Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1164

Chương 1164 : CHỜ TÔI MỘT CHÚT

Cửa phòng phịch một tiếng, rất tức giận mở ra! !

Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ mặc áo thun thể thao dài màu trắng và váy ngắn màu đen của Đường Khả Hinh để lại lúc trước, thật may là đây là kiểu rộng thùng thình, cô mặc chỉ hơi chặt, lộ ra vóc người hết sức tiêu hồn và chân dài trắng nõn khêu gợi, nhìn vẻ mặt cô cứng ngắc, xõa tóc dài đến eo, đứng ở trước cửa phòng lầu một, mắt xoay trái, mắt xoay phải, mới xoay người, nhìn vào trong gian phòng, bày giường nệm lớn phủ ga giường màu xanh đen, trái phải trong ngoài đều là sách rượu vang, nhất là bên giường này còn để một bộ sách lịch sử rượu vang, nặng 20 cân. . . . .

Cô liếc một cái, lại chuyển người, nhìn phòng khách khắp nơi bày rất nhiều giải thưởng, còn có trên vách tường dán một chút hình ảnh Bác Dịch đi nước ngoài du học và đi thăm vườn nho, còn có một số ảnh chụp chung anh cùng với ông chủ vườn . . . . .

Trang Ngải Lâm từng bước đi ra, đi qua ghế sa lon phong cách Châu Âu, đứng ở trước bức tường, cầm Tuyết Liên mình đã gọt sạch sẻ, vừa nhai, hai mắt vừa di chuyển, chậm rãi xem hình trên tường, bên trong có hình lúc anh còn hơi trẻ, đến nước Pháp du học chưng cất rượu tại Trường học rượu vang, còn có hình anh ngồi ở lâu đài nho Chateau Changyu AFIP, cùng ông chủ hầm rượu nâng ly uống, thậm chí còn có một số hình ảnh, anh đang ở Alsace (*) cùng công nhân địa phương, đứng ở trong hầm rượu uống rượu vang vừa mới vừa cất xong, từng tấm từng tấm cũng lộ ra màu sắc cuộc sống mạnh mẽ. . . . .

Chú thích (*) : Alsace là một vùng của nước Pháp, bao gồm hai tỉnh Bas-Rhin ở phía Bắc và Haut-Rhin ở phía Nam.

Trang Ngải Lâm giống như bị lây nhiễm khó hiểu, nhất là khi nhìn thấy tấm ảnh chụp nghiêng mặt, anh mặc tây trang màu đen, lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của người phương Đông, đứng ở trong hầm rượu Château Lafite Rothschild, cùng rất nhiều người thưởng thức, có lẽ bàn về một loại rượu nào đó, khuôn mặt kiên nghị, hai mắt trí tuệ là điểm hấp dẫn người. . . . . Cô không khỏi chuyển mắt, nhớ tới lúc nảy anh đứng ở trong cây nho Chardonnay, nói câu: Năm nay nước mưa ít, nhưng ánh mặt trời vô cùng đầy đủ. Có nhiều cây nho già hết sức kiên trì cắm rễ dưới lồng đất, hấp thụ dinh dưỡng trong mạch nước ngầm. Cho nên quả vừa ngọt, vừa lộ ra rất nhiều mùi vị khoáng chất. Hoa cỏ cũng trao cho bọn chúng hương vị tuyệt vời. . . . . Tôi vô cùng biết ơn, biết ơn tôi có thể tìm được một mảnh đất hoàn mỹ như vậy, chưng cất ra loại rượu tôi thích nhất. . . . .”

Có lẽ có câu nói thế này: Khi một người tập trung vào một điều gì, sẽ lộ ra trạng thái hấp dẫn nhất. . . . .

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm dần dần lộ ra nhàn nhạt, nhìn Bác Dịch trong hình, ảnh chụp nghiêng, quả thật hơi đẹp trai. . . . . Cô lại bày ra vẻ mặt giống như nhàm chán, xoay người nhìn cả phòng khách, mặc dù cũng chất đầy sách và giải thưởng, nhưng một chút cũng không xốc xếch, cô cứ xem từng chút từng chút như vậy, sau đó mang giày mềm đi ra ngoài sân nhỏ, nhưng rõ ràng cảm thấy sau khi mặt trời xuống núi, thời tiết lạnh lẽo, cô hơi rúc người, vẫn không thêm quần áo, chỉ một mình đi ra sân vườn, liếc mắt liền nhìn thấy Bác Dịch vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen gọn gàng sạch sẽ, đứng ở trong đám người làm vườn, căn dặn bọn họ, chút nữa có sương giá, đến sân sau đẩy ống khói như thế nào, có một số công nhân thậm chí cũng cho ý kiến, chỉ con đường kia ở xa, ống khói quá lớn, kéo đi không tốt, có thể phải cần một chút máy móc. . . . .

Bác Dịch nghe xong cũng lập tức gật đầu một cái.

Trang Ngải Lâm đứng ở bên sân, nhìn Bác Dịch ở trong đám người, vóc người rất cao, dáng vẻ hết sức tục tằng lại phát ra sức hấp dẫn đặc biệt, hai tròng mắt của cô hơi xoay tròn, nhớ tới lúc nảy anh lại gần mình chậm rãi nhàn nhạt nói câu: Nếu như cô thật muốn tôi phục vụ cô, phải đến buổi tối, đến buổi tối, cô muốn tôi gọt táo cho cô, hay mở ti vi, tôi đều chấp nhận. . . . .

Trái tim bị người dùng búa nện vào ! !

Trang Ngải Lâm không khỏi cảm thấy trái tim mình đập nhanh, vẻ mặt lập tức lộ ra căng thẳng đề phòng, nhìn chòng chọc Bác Dịch vẫn đứng ở nơi đó căn dặn đám công nhân làm việc, duỗi ngón tay chỉ phía xa, cánh tay to lớn, lộ ra màu đồng rất hấp dẫn, hai tròng mắt của cô lóe lên, trong đầu không khỏi nghĩ tới, ở trong cuộc sống tương lai, Bác Dịch ngồi ở bên cạnh mình, dáng vẻ dịu dàng, cười nhẹ, gọt táo cho mình và mở ti vi! !

“Trang Ngải Lâm! Cô đúng là điên rồi ! ! Cô đã đến nơi thối cứt trâu này, lại nghĩ loại chuyện kết hôn sanh con! Đều là do tên đàn ông thúi đó làm hại! ! Anh ta muốn tùy tiện tìm một người phụ nữ bình thường sinh con, liên quan gì tới cô !” Trang Ngải Lâm hung dữ nói hết lời, thân thể hơi đứng ra một chút. . . . .

Rất nhiều công nhân cũng không khỏi cảm nhận được khí thế của Trang Ngải Lâm ép tới, tất cả đều không nhịn được xoay người nhìn cô, bởi vì nơi đây tương đối xa thành phố, cho nên rất khó được nhìn thấy được người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời giống như Trang Ngải Lâm, nhất là vóc người cô khít khao đầy đặn, còn có đôi chân thon dài trắng nõn và khêu gợi, thực sự quá hấp dẫn. . . . .

Tất cả mọi người nhìn đều ngây người.

Bác Dịch đang căn dặn người làm việc, cũng thấy ánh mắt khác thường của mọi người, liền ngạc nhiên quay mặt sang, không ngờ nhìn thấy Trang Ngải Lâm đứng một mình ở trong sân vườn, tóc dài phất phới, xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ như vợ của giặc cướp, anh lập tức lộ ra bất đắc dĩ xoay người, vừa căn dặn người làm việc, vừa đi về phía Trang Ngải Lâm. . . . .

