Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1162
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc. . . . .” Âm thanh xe trâu ở xa xôi, dần dần trên một con đường vắng vẻ, ruộng dốc trải dài ở phía trước, rốt cuộc xuất hiện một ngôi nhà theo phong cách châu Âu và vườn nho, trong gió làn gió mát, còn tản ra từng trận hương vị Chardonnay ngọt ngào độc đáo. . . . .
Nhưng tất cả mọi thứ, có một số người cũng không muốn cảm thụ và trải nghiệm! !
Trang Ngải Lâm vẫn mặc váy đỏ hấp dẫn trị giá mấy trăm ngàn, đầu tóc xoăn đến eo, cô đeo mắt kính màu nâu sậm, đang đầu cúi xuống ngồi xổm ở trên xe trâu tròng trành lắc lư, không biết từ lúc nào từ trong túi xách rút ra một cây kìm cắt móng tay bạch kim, nét mặt nhìn như nhàn nhã thật ra không vui, cắt móng tay, cắt từng chút từng chút, dáng vẻ thế này. . . . .
Phụ nữ toàn thế giới, cũng chỉ có một mình Trang Ngải Lâm ngồi xe trâu, còn có thể ngồi ra dáng vẻ nữ vương.
Bác Dịch ngồi ở trên xe phía đối diện, bởi vì thời tiết nóng bức, đã sớm cởi tây trang màu đen ra, tùy ý khoác lên trên đống lúa, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, đôi tay đan nhau, khuôn mặt âm trầm đông lại, cúi đầu, hiện ra mấy phần lo âu, hai mắt lộ ra ánh sáng trầm trầm thật sâu, đang suy nghĩ chuyện kế tiếp nên xử lý như thế nào, lại không khỏi nhắc mí mắt, nhìn người phụ nữ ở đối diện một cái, nhìn dáng vẻ cô nhàn nhã cắt móng tay, anh lại không nhịn được cười.
Rốt cuộc Trang Ngải Lâm cắt xong móng tay cuối cùng, con sâu phiền tảo trong thân thể đã bò lên, cô cắn chặt răng, thở dốc, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa, mặt trời sắp xuống núi, nhướng mày, từng chữ từng chữ từ trong đôi môi đỏ rực xinh đẹp của mình, lạnh lẽo phun ra: “Chị đây phải xuống núi trước khi mặt trời lặn, hai giờ chạy hơn 400 km, nhưng chúng ta lại ngồi ở trên xe trâu đáng chế này, hơn 10 km đường, mất hơn nửa tiếng đồng hồ! Nếu như tối nay không có sương giá, tôi sẽ ăn cả người và bò!”
Chú Lý chưng cất rượu, đánh xe trâu, nghe lời nói lạnh lẽo tràn đầy uy hiếp, không khỏi hơi quay đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia.
Bác Dịch lập tức híp mắt, nét mặt căng thẳng, ý bảo cô không nên nói chuyện lung tung, không có lễ phép như vậy! !
Trang Ngải Lâm mới mặc kệ người ta, vẻ mặt cô chỉ tức giận căng thẳng, mở túi xách ra, nhét cây kìm vào, mới vừa bắt đầu mắng lên, lại không khỏi nhìn thấy bên trong một cái túi nhỏ bằng nhung đen, khối lục ngọc bảo bị vỡ thành hai nửa vẫn ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, ánh mắt của cô nhíu lại, vừa lộ ra ánh sáng của nữ vương, vừa thỏa hiệp, thở dài một cái, đóng nút túi xách lại, lúc này mới ngẩng đầu lên, lại nhìn ruộng dốc trải dài xa tít phía trước, trầm mặt kêu lên: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến? !”
“Tới ngay!” Lúc này Bác Dịch cũng ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe trâu đi giống như thoải mái và thuận lợi, rốt cuộc quẹo cua bên trái, đi qua một con đường mòn vắng vẻ trong rừng, chạy nhanh đến trước một cánh cổng sắt hoa văn sợi theo phong cách Châu Âu, hai cánh cửa sắt khóa chặt, lại phát ra một mùi vị bùn đất đặc biệt và mùi thơm ngát của quả nho, thậm chí có thể nghe được âm thanh “Lao xao” của cành lá theo từng cơn gió. . . . . Khuôn mặt anh lập tức lộ ra mấy phần bình tĩnh, lúc chú Lý dừng xe trâu lại, anh đặc biệt một mình chống tay phía trước xe, đi xuống xe trâu, lại đưa đôi tay ôm ngang Trang Ngải Lâm xuống, mới mỉm cười nhìn chú Lý nói: “Chú Lý, cám ơn chú ! Nếu như không có chú, sợ rằng chúng tôi phải đi thêm một ít thời gian!”
Chú Lý vừa dùng sợi dây vung nhẹ lên người con trâu, vừa cười nhìn về phía Bác Dịch cùng đứng ở một bên, không ngừng phủi lúa mạch và cỏ trên người Trang Ngải Lâm, trực tiếp sảng khoái nói: “Không cần cám ơn! ! Lúc nào đó mang rượu băng bươm bướm cậu cất trong hầm đưa cho chúng tôi hai rương ! !”
Bác Dịch biết ông đang nói đùa, nhưng vẫn nở nụ cười, nói: “Tốt”
“Đi trước! Tối nay mặc kệ có sương giá hay không, cũng mau đi vào. . . . .” Chú Lý nói xong, liền vội vàng quẹo xe trâu một cái, tiếp tục theo một con đường khác đi tới vườn nho của mình.
Bác Dịch nhìn chú Lý vội vàng đánh xe trâu đi khỏi vườn nho nhà mình, anh mới không có cách xoay người, nhìn Trang Ngải Lâm vẫn một tay nắm túi xách, một tay phủi bụi đất trên váy đỏ của mình, mắt kính cũng không có tháo xuống, anh liền cảm thấy tức giận, căng thẳng khuôn mặt, nhìn cô không nhịn được trách móc nói: “Tôi nói! ! Cho dù thân phận cô được chiều chuộng như thế nào, nhưng từ nhỏ đến lớn, người trong nhà không có dạy cô làm người phải có lễ phép sao? ! Chú Lý cũng vội vàng về nhà, nhưng ông ấy nhìn thấy chúng ta thật sự bị phiền toái, mới đưa chúng ta một đoạn đường! Cô xem một chút, cô ở trên xe nói những gì! ? Thậm chí lúc nảy người ta đi, cô vẫn đeo mắt kính cũng không tháo xuống, cũng không nói cám ơn, còn làm vẻ mặt kia! !”
Trang Ngải Lâm mới vừa rồi còn phủi bụi đất trên váy đỏ, nghe nói như vậy, mặt của cô cau lại, cả người lập tức nổi lên khi thế nữ vương, lập tức tháo mắt kính màu nâu sậm của mình, để cho ánh mắt sắc bén mình nhìn thẳng vào dáng vẻ chết tiệt của Bác Dịch, vẻ mặt băng bó mới cắn răng nghiến lợi, tiến tới gần anh nói: “Tại sao tôi phải nói cám ơn? Anh không biết tôi là danh viện thế giới sao? Danh viện nổi tiếng chính là người hư vinh và xem thường! Nếu như tôi không cho con trâu kia mấy phần mặt mũi, tôi sẽ thỏa hiệp ngồi ở phía sau con súc sinh đáng chết lâu như vậy sao! ! ? Tôi thiếu chút nữa mất hồn, cho rằng tôi là áp trại phu nhân ! ! Mà tôi với anh không có quan hệ! ! Tôi bày mặt cho ai nhìn? Tôi phải tháo mắt kính xuống để cho ông già chất phác kia nhìn thấy tôi muốn băm mắt con trâu, ông ta sẽ ngủ không yên giấc!”
Một câu nói cuối cùng , là thật lòng đến cỡ nào để cho người ta suy nghĩ!
“. . . . .” Bác Dịch thật sự không nói ra lời nhìn chằm chằm vào cô thật lâu thật lâu, lập tức im lặng ! !
“Thế nào?” Trang Ngải Lâm giống như nhìn ra trong ánh mắt thâm trầm của Bác Dịch có khi dễ, cô lại bày ra dáng vẻ trong mắt không có người, thái độ ngang ngược ngạo mạn, nói: “Đột nhiên phát hiện, tôi và anh không cùng cách suy nghĩ sao ? Chuyện chúng ta suy nghĩ quả thật không giống nhau! !”
Khuôn mặt Bác Dịch đong cứng thật lâu thật lâu, mới nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt thật lòng, gật gật đầu nói: “Chuyện chúng ta suy nghĩ quả thật không giống nhau! Người ta vất vả đánh xe trâu đưa chúng ta hơn 10 km đường, chỉ đổi lại ánh mắt sắc của cô, cô còn bày ra dáng vẻ thật lòng lo nghĩ cho người ta, tôi còn có lời gì để nói? Bởi vì cô, tôi cũng đột nhiên muốn tìm một phụ nữ đơn giản kết hôn sanh con rồi !”
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm nhíu lại, nhìn anh.
Bác Dịch không để cho cô nghi ngờ bao lâu, hai tròng mắt lập tức nóng lên, gần như rất khẳng định và cố chấp nói: “Loại người tầm thường giống như chúng tôi, quả thật phải để lại thật nhiều cho con cháu. . . . . Nếu không, tương lai có rất nhiều ngôn ngữ đều phải thoái hóa và biến mất! Suy nghĩ vì lợi ích hòa bình thế giới, cũng phải cố gắng !”
“. . . . .” Trang Ngải Lâm nắm chặt mắt kính, nhìn anh.
Bác Dịch không muốn nói thêm nữa, chỉ trầm mặt lạnh lùng, bất đắc dĩ xoay người, đi về phía cánh cửa sắt màu đen, dùng chìa khóa của mình mở cửa, nói: “Vào đi! ! Danh viện!”
Lồng ngực Trang Ngải Lâm chứa một đoàn lửa giận, nhìn bóng lưng anh cứng rắn và trầm ổn, dáng vẻ chỉ cần trở lại vườn nho, anh chính là ánh mắt của trại chủ, cô cắn chặt răng, trợn mắt giận dữ nhìn anh thật lâu thật lâu, cho đến khi nhìn anh mở cửa sắt ra, xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, vẻ mặt cô mới hơi thu lại, người vẫn chứa đầy khí thế nữ vương, đeo mắt kính lên, cất bước đi tới. . . . .
Nhưng cô mới vừa đi vào cánh cửa sắt này, còn chưa kịp xem xét vườn nho phía trước, lập tức, ba con chó sói lớn rống lên một tiếng, giống như tướng quân oai phong, phóng thẳng qua mình, hai mắt của cô trừng to, lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, tay nhanh chóng cởi giày cao gót màu đen hơn mười cm của mình, nắm chặt, nhìn chòng chọc ba con chó sói lớn này . . . . .
“Tướng quân! ! Dừng lại! !” Bác Dịch nhìn một on chó sói lớn trong đó, vẻ mặt căng thẳng quát to một tiếng! !
Ba con chó sói lớn nghe được tiếng quát của Bác Dịch, lập tức dừng bước chân xông về phía Trang Ngải Lâm, mà hồng hộc thở nặng hơi nóng, nhào tới trên người của Bác Dịch, không ngừng cọ cọ anh! !
Tâm trạng Bác Dịch rõ ràng cũng khoái trá ngồi xổm người xuống, vươn tay xoa nhẹ đầu của chúng nó, thật thà trầm giọng nói: “Ở nhà có ngoan hay không?”
Mấy con chó săn vẫn sủa !
Bác Dịch không nhịn được mỉm cười, lúc này mới nhớ tới Trang Ngải Lâm, quay mặt sang thì đã thấy người phụ nữ này mặc váy dài màu đỏ bồng bềnh, tay cầm một chiếc giày cao gót, vẻ mặt căng thẳng nhìn mọi thứ, anh nghi ngờ hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Trang Ngải Lâm thở dốc, nóng mắt nhìn chòng chọc ba con chó sói lớn, cô thật sự sắp mệt mỏi rã rời, tức giận ném giày cao gót của mình xuống mặt đất, vừa chân trần mặc vào, khuôn mặt vừa căng thẳng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói: “Tôi muốn mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này! ! Mau sớm! ! Lập tức! !”
Bác Dịch nghe rõ lời của cô…, liền vuốt nhẹ đầu mấy con chó săn, bảo chúng nó về nhà trước, mình mới đứng lên, chăm chú nhìn cô, mới nói: “Chịu đựng một chút đi. Trợ lý của cô đã lái xe tới”
Trang Ngải Lâm không lên tiếng, vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào anh! !
“Đi thôi! Đây chính là vườn nho của tôi! Phía trước là nhà của tôi, còn có biệt thự tiếp khách và thương gia, cùng hầm rượu dưới lồng đất!” Bác Dịch trở lại vườn nho, nhìn thấy mười mấy công nhân đứng ở trong vườn nho nhao nhao ầm ĩ, trò chuyện hôm nay có sương giá, anh lập tức hơi bước nhanh tới trước, để mặc cho Trang Ngải Lâm một mình đứng ở trên đường đá.
Trang Ngải Lâm hung tợn trợn mắt nhìn bóng lưng Bác Dịch một cái, lúc này mới vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại nhìn thấy phong cảnh vườn nho phía trước, ngẩn ra!
Mặt trời đã từ từ xuống núi, mặc dù thoáng qua một chút lạnh lẽo, nhưng tia nắng chiều vàng ươm giống như vàng lấp lánh vẩy vào vườn nho mênh mông, từng chùm nho Chardonnay hơi vàng cũng giống như được mạ vàng, rũ xuống ở trong cành lá màu xanh đậm, rất kiêu ngạo lóe ra tia sáng chói mắt như viên đá quý, nơi xa thẳm có nóc tòa kiến trúc lợp ngói đỏ trắng theo phong cách Châu Âu, đứng ở dưới đỉnh núi, thác nước lao thẳng xuống, một cầu vồng xẹt qua chân trời! !
Rất nhiều loài hoa dại không biết tên màu đỏ, xanh, vàng, hồng, mọc ở dưới gốc cây nho, giống như tấm thảm thần thoại đầy màu sắc Thượng Đế ban cho, trải khắp nơi, thậm chí cô nhìn thấy một công nhân đứng ở trong bụi hoa nào đấy, có lẽ cảm thấy đói bụng, trực tiếp hái một đóa hoa nhỏ màu tím, cứ như vậy nhét vào trong miệng nhai, hài lòng ngọt độ của nó, lúc này mới đứng lên, nhìn bóng dáng trắng của Bác Dịch ở phía trước, bật cười nói: “Năm nay hoa dại cũng rất ngọt, quả nho khẳng định cũng rất ngọt ngào !”
Bác Dịch đang đứng ở trong đám người, nghe lời nói của công nhân, lúc này mới quay đầu lại, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Một cơn gió thổi qua!
Trang Ngải Lâm đứng ở giữa đường, tóc dài đến eo bị phất lên, cô giống như say, theo gió ngửi được mùi hoa ngọt ngào nhất trên thế giới, còn có từ nơi xa xôi truyền đến mùi hương cỏ Lavender huyền bí làm cho tinh thần cô lập tức sảng khoái, giống như tất cả không khí của đô thị, vào lúc này, cũng không bằng một đóa hoa nhỏ sinh trưởng như thế mang đến sức sống mạnh mẽ. . . . .
Bác Dịch đang đứng ở trong vườn, nghe bọn họ tán gẫu chuyện bạn bè ở cục khí tượng nói hôm nay có sương giá, anh vừa nghe vừa gật đầu, sau đó căn dặn công nhân đi chuẩn bị ống khói và các thứ khác, nhưng không khỏi phát hiện, người ở sau lưng cũng không có một chút tiếng động, liền nghi ngờ xoay người, không ngờ nhìn thấy Trang Ngải Lâm vẫn đứng ở trên đường đá giữa vườn nho, cũng không nhúc nhích, anh liền ngạc nhiên hơi xoay người, cất bước đi về phía Trang Ngải Lâm, vừa đi qua, vừa nhìn khuôn mặt cô căng thẳng, cho rằng cô lại có gì không vui, vẫn có chút lo lắng hỏi: “Thế nào? Lại có nơi nào nhìn không vừa mắt, không thoải mái?”
Trang Ngải Lâm một mình đứng ở giữa đường, vẻ mặt vẫn lộ ra căng cứng khó hiểu, nhìn Bác Dịch mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, cổ áo mở ra, lộ ra lồng ngực kiên cố màu đồng, ở Hoàn Cầu một thời gian, anh càng lộ ra một chút sức hấp dẫn đô thị mới, lại không khỏi nhớ tới lúc mới gặp gỡ anh, anh chỉ mặc T-shirt màu đen và quần tây đen đơn giản, trong tục tằng mang theo một chút cảm giác bí ẩn của người đàn ông phương tây, lông mày của cô nhảy lên, liền sâu kín nói: “Vườn nho lớn như, anh chỉ có mười mấy công nhân, làm sao trông nom?”
Bác Dịch nghe lời nói ngây ngô này, không nhịn được cười trêu cô một phen, mới nói: “Cái gì mười mấy công nhân? ! Vườn nho lớn như vậy, phân chia cắt tỉa, chăm sóc tất cả mọi thứ, ngoài việc thu hoạch và chưng cất rượu trong thời gian ngắn ngủi, phải cần người bên ngoài, thời gian còn lại đều do một mình tôi ! Những người khách cao quý như các người, uống từng chai rượu vang sủi bọt, vẫn là một mình tôi mỗi ngày tự tay lắc chai và đóng hộp đấy! !”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa tục tằng lại mang theo một chút triết lý sống, cảm giác vườn nho màu xanh biếc trùng điệp vô tận ở phía trước, trong thế giới của mình, không ngừng xoay tròn, xoay tròn. . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0022
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1043
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0471
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0564
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.