Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1134

Chương 1134: TÔI ĐÃ TỪNG YÊU

Sương mù nước nóng vẫn quanh quẩn, khu nhà nghỉ nước nóng của nhà họ Chu, không chỉ có suối Tiên, mà mỗi gian phòng đều hướng ra một hồ nước nóng nhỏ, lúc này cửa hộp mở ra, không ngờ nhìn thấy bên ngoài hồ nước nóng bị rất nhiều nham thạch đen vây quanh, nóng hổi, hoa nhỏ không biết tên đứng ở bên bờ hồ, bóng phản chiếu trong nước hết sức dịu dàng. . . . .

Đường Khả Hinh được Tiểu Vi và Tiểu Hà nâng đở, dịu dàng tựa vào trên ghế dựa gỗ lê vàng, nâng nhẹ chân trắng như tuyết, lại tựa nhẹ ghế dựa bên cạnh, mặc cho đuôi váy hoa anh đào, như thác nước khẽ rũ xuống, mặt của cô. . . . . Vẫn treo ánh sáng say hồng.

Trang Hạo Nhiên một mình đứng ở trước cửa, mặt nhìn hồ nước nóng, hơi nghiêng mặt, hai mắt lóe ra ánh sáng hấp dẫn mà mập mờ, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng của cô khẽ động, từng cảm giác ngọt ngào như cơn sóng tuôn trào, làm cho cô dịu dàng cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.

Trang Hạo Nhiên xoay người, lại nhìn sương mù nóng hổi suối nước nóng, mặt lại nở nụ cười mập mờ ăn ý. . . . .

Lâm Bạch Bạch đã mở túi kim châm Bác Phúc đưa cho mình, xách cái ghế ngồi, ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, từ bên trong rút ra một cây kim châm thật nhỏ, đầu tiên thật cẩn thận cầm lên, ước lượng chiều dài của nó, liền trực tiếp cầm tay trái của cô, hai mắt ngưng tụ, chậm rãi ghim kim vào huyệt Hổ Khẩu của cô, nhớ tới Bác Phúc căn dặn, khí huyết trong thân thể chuyển động có tiết tấu, chất độc cũng thế, cho nên thứ tự huyệt vị châm cứu, tuyệt đối không thể sai, nếu không, máu độc sẽ chảy ngược về tim. . . . .

“Phù. . . . .” Lâm Bạch Bạch cảm giác mình ghim kim xem như thuận lợi, lại lấy kim thứ hai, nghĩ đây chính là vợ của Tổng Giám đốc, phải cẩn thận một chút. . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, vẫn có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đáp lại anh một chút nụ cười dịu dàng.

Lúc này, Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cũng đã theo trời sáng, trò chuyện vui vẻ sau khi rửa mặt, cùng đi vào khu nhà nghỉ nước nóng, từng bước đi vào trong hành lang thì đã nhìn thấy một cánh cửa phòng mở ra, bay ra một trận mùi thuốc, mọi người liền cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào, hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”

Đường Khả Hinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ Lâm Bạch Bạch ghim kim lần nữa, nghe nói như vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười, mặc dù không thể nhìn thấy, cũng đã biết đám người Nhã Tuệ đi tới, liền dịu dàng cười nói: “Tốt một chút rồi. . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười xoay người, nhìn bọn họ.

Nhã Tuệ cung kính gật đầu với Trang Hạo Nhiên một cái, lập tức rất thương yêu ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vươn tay kéo nhẹ bả vai của cô, chú ý sắc mặt của cô, nhưng thấy ửng hồng mê người, cũng có chút yên lòng nói: “Quả thật. . . . . sau khi ngâm nước nóng xong, người tốt hơn nhiều. . . . .”

Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười.

Lâm Bạch Bạch chậm rãi lấy thêm kim châm, vừa châm cho Đường Khả Hinh, vừa nói: “Ủa ! ! Đột nhiên rất yên tĩnh ! Sao lại không thấy cái tên có tuệ căn vậy! ? Không phải anh ấy nói đến thôn học tập bác Phúc sao? Nếu không học, tôi liền chém rớt cái tuệ căn của anh ấy xuống !”

***

“Hắtt xì! !” Con đường núi nào đó, Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng đi xuống núi, không khỏi rùng mình một cái, cảm giác có người nhắc đến mình, ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, vừa hít mạnh nước mũi, vừa nói: “Ai lại nhớ đến tôi rồi !”

“Chậc!” Tiêu Đồng mặc quần áo thể thao Nike màu đen, kéo cao dây khóa cổ, chải tóc đuôi ngựa, vừa từng bước đi xuống núi, vừa nhạo báng anh nói: “Ai nhớ đến anh vậy ? Không phải người khác mắng anh sao ? Ví dụ, nói anh đến thôn không học tập đàng hoàng, vừa nhìn thấy chơi, đã ném bác Phúc qua một bên, cẩn thận người ta chém rớt tuệ căn của anh !”

“Cô đừng mang cái căn của đàn ông nói đùa, được không?” Tô Lạc Hoành không chịu nổi nhìn Tiêu Đồng, mang theo vài phần tức giận nói: “Người khác có thể nói như vậy! Cô không thể nói như vậy!”

“Tại sao tôi lại không thể nói?” Nhắc tới chuyện này, trong bụng Tiêu Đồng nổi giận, trực tiếp đứng ở trước con đường hoa tại ngọn núi nào đó, xoay người tức giận nhìn chằm chằm tên đàn ông hèn này, cắn răng nghiến lợi nói: “Một tên đàn ông rất nhát gan! Lúc lão đại tới thôn, nhìn thấy cá sấu cũng có thể tránh qua, chạy đến trước mặt của Khả Hinh! Anh sợ cái gì hả? Anh sợ cái gì hả? Buổi tối, bởi vì sợ, muốn người ta đưa anh về nghỉ! Anh không biết xấu hổ sao, thật là! Thật không coi tôi như phụ nữ!”

Tô Lạc Hoành nghe xong lời này, trợn to mắt, không chịu nổi đứng gần cô, nhìn cô gái này, nói: “Cô đừng nói chuyện như vậy chứ! Tôi đã nói rồi, tôi xem cô là phụ nữ, cô chịu được sao?”

“Tôi chính là đàn ông đấy! ! !” Tiêu Đồng lập tức tiến tới gần Tô Lạc Hoành, ngẩng mặt tức giận kêu to: “Chỉ có Mặc Hàn mới phát hiện được tôi là phụ nữ! Các người tán gẫu kinh nguyệt của tôi, giống như tán gẫu ăn mì sợi ! Anh thật coi tôi không có lòng tự ái à?”

“Này !” Tô Lạc Hoành mới đến nơi này không tới 24h, bắt chước Chu Trường Dũng người ta nói chuyện, bất đắc dĩ nhìn cô gái này, nóng mắt oan uổng nói: “Đó là bởi vì lần đầu tiên cô tới kinh nguyệt, gọi tôi mua băng vệ sinh cho cô ! ! ! Lúc đó tôi nhìn cô nằm ở trên ghế sa lon của lão đại, ôm bụng đau đến chết đi sống lại, tôi thối lại tiền, vẫn lễ phép hỏi cô, có phải muốn mua băng vệ sinh hay không? Tôi nói có chút ngượng ngùng đấy, cô nói như thế nào? Cô nói, anh cũng không cần xem tôi như phụ nữ! Xem tôi như đàn ông là được rồi! ! ! ! Lời này có phải cô nói hay không! ?”

Tiêu Đồng ngẩn ra, nhìn người đàn ông này hôm nay mặc áo sơ mi sọc trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác một tây trang màu đen, giống như lúc mình mới gặp gỡ anh, cô liền có chút lúng túng trợn mắt, áp úng nói: “Chuyện này. . . . . cũng đã là chuyện cũ rồi ? Anh. . . . . Anh còn nhớ rõ chuyện này?”

“Tôi làm sao không nhớ rõ! ?” Tô Lạc Hoành càng nói càng tức giận, vươn tay, chỉ vào lỗ mũi cô, nói: “Lần đầu tiên cô đến công ty dự tuyển, là người thứ tám tiến vào! ! Lúc tiến vào, là 3 giờ 20 chiều ! ! Đến công ty ngày thứ ba liền gây họa, vẫn là tôi cùng với cô cả đêm dùng băng keo dán lại từng chút một tài liệu không cẩn thận làm rách! Khi đó, trên trời dưới đất cô không có lão đại, bởi vì tài liệu bị rách, tức giận chửi cô khóc mấy giờ! Là tôi an ủi cô ! Khi đó nhìn cô khóc đến nước mắt lớn bằng hạt mưa! Đã nói cái gì ? Nói xem! Bảo ngày mai liền từ chức! ! Từ thôi! Cô ngủ thiếp đi, chờ tôi dán xong tài liệu cho cô, cô lại vui vẻ giống như chim, ôm thành quả của tôi đi tìm lão đại cầu xin tha thứ! ! Nhiều năm qua, cô thất tình ba lần, lần đó uống rượu say, không phải là tôi cõng cô trở về sao? ! Có lần bạn trai trước ở Mĩ khi dễ cô, vẫn là tôi gọi Mặc Hàn đi đánh nhau! Mặc dù khi đó, tôi không có năng lực như Mặc Hàn, nhưng không phải tôi cũng đánh anh ta hả? Thứ không có lương tâm ! Cũng bởi vì đêm hôm đó đẩy cô một chút, liền ghi hận đến bây giờ! Qua nhiều năm như vậy, uống trà của cô, mẹ kiếp, uống không sao ! ?”

Tiêu Đồng phồng mặt, hai mắt chớp chớp, không lên tiếng, phủi tay người đàn ông này chỉ chóp mũi mình!

“Cô nha, cô nha, cô nha!” Tô Lạc Hoành lại muốn chỉ cô!

“Anh chỉ tôi nữa, anh chỉ tôi nữa, anh chỉ tôi nữa….tôi vẫn không thích anh!” Tiêu Đồng đẩy mạnah nh ra, tức giận muốn một mình đi ra ngoài! !

“Xoạt! !” Trong rừng rậm giống như có thứ gì đó vọt qua! !

Tô Lạc Hoành lập tức nắm chặt tay Tiêu Đồng, trong nháy mắt đẩy cô ra phía sau mình, tay còn nắm chặt hông của cô, căng thẳng nhìn trong rừng rậm rậm rạp cành lá, trong đầu một trận tê dại. . . . .

“Làm gì?” Tiêu Đồng từ phía sau anh, thò đầu ra nhìn nơi nào đó ! ?

“Có thể cá sấu đến rồi!” Tô Lạc Hoành nhớ tới con cá sấu kia, giống như nhớ tới mẹ của mình!

“Đi đi!” Tiêu Đồng đẩy Tô Lạc Hoành ra, nhắc tới con cá sấu, cô liền ngại người đàn ông này vô dụng, nói: “Cả ngày lẫn đêm chỉ nhớ tới con cá sấu này, có thể nhớ tới một cô gái như thế, anh đã con đàn cháu đống rồi !”

Cô nói xong, liền lại muốn một mình xuống núi!

Tô Lạc Hoành lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt căng thẳng, lộ ra một chút nghiêm túc và căng thẳng hiếm có, nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn! Nếu xảy ra chuyện thì sao?”

Tiêu Đồng không lên tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn người này. . . . .

Tô Lạc Hoành không có để ý đến cô, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô đến gần sau lưng mình, từng bước dọc theo đường núi hơi có chút bùn sình đi xuống núi, lúc vừa đi xuống, vừa liếc nhìn bóng dáng người bên cạnh, cô lỗ nói: “Phụ nữ gì chứ? Quá cao ! ! 1m71, không trách được cô không tìm được đàn ông!”

“Anh ! !” Tiêu Đồng mới vừa muốn tức giận mắng anh, lại thấy vẻ mặt Tô Lạc Hoành nghiêng mặt nhìn mình, không khỏi nhớ tới, lần đầu tiên mình thất tình, Tô Lạc Hoành cùng mình uống rượu say ở quán bar, cô hỏi anh, anh thích phụ nữ như thế nào ?

Anh ah một tiếng, tay cầm Whisky, nện trên quầy bar, cúi đầu bật cười nói: “Tôi thích phụ nữ cao một chút ! Tốt nhất là 1m71. . . . .”

***

Tiếng của hai người gay gắt, quyết liệt truyền khắp khu nhà nghỉ nước nóng của nhà họ Chu ! !

Lúc Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh liên tiếp ghim kim, trên trán cũng đổ mồ hôi, anh liền đau lòng ôm thân thể cô tựa vào trong ngực của mình, hết sức đau xót hôn lên tóc cô, cầm nóng tay khăn Nhã Tuệ đưa tới, lau nhẹ ở trên mặt của cô, rất cưng chiều hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nghe nói như vậy, mặt có vẻ hơi khó chịu, nở nụ cười . . . . .

Nhã Tuệ im lặng đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên thương yêu Đường Khả Hinh như vậy, lòng của cô càng nhìn càng hạnh phúc, thật sự cám ơn thượng đế, để cho cô em gái yêu mến nhất tìm được người đàn ông như vậy.

“Lão đại! !” Tiêu Đồng trở nên kích động đi vào, thật đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, dậm chân tố cáo: “Lạc Hoành khi dễ tôi !”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Tiêu Đồng, liền ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì? Súc sinh kia khi dễ cô như thế nào?”

“Tôi làm sao lại khi dễ cô?” Tô Lạc Hoành cũng bước tới, nhìn dáng vẻ của Tiêu Đồng, cũng tức giận nói: “Không phải là nói cô dáng dấp có chút cao, nói nhà tôi thiếu cây cột sao? ! Đây là ca ngợi cô!”

“A! ! !” Tiêu Đồng nghe nói như vậy, lại tức giận đi về phía Trang Hạo Nhiên, khóc kêu to: “Anh nghe đi, anh nghe đi, anh ấy đang khi dễ tôi, lão đại, anh làm chủ cho tôi !”

“Súc sinh! !” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh, để cho Lâm Bạch Bạch tiếp tục châm cứu cho cô, lại tức giận nhìn Tô Lạc Hoành, nói: “Trong nhà của cậu thiếu cây cột, có muốn ông đây cầm gậy trực tiếp đâm chết cậu hay không! ? Một ngày cậu không chọc giận cô ấy, sẽ chết sao? Đến lúc đó cô ấy lập gia đình, không phải Anh Kiệt sẽ phải gặp nạn?”

“Này, làm sao lại nói đến tôi chứ?” Tào Anh Kiệt cảm thấy tức giận nhìn những người này, hung ác trừng mắt nói: “Tôi giống như phụ nữ là lỗi của tôi sao? Vợ tôi cảm thấy tôi oai phong đấy!”

“Đúng vậy! Cậu oai phong !” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại trấn an Tiêu Đồng nói: “Được rồi, được rồi, đừng để ý tới súc sinh này! Có thời gian, tôi đưa cậu ta đến Châu Phi giữ ngựa vằn !”

“Không! ! Tôi muốn giết anh ấy !” Tiêu Đồng vẫn tức giận khó hiểu, khóc nói: “Anh ấy mới vừa rồi còn tính nợ cũ, lấy tình yêu thất bại ba lần của người ta ra nói chuyện!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, ngẩn ra, nhìn Tiêu Đồng sững sờ nói: “Cô. . . . . Cô đã yêu rồi sao?”

“Đúng vậy !” Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, trách móc anh là lão đại không có trách nhiệm nói: “Có hai lần, vẫn là tôi đi đánh nhau !”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *