Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1133
Bên trong cửa hộp, truyền đến từng đợt tiếng thở dốc triền miên. . . . .
Ở bên trong màn lụa cũng từng hồi lay động!
Trang Hạo Nhiên đè Đường Khả Hinh ở dưới người, đôi tay lại dịu dàng cùng với hai tay của cô, mười ngón nắm chặt, chậm rãi đẩy vào trong màn lụa, anh lại thâm tình, khát vọng cúi xuống, hôn nhẹ ở ngọt trên môi khêu gợi mê người của cô gái, khẽ mút môi dưới đầy đặn của cô, lập tức thoát ra đầu lưỡi của mình, quấn lấy thật chặt đầu lưỡi cô, rất hấp dẫn trêu chọc đầu lưỡi của cô, mút lấy ngọt ngào của cô. ..
“Ưmh. . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ bừng, đôi tay bị anh nắm chặt đẩy cao, không thể động đậy, chỉ có thể rất bị động xấu hổ đón nhận nụ hôn của anh, mười ngón tay khẽ co lại, nắm chặt mu bàn tay anh, cảm giác nhiệt huyết trong lồng ngực mình đã bắt đầu sôi trào. . . . .
Giống như hôn cô một ngàn lần một triệu lần cũng không đủ. . . . .
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, cuồng nhiệt ngọt ngào triền miên hôn cô gái này, muốn nhẹ nhàng thu hồi đầu lưỡi của mình, lại cảm thấy cô hơi ngẩng đầu lên, mở môi ngọt, thâm tình và nồng nhiệt mút đầu lưỡi của mình, trong tim của anh thật cảm động, khẽ nở nụ cười hấp dẫn, sau một trận cuồng nhiệt dây dưa hôn nhau, môi của anh hơi rời khỏi môi ngọt của cô, dần dần hôn cằm của cô, cổ, sâu hơn, mút xương quai xanh của cô một chút, lại từ từ đi xuống. . . . .
Đường Khả Hinh hơi ngẩng mặt, ngọt ngào kích động sôi trào thở dốc. . . . .
Trang Hạo Nhiên vẫn nắm chặt mười ngón tay với cô, đầu lại cúi xuống, cách lớp váy ngủ mỏng manh hoa mẫu đơn, hôn nhẹ bộ ngực cô dựng lên, thậm chí đưa đầu lưỡi, cách áo tơ tằm, liếm đốm nhỏ màu hồng của cô. . . . .
“A. . . . .” Đường Khả Hinh lại không nhịn được ngẩng mặt, thở dốc, môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mở ra, đầu lưỡi bên trong khát vọng khẽ nhúc nhích. . . . .
“Khi đó, anh nhìn thấy hình ảnh em ở trong nhà Thủ tướng, mặc váy ngủ hoa mẫu đơn, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn bươm bướm bay, khi đó, anh gần như nhớ em điên cuồng, thậm chí đố kỵ vẻ đẹp của em bị đàn ông khác thưởng thức. . . . . Hận không được lập tức ôm em ở trong ngực, hôn em muôn ngàn lần. . . . . Loại ngăn cách này ép anh sắp muốn điên. . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa rất say mê cắn ngậm bộ ngực cô, giữa hai chân dần dần kích thích cứng rắn, từng trận lên xuống chống đỡ giữa hai chân của cô. . . . .
“A. . . . .” Hai tay của Đường Khả Hinh bị anh bá đạo thâm tình kiềm chế, nhưng quả thật mình đã rất khó, rất khó tự kiềm chế, quay đầu, vừa nặng nề thở gấp, vừa gọi: “Hạo Nhiên. . . . .”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục cách lớp áo, cắn mạnh, liếm bộ ngực vun lên, hận không được chôn mặt của mình ở trong đầy đặn mê người.
“. . . . .” Đường Khả Hinh nói không ra cảm giác trong lòng mình, chỉ ngẩng mặt khẽ hé miệng, nặng nề thở gấp.
Trang Hạo Nhiên có lẽ hiểu rõ, rốt cuộc buông lỏng hai tay của cô, cả người lại như con sư tử, như dã thú, đôi tay chống mạnh hai bên thân thể của cô, lại cúi xuống hôn lên đôi môi cô khẽ mở, đầu lưỡi trực tiếp dây dưa đầu lưỡi của cô, lúc triền miên ngọt ngào hôn thì tay đã bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi trước ngực của mình, áo sơ mi mới trắng tinh, là đêm qua An An đưa tới, cho dù cô gái này, có có thể nhìn thấy mình hay không, nhưng anh lại muốn cố gắng cả đời, vì cô gái mình yêu, thể hiện mặt tốt nhất của mình.
“Ưmh. . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được đưa hai tay ra ôm cổ của anh, đón nụ hôn của anh, cảm thấy anh đã cởi áo sơ mi của mình, lỗ tai của cô hoàn toàn đỏ bừng, biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, đôi tay không nhịn được từ bả vai to lớn của anh, vuốt ve đến bắp thịt của anh rắn chắc nóng bỏng, ngón tay lướt qua làn da hấp dẫn của anh thì chợt nhớ tới đêm qua cùng anh triền miên, anh mạnh mẽ dữ dội, chinh phục mình thật sâu, thật sự cũng khát vọng thân thể mạnh mẽ của anh, tay cô dần dần đi xuống, dừng ở bụng anh, hấp dẫn, dịu dàng trêu chọc, thật thắm thiết gọi: “Hạo Nhiên. . . . .”
Trang Hạo Nhiên đã tách ra chân dài tiêu hồn của cô, cúi xuống, đi đến bên trong lại kích động mút, hút chất lỏng kia vang dội, thậm chí nuốt vào cổ họng, rất khát vọng nuốt chất ngọt ngào này. . . . .
“A. . . . .” Đường Khả Hinh lại không nhịn được ưỡn cao bộ ngực, mở đôi môi, ngọt ngào khát vọng gọi: “Hạo Nhiên. . . . .”
Anh thật sự rất thích cô gọi tên của mình, gọi một lần, sẽ khát vọng cô một lần. . . . . Không nhịn được, lại mở môi mỏng, mút vào thật sâu ! !
***
Hai cánh cửa khu nhà nghỉ nước nóng lập tức mở ra! !
Lâm Bạch Bạch không để ý đôi song sinh ngăn cản, chỉ đi vào thật nhanh, bất đắc dĩ nhìn cô, vẻ mặt lộ ra vội vã gấp gáp, nói: “Mọi người đừng cản tôi, còn có năm phút đã chín giờ! Bác Phúc đã nói, nhất định nhất định nhất định phải vào giờ này châm cứu cho cô ấy! Hôm nay thật vất vả tôi một mình chịu trách nhiệm, nể mặt tôi một chút đi !”
“Tiểu Bạch à. . . . .” Tiểu Vi đứng ở một bên, vẻ mặt hơi lộ ra nụ cười có chút lúng túng, nhìn cô nói: “Chúng tôi làm vệ sĩ, da mặt dày thế nào cũng không dám đi vào lúc này, ai biết. . . . . Bên trong xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Bạch chắt lưỡi một tiếng, nhìn cô, hơi giống như nhếch miệng bật cười, nói: “Chị Tiểu Vi, chúng tôi là thầy thuốc, da mặt chính là phải dầy! Nơi mà mọi người không chạm tới, chúng tôi cũng có thể! Đây chính là sự khác nhau!”
“. . . . .” Đôi song sinh nhất thời trợn to hai mắt, bất đắc dĩ nhìn Lâm Bạch Bạch.
“Tránh ra ! Tôi phải làm việc !” Lâm Bạch Bạch đẩy đôi song sinh ra, vừa đi vừa nói: “Hơn nữa, cánh cửa phòng đó ít nhất phải đóng chứ? Có thể có chuyện gì?”
Cửa phòng quả thật đóng chặt! !
Đường Khả Hinh cảm thấy đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên đang ở phía dưới của mình, rất kích động hôn liên tục, nhất là anh thỉnh thoảng cắn nhẹ, hít chất lỏng vào trong cổ họng của anh, cũng làm cho mình cảm giác từng dòng nước ấm lại muốn tràn lên, mặt của cô bắt đầu càng lúc càng mê loạn, hai mắt lộ ra ánh sáng như khát khao, không nhịn được tách ra hai chân của mình, tay vuốt nhẹ tóc anh, theo bản năng muốn để cho anh hôn mình càng sâu một chút!
Trang Hạo Nhiên hiểu ý, lại cúi mặt xuống sâu, ngậm mút mạnh, lập tức kéo nơ con bướm trên eo cô, gạt váy ngủ hấp dẫn, để cho thân thể cô gần như trần truồng trước mặt của mình, anh vội vàng sờ khắp toàn thân của cô, nhìn thân thể cô mê người và trơn mềm giống như ngọc trai, ngay lập tức xoay người của cô, để cho cô giống như con mèo quỳ quay lưng với mình, lại cúi xuống, đầu tiên hôn lên cái mông tròn lẳng của cô, lại lập tức hôn lên nơi ướt át của cô, ngón tay đã đưa vào, co bóp từng hồi. . . .
“A . . . . .” Đầu Đường Khả Hinh tựa nhẹ vào trên gối đầu mềm mại, kích thích liên tiếp kêu lên, lại muốn khát vọng gọi tên của anh . . . . .
Tiếng gõ cửa, vang lên!
Lâm Bạch Bạch trực tiếp đứng ở trước cửa hộp, vươn tay gõ nhẹ khung cửa một cái, rất sảng khoái không cố kỵ gọi: “Đường tiểu thư! Cô thức dậy chưa? Đã đến thời gian châm cứu. . . . .”
Bên trong phòng!
Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên ở trong màn lụa ôm nhau thật chặt, hôn giống như một giây kế tiếp sẽ phải tách ra, nhấp nhô ra vào, thỉnh thoảng không ngờ nhìn thấy được Trang Hạo Nhiên đè ở trên người của Đường Khả Hinh, mãnh liệt, nóng bỏng hôn môi ngọt của cô, vừa hôn tay vừa thò vào giữa hai chân của cô, Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lại ôm cổ của anh, đón nụ hôn của anh, mặc cho bộ ngực ưỡn lên, dán chặt lồng ngực kiên cố của anh. . . . .
“Đường tiểu thư?” Lâm Bạch Bạch đứng ở ngoài cửa, lớn tiếng gọi !
Trang Hạo Nhiên lập tức nâng Đường Khả Hinh lên, nhìn bộ ngực trắng nõn dựng đứng, lập tức lồng ngực nặng nề thở gấp, ngậm cắn mạnh bộ ngực, mút đốm nhỏ, cô lập tức rất kích thích, thân thể ngửa ra sau, nắm tay của anh, đặt tại bên kia của mình, hi vọng anh xoa nắn, Trang Hạo Nhiên rất ưa thích Đường Khả Hinh chủ động như vậy, anh vừa hôn bộ ngực khêu gợi, vừa nắm tay của cô, dò vào giữa hai chân của mình, để cho cô cảm thụ của mình mạnh mẽ. . . . .
“Đường tiểu thư! !” Thậm chí Lâm Bạch Bạch nhắc cổ tay của mình, nhìn thời gian càng gấp, vẻ mặt liền lộ ra nhăn nhó, van xin nói: “Làm ơn! ! Thức dậy !”
Đôi song sinh bất đắc dĩ đứng ở một bên, dở khóc dở cười nhìn cô gái ngây thơ trong sáng này.
“Nếu cô không tỉnh lại, tôi phải đi vào nhắc nhở đấy!” Thậm chí Lâm Bạch Bạch cao giọng uy hiếp: “Tôi muốn kéo cửa ra đây !”
Bên trong vẫn không có một chút tiếng động nào. . . . .
Lâm Bạch Bạch hết cách rồi, chỉ đành phải gõ cửa thật mạnh, không ngờ tay mới vừa gõ xuống, lại thấy cửa trước mặt mở ra, cô mở mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vừa cài cúc áo sơ mi, vừa nhìn mình, cô hơi giật mình, chớp mắt, một chút cũng không ngại mất mặt, nói thẳng: “Anh vẫn còn ở đây sao ?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được phì cười, nhìn cô nói: “Tôi không ở đây, thì tôi ở đâu. . . . .”
Hai tròng mắt Lâm Bạch Bạch nhấp nháy, suy nghĩ một chút, không hiểu.
Cả người Đường Khả Hinh bị trêu ghẹo đến lửa dục bùng lên chưa hạ xuống, mặt cũng mắc cỡ đỏ lên, giữa hai chân vẫn dâng trào khát vọng, cảm giác môi Trang Hạo Nhiên vẫn còn dừng lại ở bên trong, lúc này, cô không thể làm gì khác hơn là dần dần đè xuống cảm giác khát vọng, khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng mặc xong váy dài cúp ngực hoa anh đào màu đỏ, bên ngoài khoác một cái áo khoác len mỏng màu đen, hơi sửa sang mái tóc dài của mình một chút, lúc này mới hơi lộ ra nụ cười, nhấc màn lụa lên, đi xuống giường, nói: “Thật xin lỗi, Bạch Bạch, có thể là đêm qua hơi mệt, ngủ quên. . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi xoay người, hai tròng mắt lóe lên, khẽ chứa nụ cười mập mờ chỉ có cả hai mới có thể hiểu, nhìn cô. . . . .
Đường Khả Hinh càng mắc cở đỏ bừng mặt. . . . .
“Không có việc gì! !” Lâm Bạch Bạch trực tiếp cười, hơi can đảm đẩy Trang Hạo Nhiên ra, đi tới, vừa để hòm thuốc xuống, vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh hôm nay thật đẹp, giống như tiên nữ xuống trần, nhất là váy dày hoa anh đào, phản chiếu khuôn mặt của cô ửng hồng mê người, Tiểu Bạch vừa quan sát vẻ mặt của cô, dừng lại một lát, mới bật cười nói: “Xem sắc mặt của cô! Đoán chừng rất nhanh sẽ có thể khỏe rồi! Đến đây, qua ngồi ghế nằm bên kia, tôi chuẩn bị châm cứu một chút!”
Cô nói xong, cũng đã đưa lưng về phía bọn họ, trong hòm thuốc từ từ lấy ra kim châm ngắn. . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể của cô, ôm chặt vào trong ngực, lại rất khát vọng hôn lên môi ngọt của cô, vừa nghe thấy, tay vừa quét bộ ngực đầy đặn, không ngừng xoa nắn.
“. . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại mắc cở đỏ bừng, lại đón nụ hôn của anh, thật ngọt ngào mong đợi lần sau kết hợp đến nhanh một chút. . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0863
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1066
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0168
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0187
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.