Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1205

 

Chương 1205: TẤM VÉ MÁY BAY

 

 

“Một con mèo!”

 

Đôi song sinh mặc quần áo màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lạnh lùng nhìn một con mèo đen đứng ở dưới tàng cây anh đào, hai con mắt màu xanh lục của nó ở trong bóng tối lóe ra giống như ma quái, tràn đầy ý đồ và quỷ dị thong thả chậm rãi leo. . .Đôi song sinh thật chăm chú nhìn con mèo đen ở trước mặt, nó cũng không sợ người lạ, cứ chậm rãi bò sát, cuối cùng nhảy một cái lên cây anh đào, biến mất hút. . .

 

“Đi thôi. . .” Hai tròng mắt Tiểu Hà lóe ra ánh sáng sắc bén, nhìn con mèo kia cứ như vậy chậm rãi biến mất, cô mới nhàn nhạt căn dặn em gái, cùng nhau xoay người đi tới phòng trọ nhỏ, gần tới cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu vòng thứ ba, bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác!

 

Tiếng bước chân của hai người theo bầu không khí yên tĩnh của khu chung cư, chậm rãi truyền đến. . .

 

Đôi song sinh nhìn thấy phòng trọ nhỏ đang ở phía trước, liền hơi bước nhanh tới phía trước, không ngờ trong lúc các cô mới vừa bước mấy bước, bóng dáng thật dài nhất thời ngừng lại, nét mặt hai người đồng thời căng thẳng, chăm chú nhìn phòng trọ nhỏ màu trắng kia, bắt đầu rõ ràng cảm thấy trong không khí nổi mấy phần hơi thở không bình thường, hơn nữa loại hơi thở này càng lúc càng lan ra, càng lúc càng lan ra, cho đến khi tai nghe ẩn trong lỗ tai lập tức truyền đến một trận thanh âm bén nhọn quấy nhiễu tín hiệu, bọn họ lập tức cởi bỏ tai nghe, mới vừa sắc bén xoay người, liền bị mấy bóng đen dùng tay quyền mạnh mẽ, lấy tốc độ như tia chớp đánh tới, chỉ nhìn thấy khuôn mặt âm hiểm giống như ma quỷ  . . .

 

Đôi song sinh lập tức dùng tay quyền như tên bắn nhanh chóng đón đỡ từng chiêu quyền trí mạng như tia chớp của bọn họ, còn chưa kịp nhìn thấy rõ bóng dáng của người tới, lập tức, trong bóng tối lại bay ra hai bóng người, tốc độ di chuyển của bọn họ như ma quỷ, chia ra nắm chặt đôi tay Tiểu Vi sắp chống đỡ không nổi, đang nhanh chóng kéo mạnh tới phía trước, lập tức tàn nhẫn vặn gảy hai tay cánh tay của cô . . .

 

“A . . .” Thân thể Tiểu Vi ngửa ra sau, đau đến quát to một tiếng thì một bóng đen khác nhanh chóng xuất hiện, mãnh liệt đâm vào trong bụng cô một dao, máu tươi tràn ra! !

 

“Em gái! !” Tiểu Hà đang nhanh chóng đánh nhau với đối thủ, nhìn thấy em gái thân trúng dao, cô khóc hét lên thành tiếng, năm bóng đen khác lại thừa dịp này, giống như quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, cùng bước đạp mạnh cửa căn hộ nhỏ, lợi dụng sức đàn hồi của đáy giày, tốc độ như tia chớp xông về phía lầu hai phòng của Đường Khả Hinh, trong tay vung con dao bén nhọn, nhận được mệnh lệnh, giết !

 

Một bóng người chợt nhanh chóng rơi xuống trước phòng trọ nhỏ, lấy thế tốc độ dời núi lấp biển, hai quả đấm địch năm người, bức năm bóng người ra khỏi phòng trọ nhỏ, lúc Đỗ Uy lạnh lùng đánh nhau với người trước mặt thì trong đầu nhanh chóng nhảy ra ba chữ: lính đánh thuê! !