Trang Ngải Lâm ôm vai nhìn anh.

Bác Dịch trực tiếp bước nhanh đi đến trước mặt cô, nhìn cô mặc rất mỏng manh, lập tức vươn tay nắm cánh tay của cô, kéo cô vào nhà mới nói: “Làm sao cô cứ đi ra như vậy? Nơi này ban đêm nhiệt độ chênh lệch với ban ngày thật lớn, chút nữa sẽ rất lạnh, ăn mặc mỏng như vậy? Khả Hinh không có quần áo khác sao?”

“Cái đó tôi cũng có thể mặc sao? Tôi cũng không phải nói vợ của em trai tôi không tốt! Nhưng cô ấy quả thật rất lùn !” Trang Ngải Lâm thật sự không có cách nào, kêu lên, đi theo anh cùng nhau vào nhà! !

Bác Dịch cất bước đi vào phòng khách của mình, xoay người nhìn cô một cái, mới nhanh chóng tìm được lông thú màu đen ở trên ghế sa lon, cầm nó lên, lập tức phủ thêm cho cô mới nói: “Cô như vậy, tôi tình nguyện cô mặc lại váy dài! ! Váy dài cũng không tiện! ! Bả vai và nửa ngực đều lộ ra ngoài!”

“Chớ ghê tởm! Ngay cả củ sắn dây anh cũng cho tôi ăn! Còn sợ tôi lộ ngực?” Cô vẫn chấp nhất đó là củ sắn dây ! !

“Đó là quả Tuyết Liên! ! Cô rất muốn bộ ngực lớn sao?” Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới nhanh chóng xoay người, đi về phía phòng bếp kiểu mở, từ trong tủ lạnh nhanh chóng lấy ra chân giò hun khói, trứng gà và thịt gà đông lạnh cùng các thứ khác…, suy nghĩ còn có một chút thời gian, liền nhanh chóng chuẩn bị một chút món ăn cho cô, anh vừa lưu loát đứng ở trước tấm thớt, trước hết để cho khối thịt gà tan đá, vừa cắt chân giò hun khói, vừa nói: “Bởi vì vài ngày tôi không có trở về, cho nên chuẩn bị ăn đồ không nhiều lắm, nhưng lúc nảy tôi đã căn dặn người phụ nữ nhà vườn, chuẩn bị cho cô một chút món ngon, tạm thời tôi chiên cơm cho cô ăn, một chút nữa, bọn họ sẽ đưa thức ăn đến, cô nếm thử một chút rau dại trong vườn nho của chúng tôi, ăn rất ngon, Khả Hinh tới, cũng cảm thấy không tệ. Cô ăn xong, có lẽ trợ lý đã đến nơi này, đón cô trở về rồi !”

Trang Ngải Lâm nghe lời nói rất nghiêm túc, nhìn anh quay lưng với mình, bóng dáng đứng ở trước tấm thớt hoạt động, cô không có nghĩ qua, ngoài em trai của mình nấu cơm đẹp trai, còn có một người như thế, cô lặng lẽ chuyển mắt, cũng không nói chuyện, chỉ đến gần tủ lạnh, nhẹ nhàng linh hoạt kéo cửa ra, đột nhiên phát hiện một mùi hương nồng đậm đến khiến người ta cảm giác say bồng bềnh ngất ngây, làm cho tinh thần mình lập tức sảng khoái, hai tròng mắt cô lập tức nóng lên, nhìn trong tủ lạnh dày đặc để rất nhiều loại rượu không biết tên, chắc rằng toàn bộ rượu đều do anh chưng cất, trên chai gần như cũng không có dán nhãn rượu!

