Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1135
Lần này xong rồi! !
Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đã châm cứu xong, ven đường núi đi về phía nhà họ Chu, vừa nghe tiếng Tiêu Đồng kêu trời trách đất, nói lão đại không có chút nào thương mình, có thể không biết mình đã từng yêu qua, khi đó, mình khóc thật đau lòng nói chuyện này với anh, lúc đó anh vừa xem tài liệu, vừa gật đầu ừm! Khi đó, mình tha thứ cho anh từ trước đến giờ luôn chăm chú xem tài liệu, nhưng hôm nay tuyệt đối không tha thứ cho anh có thể quên mình đã từng yêu qua! Anh căn bản cũng không có đặt mình ở trong mắt, còn nói cái gì đồ cưới không giới hạn, đều là gạt người! !
“Ô ô ô ô ô. . . . ” Tiếng khóc của Tiêu Đồng vẫn từ bên nhà nghỉ nước nóng truyền đến, vừa khóc vừa đau lòng kêu to: “Lão đại! Tôi quá thất vọng với anh rồi! !”
Trang Hạo Nhiên vừa đi xuống đường núi, vừa nghe nói như vậy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ đỡ Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống núi. . . . .
Đường Khả Hinh nhịn cười, tựa vào trong ngực của anh, vừa nhấc nhẹ đuôi váy đi về phía trước, vừa dịu dàng nói: “Anh cũng thật là! Tiêu Đồng yêu là chuyện lớn, tại sao anh có thể quên chứ?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên dở khóc dở cười, kéo hông của cô, trực tiếp bất đắc dĩ nói: “Anh thật sự không nhớ rõ. Nhớ lúc Tiêu Đồng đi tới bên cạnh anh, anh mới vừa tiếp nhận chức vị Tổng Giám đốc không bao lâu, vẫn là giai đoạn đặc biệt cha của anh đang thử thách, anh không dám có một chút thư giãn. Quả thật thời kỳ đó anh quan tâm cô ấy không đủ, nhưng sau đó đã tốt rồi. Nhưng Tiêu Đồng người này, em cũng không phải là không biết, mặc dù dáng vẻ cô ấy xinh đẹp, cá tính lại mười phần như đàn ông, chuyện gì cũng không so đo, chuyện gì cũng không để ý, mỗi lần mấy tên súc sinh trêu chọc cô ấy, cô ấy cũng không nói vậy!”
“Dù thế nào đi nữa, cũng nói chuyện ba lần yêu, anh cũng không nhớ được một lần nào?” Đường Khả Hinh cũng bất bình cho Tiêu Đồng !
“Ôi!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp mới có chút oan uổng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Theo cô ấy nói, lúc yêu cuối cùng vào ba năm trước, khi đó anh đang cùng Giai Giai. . . . .”
Anh ngẩn ra, vội vàng nhìn Đường Khả Hinh. . . . .
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Khả Hinh hơi lộ ra một chút nụ cười tinh nghịch, ẩn nhẫn, mặc dù muốn nói chuyện, nhưng muốn nói lại thôi, một mình đi về phía con đường nhỏ không biết, vừa đi vừa cố ý nói: “Lần này phiền toái. . . . . Lúc ấy anh chỉ lo yêu, nên quên mất tình yêu của người ta. Cũng khó trách Tiêu Đồng lại đau lòng. . . . . Nếu là em… em cũng sẽ đau lòng. . . . . Chỉ là. . . . . Cũng có thể tha thứ, rượu Chateau De Beaucastel rất khó giải nha, ước chừng 24h, đủ để hai người ở trong một căn phòng, nổi lên rất nhiều tình cảm rồi. . . . .”
Chuyện này tính sổ ngày thi đấu.
Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn Đường Khả Hinh mặc váy dài hoa anh đào màu đỏ tươi, đang đi tới một con đường mòn rậm rạp, anh vội vàng nhanh chóng đi tới, lập tức đỡ vững thân thể của cô, vừa đi xuống, vừa nhìn cô, ngẩng mặt bật cười nói: “Thế nào? Ghen sao ?”
“Em mới không có. . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra một chút ngượng ngùng và dịu dàng, tiếp tục cất bước, hai người từ từ xuất hiện bên ngoài vườn nho, nhất thời một mảnh màu xanh biếc lộ ra sức sống vô hạn, kéo về phía chân trời, lúc này ánh mặt trời mới xông phá sương mù chiếu sáng, chiếu đến chân trời màu xanh, một mảng màu vàng kim, soi lên quả nho màu tím, vẫn óng ánh đầy đặn. . . .
Đã từng có chuyên gia bình phẩm rượu, miêu tả nho Muscat Alsace Pháp, mùi thơm mềm mại giống như phụ nữ thời nho giáo. . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi bước nhanh qua từng gốc cây nho cành lá tươi tốt, ở dưới bóng cây, lập tức nắm cổ tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể mềm mại của cô trở lại trong ngực của mình, cúi xuống, tay nâng khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, nhìn hai mắt cô dịu dàng lấp lánh, lóe lên một chút ánh sáng ghen tức, anh không khỏi nổi lên kích động, không nhịn được nở nụ cười, ngón cái lướt qua môi đỏ mọng đầy đặn của cô, mới thật sâu nói: “Thật kì lạ! Thật ra anh không muốn tổn thương em, nhưng khi nhìn thấy em ghen, anh cũng rất hạnh phúc! Cái loại hạnh phúc được em dịu dàng bao quanh ! Anh thật sự yêu em chết mất!”
“Trái tim lại không thoải mái!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, cố ý không để ý tới anh! !
Trang Hạo Nhiên lập tức từ phía sau lưng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, đôi tay buộc chặt bên hông, mới cúi xuống, ngửi nhẹ cổ cô tỏa ra mùi thơm cơ thể, mê luyến thật sâu, mới cảm tính khàn khàn mỉm cười nói: “Tất cả mọi thứ là vì anh yêu em ! Chết cũng muốn yêu!”
Đường Khả Hinh hơi giật mình!
Hai tròng mắt, trong trái tim của Trang Hạo Nhiên không nhịn được kích động, khuôn mặt hơi căng cứng. . . . .
Quả nhiên Đường Khả Hinh kích động xoay người, hai tròng mắt rời rạc tràn lệ trừng to, có chút tức giận cao giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn Đường Khả Hinh, nhất thời không nói ra lời!
“Anh mới vừa nói cái gì?” Trái tim Đường Khả Hinh không khỏi chấn động, chẳng biết tại sao có loại cảm giác bi thương và sợ hãi chạy tràn lên não, hai tròng mắt cô rời rạc, lại kịch liệt loé lên nước mắt, cao giọng đau lòng nghẹn ngào nói với anh: “Ai muốn anh chết cũng muốn yêu! ? Em trải qua loại cảm giác đau thương tê tái lòng này, gần như tuyệt vọng! ! Cảm thấy sống không thể yêu! Hi vọng mau chuyển kiếp một chút! Tình nguyện cô đơn đến chết, cũng không muốn chịu đựng cái loại thống khổ đó! ! Hôm nay em yêu anh! Em vất vả tham gia thi đấu, em cố gắng làm cây dù che mưa phùn cho anh là vì để cho anh hạnh phúc! ! Anh là sinh mạng và tất cả mọi thứ của em! Tương lai, không cho phép anh được bất cứ tổn thương gì! Đường Khả Hinh em thề! ! Tương lai, trọn đời mãn kiếp, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một mình Trang Hạo Nhiên! ! Nếu em động lòng vì một người khác, em sẽ vĩnh vĩnh không quay đầu được! Không bao giờ siêu sinh! Trời đất làm chứng! !”
Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn Đường Khả Hinh, dáng vẻ vốn đang mơ hồ, lúc này, hai mắt kích động ứa nước mắt. . . . .
Đường Khả Hinh lại kích động đến gần Trang Hạo Nhiên, đưa hai tay ra, níu chặt cổ áo của anh, lại một lần nữa nhấn mạnh, căng thẳng đau lòng nói: “Hạo Nhiên! Sau này không cho nói như thế nữa! Anh phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình, anh phải chịu trách nhiệm vì em ! Em không muốn anh chết cũng muốn yêu! Em chỉ muốn anh sống thật khỏe mạnh! Mỗi ngày đều nở nụ cười sáng lạn giống như ánh mặt trời! Em không muốn anh chịu đựng vận rủi giống như em !”
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đưa hai tay ra, nắm chặt bả vai của cô, hai tròng mắt lộ ra đau lòng, cũng cao giọng kích động nói: “Bây giờ mắt em không nhìn thấy! Cho nên em cũng không có phát hiện, trong lúc em thi đấu, biểu hiện vô cùng đặc sắc và xinh đẹp biết dường nào! Cũng không có nhìn thấy ánh mắt anh tự hào và mãnh liệt dường nào! Cũng không có lưu ý, lúc em ngất xỉu, anh muốn chạy tới, Thiên Lỗi lại liều mạng kéo anh lại ! ! Khi đó anh muốn phát điên! Canh giữ ở bên dưới phòng của em, chờ tin tức của em tùng phút, đối với anh đều là một loại giày vò thật sâu! Khả Hinh! Chúng ta yêu nhau đến bây giờ, thời gian có thể ở bên nhau cũng không dài! Quả thật anh rất sợ. . . . . Sợ xoay người sẽ chuyển sang kiếp khác! Chẳng lẽ. . . . . Em không thể cho anh một cơ hội, nói một chút tình yêu của anh đối với em sao? ! Cũng không biết lúc nào mới có thể đến gần đối phương như hôm nay! Anh hận không được tiêu tốn hết toàn bộ tình yêu của anh đối với em trong một ngày! Luôn sợ thời gian không còn kịp nữa!”
Đường Khả Hinh trở nên kích động khóc thút thít. . . . .
Trang Hạo Nhiên chớp hai mắt rưng rưng, ôm người trước mặt vào trong ngực, ngẩng đầu lên, nhìn vườn nho kéo dài vô tận, màu xanh lá đầy sức sống thật sự rất cảm động mình, anh lại thật cảm động nghẹn ngào nói: “Nhóc, chờ anh một chút. . . . . Anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất, bối cảnh là vườn nho toàn thế giới! Anh nhất định sẽ chăm sóc nuôi dưỡng đóa nho hoa duy nhất trong cuộc đời của tôi thật tốt. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào rơi lệ nở nụ cười rồi. . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên ứa nước mắt, cũng cười, thâm tình vươn tay ôm chặt eo của cô gái này, cúi xuống, chôn ở cổ của cô gái này, hôn nhẹ vai thơm của cô. . . . .
Đường Khả Hinh cũng đưa hai tay ra, nhón chân lên, ôm cổ của anh, để cho khuôn mặt rơi vào bờ vai của anh, ôm nhau thật chặt.
Cứ như vậy, hai người quấn lấy nhau, ôm nhau thật lâu thật lâu, theo một chút hương vị nho ngọt ngào trong gió, Trang Hạo Nhiên mới hơi buông lỏng cô gái trong lòng, nhìn cô sau khi kích động rơi lệ, hai mắt càng lộ ra ánh sáng dịu dàng, đôi môi đầy đặn mềm mại giống như hoa đào, cảm xúc của anh lại dâng trào, lập tức cúi xuống, hôn lên môi ngọt của cô, thậm chí lộ ra đầu lưỡi, mãnh liệt quấn lấy đầu lưỡi cô. . . . .
“Ưmh. . . . .” Đường Khả Hinh chỉ cần đón nhận nụ hôn của anh thì giống như bị say sóng, thân thể không nhịn được mềm nhũn, đôi tay chống trên lồng ngực nóng bỏng của anh.
Trang Hạo Nhiên vừa cuồng nhiệt hôn Đường Khả Hinh, vừa vươn tay, ôm lấy cô gái này, vừa vặn đi tới chỗ tối dưới giàn nho bằng gỗ, đặt thân thể cô tựa vào giá, đầu tiên chăm chú nhìn cô một cái, lại cúi xuống, vội vàng hôn môi ngọt của cô, lúc điên cuồng mút đầu lưỡi của cô thì đôi tay đã xoa mạnh sau lưng cô, biết lúc này không có ai, anh nhanh chóng kéo áo khoác len màu đen của cô xuống, lộ ra bờ vài tiêu hồn mê người cùng bộ ngực như ẩn như hiện. . . . .
Lỗ tai Đường Khả Hinh đỏ bừng, đôi tay vẫn nắm chặt cánh tay của anh, vừa thò đầu lưỡi cùng anh cuồng nhiệt dây dưa hôn nhau, cảm thấy giữa hai chân Trang Hạo Nhiên cứng rắn đang áp vào giữa hai chân mình, mặc dù cô muốn giữ lý trí ngăn cản, nhưng rất mềm yếu bị động để mặc cho tay của anh đã cách váy, vuốt nhẹ bắp đùi của mình, thậm chí từ từ vén váy dài trắng tinh của mình, đầu ngón tay ma lực, dò vào trong quần lót ren của mình, không ngừng xoa nơi ẩm ướt giữa hai chân. . . . .
“A. . . . .” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh hơi lộ ra mê ly, sắc mặt ửng hồng rên nhỏ, cảm giác giữa hai chân mình đang bị ngón tay kia thọt động ngoáy làm cho dòng nước ấm trào ra không ngừng. . . . .
Trang Hạo Nhiên lại rất khát vọng cúi xuống, kéo đuôi váy của Đường Khả Hinh xuống một chút, hôn nửa bộ ngực lộ ra, thậm chí một bàn tay khác phủ bầu ngực bên kia của cô, vừa ngậm đốm nhỏ màu hồng, vừa nuốt cổ họng, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . Nhóc. . . . . Hiện tại anh muốn em. . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh lại tràn lên ngọt ngào, không nhịn được bật cười.
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ nụ cười của cô, cũng biết lúc này mình không thể nào, liền thở dốc một hơi, mới vừa nhìn cô, tay vừa vỗ vỗ bộ ngực cô, hôn nhẹ vành tai của cô, rất cảm tính nói: “Bảo bối. . . . . Anh thật sự không muốn ăn điểm tâm! Anh muốn trở về phòng ôm em thật chặt.”
“Có thật không?” Giọng của Đường Khả Hinh ngọt ngào mềm mại truyền đến: “Anh không muốn ?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, chỉ đành phải nhìn cô. . . . .
Đường Khả Hinh lại dịu dàng mỉm cười, lại nhón chân lên, ngẩng đầu lên, hôn lên môi mỏng hấp dẫn của anh, mới như say mê nói: “Tối nay. . . . . Em chờ anh. . . . . Trở về phòng xong, một chút cũng không cho đi khỏi em.”
Trang Hạo Nhiên cười, lại ôm chặt eo nhỏ của cô, vừa hôn lên môi ngọt của cô, vừa lặng lẽ nói: “Biết rồi. . . . . Vợ. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi này, trong lòng càng dâng lên cảm giác ngọt ngào muốn say. . . . .
Một chút âm thanh trầm đục vang lên.
“Âm thanh gì vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
Lúc này Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cách đó không xa, có chùm nho Muscat rơi xuống trên đất bùn, nhìn chùm nho này, đoán chừng là ngày hôm qua không cẩn thận rớt xuống. . . . . Anh liền xoay người, kéo áo len màu đen trên giàn nho, cưng chiều khoác lên cho cô, mới dịu dàng cười nói: “Một chùm nho rơi trên đất. Có chút đáng tiếc! Quả thật mảnh đất này rất tốt, rất tốt, rất tốt! Anh lưu ý, đại khái thích hợp trồng nho, khoảng 100 héc-ta, anh có thể bắt được, thật sẽ điên cuồng một chút! ! Trung Quốc nhất định có thể chưng cất ra loại rượu chấn động thế giới!”
“Vậy thì phải cố gắng thôi!” Đường Khả Hinh cố ý làm nũng nịu cười nói, bởi vì cô biết rất khó. . . . . Rất khó. . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nhắc mí mắt, nhìn cô một cái, mới cúi xuống hôn mạnh môi ngọt của cô một chút, mới nói: “Anh biết rồi! Tối nay anh sẽ cố gắng thật tốt !”
“Ghét!” Đường Khả Hinh hứ anh!
“Anh đi tìm quả nho ngon cho em ăn! Chờ anh, nếm thử một chút mùi vị này, sẽ biết mảnh đất này quý giá đến cỡ nào !” Trang Hạo Nhiên vẫn để cho Đường Khả Hinh tựa vào dưới giá gỗ, anh một mình, đi về phía tầng tầng giàn nho ở phía trước, nhìn từng chùm nho Muscat xung quanh, mỉm cười chọn lựa. . . . .
Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, hơi quay mặt sang, theo âm thanh, nhìn phương hướng Trang Hạo Nhiên, khẽ chớp hai mắt, cảm giác một mảnh trắng xóa đã lâu thật lâu trước mắt, lập tức hiện ra một chút màu xanh lá, cô hơi giật mình, không nhịn được hơi chớp mắt, vô thức nhìn tới trước, trong màn trắng xóa, quả nhiên lộ ra một chút màu xanh lá. . . . .
Trái tim đập thình thịch! !
Mặt của Đường Khả Hinh lộ ra một chút kích động và vui sướng, lại kích động không thể tin, trợn to đôi mắt đẫm lệ, quả nhiên nhìn thấy phía trước xuyên qua một mảnh màu xanh, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy trong thế giới màu xanh, một bóng trắng đi ở phía trước, trái tim của cô đập mạnh một lần nữa, thật hạnh phúc nghẹn ngào gọi: “Hạo Nhiên. . . . .”
Người phía trước càng đi càng xa. . . . .
“Hạo Nhiên. . . . . Đôi mắt của em. . . .” Đường Khả Hinh lại khiếp sợ kích động rưng rưng muốn đi về phía trước, muốn nói với anh đi càng lúc càng xa: “Đôi mắt của em. . . .”
Cảm giác mắt hoa trong nháy mắt ào tới . . . . .
Đường Khả Hinh vui sướng còn chưa được ba mươi giây, mặt của cô chợt nhăn nhó, cảm giác mạch máu trong thân thể của mình sắp vỡ ra, cô cảm thấy khổ sở, tay chống giàn nho này, phụt một tiếng, miệng phun mạnh một búng máu, cả người cứ như vậy ngã xuống vườn nho, giống như đóa hoa nho nhỏ nhỏ rơi rụng. . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0711
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0321
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0833
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0969
Không có bình luận | Th2 3, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.