 

Bóng dáng Khương Vĩ lại giống như tia chớp, chạy tới trước mặt của Tiểu Hà, thay cô ngăn mấy bóng đen, từng chiêu trí mạng bức năm bóng người kia ra khỏi phòng trọ nhỏ, nhưng giữa bụi cây lại nhanh chóng nhảy ra mấy chục bóng đen, chợt công kích về phía Đỗ Uy và Khương Vĩ, trong bàn tay màu đen của bọn họ lóe ra ánh sáng màu xanh dương, chỉ cần người nào tiếp xúc với lòng bàn tay của bọn họ, sẽ dính chất độc kinh khủng nhất trên thế giới. . .

 

Trong máy bay trực thăng lập tức nhảy ra người áo đen, cấp dưới của Đỗ Uy và Khương Vĩ, rối rít tham gia đánh nhau ở trước phòng trọ nhỏ, ngăn cản mỗi khi đạn muốn bắn tới cửa sổ sát đất phòng Đường Khả Hinh, bức ra vườn hoa nhỏ, thậm chí dùng chiêu số chống đỡ cuối cùng, nhấn xuống mạng lưới tia tử ngoại bao bọc phòng trọ nhỏ, nếu ai dám bước vào trong vườn hoa một bước, khí độc che giấu ở bốn phía sẽ xì ra làm cho kẻ xông vào hoàn toàn tan xác ! !

 

Nhưng một người đàn ông cầm đầu, sắc mặt tái nhợt như ma quỷ, anh ta lại đeo mắt kính đỏ thẫm nhìn thấy lưới tia tử ngoại đang từ từ tạo thành, lợi dụng khe hở đi qua, khởi động cơ quan điều khiểu bắn đạn dưới đáy giày, lập tức thân thể băng ngang qua chỗ trống, muốn rút bom ra vọt vào phòng của Đường Khả Hinh, nổ tung người bên trong nhà, chỉ chốc lát nữa là sắp xông thẳng vào . . .

 

Lập tức một tiếng mèo kêu truyền đến! !

 

Một bóng người màu tím giống như ma quỷ nhanh chóng rơi thẳng xuống, cô lấy tốc độ vượt xa người thường, sắc mặt lạnh lẽo, tay chân nhanh nhẹn ngăn bóng dáng sắp xông thẳng vào trước cửa sổ, lại giơ mười ngón tay dao sắc nhọn, đâm thẳng vào người tới! !

 

Người đàn ông lạnh lẽo như bóng ma, đeo bao tay đen, nhân cơ hội lập tức năm ngón tay co lại, bên trong bắn ra một trăm gai cá sấu sắc bén, bắn mạnh về phía Điệp Y, muốn đâm chết người tới, nhưng trong nháy mắt đôi tay Điệp Y nắm chặt cánh tay của anh ta, theo đuôi gai cá sấu, thân thể bắt đầu nhanh chóng xoay tròn trên không trung, vừa xoay tròn vừa giống như vầng trăng lật ngược thân thể, lợi dụng giày cao gót phóng ra dao sắc bén, đâm thẳng tới sau lưng người nọ, một chiêu muốn kết thúc tính mạng anh ta! !

 

Máu bắn ra! !

 

Một bóng dáng tàn nhẫn khác đang đánh nhau, anh ta lập tức giơ súng lục bắn xuyên tường phá thiết, đứng ở bên ngoài tia tử ngoại, lạnh lẽo nhắm về phía cửa sổ thủy tinh phòng của Đường Khả Hinh, lập tức bóp cò, thậm chí Điệp Y giống như cái bóng ma màu tím bay người tới trước cửa sổ sát đất, cắn răng dùng thân thể ngăn cản phát súng kia, máu tươi từ lồng ngực của cô tuôn ra, trong nháy mắt bóng dáng của cô rơi xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn thấy người đàn ông bị chân của mình phóng ra một dao vẫn chưa bị mất mạng, đã cắn máu nhanh chóng kéo sợi dây ngòi bom phát sáng màu bạc, hai tròng mắt của cô nóng lên, lập tức vung thép dây trong tay cuốn cổ bóng người kia, sau đó kéo mạnh thân thể của anh ta, chính mình dùng tay ngăn cản bom phát sáng, kéo người đàn ông này xông thẳng phía chân trời tối đen . . .

 

“Ầm . . .” Tiếng bom khổng lồ thanh truyền đến, lập tức chiếu sáng bầu trời đêm giống như màu máu đỏ bừng! !

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Bên trong phòng, Đường Khả Hinh cùng đám người Nhã Tuệ nghe tiếng vang rung chuyển trời đất, cùng giật mình, Lạp Lạp muốn đẩy một cánh cửa sổ khác ra nhìn ra phía ngoài, Thơ Ngữ lại nhanh chóng và căng thẳng ra lệnh cô, nói: “Không được mở! ! Nhanh đóng cánh cửa sổ lại! ! Đây là thủy tinh chống đạn, bên ngoài đã xảy ra chuyện!”

 

Nói xong, cửa phòng lập tức bị mở ra ! !

 

Lúc này Tịnh Kỳ mặc đồng phục màu xanh dương đậm, mỉm cười bỗng nhiên xuất hiện ở tại cửa phòng, hai tròng mắt nhanh chóng di chuyển trong phòng một cái, liền bước nhanh về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư! ! Bên ngoài quả thật xảy ra một chút chuyện, nhưng xin đừng lo lắng, đúng là chúng tôi sơ sót, tôi nghĩ sắp tới thời gian thi đấu, hay là cô nên trở về khách sạn thôi. . .Nơi đó cho dù là học tập, hay thử rượu đều thuận tiện một chút. . .”

 

Cô nói xong, liền muốn cầm áo khoác khoác lên cho Đường Khả Hinh, lại phát hiện cô đã khoác một cái áo khoác màu đen, liền mỉm cười căn dặn Thơ Ngữ: “Mọi người nhanh thu dọn, chúng ta phải đi. . .Nhã Tuệ tiểu thư cũng cùng đi với chúng tôi, mọi người cùng có bạn!”

 

“Vâng!” Thơ Ngữ và Lạp Lạp nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

 

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, giống như mang theo vài phần đè nén, căng thẳng nhìn Tịnh Kỳ. . .

 

Tịnh Kỳ có lẽ chú ý tới ánh mắt Đường Khả Hinh, cô vừa giúp Đường Khả Hinh dọn dẹp tài liệu trước bàn đọc sách, vừa dịu dàng xoay người nhìn Đường Khả Hinh, lại an ủi cười nói: “Đừng lo lắng. . .Đúng là quá đột ngột. Vốn là. . .Có đánh nhau một chút nhưng không xảy ra chuyện gì. . .Không có chuyện gì. Chúng tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng. . .”

 

“. . .” Đường Khả Hinh vẫn nhìn cô, cố gắng đè nén thần sắc trên mặt mình, đôi tay nhẹ nhàng kéo áo khoác màu đen khoác lên trên người của mình  !

 

Cửa phòng nhanh chóng mở ra! !

 

Tịnh Kỳ tự mình dẫn Đường Khả Hinh, Thơ Ngữ, Nhã Tuệ, còn có Lạp Lạp Tiên Nhi cùng nhau đi theo phía sau, nhanh chóng đi xuống lầu, ánh đèn ngoài phòng đã tắt ngấm, ánh đèn giữa phòng khách lầu một cũng chiếu sáng rất yếu, Lạp Lạp lập tức đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo trong vườn hoa nhỏ lao thẳng vào, ngoài chiếc xe hơi màu đen cùng rất nhiều vệ sĩ, khắp nơi nổi lên không khí hết sức quỷ dị.

 

Bởi vì có tiếng nổ lớn, cho nên tất cả dân cư xung quanh đều thức dậy, phía trước vang lên tiếng xe cảnh sát. . .

 

Tịnh Kỳ không nói gì, chỉ nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh đi tới xe, kính canh gió của chiếc xe kia là thủy tinh chống đạn tốt nhất trên thế giới, trải qua thử nghiệm súng lục Desert Eagle mạnh mẽ nhất, trong đầu của cô lại thoáng qua hình ảnh Phương Di cuối cùng chạy tới, cùng Đỗ Uy và Khương Vĩ bức lui đối thủ, cô không lên tiếng, chỉ đỡ Đường Khả Hinh ngồi vào trong xe. . .

 

Đường Khả Hinh vừa ngồi vào, vừa hoảng hốt nhìn Tịnh Kỳ hỏi: “Tiểu Vi và Tiểu Hà đâu?”

 

Tịnh Kỳ mỉm cười ngồi vào bên trong xe, chăm chú nhìn cô một cái, lúc này mới tay đè nhẹ cánh tay của cô, nói: “Cô yên tâm, các cô đi bắt người xấu đi rồi! Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, nhất định phải bắt bọn họ lại!”

 

“. . .” Đường Khả Hinh cảm giác lòng của mình không khỏi nổ tung, lại run rẩy nhìn Tịnh Kỳ.

 

Tịnh Kỳ nắm chặt cánh tay mình nhỏ máu, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, căn dặn tài xế: “Lái xe! Trở về Khách sạn Á Châu!”

 

“Vâng!” Tài xế lập tức lái xe! !

 

Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ phòng trọ nhỏ, nhất thời tối xuống, cánh cửa sổ lầu hai, lúc này mới đóng lại chặt kín, sắc mặt của cô tái nhợt, mặc cho mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống, nuốt mạnh cổ họng, vẫn im lặng không nhúc nhích, đè nén thân thể nóng rực mang giống như đến đau đớn và khó chịu. . .

 

“Đường tiểu thư, cô làm sao vậy?” Thơ Ngữ ngồi ở bên kia, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh kia, lo lắng hỏi.

 

Nhã Tuệ cũng từ ghế lái phụ nhìn ra phía sau, lo lắng kêu: “Khả Hinh! ! Cô làm sao vậy?”

 

Tịnh Kỳ lập tức quay mặt sang, vẻ mặt ngưng trọng, tỉ mỉ nghiên cứu khuôn mặt tái nhợt cô gái bên cạnh, hai tròng mắt run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô đang theo bản năng muốn che giấu cái gì phía bên phải áo khoác của mình. . .Tịnh Kỳ lập tức phát hiện không ổn, cô nhanh chóng ở bên trong buồng xe tối đen, kéo áo khoác màu đen của Đường Khả Hinh ra, không ngờ phát hiện bã vai phải của Đường Khả Hinh đã trúng đạn, máu tươi đang nhanh chóng  nhuộm đỏ quần áo của cô! !

 

“Đường tiểu thư! !” Thơ Ngữ chợt khóc kêu lên: “Làm sao cô lại trúng đạn rồi! ?”

 

“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ cũng đau lòng khóc kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng nhìn cô! ! !

 

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ nặng nề thở hổn hển, thân thể khó chịu, khuôn mặt tái nhợt rũ xuống trên ghế xe, mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống, hai tròng mắt của cô lại run rẩy kịch liệt nước mắt, nhớ tới lúc nảy mình mới vừa đứng ở trước cửa sổ, mới vừa muốn kéo tấm vé máy bay đi Luân Đôn xuống, không ngờ nơi bả vai mãnh liệt trúng một phát đạn. . .Thậm chí cô gần như nhìn thấy được bóng dáng của Điệp Y chợt rơi xuống ở trước cửa sổ. . .

 

Điệp Y mới vừa bay người về phía trước cửa sổ muốn cản viên đạn kia, thật ra không đỡ được, đạn xuyên qua thân thể của cô, đâm thẳng vào vai trái của Đường Khả Hinh, vừa vặn ghim trúng vào hình xăm như ngọn lửa đang cháy đỏ rực trên người mình, chất chất độc bắt đầu từ từ lan ra, thần trí cô mơ hồ, nhưng vẫn đưa tay ra run rẩy nắm được tay Tịnh Kỳ, thở dốc, mới chậm rãi nói: “Đừng . . .. Nói cho . . .. Hạo Nhiên . . ..”

 

Cô nói xong, cả người nhất thời bị phát độc tê dại. . .Hôn mê đi! !

 

 

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *