Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1154
Chiếc Ferrari màu xanh đen lao thẳng vào trong rừng rậm ! !
Đường Khả Hinh vẫn kích động tràn lệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa theo thời gian từng chút trôi qua, vừa khóc nức nở từng hồi. . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe lên ánh sáng đau lòng, hai tay nắm vô lăng, tiếp tục lái xe, chạy vào trong núi rừng càng lúc càng dày đặc, nghĩ tới lúc nảy Đường Khả Hinh chạy như bay tới, bàn chân trắng nõn cũng tràn đầy vết máu, khuôn mặt anh căng thẳng, nặng nề thở ra một hơi . . . . Giống như nhìn ra, có chút tức giận. . . . .
Có lẽ Đường Khả Hinh cảm thấy không khí có chút không đúng, đôi mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, hai mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng, cho rằng anh tức giận, trong lòng của cô có chút căng thẳng, nước mắt vẫn chảy dài xuống, lại không dám khóc nữa, hút lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Em . . . . . Em . . . . . Em không phải cố ý chạy đuổi theo anh. . . . . Em . . . . . Em . . . . .”
Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa cười như không cười quay mặt sang chăm chú nhìn cô gái này.
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng, nghĩ tới lúc nảy đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, nhìn thấy mình liều mạng đuổi theo xe, cô chợt cảm thấy có chút lúng túng cúi đầu, tay níu tay áo váy dài hoa mẫu đơn màu trắng có giá trị hơn 10 vạn, Trang Ngải Lâm sai người may bằng thủ công, xoa xoa nước mắt chậm rãi rơi xuống trên mặt mình, còn muốn giải thích một chút gì đó, nhưng cũng không nói ra được gì, vừa cảm giác lệ nóng chảy xuống. . . . .
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, chăm chú nhìn dáng vẻ cô như vậy, khuôn mặt căng thẳng đau đớn, lập tức hơi nở nụ cười, một tay cầm vô lăng, chuyển hướng xe, lái đến đỉnh núi sâu thẳm mới từ từ dừng lại. Phía dưới chính là vườn nho mênh mông kéo dài vô tận, còn có một dòng sông uốn lượn giống như bạch ngọc, từng làn gió mát mơ hồ thổi đến, bốn phía ngoại trừ một chút tiếng chim hót, hết sức yên tĩnh.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc quay mặt sang, hai mắt lại chảy xuống nước mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, không biết anh dẫn mình tới nơi này làm gì. . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng thuần thục dừng xe xong, lúc này mới tay cầm vô lăng, quay mặt sang nhìn chăm chú Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lại xoay tròn dịu dàng chợt lóe lên, không hiểu nhìn anh.
Lúc này hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên mới thoáng qua một chút nụ cười, sau đó thật bình tĩnh đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, vòng qua sườn xe đi tới ghế lái phụ, lập tức mở cửa xe ra, hết sức bá đạo ôm ngang cô gái trong ngực đi ra ngoài. . . . .
“Này!” Đường Khả Hinh nghi ngờ đưa hai tay ra ôm cổ của anh, có chút căng thẳng nhìn anh nói: “Anh. . . . . Anh muốn làm gì?”
“từ nơi này ném em xuống!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm ngang Đường Khả Hinh đi tới đỉnh núi, làm bộ muốn ném cô! !
“Ôi! Đừng!” Đường Khả Hinh lập tức liều mạng ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, hoảng sợ đến trái tim nhảy lên, nói: “Em không dám!”
“Em cũng biết dám không ?” Trang Hạo Nhiên tức giận ôm chặt cô gái trong ngực, chăm chú nhìn đôi mắt cô chợt lóe lên, khóc đến giống như quả đào, cả khuôn mặt đều đỏ, tim của anh càng đau nhói, mới nói: “Không phải tách ra một lần sao? Em không cần phải lo lắng! Chúng ta sẽ còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt! ! ! Anh bảo đảm! ! Em thật sự không cần thiết chạy đuổi theo như vậy! Em xem chân của em một chút? Đã chảy máu! ! Làm cho người ta nhìn rất lo lắng biết bao? Cuộc thi đấu lần này mặc kệ em thua hay thắng! Mặc kệ cha của em phản đối hay tán thành! ! Tương lai em nhất định là vợ của anh, em lo lắng cái gì?”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mặt lộ ra một chút ủy khuất, rất hờn dỗi nhìn người này. . . . .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô, trái tim lập tức đau nhói, lúc này mới chậm rãi, sâu kín nói: “Đứa ngốc. . . . . Em đã chạy tới như vậy, anh rất đau lòng. . . . . Em muốn tối nay, tối mai, sau này anh cũng không ngủ được nữa. . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, hai mắt nóng lên, nước mắt lại chảy xuống.
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn bảo bối này, trên mặt lộ ra cảm động và đau lòng, từ từ ôm cô, ngồi vào ghế sau xe, đóng kín cửa xe.
Không gian buồng xe nhỏ hẹp.
Trang Hạo Nhiên thật cẩn thận ôm nhẹ Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của mình, ở trong không gian riêng tư gần gủi, anh lại nở nụ cười thâm tình, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khóc đều có chút sưng lên, mái tóc cũng rối loạn, dây nho lệch qua một bên, ngược lại đóa hoa sơn trà vẫn nguyên vẹn, anh liền hết sức cưng chiều, thương yêu vươn tay, vén nhẹ một chút sợi tóc xốc xếch trên trán cô, lại nhàn nhạt gỡ đóa hoa sơn trà xuống, cởi dây nho ra, mái tóc đen nhánh đến eo giống như thác nước nhẹ buông xuống. . . . .
Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút xấu hổ cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên lại tinh tế liếc mắt nhìn khuôn mặt cô thẹn thùng, khẽ mỉm cười, lúc này mới vươn tay, nhấc nhẹ váy lụa dài của cô lên, nói: “Xem chân của em một chút. . . .”
“Không cần !” Đường Khả Hinh sợ anh lo lắng.
“Anh xem một chút!” Trang Hạo Nhiên lại muốn nhấc váy lên.
“Không cần!” Đường Khả Hinh nhắc chân trắng nõn, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên lập tức đè cô ở trên ghế xe, con ngươi hấp dẫn lóe ra ánh sáng kịch liệt, nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ ngọt ngào thẹn thùng say lòng người, giống như quả táo non mềm, anh liền cố giả vờ tức giận nói: “Có dũng khí đuổi theo xe, không có dũng khí đưa chân cho người ta xem một chút? Em muốn anh cúi xuống xem em sao?”
“Không có! !” Đường Khả Hinh vội nói.
“Vậy em muốn cái gì?” Trang Hạo Nhiên lại tiến tới gần mặt của cô, hai tròng mắt sắc bén lóe lên, ép hỏi!
“Em. . . . .” Đường Khả Hinh lập tức không nói ra lời, mặt mắc cỡ đỏ bừng nhìn anh.
“Hả?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên cố ý mập mờ trêu chọc cô.
“Anh. . . . . đến bây giờ anh còn có thời gian trêu chọc em?” Đường Khả Hinh lập tức có chút đau lòng vươn tay, muốn vỗ mạnh bờ vai của anh, Trang Hạo Nhiên lập tức cầm tay của cô, vẻ mặt lộ ra thâm tình cưng chiều, nhìn cô, thật sâu nói: “Anh mặc kệ là lúc nào, mỗi lần chỉ muốn cùng em ôm nhau, cũng thật sâu muốn em ! Đó không phải là cần! ! Mà là thâm tình sâu đậm nhất của anh! Bất kể vào lúc nào, có thể làm cho em vui vẻ, là chuyện . . . . . Rất tốt đẹp của anh. . . . .”
Đường Khả Hinh dừng lại, hai mắt lộ ra mấy phần dịu dàng nhìn anh.
“Cám ơn em đuổi tới. . . . .” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên mới lộ ra thâm tình và biết ơn, cười nói: “Anh cảm thấy rất kiêu ngạo! Mặc dù vào lúc này có chút ích kỷ! Nhưng anh cảm thấy rất kiêu ngạo! Loại cảm giác này, so với lời thề còn đẹp hơn. . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhấp nhẹ môi mỏng, mỉm cười, hai tròng mắt hơi xoay tròn, nhìn xung quanh một mảnh yên tĩnh, lúc này anh mới cúi xuống, ở bên tai của cô, giọng khàn khàn thì thào hỏi nhỏ: “Vợ. . . . . Nếu đã đuổi tới, thì làm chuyện đêm qua chúng ta thương lượng xong đi. . . . .”
“Anh. . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên lại chăm chú nhìn cô gái trước mặt, không nhịn được vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng say lòng người, liếc mắt nhìn môi ngọt đầy đặn mê người của cô, nuốt cổ họng một cái, cũng không nhịn được nữa, cúi xuống, hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào, mút nhẹ cánh môi dưới của cô, thậm chí muốn cắn nhẹ. . . . .
“Ưmh. . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, đón nụ hôn của anh, cũng nhanh chóng cảm giác thân thể anh nhanh chóng tuôn ra hơi thở nóng bỏng, từng trận mê hoặc nhào về phía mình, thân thể của cô không nhịn được mềm nhũn, muốn dựa vào trên ghế xe. . . . .
Trang Hạo Nhiên lại đưa tay ôm thân thể mềm mại của cô, tách hai chân của cô ra, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, mặt nhìn mình, lúc này mới mỉm cười ôm lấy eo nhỏ của cô, im lặng nhìn cô.
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng, tách hai chân ra ngồi ở trên người anh, cảm thấy giữa hai chân của anh đang dần dần cứng rắn, chống nhẹ giữa hai chân của mình, trái tim của cô đập thình thịch, khẽ cúi xuống, cụng nhẹ trán anh, lại có thể nghe được linh hồn của mình đều đang réo gọi và khát vọng người đàn ông này, lỗ tai của cô đỏ bừng, nhưng vẫn hơi nghiêng mặt, dũng cảm, chủ động hôn lên môi mỏng của người đàn ông này.
Trang Hạo Nhiên khẽ nở nụ cười, lập tức ngọt ngào hơi ngẩng mặt, mở môi mỏng đón nhận nụ hôn của cô gái này, thò đầu lưỡi quấy lấy đầu lưỡi cô, đang lúc triền miên ướt át mút lấy, đôi tay vuốt nhẹ eo thon của cô, thậm chí lúc vuốt nhẹ, tay muốn mò tìm dây khóa sau vai váy của cô, nhưng làm thế nào cũng không sờ được, anh vừa hôn môi cô, theo bản năng dùng ánh mắt nhìn cô. . . . .
Đường Khả Hinh kết thúc nụ hôn, ở trong không gian nhỏ hẹp, hai mắt dịu dàng khẽ chớp mắt, nhìn anh một cái, khuôn mặt mắc cỡ giống như có chút say, thở nhẹ, vươn tay chậm rãi chảy xuống tay áo trắng trước vai trái, lộ ra nửa bộ ngực hết sức khêu gợi, lại chậm rãi vươn tay chảy xuống tay áo trắng bên vai phải, đôi bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh chậm rãi buông lỏng tay áo trắng ra, mặc cho váy dài dần dần rơi xuống, lộ ra áo lót trắng tinh mê người. . . . .
Cả người Trang Hạo Nhiên giống như bị nổ tung, nhìn áo lót như ẩn như hiện, lại không nhịn được ra lệnh: “Cởi nó ra !”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhắc mí mắt nhìn anh một cái. . . . .
Trang Hạo Nhiên nuốt cổ họng, nâng mí mắt, nóng bỏng vội vàng nhìn cô (H).
***
Con đường sâu thẳm, quanh co uốn lượn.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, lại có chút bất đắc dĩ và phiền não cầm tài liệu, mở ra xem một lần nữa, đám người Lãnh Mặc Hàn và Lâm Sở Nhai cũng rối rít nhắc cổ tay, nhìn thời gian. . . . . Tô Lạc Hoành đã ngã ở trên người của Tiêu Đồng, muốn ngủ. . . . . Tiêu Đồng chán ghét một phát đẩy anh ra, nói: “Chết đi!”
“Ôi, cô gái này !” Tô Lạc Hoành lại tức giận nhìn cô một cái! !
Tiêu Đồng không nói gì, chỉ lo lắng cho lão đại và Đường Khả Hinh, mới vừa muốn nhìn vào kính chiếu hậu, muốn nhìn hai người có tới không, vẫn không thấy bóng dáng đâu hết, mới ngạc nhiên hỏi có chuyện gì, nhưng rốt cuộc nghe được âm thanh xe thể thao, hai mắt của cô sáng lên! !
Quả nhiên! !
Một chiếc Ferrari màu xanh đen chậm rãi lái tới, dừng ở bên một chiếc xe vệ sĩ, không đến bao lâu . . . . .
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra mấy phần mập mờ và lúng túng đi xuống xe thể thao, hai người chăm chú nhìn nhau , nhớ tới một chút kích tình mới vừa rồi, cùng ăn ý nở nụ cười ngọt ngào không thôi, lại cùng ôm nhau thật chặt, Trang Hạo Nhiên vuốt nhẹ thân thể cô gái này, tay chậm rãi chải mái tóc cô, mới nói: “Nhóc. . . . . Anh đi nha. . . . .”
“Ừm!” Khuôn mặt Đường Khả Hinh dính vào trước lồng ngực của anh, khẽ gật đầu.
Trang Hạo Nhiên biết thời gian cấp bách, cũng phải dành một chút thời gian cho Đường Khả Hinh đi chuẩn bị ngày mai thi đấu, liền không nói gì thêm, mà nhanh chóng đi về phía chiếc Rolls-Royce, trực tiếp ngồi vào ghế sau xe, phịch một tiếng đóng cửa lại, nói: “Lái xe!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh một cái, lại căn dặn tài xế: “Lái xe! !”
Rốt cuộc chiếc Rolls-Royce chậm rãi dọc theo đường núi sâu thẳm chạy tới phía trước. . . . .
Đường Khả Hinh một mình đứng ở giữa đường, chăm chú nhìn chiếc Rolls-Royce đi xa, tạm thời để xuống tình cảm trai gái, chuyện thi đấu lập tức trổi dậy, trong lòng tràn đầy năng lượng. . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0500
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0372
Không có bình luận | Th1 31, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0187
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0207
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.