Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1148

Chương 1148: ĐÂM LAO PHẢI THEO LAO

Giàn nho cao cao đứng vững ở dưới bầu trời sao, khung cảnh này, đúng như mùa hè, giống như tiếng ve sầu chưa kết thúc, đom đóm đang bay múa đầy trời.

Vườn nho nơi xa, mấy người công nhân, như ẩn như hiện trong cành cây, tinh thần vẫn sung mãn, mọi người cầm túi nhỏ trong suốt, ba bọc từng chùm nho no tròn, tối nay không để cho mưa gió có thể ập đến, đánh rơi quả nho chín muồi xuống, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của bọn họ, có chút không thành thật truyền đến. . . . .

Tiểu Nhu và Lãnh Mặc Hàn cùng yên lặng ngồi ở trên giàn, nhìn vườn nho yên tĩnh kéo dài nơi xa thu hết vào mắt, cũng im lặng không lên tiếng.

Một cơn gió thổi qua, mang theo một chút rét lạnh cuối mùa thu.

Thân thể Lãnh Mặc Hàn cao lớn như vậy cũng cảm giác thấy lạnh lẽo, đừng nói người bên cạnh mặc quần áo mỏng manh, hai mắt anh hơi lộ ra mấy phần đau lòng, quay mặt sang, nhìn cô gái trước mặt, âm thanh khàn khàn trầm thấp hỏi: “Lạnh không. . . . .”

Trên mặt Tiểu Nhu khẽ lộ ra một chút xấu hổ và áy náy, khẽ cắn môi dưới, lắc đầu một cái.

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ tiều tụy mất hồn mất vía, giống như cô mới là người bị từ chối, vẻ mặt của anh hiện lên một chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, hai tay chống mặt giàn lạnh lẽo, hơi hoạt động thân thể khỏe mạnh của mình, dán nhẹ vào cánh tay lạnh lẽo của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên, im lặng nhìn vườn nho sâu thẳm trước mặt . . . . .

Trong lòng Tiểu Nhu khẽ xúc động, cảm thấy một chút ấm áp, cô không nhịn được hơi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nóng bỏng lóe lên, ngưng mặt nhìn phong cảnh phía trước mặt, cuối cùng mở miệng sâu kín hỏi: “Tới nơi này đã bao lâu?”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lại chậm rãi cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn cảm thấy bên cạnh không có tiếng đáp lời, lại quay mặt sang, nhìn cô gái trước mặt.

Tiểu Nhu khẽ cắn môi dưới, biết có ánh mắt đang nhìn mình, cô do dự một lát, mới từng chữ từng chữ, kéo dài mềm nhũn cúi đầu nói: “Từ giữa trưa đến bây giờ. . . .”

Lãnh Mặc Hàn híp mắt nhìn cô.

Tiểu Nhu đột nhiên cũng cảm thấy mình vô dụng, lại cúi đầu, có chút khó thở và căng thẳng, vội vàng giải thích nói: “Anh. . . . . Anh. . . . . Anh không nên hiểu lầm. . . . . Hàng năm lúc thu hoạch nho, cha cũng sẽ gọi tôi và chị tới đây gác đêm, đề phòng dã thú và người hái trộm. . . . . chị lập gia đình sớm hai năm, cho nên do tôi tới giữ. . . . .”

“Dựa vào dáng vẻ của em như vậy, giữ dã thú?” Lãnh Mặc Hàn có chút nghi ngờ nhìn cô.

Khuôn mặt của Tiểu Nhu thoạt đỏ bừng.

Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô, trên mặt cũng không nhịn được hiện lên một chút tươi cười, thở dài một hơi, lại nhìn phía trước vườn nho, ở bên trong một hồ sen tàn, phản chiếu mặt nước khẽ nhộn nhạo, mới bất đắc dĩ nói: “Thật ra. . . . . Từ chối người khác, thật sự không phải là một chuyện gì lớn. Nhưng em đã có dũng khí từ chối, như vậy không cần trốn đến nơi vừa lạnh vừa tối này, không dám về nhà, làm cho người ta lo lắng, làm cho người ta quan tâm.”

Trong lòng Tiểu Nhu chấn động, ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn cũng quay đầu, nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ tiều tụy khổ sở, anh lộ vẻ đau lòng cười cười, vươn tay hơi đè đầu của cô, giống như bạn thân, mới sâu kín nói: “Sau này hãy dũng cảm một chút. Không cần sợ từ chối người khác. . . . . Lại càng không nên ngây ngốc đối mặt người khác chế nhạo và giễu cợt, mà cố chịu đựng. Dù sao, cuộc sống phải tự mình gánh chịu và đối mặt.”

Hai mắt Tiểu Nhu nổi lên hơi nước.

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cô gái trước mặt, lại đau lòng nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta vẫn là bạn tốt, tôi không sao. . . . .”

Hai mắt Tiểu Nhu khẽ di động một chút ánh sáng yếu ớt giống như ánh sao, nghe lời nói chân thật, trái tim của cô như mơ hồ có chút đau đớn, giống như muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ, không nói ra miệng, chỉ lặng lẽ cúi đầu. . . . .

Lãnh Mặc Hàn lại im lặng nhìn cô, tối nay mượn ánh đèn, thấy rõ hình dáng nửa khuôn mặt của cô, lại dịu dàng mê người hiếm thấy. . . . . Ánh mắt anh cứ lẳng lặng dừng ở trên mặt của cô như vậy, thật lâu thật lâu, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ngu ngơ của cô có chút di động, trên mặt anh mới hơi nở nụ cười bất đắc dĩ, lại quay mặt nhìn vườn nho phía trước, mới thật lòng thừa nhận nói: “Tôi vẫn nghĩ, cuộc đời này rất ngắn, nếu có duyên có thể gặp được cô gái làm cho mình động lòng, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, coi như sai, cũng muốn cả đời phóng đâm lao phải theo lao. . . . .”

Tiểu Nhu lập tức trợn to đôi mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.

Lúc này Lãnh Mặc Hàn hơi cười khổ nói: “Nhưng tôi đã sai. Tình cảm không thể nói đâm lao phải theo lao, nếu như có một chút không nghiêm túc, sẽ thua sạch. Tôi luôn luôn đối mặt với mọi chuyện, nghĩ sâu tính kỹ, nhưng lúc đối mặt với em, không thể hiểu thấu đáo, giống như tùy ý đưa ra quyết định. Lỗ mãng cầu hôn với em như vậy, đúng là tôi sai rồi. Tôi thông minh cả đời người, đến bây giờ. . . . . Cũng không có cách nào hiểu được, tại sao em từ chối tôi . . . . . Đây chính là thất bại của tôi. . . . .”

“Không phải như thế!” Tiểu Nhu nghe nói như vậy, giống như muốn thốt ra muôn ngàn lời muốn nói.

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, quay mặt sang, nhìn cô.

Lúc này Tiểu Nhu hơi ẩn nhẫn, vội vàng cúi đầu, lại không lên tiếng. . . . .

Lãnh Mặc Hàn híp mắt, nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ ẩn nhẫn, trong lòng của anh cũng có chút xúc động, mang theo một chút căng thẳng và kích động khó hiểu, hỏi: “Vậy em. . . . . Tại sao phải từ chối tôi?”

Tiểu Nhu nghe hỏi như vậy, im lặng không lên tiếng.

“Không thể nói với tôi sao?” Lãnh Mặc Hàn lại nhìn cô, thật lòng hỏi.

Tiểu Nhu yên lặng suy nghĩ một lúc, mới sâu kín cúi đầu, cũng có vẻ hơi thật lòng nói: “Lãnh Phó tổng! Anh là một người tốt, tương lai nhất định sẽ được một cô gái rất thích hợp với anh, mọi người nhất định sẽ hạnh phúc!”

Trái tim bị người nện mạnh một quyền! !

Lúc này, Lãnh Mặc Hàn gần như khẳng định cô gái này chưa từng yêu mình, hai mắt anh thoáng qua một chút đau lòng.

Tiểu Nhu càng cúi đầu thấp hơn, hơi thở nặng nề, cũng không dám nói nữa. . . . .

Lãnh Mặc Hàn đưa mắt nhìn cô gái này thật sâu, mặc dù trong lòng trào dâng muôn ngàn cảm xúc, nhưng vẫn thở dốc một cái, nhìn dáng vẻ cô, chỉ đành phải đau lòng, hơi nở nụ cười, nói: “Em. . . . . Từ chối tôi, sẽ không vì con heo hồng kia chứ?”

“À?” Tiểu Nhu lập tức trợn to hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

“Tối hôm qua không phảiem đã nói rồi sao? Sau này muốn lui tới với người nuôi heo màu hồng . . . . .” Lãnh Mặc Hàn lại hơi nở nụ cười, nhìn cô.

Lúc này Tiểu Nhu mới hơi thu hồi khuôn mặt tiều tụy, có vẻ một chút ngây ngô và bất đắc dĩ nhìn người này.

Lãnh Mặc Hàn nhìn vẻ mặt cô như vậy, mỉm cười thật sâu, lại ngắm nhìn vườn nho hun hút, lập tức cảm thấy ánh sao càng rực rỡ hơn, làm cho tâm trạng người ta lẫn lộn chua ngọt, cho dù thành công hay không, đây là kinh nghiệm tình yêu khó được. . . . . Anh không khỏi im lặng cầm chùm nho Muscat, hái một quả bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, thưởng thức cảm giác chua chua ngọt ngọt lúc này mới đưa nó đến trước mặt của Tiểu Nhu, nói: “Có muốn ăn một quả hay không?”

Tiểu Nhu liếc chùm nho này, hơi lắc đầu một cái.

“Hôm nay ngoại trừ lắc đầu, em có thể có một chút động tác khác hay không?” Lãnh Mặc Hàn cau mày nhìn cô.

Vẻ mặt Tiểu Nhu lại có chút cổ quái, không nhịn được khẽ cúi đầu nở nụ cười, liếc về phía người đàn ông này, lại ngây ngốc lắc đầu, cười nói: “Những đứa bé trong thôn chúng tôi cũng không ăn quả nho nhặt trên đất !”

“Tại sao?” Lãnh Mặc Hàn hái một quả nho, bỏ vào trong miệng nhai nhẹ.

“Bởi vì. . . . . nho của chúng tôi đều bón phân hữu cơ thiên nhiên. . . . . Ví dụ như phân heo. . . . .” Một câu nói mềm mại bay tới.

Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, tay cầm quả nho sắp bỏ vào trong miệng, nét mặt mang theo một chút cổ quái, quay đầu, nhìn cô gái trước mặt. . . .

Phốc!

Tiểu Nhu khó được cúi đầu, cười ngọt ngào.

“. . . . .” Lãnh Mặc Hàn có chút trách móc nhìn người này, nói: “Tại sao em không nói sớm một chút, như vậy nghĩa là sao?”

Tiểu Nhu lập tức cắn chặt môi, cười thật ngọt ngào.

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cô một lát, lúc này mới nhàn nhạt đặt quả nho xuống, không muốn ăn nữa. . . . .

Tiểu Nhu nhìn anh như vậy, cũng chút khéo léo nói: “Nếu như ha muốn ăn. . . . . Tôi sẽ đi hái cho anh, hái nho vừa ngọt vừa lớn, sau đó đến sông rửa sạch sẽ cho anh. . . . . Anh từ từ ăn, Bác Phúc nói nho của nhà chúng tôi còn có tác dụng giải rượu, một chút nữa anh cứ nhai nho như vậy, nhai nhuyễn nuốt xuống, đối với thân thể sẽ rất tốt. . . . . Anh chờ tôi một chút. . . . .”

Cô nói xong, lập tức lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, muốn đứng lên đi xuống thang hái nho cho anh. . . . .

Một bàn tay nắm nhẹ cánh tay của cô. . . . .