Ánh mắt cô rơi vào trên một cái chai thủy tinh thật nhỏ, trong chai nhỏ trong suốt, chứa loại rượu màu vàng kim rất đậm đặc, lúc nảy mùi rượu kia chính là từ trong chai thủy tinh này bay ra, cô lập tức nhanh chóng vươn tay, nắm chai rượu kia, dựa vào bản lĩnh tốt, trong nháy mắt mở nút chai ra, lập tức một mùi hương nhộn nhạo rất ngọt ngào, ngọt ngào đến nổi làm người ta ngất ngây, rất kích thích bay ra. . . . .

Cô lập tức tràn dâng xúc động nở nụ cười, muốn cầm chai rượu uống một hớp nhỏ.

Bác Dịch vừa cắt chân giò hun khói thành hạt lựu, mới vừa muốn nói chuyện, lại không khỏi ngửi được mùi vị rượu kia, anh chợt kêu to không ổn, lập tức xoay người, không ngờ nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang cầm chai rượu Tokaji mình sưu tầm đã lâu, mở nút chai ngẩng đầu muốn uống…, anh đau lòng kêu to một tiếng không được, lập tức vươn tay, hẹp hòi đoạt lấy chai rượu Chateau d’Yquem của Hungary, cũng gọi là “Rượu Tokaji”, là loại rượu Chateau d’Yquem tiêu chuẩn nhất trên thế giới! ! Độ ngọt đạt tới 450 độ! !

“Anh làm gì vậy! ! ? Uống một chút không được sao? Rõ ràng anh đã mở qua!” Trang Ngải Lâm lập tức nhìn dịch rượu này có chút rơi ra, bắn vào cằm của mình, cô vừa tức giận muốn tìm khăn giấy, vừa kêu la!

“Không được! ! Cô không hiểu uống loại rượu này ! ! Lãng phí! !” Bác Dịch không nói hai lời, liền trực tiếp cầm núy chai rượu lên, đậy nắp chai, nhanh chóng bỏ vào tủ lạnh, mới chậm rãi nói: “Một giọt rượu, mười nén vàng đấy?”

“Tôi đưa vàng cho anh được chưa?” Trang Ngải Lâm nhìn anh vẫn kêu lên! !

Bác Dịch xoay người, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không sao cả, nói: “Thế giới này không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để mua được? Cô biết đó là bao nhiêu năm không? Tôi bỏ ra 5 năm mới tìm được! !”

“Anh tốn bao nhiêu năm tìm rượu vang trắng, Trang Ngải Lâm tôi có thể không phí sức cũng có thể mua được! !” Cô nói xong, muốn xoay người vươn tay, chuẩn bị muốn rửa sạch giọt rượu dính cằm của mình. . . . .

Bác Dịch nhìn thấy, lập tức đau lòng đi tới, bá đạo vươn tay, khoác qua hông của cô, lập tức tay nâng lên khuôn mặt hấp dẫn động lòng người của cô, cúi xuống, môi mỏng dán vào cằm của cô, đưa đầu lưỡi ra mút nhẹ giọt rượu ngọt ngào gần như làm người ta bị mê hoặc, vừa mút, vừa nuốt hầu kết đàn ông khêu gợi của anh. . . . .

Giống như bị một con dã thú liếm nhẹ.

Cả người Trang Ngải Lâm cứng ngắc đứng tại chỗ, mặc cho Bác Dịch ôm chặt bên hông của mình, cúi xuống, rất xúc động giống như hôn môi, mút cằm của mình, thỉnh thoảng cảm thấy ngón tay thô nhám của anh, đang di chuyển trên mông của mình, lồng ngực đàn ông của anh hết sức mãnh liệt ép thẳng về phía mình, không biết từ lúc nào cổ áo sơ mi đã mở ra ba cúc áo. . . . .

Trái tim của cô, không khỏi nhảy lên.

Lúc này Bác Dịch, cũng ý thức được mình lỗ mãng, anh đang mút cái cằm hấp dẫn của người phụ nữ này, môi mỏng thiếu chút nữa tiếp xúc được môi ngọt của cô, đáy lòng dậy sóng mãnh liệt một lần nữa, nhất là tại trên mảnh đất của riêng mình, trái tim của anh lại muốn bộc phát ra như lần đầu, nhưng lại nhớ tới lúc ở sinh nhật cô, mình nói lời tạm biệt, không biết nên làm sao, liền hơi rời khỏi khuôn mặt của cô, lại không chịu được rời ra, gần như cúi đầu dán trên trán cô, ôm lấy eo nhỏ của cô, nhìn người phụ nữ hấp dẫn chết người, dùng một loại hơi thở của đàn ông, hấp dẫn mà cưng chiều, thật trầm trầm nói: “Xin lỗi. . . . .”

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, không có phản ứng!

Bác Dịch chăm chú nhìn dáng vẻ cô, trái tim lại không khỏi lay động, nuốt cổ họng, vào lúc này, muốn ôm hôn người phụ nữ này. . . . .

“Bác Dịch! ! Mau ra đây! ! Trên không trung đã nổi gió rồi !” Có người kêu! !

Khuôn mặt Bác Dịch lập tức dừng lại, nhìn nét mặt người phụ nữ này vẫn căng thẳng, hai mắt anh khẽ xoay tròn, muốn nói gì đó, muôn ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết làm thế nào để bày tỏ ra miệng, chỉ ôm chặt eo nhỏ của cô, tay xông vào trong quần áo xoa da thịt trơn mềm của cô, mới thật trầm trầm nói: “Tôi . . . . . Lúc nảy tôi. . . . . Nói là thật. . . . . Nếu như tối nay cô chấp nhận ở lại, tôi gọt táo cho cô. . . . . mở ti vi cho cô. . . . . Phục vụ cô. . . . . Phục vụ nữ vương duy nhất trong đời tôi. . . . .”

Trang Ngải Lâm im lặng không nói lời nào.

Bác Dịch chăm chú nhìn cô một cái, mặc dù biết thời gian gấp rút, nhưng vẫn khó có thể nhẫn nại, cúi mặt, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô, hôn trên môi ngọt ngào của cô, mình đưa đầu lưỡi đẩy cánh môi của cô ra, lúc quấn lấy đầu lưỡi của cô, lập tức thở dốc, bàn tay dò đến bộ ngực trước đầy đặn của cô, không ngừng xoa nắn, xoa nắn, thậm chí kéo vòng cổ xuống một chút, cách áo lót véo nhẹ đốm nhỏ màu hồng của cô, thân thể to lớn đã áp lên, thứ to lớn giữa hai chân của đàn ông, chống đỡ giữa hai chân của cô, không ngừng cọ cọ. . . . .

Lần đầu tiên Trang Ngải Lâm mong đợi tiếp xúc như thế, làm cho cô lập tức nuốt cổ họng, lúc đang cùng hôn môi, đôi tay không nhịn được chống tủ chén, nhắc nhẹ đùi phải.

Bác Dịch liếc cô một cái, cảm thấy cô nghênh hợp, máu nóng trong anh càng trào, ôm chặt eo nhỏ của cô, cách quần áo càng không ngừng xoa giữa hai chân của cô, thậm chí tay của mình, đã xông vào trong váy ngắn, xoa nơi mềm mại ấm áp của cô, anh rất hưởng thụ nhắm mắt, thở hổn hển. . . . .

“Ưmh. . . . .” Trang Ngải Lâm cũng nhắm lại hai mắt, hưởng thụ.

“Bác Dịch! ! Mau tới, gió nổi lên rồi! !” Có người gọi tiếp.

Bác Dịch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng lại tất cả động tác, cúi xuống, chăm chú nhìn người phụ nữ này, giống như van xin nói: “Nếu như trợ lý của cô đến, trước hết chờ tôi một chút . . . . . Chờ tôi một chút rồi đi. . . . . Được không?”

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, vẻ mặt chỉ lộ ra nhàn nhạt.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *