Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1131
Đêm vẫn là đêm!
Bữa tiệc trong thôn cuối cùng đã kết thúc, sương thu đã tới, nhiệt độ lập tức giảm xuống, gió lạnh quét qua, làm lay động cây nhãn long, âm thanh “xào xạc” vang dội. . . . .
Dưới lầu truyền đến từng trận âm thanh chuyển ghế ngồi, dọn bàn.
Lãnh Mặc Hàn lập tức mở đôi mắt buồn ngủ lim dim, thấy cả căn phòng u ám, chỉ có một ánh đèn như đom đóm mùa hè, yên tĩnh lóe lên ở trên tường. . . . . Rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu? Sau một hồi im lặng hít thở, anh vẫn có chút khó chịu nằm ở trên giường nhỏ mềm mại, hơi hoạt động chân dài, nhắm mắt lại, nhíu chặt lông mày, vết thương vẫn mang theo một chút nóng rực, đau đớn, hơi dịu lại, cảm giác choáng váng và nôn mửa sau khi say rượu, đã tốt hơn nhiều, canh giải rượu của Lâm Phượng Kiều quả thật có công hiệu. . . . .
Tiếng thở dốc truyền ra . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nghỉ ngơi một lát xong, mí mắt đóng chặt khẽ di động, nhớ tới hôm nay nói chuyện với Tiểu Nhu xong, cô không xuất hiện nữa, mà đám người Tô Lạc Hoành, nghe nói được sắp xếp đến một khu nhà riêng khác để nghỉ ngơi, mà mình bởi vì quá mức khó chịu, liền trực tiếp ngủ thật say ở phòng của Tiểu Nhu, vậy. . . . . Tiểu Nhu đi đâu? Cô cảm thấy không thoải mái thật đi ngủ với chị gái? Anh lập tức mở mắt, ở trong bóng tối, hai mắt lại loé lên ánh sáng mấy phần nghi ngờ. . . . .
Dưới lầu truyền tới âm thanh di chuyển ghế ngồi, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng của Chu Trường Dũng chỉ huy công nhân trước hết mang nồi đá dời xuống sông rửa. . . .
Soạt !
Lãnh Mặc Hàn lập tức ngồi dậy, hai tròng mắt chuyển động, theo bản năng muốn nghe tiếng của Tiểu Nhu, nhưng phía dưới chỉ có Chu Trường Dũng và Lâm Phượng Kiều thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, còn có thể nghe được tiếng của Trương Hoa nói muốn chuyển ghế, nghe tiếng của người này, anh không khỏi nhớ tới, tối nay Tiểu Nhu muốn ngủ trên giườn của anh rễ, lập tức nhanh chóng nhấc chăn lên, mang giày da vào, mới vừa muốn đi ra khỏi phòng, cũng đang lúc trải qua một cái bàn, bóng dáng của anh đột nhiên dừng lại, hai mắt lóe ra một chút vẻ kinh ngạc, chậm rãi quay đầu, nhìn một quyển tạp chí hôm nay mình tới nhưng không có lưu ý. . . . .
Ngoài cửa sổ, ánh đèn màu xanh trên cây nhãn long nhấp nháy giống như đom đóm, rơi vào trên quyển tạp chí kia. . . . .
Lãnh Mặc Hàn im lặng, chậm rãi đi tới trước quyển tạp chí này, đưa tay cầm lên, nâng tại dưới ánh đèn, hai mắt hơi nghi ngờ mở to, nhìn bìa mặt quyển tạp chí kia, rõ ràng là hoa phượng tím khắp rừng núi, chỉ thấy xung quanh màu tím giống như che phủ toàn bộ thế giới, từng cánh hoa bay bay giống như những bông tuyết, rất dịu dàng và lãng mạn. . . . . Cảm giác người chủ của quyển tạp chí này đặt nó ở trên bàn, chưa bao giờ di động. . . . .
Trái tim có một chút đau, có một chút cảm động.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn không khỏi di động một chút kích động, chậm rãi, anh vươn tay từ từ mở quyển tạp chí ra, phát hiện nội dung giảng giải trong tạp chí này, tất cả đều là hoa phượng tím, trong đó nói đến mùa hoa nở đúng vào mùa xuân và thu, trong này bức hình rõ ràng đã chụp cánh hoa phượng tím mềm mại tinh khiết, vừa cao quý vừa rực rỡ, anh không khỏi nhớ tới đêm mưa đó, mình nói tới chuyện cũ bi thương với một cô gái, còn có tình cảm nhớ nhung đối với người nhà. . . . .
Nhớ nhung cha mẹ lại tràn vào trong đầu, nhớ thương đối với em gái, càng cảm thấy nặng nề.
Người đàn ông này, tay cầm quyển tạp chí, ánh đèn màu xanh chiếu vào hình dáng nửa khuôn mặt kiên nghị của anh, dừng lại thật lâu, anh không khỏi quay mặt sang, nhìn ánh đèn màu xanh treo trên cây cao phía ngoài cửa sổ, tinh nghịch lay động, không khỏi nhớ tới cô gái hiền lành đáng yêu, lòng dạ đơn giản. . . . . nhẹ nhàng đặt tạp chí xuống, tay của anh chạm nhẹ vào quyển sách, hai mắt lóe lên thật lâu, lúc này rốt cuộc bước ra khỏi phòng. . . . .
Trong sân, Chu Trường Dũng và Lâm Phượng Kiều bảo công nhân đi nghỉ ngơi, hai vợ chồng bọn họ chuyển ghế ngồi còn lại vào trong nhà, Trương Hoa từ bên trong đi ra sân, nhìn cha vợ, mẹ vợ nói: “Cha, mẹ, hôm nay hái nho về phải để một phần ở nhà! Có thể không tiện hay không? Ngày mai mấy vị Phó Tổng còn đến trong nhà của chúng ta dùng bữa sáng!”
“Không biết, để đó đi! Cha tự có sắp xếp!” Tiếng của Chu Trường Dũng truyền đến. . . . .
Lãnh Mặc Hàn xuống lầu, mới vừa đi ra ngoài sân, khi thấy trong sân tối đen Chu Trường Dũng Chính đứng ở trước hố lửa nướng thịt dê, tiếp tục ném một chút dây nho khô vào bên trong, ánh lửa bừng sáng, chiếu rọi khuôn mặt quân phiệt hết sức đỏ bừng, hào phóng, hai tròng mắt càng sắc bén lóe lên, mà Lâm Phượng Kiều đứng ở trước cái bàn vuông dưới tàng cây nhãn long, cầm khăn lau không ngừng lau, vẻ mặt anh lập tức nở nụ cười cung kính, nhìn về phía hai ông bà già lễ phép chào hỏi, nói: “Ông Chu, bà Chu!”
Chu Trường Dũng từ trong đống lửa ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, lập tức nở nụ cười, nói: “Tỉnh rồi! 3 ly vào bụng đã say như vậy rồi !”
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lập tức nở nụ cười lúng túng. . . . .
“Còn không phải do ông!” Lâm Phượng Kiều vừa lau bàn, vừa nhìn chồng một cái, mới nhìn Lãnh Mặc Hàn, hết sức thân thiện và ưa thích cười nói: “Lãnh Phó tổng! Cậu đừng đụng vào ông ấy ! Ông ấy chính là như vậy, đụng chuyện vui mừng, liền thích uống hai ly! Nhưng mặc dù ông ấy thích uống rượu, lại không thích con rể uống rượu, cho nên người trong thôn đều mắng ông ấy, chỉ biết khi dễ người ngoài!”
“Ha ha ha. . . . .” Chu Trường Dũng vừa với tay, dò vào trong đống lửa sưởi ấm, vừa gọi Lãnh Mặc Hàn nói: “Lãnh Phó tổng! Đến đây! Ngồi ở bên đống lửa sưởi ấm. Trong thôn chúng tôi không giống nhau, ban ngày tương đối nóng, đến buổi tối sẽ rất lạnh !”
Lãnh Mặc Hàn nghe vậy, liền hơi nở nụ cười lễ phép, đi về phía trước đống lửa, cũng ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra dừng ở trên đống lửa, sưởi ấm. . . . .
Chu Trường Dũng hơi nhắc mí mắt, nhìn người đàn ông đối diện, lúc ngồi xổm người xuống vẫn chân thành phong độ, bị ánh lửa chiếu đỏ mặt, nhìn thấy hơi có mấy phần trầm ổn kiên định, thậm chí lộ ra một chút hơi thở tang thương, cặp mắt sắc bén giống như dao cắt, đây là sắc bén từng trải việc đời, che giấu không được . . . . . Ông chậm rãi, thâm trầm bật cười nói: “Lãnh Phó tổng! Xem cậu cũng là một người rất có phong độ, nhưng lại hết sức cẩn chính xác, trong nhà dạy dỗ, nhất định rất nghiêm chứ?”
Đôi tay Lãnh Mặc Hàn dừng ở trong ánh lửa, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, ngưng mặt do dự một lát, mới sâu kín lấy tay ra, ẩn nhẫn lại thẳng thắn nói: “Không có. . . . . Lúc tôi còn rất nhỏ, cha mẹ của tôi đã qua đời, em gái cũng bị người đưa đi, bởi vì tôi không muốn đi cô nhi viện, nên một mình trốn thoát, được một người cha nuôi thu dưỡng, làm một chút chuyện sai lầm.”
Chu Trường Dũng hơi sửng lại, nhìn người trẻ tuổi này, khó trách đường nét khuôn mặt anh cũng lộ ra mấy phần cứng rắn.
Lâm Phượng Kiều cũng ngừng công việc trong tay, nhìn anh.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hơi xoay tròn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn hơi chân thành nói: “Sau đó, bởi vì tôi còn có thể đi học, cha nuôi lại đưa tôi đến nước Mĩ học đại học, sau đó vẫn ở nước Mĩ, giúp cha nuôi xử lý cơ nghiệp. Nhưng tôi lại biết, con đường này không đi được cả đời, tôi cũng không muốn sau này tìm được em gái, anh trai có một bối cảnh không tốt, liền vì cô ấy, từ từ rút khỏi sự nghiệp do một tay mình tạo ra, đi theo Tổng Giám đốc Trang. Mấy năm này cũng coi như trôi qua không sai, bởi vì kết giao được mấy người bạn thật lòng, về mặt sự nghiệp, cũng từ từ phát huy sở trường của mình.”
Chu Trường Dũng nghe nói như vậy, không khỏi bật cười, cầm nhánh cây ném vào trong đống lửa, mới nói: “Tôi thường nói với Tiểu Nhu, đối với bạn bè phải chen đao vào hai sườn, vào nơi nước sôi lửa bỏng! Nhưng ở bên ngoài, có thể tìm được một vài người bạn thật lòng không dễ dàng! Ai chấp nhận vì người nào, mà dốc hết sức liều mạng? Nhất định là bản thân con rất có sức hấp dẫn, là một người tốt, bạn bè mới có thể vì con như vậy !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lặng lẽ mỉm cười, nhìn Chu Trường Dũng.
Chu Trường Dũng trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái, dừng lại một lát, mới vươn tay nắm cổ tay người trẻ tuổi này, lại đưa tới gần đống lửa một chút, mới sảng khoái nói: “Tới gần chút nữa! ! Thời tiết lạnh, cậu lại mặc rất ít! Để cho dì của cậu vào trong nhà tìm cái áo khoác phủ thêm!”
Đây chỉ là một ám hiệu. . . . .
Lãnh Mặc Hàn lại ngẩng đầu lên, nhìn Chu Trường Dũng. . . . .
Chu Trường Dũng vừa cúi đầu, vươn tay sưởi ấm, mặt hơi thâm trầm, không thể rộng rãi hơn so với hôm nay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười xúc động nói: “Tôi lớn tuổi ! Người lớn tuổi đều hơi sợ vắng vẻ, không chừng ngày nào đó sẽ vào quan tài! Cho nên chỉ thích náo nhiệt! Thích trò chuyện cùng người trẻ tuổi, cảm thấy mình còn sống! Nhưng uống nhiều rượu như vậy, cũng không tiện! Cha mẹ nào không muốn mình sống được lâu một chút, nhìn thấy con cái hạnh phúc khỏe mạnh! Nhưng những thứ đó là truyền đời để lại cho tôi, lúc cha của tôi qua đời, nói với tôi, hoặc là tôi tự mình một mình vác một bao tiền, một mình sống qua ngày, đem giao nó cho người thích hợp! Hoặc là tôi tiếp nhận, thì liều mạng trông coi! Ở trong mắt của những người dân thôn quê chúng tôi, đất đai chính là tất cả ! Nơi ẩm ướt một chút thì trồng rau dưa, nơi khô ráo một chút thì trồng cải trắng! Một tấc cũng có ích ! Nuôi sống, không chỉ là một đời hai người. Tôi có trồng rất nhiều rau dưa, xem ra bán rất đắt, kiếm được nhiều, nhưng người trong thôn sát vách núi, chín ngày đã làm cho rau hẹ từ nảy mầm đã lớn lên, phun cái loại thuốc có hại, cái loại đó làm cho lá vừa to vừa béo! Đây không phải là chuyện tuyệt dòng tuyệt giống sao? Ông ta cũng có con cái, tại sao lại không suy nghĩ cho tương lai thế hệ con cháu một chút? Cũng không phải là không kịp đợi, làm loại chuyện đáng bị chém ngàn nhát dao! Chu Trường Dũng tôi biết được, liền mang theo người trong thôn, bới móc người đó ra ! ! Hiện tại cuộc sống này trôi qua càng ngày càng tốt, tại sao lòng của người ta càng ngày càng đen?”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời nói hùng hồn và khí phách, anh không khỏi ngẩng đầu lên, cung kính nhìn Chu Trường Dũng!
“Cho nên tôi cũng có không ít kẻ thù! Tôi cũng sống không an toàn!” Chu Trường Dũng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nở nụ cười nói: “Nhà ai không có chuyện? Nhà ai vừa thật thà vừa đáng tin!? Ở trong mắt tôi, không có chuyện gì có thể tuyệt đối an toàn và bằng phẳng, chỉ cần cậu có trái tim đó, có phải đã hướng thiện rồi hay không ? ! Đây mới là quan trọng nhất! Thiết nghĩ, thế giới này, người làm chuyện xấu còn rất nhiều, chúng ta sống ngay thẳng rõ ràng, chúng ta tự thán phục mình! Những thứ xe cộ thì sao? Nhà cửa thì sao? Được tính là cái gì? Mạng mới là quan trọng! ! Cậu nói có đúng hay không, Lãnh Phó tổng?”
Lãnh Mặc Hàn thân thiết nhìn Chu Trường Dũng, khẽ biết ơn cười gật đầu. . . . .
“Chu Trường Dũng tôi thán phục nhất là những người quay đầu lại là bờ! Đó là chống lại bao nhiêu cám dỗ ? Bao nhiêu dũng cảm mới hạ được quyết định!” Chu Trường Dũng trực tiếp vẫy tay, lại hào phóng nói: “Người nào không có quá khứ, thì người đó không phải là người! !”
Lãnh Mặc Hàn không nhịn được cười. . . . .
Chu Trường Dũng vừa nói lời hào sảng, ngôn ngữ mạnh mẽ, sau khi nói xong, lại có vẻ hơi mệt mỏi của người trung niên, nhìn ánh lửa tí tách, đang từ từ tắt dần, ông thở dài một cái, mới sâu kín nói: “Tiểu Tình cũng may mắn, tương lai có thể trông coi cho tôi một chút, không chừng còn có thể nuôi sống một số người. Dù sao tính cách của nó giống tôi, Tiểu Nhu thì không giống! Tính cách của nó giống như mẹ! Ngây thơ đơn giản, tôi cũng có lo lắng. Cậu nói xem, Lãnh Phó tổng! Cha của tôi nói với tôi, con cái quá nhỏ, đúng là cha mẹ không nương nhờ được phúc phận, chỉ sợ nuôi ra một đứa không ra gì, không biết trời cao đất rộng, tự cho rằng mình giỏi dang ! Cho nên, từ nhỏ đến lớn, tôi không dạy dỗ cho nó quan niệm tiền bạc, để cho bản thân nó được sống vui vẻ là được rồi! Tương lai, tôi cũng không nó có thể tìm người nào, nhưng nếu như nó thích, rời khỏi cha mẹ, bay tới đâu, thì tới đó thôi. . . . . Tôi giữ đất của mình đến ngày chết già ! ! Trông coi một ngày thì một ngày! Ôi, ngày nào chết đi rồi coi như xong. . . Nhưng thôn ở bên cạnh, tôi sẽ chờ! Ông ta dám đến tìm tôi tính sổ, dám đụng đến một sợi tóc con rể hiền lành của tôi, ông đây sẽ liều mạng với kẻ đó! !”
Lãnh Mặc Hàn nghe mấy câu này, không nhịn được nhắc mí mắt, nhìn Chu Trường Dũng có khí thế của tráng sĩ không quay lại, anh thật lòng cười, hơi có chút khí thế nói: “Không có việc gì, Chu tiên sinh! Có tôi ở đây, tương lai hạng người gì, cũng không ai dám động đậy . . . . .”
Chu Trường Dũng hơi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn ông cười cười, lập tức trong lòng nổi lên một suy nghĩ có vẻ hơi kiên định, lại vươn tay hơ lửa. . . . .
Chu Trường Dũng chăm chú nhìn Lãnh Mặc Hàn, có lẽ anh hùng gặp anh hùng, cũng không nhịn được mỉm cười.
Lâm Phượng Kiều cũng đứng một mình ở một bên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, ngồi xổm trước đống lửa, vẫn lộ ra khí thế rất mạnh mẽ, đặc biệt mang theo một chút tao nhã, nghĩ tới người thành phố, quả nhiên không giống nhau, bà lập tức có chút kích động vui vẻ ngẩng đầu, gọi con rể nói: “Trương Hoa! ! Nhanh vào trong nhà cầm áo khoác cho Lãnh Phó tổng phủ thêm, ban đêm rất lạnh, buổi tối thêm một cái chăn nhung cho cậu ấy !”
“Vâng !” Trương Hoa lập tức cười muốn đi vào trong nhà. . . . .
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phượng Kiều, hết sức cung kính mỉm cười, thật lòng nói: “Thật không cần. Hôm nay mọi người đã đủ mệt mỏi, tôi tùy tiện một cái giường, chăn là được.”
Nói xong, một cơn gió lạnh quét qua, từng hạt mưa, tích táp rơi xuống . . . . .
“Trời mưa lại à?” Trương Hoa đi ra, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói ngay: “Tối nay cũng mưa vài trận rồi !”
“Buổi tối mới vừa mưa sao ?” Lãnh Mặc Hàn cũng không biết hiện tại mấy giờ rồi. . . . .
“Đã mưa vài trận! ! Có mấy trận vẫn còn rất lớn! Tôi mới vừa về phòng đắp thêm chăn cho Tiểu Tình, phát hiện cửa sổ còn chưa kịp đóng, cũng thiếu chút nữa bay ướt rồi !” Trương Hoa cười nói hết lời nói, liền mở một cây dù, đưa cho Lãnh Mặc Hàn, lại đưa áo khoác hơi dầy trong taycho anh. . . . .
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hai mắt hơi lóe lên, nhìn dáng vẻ Trương Hoa đàng hoàng thật thà và mặt mũi hơi có chút đẹp trai, nhưng bởi vì quá mức đàng hoàng, cho nên không thể làm cho người ta chú ý. . . . . Anh lại nhớ tới Tiểu Nhu nói, tối nay anh rể ở trong nhà, không nhịn được, hai tròng mắt anh xoay lộ ra ánh sáng ẩn nhẫn và lúng túng, cố làm như lơ đãng hỏi: “À. . . . . Dì. . . . . Tiểu Nhu, cô ấy đi đâu? Hôm nay tôi nghỉ ngơi ở trong phòng của cô ấy, sẽ không quấy nhiễu cô ấy chứ?”
Lâm Phượng Kiều đứng ở dưới tàng cây nhãn long, đặt chén mọi người đã rửa sạch sẽ xuống trước bàn, mới ngẩng đầu lên, cười nhìn anh nói: “Sẽ không! Con bé có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi ! Nếu như náo nhiệt, sẽ ngủ chung với chị gái! !”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên!
“Hai giờ trước, đã về tới, lại đi ra ngoài, không biết cô ấy đi đâu, cũng mười một giờ rồi, nên trở về chứ?” Trương Hoa lại mở dù ra, ở trong tiếng mưa rơi tí tách, che một chút nước mưa cho mẹ vợ.
Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, không khỏi lo lắng, liền tay cầm cây dù, nói thẳng: “Tôi đi tìm cô ấy. . . . .”
Lâm Phượng Kiều ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhìn thế nào cũng thích, liền cười gật đầu, nói: “Được, được!”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía đám người Lâm Phượng Kiều và Chu Trường Dũng lễ phép gật đầu một cái, lúc này mới che dù, xoay người đi dọc theo đường nhỏ tối tăm phía trước sân, nghĩ tới cô có thể bởi vì thích náo nhiệt, chạy đến chỗ bọn Trần Mạn Hồng, vui đùa tán gẫu hay không, nhưng nghĩ đến đêm đã khuya, mặc dù cô ngây ngô, ngược lại hết sức hiểu chuyện và quan tâm người khác, không thể cố ý quấy rầy như vậy. . . . . Người đàn ông này vừa bước trên con đường núi thôn quê đi về phía trước, vừa suy nghĩ đến cô gái kia, cũng phát hiện ra càng ngày cô càng có nhiều ưu điểm. . . . .
Nhưng rốt cuộc cô đi đâu?
Lãnh Mặc Hàn chống cây dù màu đen, hơi ngẩng đầu lên, nhìn cả thôn trang cùng xung quanh hai bên rừng núi trùng điệp, toàn bộ ở trong đêm mưa lờ mờ, hai bên con đường nhỏ thực vật không biết tên, truyền đến âm thanh bị nước mưa đập tí tách, anh hơi cau mày, suy nghĩ rốt cuộc cô đi đâu? Cũng đã trễ như vậy. . . . . Anh lại vô thức đị dọc theo đường núi, đi về phía khu nhà nghỉ nước nóng, cũng đang ở một ngã tư đường, anh đang muốn đi tới một con đường nhỏ khác, lại phát hiện ở một con đường khác, thấp thoáng bóng dáng màu xanh, anh lập tức xoay người, che dù, theo bản năng hơi mở mắt, nhìn bóng dáng dịu dàng ở phía trước. . . . .
Tiểu Nhu một mình, cả đầu tóc ướt đẫm rồi, có chút xốc xếch rũ xuống trên bả vai, khuôn mặt có vẻ tiều tụy, giống như bị cái gì xẹt qua có một chút dấu vết ửng đỏ, váy màu xanh dương và áo khoác màu trắng có chút dơ bẩn, bị bùn đất và một chút lá đỏ nhuộm màu, cô lại không có lưu ý chút nào, giống như như có điều suy nghĩ, bước đi trên đường núi ướt đẫm và hơi trơn trợt, cúi đầu, có chút mệt mỏi đi về phía trước. . . . .
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, lập tức chống cây dù, cất bước đi về phía trước, mang theo vài phần lo lắng gọi: “Tiểu Nhu?”
Tiểu Nhu đang muốn xoay người đi xuống dốc, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã nhanh chóng che dù về phía mình, cô trợn mắt, vội vàng giấu đôi tay ở sau lưng, theo bản năng cúi đầu, giống như sợ hãi bị phát hiện xoay người muốn đi qua bên cạnh anh. . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức đứng trước mặt cô!
Khuôn mặt Tiểu Nhu lộ ra một chút căng thẳng và xấu hổ, lập tức cắn môi dưới, cúi đầu, nhắm bên trái, lại muốn chuồn qua. . . . .
Lãnh Mặc Hàn lại đứng trước mặt cô, chặn đường của cô, hai mắt rất nóng bỏng nhìn cô. . . . .
Trái tim Tiểu Nhu đập thình thịch, lại không nói chuyện, lại nhắm hướng bên phải, muốn chạy trốn. . . . .
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ đứng sang bên phải, che dù dừng ở trước mặt cô, mang theo vài phần lo lắng và bất đắc dĩ nói: “Cô đi đâu vậy? Cũng đã trễ thế này? Tại sao lại mắc mưa?”
Tiểu Nhu cúi đầu, hai mắt to nhấp nháy lóe lên, biết chạy không khỏi, liền có chút căng thẳng đứng trước mặt của anh, suy nghĩ một chút. . . .
“Không được nói dối! !” Lãnh Mặc Hàn ra lệnh ! !
Trái tim của Tiểu Nhu đập thình thịch, liền trực tiếp chớp mắt, mới có chút căng thẳng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi mới vừa đi xem Khả Hinh. . . . . Không cẩn thận vấp ngã. . . . . Không có việc gì!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền chống cây dù, đến gần trước mặt cô, cẩn thận cúi mặt, nhìn khuôn mặt trái xoan của cô vốn rất mềm mại ửng hồng, quả nhiên bị một thực vật nào đó quẹt mấy vết máu, thậm chí khóe mắt còn có một ít vết thương và sưng đỏ, khuôn mặt ướt đẫm, vẫn hơi bẩn, anh lập tức vươn tay, nắm nhẹ cằm của cô, nâng mặt của cô lên, đau lòng, cảm tính dịu dàng nói: “Tại sao không cẩn thận như vậy?”
Tiểu Nhu mở to hai tròng mắt dịu dàng, có chút dịu dàng nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lãnh Mặc Hàn, nhớ tới lần đầu tiên anh đến gần mình thì hết sức kiên nhẫn nghe mình nói chuyện, hơn nữa lúc mọi người đều cho rằng mình nói dối và ngốc nghếch, anh chỉ nhàn nhạt mỉm cười. . . . . Trong lòng không khỏi chua xót, đáy mắt đột nhiên hiện lên một chút màn lệ, cô vội vàng cúi thấp đầu, thở ra một hơi, mới có chút căng thẳng nói: “Không có việc gì. Người trong thôn chúng tôi đã quen. Tôi . . . . . Tôi đi trước, phải đi về tắm!”
Cô nói xong, liền giống như chạy trốn, muốn rời khỏi. . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô trở về trước mặt của mình, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, đau lòng nói: “Cô chạy cái gì mà chạy ? Tôi ra ngoài là vì tìm cô ! !”
Trong lòng Tiểu Nhu khẽ động, hai tròng mắt vẫn theo bản năng lộ ra ánh sáng từ chối, khó được miễn cưỡng cứng rắn, lẩm bẩm nói: “Anh. . . . . Anh. . . . . Anh không cần tìm tôi, tôi quen thuộc nơi này hơn anh! Anh mau trở về nghỉ ngơi đi, tối nay còn tôi muốn đi vườn nho, mở đèn ở trên giàn, nếu không, một số heo rừng sẽ nhân cơ hội xông vào ăn nho nhà của chúng tôi !”
Cô nói xong, liền lập tức giãy giụa khỏi tay Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng đi xuống đường dốc. . . .
Lãnh Mặc Hàn che dù, xoay người, nhìn cô gái trước mặt nhanh chóng xuống núi, anh cũng nhanh chóng lo lắng đi theo. . . . .
Cả vườn nho ướt đẫm, bởi vì từng cơn mưa gió mà khắp bầu trời truyền đến tiếng mưa rơi “rả rích”, rất nhiều lá nho rối rít theo mưa gió vang lên tí tách. . . . .
Bóng dáng của Tiểu Nhu rất vội vàng địa xuất hiện ở bên trong vườn nho, hai tròng mắt của cô nhấp nhô nước mắt, biết có người đi theo sau lưng, cũng không quay đầu lại, mà nhanh chóng đi tới giàn gỗ cao mấy thước giống như chòi nghỉ mát ở giữa vườn nho . . . . .
Lãnh Mặc Hàn tay chống cây dù, hai tròng mắt ở trong bóng đêm lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, đi theo bóng dáng cô đi hơi nhanh, cũng bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa đau lòng gọi: “Tiểu Nhu? Có phải hôm nay tôi ở trong phòng nói lời tổn thương cô hay không?”
Tiểu Nhu đã đội mưa, đi tới dưới giàn gỗ, khom người xuống, vén một chút keo dán giấy trong suốt, nhìn thấy bên trong có một công tắc điện, cô trực tiếp đưa tay nhấn cái nút màu đỏ, nghe được từng trận tiếng rào rào, cô lập tức đứng ở trong mưa, ngẩng đầu lên nhìn thấy vườn nho trải dài vô tận, từng con từng con bù nhìn trên người khoác quần áo con người và đắp tóc thật của người, dang đôi tay, ở dưới chân, từng làn ánh đèn màu xanh bao quanh khắp vườn nho !
Thân thể cô ướt đẫm đứng ở trong mưa, trên mặt có vẻ mấy phần hiểu chuyện và vội vàng, nhìn một vòng con bù nhìn ở gần, tất cả đã sáng lên, cô liền yên lòng xoay người, mới chịu đi vào trong nhà. . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức xuất hiện tại trước mặt cô, chống cây dù, ngăn bóng dáng của cô, lại lộ ra mấy phần đau lòng và nghi ngờ nhìn cô.
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn như vậy, cô lại im lặng không lên tiếng, cúi đầu thấp hơn, tiếp tục cất bước đi về phía trước. . . . .
Lãnh Mặc Hàn thật sự hết sức, hết sức bất đắc dĩ, tay càng nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô về dưới dù, thân thiết cúi đầu, nhìn cô, thật lòng nói: “Tiểu Nhu! ! Có chuyện gì, có thể nói với tôi không? Chúng ta . . . . . Chúng ta . . . . . Chúng ta không phải là bạn tốt sao?”
Tiểu Nhu nghe câu bạn tốt, cô lập tức trợn to hai mắt, trong tiếng mưa phùn rả rích, lại nhìn Lãnh Mặc Hàn, cô giống như đưa ra quyết định gì quan trọng, thật lòng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh là bạn tốt nhất của tôi !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, anh có chút kích động khó hiểu, muốn đánh mình một trận? Trong lòng có chút khó qua, vội vàng nhìn cô gái trước mặt, ngày đó thật ngây thơ, dáng vẻ trong sáng thuần khiết, trên mặt của anh lộ ra ngượng ngùng, lại nắm chặt cổ tay của cô, che dù đứng gần trước mặt cô, cúi xuống, có chút ẩn nhẫn, rốt cuộc thốt ra lời, nói: “Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn tốt! Được không? Sau này chúng ta đừng cố ý phân chia ranh giới, được không?”
Tiểu Nhu lại ngây ngốc, thật thà dịu dàng nhìn anh, mở to hai mắt, nói: “Chúng ta thật là bạn bè tốt! Chúng ta chỉ là bạn bè tốt nhất! Tôi xin lỗi anh, bởi vì tôi ngốc, không thông minh giống như Khả Hinh, hiểu và biết rõ suy nghĩ của anh. Sau này. . . . . Anh có thời gian phải thường tới nhà của tôi, tôi nhờ mẹ của tôi làm bánh trà cho anh ăn! Tôi nhờ anh rể của tôi trò chuyện với anh! Cả nhà chúng tôi cũng sẽ rất hoan nghênh anh!”
Đây rõ ràng chính là phân chia ranh giới ! !
Lãnh Mặc Hàn rất nóng lòng che dù, đi đến gần cô, căng thẳng cúi đầu nhìn cô, nói: “Ý của cô là sao?”
Tiểu Nhu lại vô cùng nghiêm túc nhìn thoáng qua Lãnh Mặc Hàn, hai mắt chẳng biết sao lại rưng rưng, nhưng đột nhiên rất trong sáng dịu dàng cười nói: “Hôm nay đồng ý với mẹ của Tiểu Hoa, có thời gian, sẽ gặp mặt với Tiểu Trần! Mặc dù anh ấy lừa tôi, nhưng con heo nhỏ trưởng thành cũng thật đáng yêu ! Màu hồng hồng đấy! Tôi nghĩ, tôi có thể hiểu được trong lòng của anh ấy đang suy nghĩ gì, tương lai tôi sẽ cùng anh ấy ở bên nhau, chăm sóc cha của tôi, nếu anh có thời gian đến, chúng tôi thật chiêu đãi anh thật tốt . . . . .”
Trái tim Lãnh Mặc Hàn như bị người nện một búa, rất mất mát, ánh mắt rất không hiểu, nhìn cô!
“Gặp lại, bạn thân. . . . .” Tiểu Nhu nói xong, hai mắt to lấp lánh hơi lóe lên, trong lòng đau xót khó hiểu, nhưng vẫn cất bước đi qua bên cạnh anh, đi tới phía trước rời khỏi. . . . . Không quay đầu lại nữa. . . . .
Một cây dù cứ như vậy rũ xuống.
Cả người Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong mưa gió, hai tròng mắt lóe lên, bị bọt nước bồng bềnh làm ướt. . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1196
Không có bình luận | Th2 4, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0787
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1046
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0342
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.