Tiểu Nhu hơi giật mình nhìn người bên cạnh.

Lãnh Mặc Hàn cũng đưa mắt nhìn chăm chú cô gái trước mặt, trên mặt hơi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Không cần. . . . .”

Tiểu Nhu yên lặng nhìn người trước mặt.

Lãnh Mặc Hàn tay cầm cánh tay mảnh khảnh lạnh lẽo của cô, nhìn dáng vẻ cô vui vẻ như vậy, anh có chút mất mát, sâu kín nói: “Tôi có thể liều mạng vì em, ngay cả một chút ấm áp, tôi cũng không có cách nào trực tiếp cho em. Để cho em ở chỗ này cả buổi tối, tôi xin lỗi. Em là một cô gái tốt, nhìn em như ngây thơ đơn giản, chẳng có gì cả, nhưng cái gì cũng có. . . . . Có một trái tim khỏe mạnh và dịu dàng. Còn có một gia đình ấm áp. Nhìn tôi giống như có mọi thứ, nhưng cũng không có cái gì. . . . . Quả thật tôi không xứng có em. Nhưng tôi vẫn rất quý trọng làm bạn với em. . . . . Em trở về đi, nơi này tôi trông chừng. . . . . Dù sao sáng sớm ngày mai tôi sẽ phải rời khỏi, có thể làm một chút chuyện vì em cũng không nhiều.”

Tiểu Nhu chăm chú nhìn đàn ông trước mặt.

“Tương lai. . . . . Hy vọng có thể có cơ hội, nghe lý do em từ chối tôi . . . . .” Lãnh Mặc Hàn có vẻ hơi đau lòng nói.

Hai mắt Tiểu Nhu không khỏi tràn lệ, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

“Trở về đi. . . . .” Lãnh Mặc Hàn lại nhìn cô, mỉm cười gật đầu một cái.

Hai mắt Tiểu Nhu hơi dịu dàng lóe lên, im lặng ngây ngẩn một lúc, do dự một lát, lại im lặng hơi xoay cổ tay, tránh thoát lòng bàn tay ấm áp của anh, hơi nghẹn ngào, nở nụ cười nhìn anh, nói: “Lãnh Phó tổng. Cám ơn sự quan tâm của anh. Tôi không sao. Trước kia tôi và chị, mỗi khi đến ngày hè cũng sẽ leo lên nơi này, nằm ở trên chiếu mẹ trải cho chúng tôi, vừa trò chuyện, vừa đếm sao trên trời. . . . Một cái hai cái, rất đẹp. . . . Khi đó, thật vui vẻ. . . . . Nhưng hai năm trước chị kết hôn, mỗi ngày ở bên anh rể, tôi chỉ một mình ở chỗ này đếm sao. . . . Mặc dù có chút mất mát, giống như mất đi người chị yêu mến nhất. . . . . Nhưng tôi vẫn vui vẻ, bởi vì chị ấy tìm được người thích nhất, người thích hợp nhất, bọn họ rất hạnh phúc. . . . .”

Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn cô.

“Ngày mai anh sẽ phải đi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt. . . . . Tôi sẽ ở chỗ này coi chừng, đừng lo lắng. . . . .” Cô gái này nói xong, liền giống như trốn tránh lui người vào trong chỗ bóng tối giàn gỗ, cúi người xuống, núp ở trên sàn lạnh lẽo, đưa lưng về phía anh, giống như muốn ngủ thật say. . . . .

“Tiểu Nhu?” Lãnh Mặc Hàn hơi lộ ra kinh ngạc nhìn cô, nhìn thân thể cô dừng ở trong bóng tối.

Tiểu Nhu đưa lưng về phía Lãnh Mặc Hàn, lúc này khuôn mặt mới lộ ra mấy phần đau lòng và không nở, kiềm nén khóe mắt rơi xuống nước mắt, ngón tay che ở khóe miệng, cũng không nói gì. . . . .

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cô.

Tiểu Nhu hít hít lỗ mũi đỏ bừng, nhưng vẫn kiên quyết nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. . . . .

Lãnh Mặc Hàn ở trong bầu trời đêm yên tĩnh nhìn cô gái đang cuộn tròn trước mặt, anh hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn rất nhiều ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, lại phát hiện vườn nho sâu thẳm lạnh giá khác thường, thậm chí phía trước còn có một chút tiếng kêu động vật khó hiểu, hai mắt anh hơi lóe lên, cũng không nói chuyện, chỉ hơi di động thân thể, dựa vào cô gái dịu dàng, khuôn mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn cô cuộn tròn thân thể, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nằm ở bên cạnh cô, khi phần lưng anh mới vừa dính vào trên mặt sàn lạnh lẽo, ngẩng mặt lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sao lốm đốm đầy trời, cuối cùng khẽ nở nụ cười đau lòng. . . . .

Tiểu Nhu nằm nghiêng ở trên mặt sàn, ánh mắt sáng lên, cảm giác người đàn ông này chờ đợi, trái tim của cô khẽ động, nhưng vẫn cắn răng, nén lệ nhắm mắt lại. . . .

Một bài “Hoa Nữ Nhân” rất ai oán, lại bi thương than thở truyền đến. . . . .

Hai bóng dáng cô đơn, cứ ở trong bầu trời đêm sâu lạnh, cùng gần chung một chỗ, trái tim lại không thể hòa chung nhịp. . . . .

Cho đến khi vô số ánh sao lấp lánh giống như muốn thở dài, từng chút từng chút biến mất ở trong bầu trời đêm. . . . . Rốt cuộc, một ánh sao mai cuối cùng càng ngày càng sáng, rồi lại tắt ngấm ánh mặt trời rốt cuộc ló dạng, bầu trời xanh thẳm, chiếu rọi cả vùng đất, lại một ngày mới! !

Một luồng ánh mặt trời giống như đứa bé bướng bỉnh, chiếu lên trên đỉnh giàn nho bằng gỗ ! !

Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giàn gỗ, khuôn mặt hơi nhíu lại, không có mở mắt, cũng cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt mình, anh lập tức vươn tay gác ở trên trán, che một chút ánh mặt trời, thở dốc mấy hơi, muốn tiếp tục ở trong không khí thư thái nơi này, ngủ tiếp, nhưng lại không khỏi có chút cảm giác không ổn, anh lập tức mở mắt ra, buông cánh tay, lập tức nhìn thấy bầu trời xanh thẳm sáng sớm, giống như bị nước mưa rửa sạch, hết sức sáng lạn, không ngờ anh ngủ trên giàn gỗ này cả buổi tối?

Soạt ! !

Anh lập tức ngồi dậy, nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, Tiểu Nhu đã không biết đi đâu, lại nhìn thấy cái chăn dày hết sức ấm áp, từ lồng ngực hơi rớt xuống.

Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, kinh ngạc nhìn chăn lông đắp trên người, hai mắt anh hơi lóe lên ánh sáng ấm áp, lại ngửi được mùi hương cỏ Lavender khó hiểu cùng ánh mặt trời rất quen thuộc chiếu rọi ở gian phòng của Tiểu Nhu, theo bản năng anh lập tức theo mùi hương nhìn sang, lại nhìn thấy trên mặt sàn bằng gỗ bên cạnh mình đặt một phong thư xanh! ! Hai mắt của anh sáng lên, lại lập tức cầm lá thư này, rất kích động nhìn chữ viết rất xinh đẹp của Tiểu Nhu trên lá thư: Thân gửi Lãnh Mặc Hàn tiên sinh.

Trên mặt anh hơi giật mình.

“Mặc Hàn! !” Nơi xa truyền đến tiếng gọi của Tô Lạc Hoành.

Cả người Lãnh Mặc Hàn giống như chưa tỉnh hồn, lập tức hoảng sợ đến đứng lên, trên cao nhìn thấy Tô Lạc Hoành ở dưới giàn, thở hổn hển từ đầu kia vườn nho đi tới, rất kích động nhìn anh nói: “Tiểu Nhu đi rồi. . . . . ”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *