Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1132

Chương 1132: ÁM HIỆU NGẦM

Sáng sớm!

Ánh mặt trời chưa ló dạng, bầu trời vẫn một màu xanh thật dịu dàng, mây mù quanh quẩn lượn quanh, rừng núi xanh biếc trùng điệp, cũng rất yên tĩnh dừng ở cách đó không xa, thâm tình canh gác. . . . .

Vườn nho mênh mông bất tận vẫn lộ ra màu xanh đầy sức sống mạnh mẽ, bởi vì đêm qua mưa quá lớn, rõ ràng ảnh hưởng lượng đường trong quả nho, Chu Trường Dũng liền ra lệnh cho công nhân không hái, chờ ánh nắng ban ngày chiếu rọi, tùy theo hoàn cảnh mà làm, cho nên trái cây xinh đẹp này vẫn đậu ở trên lá xanh xanh, từng quả trong suốt, bướng bỉnh, phản chiếu ánh sáng giọt sương. . . . .

Phía sau núi, khu nhà nghỉ nước nóng, sương mù vẫn lượn lờ bay lên mang theo mùi lưu huỳnh, lúc này đèn lồng đỏ thật lớn lặng lẽ tắt ngấm, chỉ là theo gió lồng đèn hơi đung đưa.

Đôi song sinh vẫn canh giữ ở bên ngoài hồ nước nóng của nhà họ Chu, không có chút nào mệt mỏi và thư giãn, vừa nghe máy bay trực thăng trên không trung truyền tới báo cáo, vừa nhìn con đường mòn phía trước xuất hiện một bóng dáng, hai mắt của các cô nheo lại, lập tức hơi lộ ra một chút căng thẳng và nghiêm túc nhìn người tới! Thì ra là hai nữ công nhân của nhà họ Chu, trò chuyện vui vẻ đang cầm mấy chùm nho Muscat, dọc theo đường mòn đường núi, đi xuống.

Vẻ mặt đôi song sinh hơi buông lỏng, mặt lộ ra nụ cười nhìn bọn họ.

“Ông Chu bảo chúng tôi đưa tới cho Đường tiểu thư và Tổng Giám đốc Trang mấy chùm nho, những thứ này ông ấy đã nếm thử, nói buổi sáng ăn vài quả nho, tinh thần thoải mái!” Hai nữ công nhân, đưa hai cái đĩa trúc đựng nho cho đôi song sinh.

“Ồ!” Tiểu Hà mỉm cười nhận lấy hai đĩa nho, cười nói: “Được ! Cám ơn ông Chu !”

Lúc này, Lâm Bạch Bạch mặc áo sơ mi trắng và quần short màu xanh dương, đeo cái hòm thuốc của bác Phúc, trong miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, nhảy nhót dọc theo sườn núi nhỏ hẹp, ngâm nga cười nhỏ đi xuống. . . . .

“Tiểu Bạch?” Đôi song sinh bởi vì ở chung với Lâm Bạch Bạch, đều quen thuộc, liền cười gọi cô.

“Ồ!” Lâm Bạch Bạch xách theo cái hòm thuốc, mặt cười tươi nhìn bọn họ nói: “Mọi người vẫn còn ở nơi này à?”

“Phải . . . . .” Tiểu Vi cười nói: “Đường tiểu thư còn chưa có tỉnh ngủ, chúng tôi không dám đi vào.”

“Còn chưa có tỉnh ngủ? Bác Phúc cũng đã căn dặn tôi, đến giờ châm cứu cho cô ấy !” Lâm Bạch Bạch nghe nói như vậy, trợn to hai mắt, trực tiếp nhìn cánh cửa đóng chặt!

Bên trong nhà nghỉ nước nóng !

Đèn lồng vẫn chiếu ánh nến màu đỏ lãng mạn, cửa phòng tứ hợp viện đóng thật chặt, chuông gió nhỏ buông xuống, đón gió kêu leng keng vang dội, cánh cửa phòng Phượng hoàng niết bàn lại hé mở một khe hở, xông vào đi một chút gió rét lạnh lùng, màn cửa sổ trắng tinh rũ xuống đất nhẹ nhàng bay lên, làn khói ngoài miệng bầu hồ lô vàng vẫn bay lên làn khói đàn hương lượn lờ. . . . .

Áo ngủ màu xám tro của đàn ông khoác lên bên giường ngọc ấm, màn lụa buông xuống, thỉnh thoảng có thể thấy được bên trong, một thân thể mềm mại trần truồng nằm nghiêng, nửa khuôn mặt của cô ửng hồng giống như hoa đào, lông mi dịu dàng nhẹ buông xuống, đầu trên gối đầu tơ tằm mềm mại trắng như tuyết, mặc cho tóc dài đen mềm mại nhánh rũ xuống trên bờ vai trắng nõn, bởi vì giường ngọc ấm này có thể hút nước ấm ở gần sát tầng đất hồ nước nóng, cho nên cũng không có cảm thấy rét lạnh, cô vẫn ngủ ngon, rất say sưa. . . . .

Giọng nói rất cảm tính sức hấp dẫn của đàn ông từ ngoài phòng truyền đến, rất nhẹ, giống như sợ đánh thức người bên trong phòng.

Mặt của Đường Khả Hinh hơi ngưng lại, tay vẫn ở trong nệm màu xanh ấm áp, hơi thở nặng nề, muốn theo bản năng ngửi mùi vị trọng ngực người nọ, lại không khỏi cảm giác người nọ đã đi khỏi, trái tim như bị đánh trúng, khuôn mặt ngủ say hơi lộ ra một chút không bình tĩnh, mí mắt khẽ di động, rốt cuộc chậm rãi theo một chút gió lạnh, hơi mở hai tròng mắt rời rạc, dịu dàng, theo từng luồng ánh sáng trắng xóa trước mặt, vô thức lắng nghe âm thanh từ ngoài phòng truyền đến. . . . .

“Đem hai địa điểm thi đấu đổi phiên, còn có nội dung thi đấu công khai, gửi vào di động của tôi . . . . . Ừ. . . . . Hôm nay không chắc có trở về hay không, nhưng cô phải thông báo cho Tổng Giám đốc Tưởng, nhân viên tham gia thi đấu nhất định phải ký xong cam kết bảo mật, danh sách Giám Khảo chính mới tăng thêm cũng gửi cho tôi một phần”

“Soạt. . . . .” Một âm thanh kéo chăn nệm tơ tằm.

Đường Khả Hinh đưa tay kéo nhẹ chăn nệm, khẽ che bộ ngực của mình, ngồi dậy, lộ ra chân dài trắng nõn hấp dẫn, khuôn mặt cô ửng hồng dịu dàng, hai mắt hơi lóe lên, lại nghe tiếng của Trang Hạo Nhiên ở ngoài truyền tới, cô liền đưa cánh tay trắng như tuyết, tay sờ soạn váy ngủ tơ tằm thêu hoa mẫu đơn ở ngoài giường, thật cẩn thận mặc vào, váy hồng mềm mại lướt qua phần lưng hấp dẫn của cô, cô lặng lẽ buộc sợ dây bên hông, buông tóc dài ra cổ áo, đưa chân tuyết trắng ra màn lụa, đứng ở trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, theo âm thanh, chân trần chậm rãi đi về phía cánh cửa hộp hé mở một chút khe hở, theo bản năng nghiêng mặt lắng nghe. . .

“Danh sách có người nào?” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút kinh ngạc, cầm điện thoại di động, không nhịn được cao giọng hỏi.

Xuất phát từ lòng tò mò, Đường Khả Hinh không nhịn được đưa hai tay vịn cửa hộp, khe khẽ lắng nghe. . . . .

“Chắc chắn ! Chắc chắn là. . . . .”

Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt, trợn to hai mắt, muốn thò người ra một chút, nghe giám khảo chính mới thêm, nhưng bên ngoài đột nhiên không còn âm thanh âm nữa, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra tinh nghịch, khẽ cắn môi dưới, tay thon lại nhẹ nhàng kéo cánh cửa hộp một chút, muốn ló đầu ra ngoài. . . . .

Một cánh cửa khác trong phòng, áp tới một bóng dáng hấp dẫn.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen thẳng, cổ áo hơi mở ra, ba cúc cổ áo bạch kim lóe lên ánh sáng tôn quý, nằm dưới cái cằm kiên nghị của anh, anh hơi lộ ra khí thế của Tổng Giám đốc, lại thâm tình mỉm cười nhìn cô gái mặc váy ngủ hoa mẫu đơn ở trước mặt, hấp dẫn mềm ngọt giống như trái cây mê người, xõa tóc dài đến eo, hơi lộ ra cái cổ trắng nõn khêu gợi, hai tay vịn cửa hộp, vẫn muốn ghé đầu ra ngoài, nghe một chút bí mật thi đấu, dáng vẻ nhỏ nhắn này. . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu mỉm cười.

Đường Khả Hinh vẫn muốn ghé đầu, tò mò nghe một chút bí mật kia, thân thể càng ngày càng lộ ra, đoán chừng người nọ đã đi ra, cô liền có chút lẩm bẩm hờn dỗi, cùng người này qua một đêm, vẫn rất không vị tình riêng, để cho mình biết một chút thì thế nào? Cô nghĩ tới, lại muốn bước ra cánh cửa hộp, lúc này váy áo mềm mại rơi xuống, lộ ra bờ vai khêu gợi của cô còn có bộ ngực như ẩn như hiện. . . . .

Trang Hạo Nhiên lại cố nín cười, ngẩng đầu lên, nhìn cô nhóc này. . . . .

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mình giống như rất cẩn thận, lại cẩn thận lặng lẽ kéo cửa hộp ra một chút, nhẹ tay nhón chân muốn đi qua, không ngờ chân mới bước ra, cả người của mình đột nhiên bị người mạnh mẽ ôm ngang lên, cô hoảng sợ đến thét to một tiếng, theo bản năng ôm cổ của người này, lại la hoảng lên, hỏi: “Ai?”

Trang Hạo Nhiên cố ý giả bộ khí thế Tổng Giám đốc, ôm ngang cô nhóc này, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng say lòng người, xinh đẹp giống như hoa đào, bộ ngực lộ ra, hai tròng mắt anh lóe lên, lập tức nhanh chóng hơi lộ ra nghiêm túc nói: “Em nghe lén giám khảo chính nói chuyện thi đấu! Không tuân theo quy củ, lập tức rút khỏi cuộc thi! !”

Đường Khả Hinh chưa tỉnh hồn, lại ôm cổ người này, khoa trương kêu lên: “Anh đừng như vậy! Em cũng không có nghe được gì! Em làm sao rút khỏi cuộc thi!”

“Lập tức rút khỏi cuộc thi!” Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô vào trong ngực, sau đó cúi đầu, hai tròng mắt hấp dẫn lóe lên, nhìn dáng vẻ cô non mềm như vậy, lập tức nhịn cười, lại thâm tình nói: “Sau đó. . . . . Làm vợ anh ! Chúng ta tổ chức hôn lễ ở chỗ này! Trời đất làm chứng! Trang Hạo Nhiên anh yêu Đường Khả Hinh trọn đời mãn kiếp, đời đời kiếp kiếp, đến chết cũng không đổi!”

“. . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nghe những lời này, dịu dàng nở nụ cười khó hiểu.

“Anh nói thật. . . . .” Trang Hạo Nhiên thật dịu dàng ôm cô gái xinh đẹp khiến người động lòng, cúi đầu, cụng nhẹ trán cô, hôn nhẹ chóp mũi của cô, mới thâm tình khàn khàn nói: “Tối hôm qua ở bên em, nếm mỗi tấc da thịt của em làm cho anh muốn phát điên! Vợ. . . . . thi đấu xong, gả cho anh, anh muốn mỗi ngày nếm em, nếm cho đủ!”

“Phốc!” Đường Khả Hinh không nhịn được dịu dàng mỉm cười, lúc này mới đưa hai tay ra, dáng vẻ hơi lộ ra một chút làm nũng, hai tròng mắt rời rạc, lộ ra một chút tinh nghịch, lại ngọt ngào nói: “Vậy anh nói cho em biết, giám khảo chính trận thứ hai vòng đấu thứ ba, người làm cho anh kinh ngạc, là ai ?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhịn cười, nhìn cô.

“Nói cho em biết! Hả?” Đường Khả Hinh lại tinh nghịch, ngọt ngào nói.

“Em thật muốn biết?” Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hấp dẫn vô hạn nhìn cô gái này, cảm tính cưng chiều hỏi.

“Ừm!” Đường Khả Hinh có chút tin tưởng!

“Được ! Anh cho em biết!” Trang Hạo Nhiên chậm rãi ôm thân thể mềm mại của cô gần như trần truồng tiến đến trên giường, khi thân thể hai người biến mất ở bên trong màn lụa cửa sổ, Trang Hạo Nhiên lập tức đè Đường Khả Hinh xuống giường, cúi xuống, rất tràn đầy tình cảm, thân thể lại nổi lên đam mê như sóng trào, hôn lên môi ngọt của cô, tay đặt nhẹ trước bộ ngực hấp dẫn của cô, không ngừng xoa nắn . . . . .

“Ưmh. . . . .” Đường Khả Hinh đón nụ hôn của anh giống như trúng tà, thân thể lập tức rơi vào trong đợt sóng thâm tình cháy bỏng của anh, hai chân trần không nhịn được nâng nhẹ. . . . .

Anh vừa hôn cô, tay vừa vén váy ngủ hoa mẫu đơn của cô, dò vào giữa hai chân. . .

“Ưmh. . . . . Hạo Nhiên. . . . .” Đường Khả Hinh kích động đón nhận nụ hôn của anh, đôi tay lại chống bờ vai của anh, ngượng ngùng muốn nhắc nhở anh, bây giờ đã sáng sớm, cô sợ bọn Nhã Tuệ tới đây. . . . .

Trang Hạo Nhiên lại rất say mê, ngậm nhẹ vành tai của cô, tay vừa xông vào giữa hai chân của cô, từ từ duỗi vào bên trong, cảm thụ nóng ấm, mới kích động, hấp dẫn khàn khàn nói: “Nếu như em đồng ý với anh …. anh sẽ nói cho em biết!”

“Em mới không tin anh. . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh mắc cở đỏ bừng, lại cảm giác ngón tay của anh xông vào giữa hai chân của mình, kích thích bụng dưới của mình tràn lên dòng nước ấm.

“Thật. . . . .” Trang Hạo Nhiên lại giống như true đùa, vừa mở môi mỏng, vừa mút da thịt khuôn mặt đỏ bừng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, tay tiếp tục vuốt ve giữa hai chân cô, một chút mềm mại làm người ta kích động sôi trào, vừa trầm giọng khàn khàn hỏi: “Tối hôm qua. . . . . Làm đau em không ?”

Đường Khả Hinh hiểu ý của anh.

Trang Hạo Nhiên rất yêu dáng vẻ của cô, hai tròng mắt hấp dẫn lóe lên, lộ ra vô hạn khát khao, cúi thấp xuống, ở bên tai của cô, giống như thì thầm nói: “Có muốn. . . . . Anh hôn nó một chút hay không? Bồi thường thật tốt. . . . .”

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, dòng nước ấm giữa hai chân vẫn tràn ra, ngọt ngào làm cho khuôn mặt cô lộ ra một chút thẹn thùng muốn từ chối lại chào mời. . . . .

***

“Đến giờ rồi ! Phải châm cứu!” Lâm Bạch Bạch trực tiếp ra vẻ thầy thuốc nghiêm túc, nhìn đôi song sinh, nói nhanh ! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *