh này, nâng thẳng người muốn đưa chân đạp anh, mới hung hăng nói: “Mới vừa rồi tên súc sinh nào dùng con cá sấu chặn tôi lại? Đợi ông đây đi về, trừ các người mười lăm năm tiền thưởng! Thứ vô dụng!”
Lâm Sở Nhai không dám lên tiếng.
Tô Lạc Hoành cũng không dám lên tiếng. . . . .
“Lão đại, lão đại! ! Đừng nóng giận! ! Kim Ngọc Mãn Đường còn 38 ly nữa ! !” Tiêu Đồng lại đưa tay ra, phủ mạnh lồng ngực của anh, nhắc nhở anh.
“A . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ngẩng mặt, gào khóc một tiếng ! !
“Tổng Giám đốc Trang! ! Nghỉ ngơi đủ chưa! Chúng ta lại uống tiếp! !” Tiếng của Chu Trường Dũng vô cùng kích động ở dưới lầu truyền đến! !
“Tốt! ! !” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nở nụ cười hấp dẫn, đứng dậy cao giọng đáp một tiếng, lúc này vẻ mặt lại như bị táo bón, gào khóc suy nghĩ: tôi lại uống như vậy nữa, tối hôm nay làm thế nào đoàn tụ với cô nhóc của tôi?
Lúc này, mặt trời dần dần buông xuống, bữa tiệc náo nhiệt vẫn kéo dài. . . . .
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi xuống ngôi lầu nhỏ, lúc đi ra ngoài sân nhỏ, thấy tâm trạng Chu Trường Dũng không có giảm bớt chút nào, còn càng lúc càng kích động cụng ly với tất cả ông chú, bác, anh liền nở nụ cười đi tới, nói: “Ngượng ngùng. Tôi mới vừa đi lên xem cấp dưới của tôi một chút, bởi vì thân thể của anh ấy quả thật có chút không tốt. . . . .”
“Ôi, có lão Chu tôi ở đây! Bảo đảm cậu ấy không có việc gì!” Chu Trường Dũng lại đưa tay ra kéo chặt bả vai Trang Hạo Nhiên, cất giọng cười to.
Mới vừa dứt lời, lúc này Bác Phúc cũng chậm rãi mỉm cười đi vào nhà họ Chu.
Trang Hạo Nhiên, Lâm Sở Nhai cùng đám người Tô Lạc Hoành, nhìn thấy Bác Phúc, lập tức cung kính đứng lên, Đường Khả Hinh cũng được Nhã Tuệ nâng đở, hết sức cung kính đứng lên, gọi một tiếng Bác Phúc, Chu Trường Dũng cùng tất cả mấy ông chú, bác càng cung kính nhìn ông, lập tức muốn mời ngồi vào chỗ, nhưng ông già lại đi thẳng tới Đường Khả Hinh, híp mắt tỉ mỉ quan sát cô, hôm nay khuôn mặt hồng, mặc dù hai tròng mắt rời rạc, nhưng hai đồng tử hơi khôi phục ánh sáng, khẽ gật đầu, vươn tay nắm nhẹ cổ tay Đường Khả Hinh, nghe mạch cho cô. . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức dừng lại động tác, hơi có một chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.
Tất cả mọi người cũng yên tĩnh lại, nhìn Bác Phúc.
Bác Phúc bình tĩnh nắm cổ tay Đường Khả Hinh, híp mắt ngưng thần nghe mạch, dần dần phát hiện, mạch tử cung của cô vốn bị hư đã từ từ khôi phục, liền gật đầu một cái, nhắc nhở nói: “Thân thể khôi phục không tệ, nếu như ăn cơm xong, cũng có thể đi ngâm suối nước nóng rồi. Thời gian ngâm, không thể hơn ba giờ, tôi đã bảo Tiểu Bạch chuẩn bị xong hoa thạch lựu và trăm loại cỏ ngâm ở trong suối nước nóng. Sau khi ngâm xong, kị dính nước lạnh. Sáng mai 9:00, tôi lại đi qua bên kia bắt mạch cho cô, đi đi.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức khéo léo nghe lời, mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu, nhìn Đường Khả Hinh từ từ đứng dậy, được Nhã Tuệ và Tiêu Đồng đỡ đứng lên, đôi song sinh đã xuất hiện phía trước mặt mở đường, máy bay trực thăng bắt đầu nhanh chóng ở trên không trung quét về phía nhà nghỉ nước nóng, tim của anh bắt đầu nổi lên một chút cảm xúc, nhưng chỉ đành phải mạnh mẽ đè nén, từng chữ từng chữ sâu kín xem trọng nói: “Lúc đi qua, cẩn thận chút. Nếu như trời tối, không cần sợ. . . . .”
Đường Khả Hinh dừng bước lại, nghe tiếng của Trang Hạo Nhiên, dịu dàng mỉm cười, khẽ gật đầu, lúc này mới đi theo đám người Nhã Tuệ cất bước đi về phía trước. . . . .
Trang Hạo Nhiên tiếp tục cầm ly rượu, đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh đi khỏi, hai mắt nóng bỏng, vẻ mặt hiện lên một chút kích động.
Thôn Ôn Tuyền nằm ở phía sau núi nhà họ Chu không xa, nơi đó rốt cuộc lại là một thế giới khác, lúc mặt trời chiều lặn về phía tây thì mọi người đi qua đường núi, đứng ở trước ngọn núi xanh, nhìn suối nước nóng, giống như viên đá quý, điểm xuyết giữa núi đá, mà nhà nghỉ nước nóng kiểu Nhật thật sự xây dựng san sát ở giữa suối nước nóng, trong lúc sắc trời chưa tối đèn lồng đỏ thẫm cũng đã thắp sáng rồi, lúc này hơi sương mù tràn ngập nặng nề, không ngờ mơ hồ có thể nhìn thấy được có một số khách đang ở nơi đó ngâm suối nước nóng, trò chuyện vui vẻ thưởng thức nho. . . . .
“Thật đẹp . . . . .” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh, cùng Tiêu Đồng cảm thán khung cảnh xinh đẹp này, liền tiếp tục đi xuống núi. . . . .
Theo lời Bác Phúc khu suối tiên này cũng là của nhà họ Chu, nhưng bởi vì ông ấy luôn luôn không cho phép người ngoài vào ngâm nước nóng, cho nên ở xung quanh cũng xây lên khu nhà nghỉ nước nóng kiểu Nhật tương tự, trùng điệp vây quanh suối nước nóng, chỉ thấy cửa chính bằng gỗ đỏ của khu nhà nghỉ nước nóng đã mở ra, hai bên cạnh treo đèn lồng đỏ lớn, đại biểu lúc này nhà họ Chu có khách quý, mọi người còn lại cùng tránh né, không được lớn tiếng ồn ào, mà Lâm Bạch Bạch đã thay váy áo màu xanh da trời giống như kimono, bên hông quấn một cái nơ con bướm màu trắng, vén tóc ngắn của mình, dùng trâm ngọc bó búi tóc sáng sủa, khó được mát mẻ và trong trẻo, đứng ở trước cửa sân, nhìn Đường Khả Hinh đã được đám người Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng nâng đở, dọc theo thềm đá đi xuống, cô lập tức hết sức phấn khởi bật cười nói: “Đường tiểu thư, cô tới rồi! Tôi chờ cô ở chỗ này đã lâu rồi!”
“Bạch Bạch!” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh đi tới, cũng nhìn Lâm Bạch Bạch, cười kêu lên.
“Mau tới đây, mau tới đây! !” Lâm Bạch Bạch đưa tay vẫy các cô mau mau tới, vừa vẫy vừa cười nói: “Những nhà nghỉ nước nóng mở cửa cho khách, cách nơi này đoạn, sẽ không có người quấy rầy chúng ta, bên trong tổng cộng có mười hai gian phòng, mở ra cũng có thể nhìn ngay suối nước nóng! ! Cũng đẹp!”
“Tốt! Khả Hinh! Chúng ta đi vào thôi!” Tiêu Đồng nói xong, liền dắt Đường Khả Hinh đi vào trong, đôi song sinh đứng ở trước cửa nhà nghỉ nước nóng, cầm máy điện đàm liên lạc với đám người Đỗ Uy, để cho bọn họ mật thiết chú ý tình huống xung quanh, mà lúc này, nhà họ Chu đã phái công nhân, theo lời căn của Bác Phúc, vãi bột thuốc khử trùng và mãnh thú ở bên ngoài sân nhà họ Chu. . . . .
“Đến rồi, vào đi!” Lâm Bạch Bạch đứng ở trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, nở nụ cười gọi bọn Đường Khả Hinh, đám người Nhã Tuệ và Tiêu Đồng cùng đứng ở bên trong cửa sân, ngẩng đầu lên phát hiện, khu nhà riêng này xây ở trên mặt đá, phía dưới sàn nhà gần như trống rỗng, mọi người kéo cửa hộp hết sức tinh xảo và rất mỏng, toàn bộ do cây quạt to cao hai mét, quạt chuông gió mạ vàng kêu leng keng vang dội! ! Mười hai gian phòng tạo thành Tứ Hợp Viện, ở giữa là núi giả và tượng tiên hạc, còn có một dòng suối giống như vầng trăng, phản chiếu ánh sáng mặt trời chiều ngã về tây! !
“Ồ . . . . . phong cảnh nơi này rất xinh đẹp. . . . .” Nhã Tuệ thật lòng cười nói.
Lâm Bạch dẫn mọi người đi vào trong, vừa đi vừa xoay người, nhìn bọn họ cười nói: “Tôi nhờ phúc của mọi người mới có thể đi vào ! Bình thường nơi này, ngoài người của nhà họ Chu, người khác cũng không thể vào! Là đất cấm!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhớ tới Tiểu Nhu đã giúp một tay, không khỏi cảm thấy biết ơn. . . . .
“Vào đi! Cô thay quần áo trước!” Lâm Bạch Bạch đi qua từng cửa phòng, cuối cùng thông qua một hành lang khác, rốt cuộc mở ra một cánh cửa bằng gỗ lê điêu khắc Phượng hoàng niết bàn, bên trong bày biện xa hoa sảng khoái, mọi người nhất thời kinh ngạc. . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0613
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0991
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0381
Không có bình luận | Th1 31, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0158
Không có bình luận | Th1 29, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.