Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1130
Trong hồ, hơi nước dần dần bay lên, hoa thạch lựu mơ hồ huyền ảo.
Tiêu Đồng và Nhã Tuệ, cùng Lâm Bạch Bạch yên lặng đứng ở bên ngoài cửa hộp hồ nước nóng, nhìn ghế nằm trong hồ để áo choàng tắm nước nóng màu xám tro của đàn ông, thậm chí áo sơ mi trắng và quần cũng tùy ý khoác lên một bên, bọn họ rối rít hiểu rõ, cũng ăn ý mỉm cười, lặng lẽ thật cẩn thận kéo cánh cửa hộp, nhanh chóng đi ra ngoài khu nước nóng, đóng lại một cửa lớn cuối cùng.
Ánh trăng sáng hết sức xinh đẹp nổi lên, treo ở trong bầu trời đêm! !
Trong hồ nước nóng hơi nước dâng lên tình ý miên man kéo dài, thân thể cao lớn mạnh mẽ của Trang Hạo Nhiên vén làn sương mù mông lung, khuôn mặt anh kiên nghị hấp dẫn, hơi ẩm ướt, hai mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cô gái trong nước, tươi mát giống như từng nụ hoa đào chớm nở, không nhịn được nhớ tới lúc ban đầu ăn cô, mình nhấm nháp rất hưởng thụ và tiêu hồn. Hôm nay nhìn cô khoác hờ quần áo, vén bím tóc, rất hấp dẫn xinh đẹp ngâm ở trong nước, hơi lộ ra đôi vai hấp dẫn, mắt to nồng đậm tình ý, nhấp nháy ánh sáng mê hoặc, lỗ mũi nhỏ hếch lên, làm cho người ta muốn hôn nhẹ, môi đỏ mọng đầy đặn của cô hé mở, lộ ra hàm răng nho nhỏ. . . . .
Anh cũng không nói gì, chỉ thâm tình, lẳng lặng nhìn, hai mắt lộ ra một chút nụ cười. . . .
Đường Khả Hinh dừng ở trong nước, cảm giác người trước mặt im lặng không tiếng động, cô lập tức cho rằng mình mới vừa bị ôm chặt là ảo giác, không nhịn được gọi nhỏ: “Hạo Nhiên?”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, ngâm ở trong nước, tiếp tục chăm chú nhìn Đường Khả Hinh. . . . .
“Hạo Nhiên?” Đường Khả Hinh lại miên man tình ý gọi.
Lúc này Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mới dịu dàng mỉm cười, đáp: “Ừ. . . . .”
Đường Khả Hinh mở to hai tròng mắt rời rạc, nghe âm thanh này, cô lập tức kích động bật cười, nhưng vẫn không thể tin nổi, hơi ngẩng đầu, hỏi nhỏ: “Tại sao. . . . . Lúc này anh tới đây? Anh không phải là. . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, mới đưa hai tay ra, trong nước ôm nhẹ eo nhỏ của cô, cúi xuống, cụng nhẹ trán cô, giống như thì thầm, hấp dẫn khàn khàn sâu kín cười nói: “Lúc nảy anh ở nơi đó uống rượu, uống một ly, liền nhớ đến em một chút! Mặc kệ nói chuyện gì, làm chuyện gì, trong đầu của anh, trong thế giới của anh, đều có em ! Bây giờ anh không có cách nào tưởng tượng, anh có thể một lòng làm hai chuyện như vậy! Em cầm dao mổ trái tim của anh ra xem một chút! Xem xem có phải có gì không ổn hay không, có thể nó bị hỏng rồi ! Tại sao anh nói chuyện với người khác, trong thế giới đều là em ?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được nhấp nhẹ môi ngọt mỉm cười, hai mắt lại rưng rưng. . . . .
Trang Hạo Nhiên mượn ánh trăng và đèn lồng đỏ thật lớn, cúi đầu thật sâu, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh rất dịu dàng mềm mại duyên dáng, nhất là khuôn mặt muốn nói còn thẹn thùng ửng hồng, làm cho tình cảm của anh như sóng trào lên, anh đột nhiên có chút gấp gáp nói: “Xong rồi, anh sắp chết rồi!”
Đường Khả Hinh hơi giật mình, lập tức căng thẳng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trang Hạo Nhiên ở trong nước đưa đôi tay lên, nâng nhẹ khuôn mặt giống như hoa đào của cô, nhìn thật sâu, mới nói: “Anh sẽ bị chết mất yêu em! ! Em mau nghe một chút ! ! Nó có đang đập hay không? Có còn đang đập hay không?”
“Nói bậy !” Đường Khả Hinh mềm mại nói một câu! !
“Nghe một chút!” Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp mấy hơi, dáng người cao to ở trong nước hơi nổi lên, ôm lấy Đường Khả Hinh, tay ướt đẫm phủ nhẹ mặt của cô dán vào lồng ngực nóng bỏng của mình, lại rất xúc động thâm tình nói: “Em nghe một chút! Tim có còn đập hay không?”
Đường Khả Hinh khẽ chớp hai tròng mắt mê ly, trái tim đang đập thình thịch, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt trực tiếp dán lồng ngực anh nóng bỏng, cứng rắn, nghe trái tim đập của anh truyền đến tiếng đập thình thịch, thình thịch, cô lại không nhịn được mỉm cười. . . . .
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên cảm thấy cô gái này thật sự tựa vào trong ngực của mình, hai mắt của anh đã ươn ướt, nhớ tới trước lúc thi đấu, trong lúc thi đấu, anh rõ ràng ở cách gần cô như thế, nhưng không cách nào đến gần, suy nghĩ như vậy, thật sự sắp bức người ta phát điên ! Anh lại kịch liệt mà thâm tình ở trong nước, ôm chặt thân thể mềm mại, nhớ nhung, cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị, dừng ở trên vai của cô, rất thâm tình kêu gọi: “Khả Hinh. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe gọi như vậy, cô cũng kích động rưng rưng, cười đáp nhẹ: “Ừm. . . . .”
Trang Hạo Nhiên ở trong nước, ôm Đường Khả Hinh thật chặt, lại không thể tin chắc, đến được không dễ dàng, gọi: “Khả Hinh. . . . .”
“Ừm. . . . .” Đường Khả Hinh lại dịu dàng đáp.
“Khả Hinh. . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô, thâm tình, đau lòng gọi! !
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, dựa sát vào trong ngực anh, hiểu anh nhớ nhung và đau lòng nhiều ngày nay, lại nghẹn ngào đáp nhẹ: “Ừm! Em đang ở đây. . . . .”
Trang Hạo Nhiên thở dốc, lại bưng mặt của cô, thâm tình nhìn hai tròng mắt cô rời rạc, lúc này mới xa cách lâu ngày gặp lại hỏi: “Lúc thi đấu có căng thẳng không? Lúc mắt nhìn không thấy, khó chịu không? Sợ không?”
“Không sợ. . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nước mắt chảy xuống, hai mắt rời rạc lộ ra một chút ánh sáng nhớ nhung, dịu dàng quan tâm nói: “So với anh phải gánh vác tất cả, em chịu đựng một chút này, không đáng vào đâu, anh đừng lo lắng cho em … em không sao. . . . . Em rất khỏe. . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên rưng rưng, chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đau lòng nói: “Đứa ngốc. . . . .”
Đường Khả Hinh lại ngọt ngào mỉm cười, từ trong nước vươn tay, chuẩn xác kéo cổ của anh, khẽ chớp hai tròng mắt rời rạc, lộ ra một chút thẹn thùng và xin lỗi, thật dịu dàng hỏi: “Em . . . . . Em ở trong trận đấu, biểu hiện được có tốt không?”
Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt cô ngọt, dịu dàng, đột nhiên mỉm cười, mang theo một chút tự hào và xúc động, dịu dàng nói: “Tốt, rất tốt. . . . .”
Đường Khả Hinh vẫn không hài lòng, lộ ra một chút hờn dỗi, lại làm nũng kéo cổ của anh, hai mắt giống như nhìn chăm chú vào một chỗ nào đó, lại dịu dàng nói: “Em không phải muốn anh lấy thân phận chồng hứa hôn của em nói, em muốn anh lấy thân phận Tổng Giám đốc Hoàn Cầu nói cho em biết. . . . . Em biểu hiện có tốt không?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, quả nhiên dâng lên một chút khí thế của Tổng Giám đốc, cúi xuống, hôn nhẹ ở trên mũi của cô, mới cảm tính nói: “Anh không thể lấy thân phận Hoàn Cầu Tổng Giám đốc nói, bởi vì Tổng Giám đốc Hoàn Cầu đã bị biểu hiện lúc đó của bà Tổng Giám đốc, mê hoặc thật sâu. Lúc anh nhìn thấy em đứng ở trong phòng thi đấu, lúc nào anh cũng không kiềm chế nổi ánh mắt của mình, sợ quá yêu rồi, không có cách nào công bằng chính trực! Thậm chí còn đang suy nghĩ, anh phải thành công hơn mới xứng đáng có được người vợ rất trí tuệ và xinh đẹp như vậy? !”
“Vậy anh cho em bao nhiêu điểm?” Đường Khả Hinh không nén được ngọt ngào cười hỏi.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: “99 điểm! ?”
“Tổng Giám đốc Trang vẫn rất không vị tình riêng. . . . .” Đường Khả Hinh ở trong nước xoay người, đưa lưng về phía anh, lại rất ngọt mật thật vui vẻ, cúi đầu cười.
Trang Hạo Nhiên cũng ở trong nước ôm chặt hông của cô, cúi xuống, hôn nhẹ cái cổ thơm ngọt của cô, khẽ ngậm vành tai của cô, thậm chí rất cưng chiều hôn nhẹ mái tóc của cô, yêu từng chỗ trên thân thể cô, giống như khát vọng, sâu kín cười nói: “Giữ lại một điểm, cho bà Tổng Giám đốc của anh tiến bộ! !”
Trái tim Đường Khả Hinh cũng dâng lên cảm xúc rất ngọt ngào. . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng không thể đè nén mình được nữa, đôi tay dừng ở trong nước, cách áo ngủ tơ tằm mong manh, xoa nhẹ bộ ngực khêu gợi, vun đầy của cô, vừa dịu dàng xoa nắn, vừa cúi đầu hôn nhẹ cổ của cô, lại ngậm nhẹ vành tai của cô, đầu lưỡi ấm áp hơi thò vào bên trong, tản mát ra hơi thở trêu chọc . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được nhắm hai mắt lại, hưởng thụ Trang Hạo Nhiên ở trong nước vỗ về chơi đùa, lại có chút xấu hổ hơi nghiêng đầu, nhìn sau lưng anh, dịu dàng nói: “Không nên như vậy. . . . . trên không trung hồ nước có mấy chiếc máy bay trực thăng đang lẩn quẩn đấy.”
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ, lại tiếp tục hôn nhẹ mái tóc đen cô vén lên, nhắm mắt lại, mặc cho đôi tay dừng ở trong nước, cách lớp áo ngủ thật mỏng, không ngừng xoa bộ ngực cô, đầu thậm chí ngón tay bóp nhẹ đốm nhỏ màu hồng của cô, dần dần xoay, làm cho nó dựng lên rất cám dỗ người. . . . . Đường Khả Hinh thở dốc, hai mắt nhắm lại, ngẩng đầu hưởng thụ xoa nắn như vậy, thậm chí nghiêng mặt, môi ngọt hôn nhẹ lồng ngực cứng rắn của anh, khẽ gọi: “Hạo Nhiên. . . . .”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên vừa hôn bờ vai thơm của cô, đôi tay ở trước ngực của cô, từ từ đi trượt xuống, trượt vào trong váy ngắn tơ tằm của cô, tay đưa thẳng vào, lập tức chính xác trượt vào giữa hai chân của cô, không có làn nước nóng, cũng có thể cảm nhận ở bên trong cô ướt như nước, lồng ngực của anh giống như lập tức bị mở tung, lập tức xoay thân thể khêu gợi của cô, tay nâng cằm của cô, chuẩn xác cúi xuống, mở môi mỏng, hôn chặt môi ngọt của cô, thậm chí nuốt nhẹ trái cổ hấp dẫn của đàn ông, mút nhẹ môi dưới của cô. . . . .
“Ưmh. . . . .” Đường Khả Hinh rất khát vọng, ở trong nước đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, để cho thân thể mình nổi lên, đón nụ hôn của anh, rất nhớ nhung và khát vọng thè đầu lưỡi, quấn lấy đầu lưỡi anh, thậm chí ngậm đầu lưỡi của anh thật sâu, mút, Trang Hạo Nhiên lập tức dậm đáy nước, thân thể nổi lên, kéo theo thân thể Đường Khả Hinh như cô tiên cá, ở trong cánh hoa bồng bềnh trong nước, cùng với cô nồng nhiệt hôn nhau, đôi tay ôm hông nhỏ nhắn của cô, nhắm mắt lại, cùng với cô rất ngọt ngào, thâm tình hôn cuồng nhiệt. . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được cười, hai người bơi tới dưới cây dù cổ, giống như cứ che giấu một chút như vậy, là có thể tránh được ánh mắt mọi người, hai người thở dốc, ở trong nước nhìn nhau, thậm chí khuôn mặt ướt đẫm của Trang Hạo Nhiên, cúi xuống chăm chú nhìn cô gái trước mặt, tay không nhịn được hơi ôm lấy mông của cô, tách hai chân ra, ôm cô thật chặt, cách lớp áo tơ tằm mềm mại, ngậm lấy đốm nhỏ màu hồng, tóc ngắn hấp dẫn càng không ngừng quét qua bờ ngực cô. . . . .
Đường Khả Hinh thật sự không nhịn nổi, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ bú mút! !
Lồng ngực nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên càng không ngừng phập phồng nhấp nhô, rốt cuộc anh ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, mang theo một chút rất vội vàng nói: “Khả Hinh! Không bằng chúng ta không cần đứa bé! Trên thế giới này, chỉ hai người chúng ta!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại dừng lại, có chút đau lòng và gấp gáp, khẽ chớp hai mắt, căng thẳng bưng khuôn mặt của anh, nói: “Không! Em muốn con của chúng ta, em muốn sinh con của anh ! ! Hạo Nhiên, em yêu anh !”
Trang Hạo Nhiên kích động ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, lại lộ ra tình ý mê đắm khát vọng, lúc đôi tay ôm anh, dây áo ngắn chảy xuống, lộ ra nửa bộ ngực hấp dẫn, thiếu chút nữa nhìn thấy đốm nhỏ màu hồng, hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng, lại nuốt cổ họng, cúi xuống, mút mạnh đốm nhỏ màu hồng của cô, vừa hưởng thụ kích tình ngậm lấy, vừa lập tức ôm cô, từ trong nước nổi lên . . . . .
Một cơn gió thu thổi qua, đèn lồng đỏ thật to ở khu nước nóng, từng hồi lay động, Trang Hạo Nhiên áo ngủ màu xám tro, ôm ngang Đường Khả Hinh váy dài bồng bềnh lại lộ ra đùi đẹp hấp dẫn, vừa ôm cô đi về phía trước, vừa rất thâm tình cuồng nhiệt hôn cô, Đường Khả Hinh càng yêu ôm cổ của anh, nghiêng trước mặt đón nụ hôn của anh, không ngừng cuồng nhiệt mút đầu lưỡi của anh. . . . .
Cánh cửa phòng ngủ chính nhẹ nhàng mở ra! !
Trang Hạo Nhiên ôm cô gái đáng yêu trong ngực, chậm rãi đi vào trong phòng, lại mập mờ, thâm tình kéo cửa hộp lại, mặc cho cửa hộp mong manh, in bóng dáng bọn họ tiêu hồn quấn lấy nhau. . . . .(H)
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0821
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0699
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1207
Không có bình luận | Th2 4, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0549
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.