Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1173

Chương 1173: RÕ RÀNG

Tối nay, khách sạn Á Châu đèn đuốc sáng trưng, giống như buổi lễ đêm trao thưởng thế giới, có thể nói ánh sao lấp lánh, còn có giới rượu vang xuất sắc đến từ các nơi trên thế giới rối rít tham gia, nhất là buổi lễ còn đặc biệt phỏng vấn nhân vật có tính tiêu biểu nhất, đôi vợ chồng trẻ Pierre, hơn ba mươi năm trước, lần đầu đến đất nước cùng tập đoàn Dynasty tham gia khai phá rượu vang Trung Quốc, bọn họ nói tới quá khứ hơn ba mươi năm trước có một số quan chức Chính phủ Trung Quốc, từ chối truyền thống, bởi vì bọn họ khát vọng hiện đại hóa và đổi mới, thậm chí yêu cầu kiến trúc đều phải phù hợp phong cách hiện đại. . . . .

Một đầu thảm đỏ thẫm dài hai ngàn mét, từ đường lớn Kim Long Phi bên trái Đại sảnh khách sạn Á Châu, kéo dài đến hiện trường thi đấu, nhìn tấm thảm đỏ thẫm uốn lượn mà huyền thoại, giống như đại biểu cho hành trình lịch sử rượu vang khá dài, chỉ thấy rất nhiều máy bay trực thăng lượn quanh ở trên không trung, phóng viên quay phim tài liệu đang đến gần các ngôi sao, đưa tin và ghi chép cuộc hành trình rượu vang thần kỳ này, mà hiện trường nhà thi đấu tại nhà hát kịch trong suốt, trước sân cỏ rộng lớn bày gần trăm bàn tiệc sâm banh, ngồi trên bàn tiệc đều là cựu thành viên và người ưu tú của giới rượu vang, còn có một tập đoàn khổng lồ, mọi người có điều không biết, chi nhánh của tập đoàn LV nổi tiếng, ngoài nhãn hiệu nước hoa và thời trang cao cấp Dior và Louis Vuitton nổi tiếng quốc tế, còn bao gồm cả rượu Moet Hennessey và sâm banh Moet-Chandon nổi tiếng thế giới, tối nay Chủ tịch tập đoàn dẫn sáu ông chủ hãng rượu lớn cùng tham gia bữa tiệc lần này ! !

Mà vào ban đêm, gần chín giờ, Tưởng Thiên Lỗi mặc trang nhung màu đen tây, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương đậm, trước cổ áo cài hoa cài áo màu xanh dương đậm khí phách, vẻ mặt hơi nở nụ cười hấp dẫn kín kẽ, lấy thân phận chủ nhà Khách sạn Á Châu, từ từ xuất hiện tại thảm đỏ, cất bước đi về phía các tân khách, thậm chí dùng nhiều thứ tiếng bắt tay và nói chuyện với tất cả ông trùm kinh doanh, xung quanh khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay, bởi vì bữa tiệc tối nay do khách sạn Á Châu tài trợ, thứ nhất là nhiệt liệt chúc mừng cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu mang tính quốc tế vòng thứ hai tổ chức được thuận lợi, thứ hai vì hưởng ứng nguyện vọng của Thủ tướng, mở tiệc chiêu đãi tất cả chủ tịch tập đoàn rượu vang trong nước cùng các nhà rượu vang lớn nổi tiếng thế giới quảng bá và làm quen nhau, rất nhiều phóng viên rối rít kích động chụp lại hình ảnh lịch sử này, Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi vào bàn tiệc, cùng Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ và Hội trưởng chuyên gia hầu rượu, còn có chủ tịch tập đoàn LV cùng khách quý nói chuyện với nhau. . . . .

Nhã Tuệ cùng quản lý cấp cao, nhộn nhịp di chuyển giữa tất cả khách quý, chuẩn bị tất cả các loại rượu tinh túy, lúc này Tưởng Thiên Lỗi, thỉnh thoảng căn dặn quản lý chú ý đến một chút chi tiết bữa tiệc, Hội trưởng chuyên gia hầu rượu cũng nở nụ cười nhìn anh, hỏi thăm tối nay sao lại không thấy Tổng Giám đốc Trang? Bất kể là hai giới chính trị và kinh doanh, hay xã hội thượng lưu ở Châu Âu, lúc này cũng sẽ bàn tán say sưa về hai nhân vật hiển hách Tổng Giám đốc Tưởng và Tổng Giám đốc Trang,. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nghe hỏi như vậy, hơi nở nụ cười bất đắt dĩ, ánh mắt cũng hơi di chuyển, nghĩ xem người nọ đi đâu? Đang suy nghĩ tới đây, một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu trắng chậm rãi lái tới, Nhã Tuệ dẫn đám quản lý lập tức cung kính đi tới, rối rít khom người chào hỏi, quả nhiên, Tưởng Vĩ Quốc một mình mặc tây trang đen, chậm rãi bước đi xuống xe, ánh mắt sắc bén quen nhìn toàn trường, mà Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang trắng, đỡ người vợ quý tộc hoàng thất của mình, xinh đẹp như tiên, cũng hơi nở nụ cười bước xuống xe, ba người cùng nhau cất bước chậm rãi muốn đi lên thảm đỏ. . . . .

Lúc này một chiếc Rolls-Royce màu bạc mới chậm rãi lái tới, Trang Hạo Nhiên gần như không chờ xe ngừng lại, cũng đã đưa bước chân dài người mẫu của anh nhanh chóng đi xuống xe, chỉ thấy tối nay anh mặc tây trang nhung màu xanh dương đậm, bên trong kết hợp áo sơ mi màu xanh dương nhạt, trước cổ áo cài hoa cài áo tơ tằm màu trắng khí phách, vì không muốn đoạt danh tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, cho nên tối nay đặc biệt mặc màu tây trang màu sắc ấm áp, nhưng hơi thở hấp dẫn thời thượng của người phương tây làm người ta hít thở không thông, khiến cho anh không thua gì bất kỳ một siêu sao quốc tế nào, đến mức, luôn là ánh sao lấp lánh, nhất là nụ cười nhiệt tình mê người, cùng ánh mắt sắc bén lóe lên . . . . .

Lúc này Trang Tĩnh Vũ nghe được con trai tới, tròng mắt lập tức hơi híp, xoay người tức giận nhìn anh! !

Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, nhanh chóng đi về phía Tưởng Vĩ Quốc, đứng bên cạnh ông, lập tức lấy lòng cười nói: “Chú Tưởng! Con đi với bác ! !”

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc cũng nghe ra một chút đầu mối, ngưng mặt lạnh lùng, hơi sắc bén nhìn anh, hỏi: “Thế nào? Làm chuyện gì sai?”

“Không có ! ! Không có !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn ông, giả vờ như nghiêm túc nói.

“Súc sinh! ! Tối hôm nay, đừng để cho cha bắt được con! ! Bắt được nhất định đánh chết con! ! Ông đây đi vườn nho, thiếu chút nữa bị cá sấu ăn!” Trang Tĩnh Vũ tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, biết đứa con trai này từ trước đến giờ làm chuyện gì sai, liền thích trốn ở chỗ Tưởng Vĩ Quốc ! Mặc dù bình thường Tưởng Vĩ Quốc nói chuyện có chút tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ cũng không nở động một ngón tay với Trang Hạo Nhiên!

Tưởng Vĩ Quốc vừa cất bước đi về phía trước, vừa lạnh lùng nói: “Nếu như không có làm chuyện gì sai! Tối nay không cho phép đến nhà chú Tưởng!”

“Tại sao vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Vĩ Quốc, vẻ mặt lộ ra rất đáng thương.

“Không làm chuyện gì sai, ở đây hay ở đó cũng như nhau!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc Trang Hạo Nhiên đang cất bước đi tới với ông, nhìn khắp xung quanh, ngạc nhiên nói: “Ủa ? Dì Diệp đâu rồi? Sao lại không thấy? Không phải dì đi ra cùng với chú sao?”

Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc lóe lên, mặc dù bản thân mình cũng nghi ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra nhàn nhạt, làm như lơ đãng nói: “Không rõ. Con tìm bà ấy làm gì? Bình thường bà ấy cũng không có nói nhiều với như con!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hơi lóe lên, dừng lại một lát, mới im lặng đỡ Tưởng Vĩ Quốc, nở nụ cười cất bước đi tới bữa tiệc.

Lúc này, bữa tiệc ngoài trời, bởi vì hai vị chủ tịch Hoàn Cầu cùng bà chủ đến, không khí càng thêm sôi động, ccon xì đẳng cấp thế giới càng nhiệt tình ca hát, tất cả đều rối rít vỗ tay cười vui, không khí sôi động này gần như ồn ào đến tận trời ! !

Đường Khả Hinh và đám người Thơ Ngữ cùng nhau đi dọc theo lối đi khách sạn đi về phía tòa lầu dành cho chuyên gia hầu rượu, nhưng lúc nhìn thấy trên không trung hiện trường thi đấu, chiếu ra ánh đèn rực rỡ, thậm chí còn truyền đến âm thanh ca hát, bọn họ vừa đi vào trong, vừa mỉm cười bàn tán bên kia thật náo nhiệt. . . . .

“Ngày mai sẽ phải tiến hành thi đấu, tối nay khẳng định náo nhiệt. . . . .” Thơ Ngữ cùng với Đường Khả Hinh đi tới tòa lầu dành cho chuyên gia hầu rượu, nhìn thấy tòa lầu dành cho chuyên gia hầu rượu cũng không yên tĩnh, ánh đèn của tất cả tầng lầu gần như cũng náo nhiệt lóe lên, thành viên Hiệp hội rượu đỏ cùng tất cả thành viên Hiệp hội chuyên gia hầu rượu cũng rối rít ở bên cạnh hồ bơi tổ chức bữa tiệc ngoài trời, bàn tán khoảnh khắc thi đấu phấn khích của các tuyển thủ và dự đoán cuộc thi đấu ngày mai, mơ hồ cảm nhận được trong không khí náo nhiệt có một chút căng thẳng. . . . . Cũng không thấy bóng dáng của ba vị tuyển thủ, đoán chừng đang ở Câu lạc bộ đánh bi da trên lầu, đây là phương pháp giảm áp lực theo thói quen của bọn họ. . . . .

“Đường tiểu thư! ! Cô có muốn tham gia náo nhiệt với mọi người một chút không? !” Thơ Ngữ mỉm cười nhìn bữa tiệc ngoài trời náo nhiệt, các loại nước tinh tế, tiêu chuẩn không kém bữa tiệc cao cấp chút nào.

“Trở về thôi. . . . .” Đường Khả Hinh vẫn muốn đi lên nghỉ ngơi trước, liền mỉm cười nói.

“Tốt. . . . .” Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi, mấy người liền cùng nhau cười nói cất bước đi lên lầu, nhưng lúc trở lại gian phòng tầng 12, cảm thấy cả tầng lầu chuyên gia hầu rượu hoàn toàn yên tĩnh, từng cánh cửa phòng khép chặt, cũng không thấy nhân viên làm việc, đoán chừng đã xuống lầu bận rộn, bọn họ cùng đi đến trước cửa phòng, lập tức dùng thẻ mật mã mở cửa, khi trận gió mát mang theo lá phong lướt qua, Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa sổ sát đất, cô hơi giật mình! !

Đám người Thơ Ngữ cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi, nhìn cái bóng dáng kia, cũng giật mình, kinh ngạc kêu lên: “Bà chủ?”

Diệp Mạn Nghi mặc váy dài trang trọng màu đen, vấn búi tóc thật cao, đeo trang sức quý giá, nét mặt căng thẳng, chăm chú nhìn lá phong lay động xào xạc rơi ngoài cửa sổ, thậm chí nhìn thấy bên nhà hát kịch ánh đèn nhấp nháy và xoay tròn ca múa, tất cả thể hiện thời kì hưng thịnh nhất của một tập đoàn và một dòng họ, tối nay vô thức nhớ lại chuyện hơn ba mươi năm trước, cái đêm tối có mưa, bà mặc váy dài màu trắng lúc sinh con, khuôn mặt không có một chút sắc máu, tái nhợt không còn hơi sức, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, đau lòng nhìn chồng, đè nén cảm xúc đau xé lòng của mình, không tin được, kích động hỏi: “Anh nói cái gì? Anh nói cái gì? Anh nói con của em như thế nào? Anh nói . . . . . ”

“Nó đã chết. . . . .” Một giọng nói thâm trầm đau thương truyền đến.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. . . . .

Bà không thể tin nổi, trợn to con mắt đẫm lệ, mặc cho sự kích động làm máu nhuộm đỏ, thấm qua váy trắng nhìn thấy rất kinh khủng, trong đầu nhớ đến tất cả lời mình nói với đứa con mình đã mang thai mười tháng, từng dòng nước mắt của bà chảy xuống, vẫn không tin đây là sự thật, một cảm giác đau xé lòng kèm theo sự thật, thống khổ ập đến, bà gần như mất đi lý trí, điên cuồng xé ga giường đầy máu, không chịu nổi đau đớn nặng nề trong cuộc đời, thê lương buồn bã khóc lớn: “Con của tôi! ! Đứa con đáng thương của tôi . . . . . Tại sao con có thể ra đi như vậy! ? Thậm chí mẹ còn chưa kịp nhìn kỹ con một lần! Duyên phận mẹ con chúng ta trong mười tháng mang thai, mỗi ngày mẹ đều nói lời nhớ nhung con ! ! Muốn con là em trai, không bao giờ chịu đựng áp lực và khổ sở giống như anh trai ! ! Mẹ hy vọng con của mẹ có thể sống tự do tự tại biết bao nhiêu, nhưng con không thể ra đi như vậy! Con hãy cho mẹ một cơ hội! Cho mẹ thêm một cơ hội để cho chúng ta kéo dài duyên phận mẹ con thêm một ngày, để cho mẹ nhìn con thật kỹ, đứa con tội nghiệp của tôi. . . . .”

Tiếng khóc buồn bã nơi xa xôi giống như sau khi trải qua hơn 30 năm vẫn tìm về giấc mộng lúc nửa đêm, như âm hồn vẫn quanh quẫn, đây là một nổi đau đớn nặng nề trong đời không thể chịu đựng, đây là một loại đau đớn tuyệt vọng thấu tim phổi nhất trên thế gian. . . . .

Diệp Mạn Nghi vẫn cao quý lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn thảm đỏ xa xôi nối thông tới hiện trường thi đấu, giống như nhìn thấy hai đứa con trai của mình, cũng rất nghiêm nghị phong độ đi tới sảnh tiệc, bóng lưng rất giống nhau. . . . . Hai tròng mắt của bà không khỏi đỏ thắm, lại nhớ tới hai mươi năm trước, lúc hiểu rõ được sự thật, trong phòng ngủ xa hoa, tất cả đều là tiếng vỡ vụn của gốm sứ và thủy tinh, âm thanh buồn bã và tuyệt vọng, lại kích động cùng tiếng khóc nghẹn ngào tê tái cõi lòng truyền đến: “Tại sao muốn đứa bé nhà họ Tưởng chúng ta đi làm người nối dõi cho nhà họ Trang? Các người không có ai nghĩ tới cảm thụ của em! ! Em chịu đựng cơn đau xót mất con đã mười năm rồi ! ! Mười năm rồi ! Mỗi ngày em sống một ngày bằng một năm! Các người không có một ai nhìn thấy em bi thảm! Mỗi buổi tối em đều nhớ đến đứa con đáng thương của em, rốt cuộc linh hồn nó bay tới nơi nào, nó có bị lạnh hay không! Nó có sợ hãi hay không ! Rốt cuộc tại sao lại là bảo bối đáng thương của em! Em hận không thể đi theo nó! Hiện tại anh nói cho em biết, nó vẫn còn sống! ! Nó vẫn còn sống! Nó chính là Hạo Nhiên! ! Nó không có chết, nó vẫn luôn ở bên cạnh em, cách một đoạn thời gian, nó lại tặng hoa hồng cho em, em thường xuyên nhìn nó, liền rơi lệ nhớ đến đứa con đáng thương của mình, nếu như không có chết, cũng lớn bằng Hạo Nhiên rồi ! ! Nhưng mọi người hôm nay nói cho em biết! ! Nó chính là con trai của em! ! Nó chính là đứa con trai em vẫn ngày nhớ đêm mong ! ! Các người quá đáng sợ! Các người quá kinh khủng! Nhẫn tâm chia rẽ mẹ con chúng tôi ! Các người quá tàn nhẫn! ! Em muốn đi tìm Hạo Nhiên! Em muốn đi con trai của em ! Em muốn đi tìm nó! Em muốn nói cho nó biết, em chính là mẹ của nó ! Em chính là mẹ của nó !”

Bóng dáng kia rất vội vã và đau thương rơi lệ muốn nhào ra ngoài . . . . .

“Nếu như em ra khỏi cánh cửa này, như vậy Hoàn Cầu sẽ chấm dứt tất cả tại đây, sẽ bị hỏng ở trong tay hai vợ chồng chúng ta!”

Bóng dáng kia chợt dừng lại, bà tức giận khổ sở rơi lệ đứng ở bên cửa, nắm chặt quả đấm, thật lâu thật lâu, lúc này mới tràn đầy căm hận xoay người, nhìn ông kích động hỏi: “Tại sao vì Hoàn Cầu, hy sinh mẹ con chúng tôi?”

“Không có lý do gì, chỉ vì em là vợ của Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, cũng giống như anh là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, anh đưa con của anh đi, anh không có lựa chọn nào khác. . . . . Em có thể đi, em có thể đi tìm con của chúng ta, sau đó cả nhà chúng ta, năm người bất chấp tất cả, vứt bỏ tất cả sống cùng nhau, có lẽ thế giới luôn có chỗ cho chúng ta đặt chân, chỉ cần lòng dạ chúng ta đủ tàn nhẫn. . . . .”

“Điều này căn bản không cần lòng dạ đủ tàn nhẫn. . . . Mà trái tim đã chết rồi. . . . .”

Diệp Mạn Nghi vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như một người ngoài cuộc, nghe câu nói cuối cùng này, ánh mắt lộ ra tối tăm và đau thương không tương xứng với độ tuổi, giống như kéo dài sinh mạng chỉ là vì có thể khi gần khi xa nhìn thấy hai đứa con được hạnh phúc. . . . . Mà bản thân mình đều không sao cả. . . . . Bà thở khẽ thở ra một hơi, lúc này, mới chậm rãi xoay người, thật lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt. . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh đứng ở trong gian phòng u ám, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng kia từ từ quay lại, quả nhiên là Diệp Mạn Nghi, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng khó hiểu. . .

Cái bạt tai kia, giống như vẫn còn rõ ràng ở trên mặt!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *