Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1206
|Chương 1206: NGỦ NGON
Khách sạn Á Châu! !
Lầu phụ đèn đuốc sáng trưng, vốn là câu lạc bộ cao cấp, lúc này ba gian phòng khách VIP xa hoa nhất lầu chót trang trí mô phỏng theo khách sạn Dubai, chỉ thấy đại sảnh hình cung rơi xuống điệu múa hoàng cung bằng hiệu ứng 3D theo phong cách Châu Âu, mà cánh cửa mạ vàng phòng khách VIP đang đóng kín, chia ra làm ba nơi nghỉ ngơi mới của chuyên gia hầu rượu! Cánh cửa hai gian phòng khách khác còn có thể truyền đến một chút tiếng nhạc, chỉ có cánh cửa phòng Đường Khả Hinh nghỉ ngơi, đang im lặng không tiếng động! !
Một chiếc Land Rover màu đen thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, khuôn mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra căng thẳng đau lòng, nhanh chóng nhảy xuống xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, y tá nhỏ mình mang theo cũng xách theo hòm thuốc màu xanh đen, bí mật nhanh chóng từ một cánh cửa khác đi lên, nghe nói Bác Phúc đã được đám người Tịnh Kỳ bí mật đưa đến khách sạn, đang đi vào từ đường bí mật, tim của anh chợt đau nhói, lại nhanh chóng cất bước xông thẳng vào lầu phụ! !
Thang máy lầu cuối xa hoa lập tức mở ra! !
Tô Thụy Kỳ chợt lao ra thang máy, thở dốc, đứng ở trong không gian xa hoa nhanh chóng nhìn lướt qua tất cả cánh cửa phòng, rốt cuộc nhìn thấy chữ tiếng anh phòng nghỉ ngơi của Đường Khả Hinh, tim của anh đau nhói, lập tức nhanh chóng cất bước đi về phía cánh cửa kia, gõ mạnh, vừa gõ bên gọi: “Khả Hinh! ! Khả Hinh . . .”
Bên trong cũng không có một chút tiếng động! !
“Khả Hinh . . .” Tô Thụy Kỳ nhanh chóng gõ cửa phòng, vẻ mặt lộ ra căng thẳng, lo lắng! !
Không đến bao lâu, rốt cuộc Lạp Lạp vừa khóc vừa mở cửa, nhìn Tô Thụy Kỳ, lập tức nghẹn ngào gọi: “Cậu chủ Tô! ! Anh mau vào xem Đường tiểu thư một chút! ! Mau.”
Trái tim Tô Thụy Kỳ chợt đau nhói, nhanh chóng đi vào phòng, nhất thời phát hiện phòng khách xa hoa to lớn bị rèm cửa màu tím đậm bồng bềnh quét qua cảm giác thật tối tăm, một mùi thuốc bắc từ trong phòng nhanh chóng bay tới, anh lập tức xoay người, theo mùi thuốc kịch liệt đi vào trong phòng, khi đi vào trong nháy mắt, hai tròng mắt anh lập tức nóng lên, đau lòng nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, cả người khổ sở co quắp nằm ở trên giường nệm màu tím đậm, máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn áo trước ngực của cô, nhìn rất kinh khủng, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến thì hơi quay đầu, cả người yếu ớt, mềm như tơ nhìn mình, hai tròng mắt tràn lệ gọi: “Tô. . .Tô Thụy Kỳ. . .”
Hai tròng mắt Tô Thụy Kỳ lập tức tràn lệ, nhanh chóng đi về phía Đường Khả Hinh, ngồi xuống bên cạnh, cũng không nói lời nào, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, cúi xuống, đè nén tức giận và đau lòng, hôn chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống. . .
Khuôn mặt Đường Khả Hinh cũng lộ ra buồn bã, nhưng vẫn kiên cường, hư mềm nhìn Tô Thụy Kỳ. . .
Tô Thụy Kỳ biết thời gian không nhiều lắm, sau một trận đau lòng đi qua, anh lập tức ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh! ! Cuộc sống luôn có rất nhiều trách nhiệm! ! Nhưng mỗi án oan luôn có ngày kết của nó, sự thật sẽ theo thời gian từ từ phơi bày! ! Anh hi vọng lúc này em có thể dừng lại! Đừng thi đấu nữa! Chất độc trên người của em đang từ từ lan ra, rất dễ nguy hiểm tính mạng! Đừng thi đấu nữa! Được không? Thi đấu vòng thứ ba càng nặng nề nguy hiểm! Anh cũng không dám đoán sau đó sẽ xảy ra chuyện gì! Em xem bây giờ em rất khổ sở, ngay cả người thân yêu nhất đi tới trước mặt em cũng không có cơ hội!”
Lúc này, Tịnh Kỳ và Phương Di cũng truyền lời của Thủ tướng và Ủy viên Trương, bọn họ cùng lúc nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Đúng vậy! Đường tiểu thư! Chuyện này đúng là chúng tôi làm không đủ tốt! Không thể bảo vệ tốt cho cô! Chúng tôi chấp nhận xử phạt theo quân lệnh! Nhưng lúc này, ý tứ của Ủy viên Trương và Thủ tướng là hy vọng cô có thể dừng lại, rút lui thi đấu! ! Tất cả mọi chuyện sau này sẽ giao cho chúng tôi ! !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhất thời cảm thấy thân thể co quắp khổ sở, cả người giống như bị lửa thiêu, trên mặt đầy giọt mồ hôi lạnh, lại sâu kín quay mặt sang, nhìn Tô Thụy Kỳ, khuôn mặt mỉm cười như hoa đào, nghẹn ngào nắm tay của anh, hơi thở trong người như tơ, âm thanh khàn khàn chậm rãi nói: “Ai nói. . .Em khổ sở. . .Ngay cả người thân yêu nhất đi tới trước mặt của em. . .Cũng không có cơ hội? Anh không phải là. . .Người thân yêu nhất của em sao?”
Tô Thụy Kỳ dừng lại, rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh tái nhợt nhìn Tô Thụy Kỳ, thân thể suy yếu cười cười, mới nói: “Anh vẫn luôn là người thân yêu nhất của em. . .Chưa từng thay đổi. . .Anh có thể hiểu em, có đúng không?”
“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ lại đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.
Nước mắt Đường Khả Hinh lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo, lại chậm rãi quay mặt sang, nhìn Tịnh Kỳ và Phương Di, sâu kín nói: “Xin. . .Xin. . .Xin hai người thay tôi chuyển lời cho. . .Ủy viên Trương. . .và Thủ tướng. . .Mỗi người. . .Quả thật đều có trách nhiệm của mình. . .Nhưng cuộc sống của chúng ta có một người thống lĩnh đất nước, luôn muốn. . .Mang lại cuộc sống hòa bình và yên ổn cho mọi người. . .Nhưng không có nghĩ tới. . .Đối mặt với tất cả mọi chuyện trên đời. . .Người người đều có trách. . .Tôi không có hy sinh vì người nào. . .Tôi chỉ muốn. . . Làm chuyện mà cá nhân mình nên làm. . .Điều này cũng không có gì. . .đáng khuyên giải và đau lòng! So với tôi, những người đã hy sinh đáng giá kính trọng hơn ! !”
Cô gái này biết đôi song sinh đã xảy ra chuyện, cô nức nở bật khóc! !
Phương Di và Tịnh Kỳ cùng nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt đỏ thắm! !
“Khả Hinh!” Tô Thụy Kỳ lại cảm thấy đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nước mắt lại run rẩy chảy xuống. . .
Trong lúc này, nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống, tay run rẩy nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, đau lòng, cẩn thận, nghẹn ngào cầu xin. . .”Tô Thụy Kỳ! ! Cứu em với ! Cầu xin anh. . .Cứu em, em muốn sống! Em còn một cuộc thi đấu!”
“Khả Hinh. . .” Tô Thụy Kỳ cầm ngược tay Đường Khả Hinh, lại đau lòng nhìn cô gái này!
“Anh nhất định có thể cứu em có đúng không! ?” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh chảy xuống nước mắt, nghẹn ngào van xin, hỏi! !
Hai tròng mắt Tô Thụy Kỳ xoay tròn, nhìn Đường Khả Hinh như vậy, chỉ đành phải cam kết chậm rãi gật đầu một cái. . .
Lúc này, Thơ Ngữ và Nhã Tuệ khóc thút thít bưng nước thuốc bác Phúc căn dặn nấu xong, nhanh chóng đi ra, giúp Đường Khả Hinh uống trước, Bác Phúc đang ở bên trong phòng bếp cùng Tiểu Bạch nghiên cứu thuốc, mà Hàn Văn Kiệt cũng đã được Tô Thụy Kỳ mời gọi, nhanh chóng chạy tới, khi anh đi vào phòng ngủ đã thấy mí mắt, vành tai, cánh mũi và thất khiếu của Đường Khả Hinh đã hiện ra màu đen, anh lập tức nhanh chóng đi tới, từ trong quần áo rút kim châm, khống chế chất độc bên trong thân thể lan ra, vừa châm, vừa căng thẳng nói: “Rốt cuộc người nào xuống tay độc ác như vậy! ?”
Lúc này Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng bưng mặt của Đường Khả Hinh, phát hiện khuôn mặt của cô càng lúc càng tím đen, tim của anh chợt nhảy lên, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tịnh Kỳ hỏi: “Đạn vẫn còn ở trong thân thể của cô ấy sao?”
“Đúng vậy! ! Gần như là xuyên ngược! !” Tịnh Kỳ đau lòng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Thiếu chút nữa thì xuyên qua bả vai của cô ấy rồi, chỉ dừng ở nơi xương vai!”
Lúc này trong tay bác Phúc cầm gói thuốc lập tức đi ra, nhìn Tô Thụy Kỳ ngưng mặt căng thẳng nói: “Mau! ! Chờ cậu thật lâu! Lập tức lấy đạn trên vai cô ấy ra, tôi bắt đầu dùng thuốc giải độc!”
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, lập tức gật đầu một cái, nhanh chóng bảo y tá nhỏ mở hòm thuốc ra, dặn cô nhanh chóng lật người Đường Khả Hinh, cắt bỏ áo nơi bả vai cô, mình nhanh chóng lấy thuốc tê ra. . .
“Không thể tiêm thuốc tê! !” Hàn Văn Kiệt vội nhắc nhở anh, căng thẳng nói: “Ngày mai cô ấy sẽ phải thi đấu! ! Một đôi tay rất quan trọng! Nếu bây giờ tiêm thuốc tê rất có khả năng tổn thương bắp tay của cô ấy! ! Cho dù không tổn thương, cũng cần thời gian nhất định mới có thể tan hết cảm giác tê dại ! !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức thở dốc, nhìn Tô Thụy Kỳ vội nói: “Vậy. . .Vậy không tiêm thuốc tê. . .”
“Không được! !” Tô Thụy Kỳ đau lòng cầm kim thuốc tê trong tay, nhìn Đường Khả Hinh căng thẳng kích động nói: “Em có biết đau đến cỡ nào không? Đạn này có thể kẹp ở trên xương vai của em! ! Anh nhất định phải lấy đạn ở trong xương của em ra! ! Đầu tiên sẽ phải dùng dao mở thịt của em ra, còn phải cắt bỏ phần thịt nát của em! ! Khả Hinh, đừng cố chấp như vậy! Không được! !”
Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, cả người lập tức kích động rơi lệ kêu lên: “Có đau như em mất đi sinh mạng, mất đi lý tưởng không? Có đau như hơn mười năm trong quá khứ em mất đi người cha yêu quý không? Có đau như những oan hồn chết không? Có đau như bụng Tiểu Vi trúng dao không? Có đau như thân thể Điệp Y có thể bị nổ tung không? Em cho anh biết! ! Tô Thụy Kỳ! Bây giờ em hoàn toàn không có thời gian quan tâm thân thể của em đau đến cỡ nào ! Nếu như tánh mạng của các cô có thể trở về, em có thể chịu đựng được nhiều hơn! ! Em cầu xin anh, đừng như vậy, xuống dao đi! Đừng tiêm thuốc tê cho em! Nếu như anh dám như vậy, em sẽ hận anh! !”
“Đứa ngốc. . .Như vậy thật rất đau. . .” Tô Thụy Kỳ đau lòng tràn lệ nhìn Đường Khả Hinh.
“Em không sợ! !” Đường Khả Hinh cắn chặt răng nhịn đau đớn, mặt úp ở trên giường, lại dũng cảm nói nhanh: “Xuống dao đi! !”
Tô Thụy Kỳ lại đau lòng do dự nhìn Đường Khả Hinh. . .
“Tôn trọng cô ấy đi ! Mau!” Bác Phúc nhìn thời gian không còn kịp nữa, tay cầm gói thuốc, lập tức thúc giục Tô Thụy Kỳ. . .
Hiện tại Tô Thụy Kỳ không có cách nào, vẻ mặt đành phải đè nén, chậm rãi đặt kim thuốc tê xuống, sau đó đau lòng cầm dao giải phẫu bén nhọn lên, giơ ở dưới ánh đèn, lật xem nó sắc bén, nhìn một chút, hai tròng mắt lặng lẽ rơi lệ. . .Cuối cùng nghẹn ngào nói: “Em thắng rồi. . .Khả Hinh. . .Em thắng rồi. . .”
Đường Khả Hinh khổ sở hư mềm nằm ở trên giường, hai tròng mắt hơi lóe lên, nước mắt chảy xuống. . .
“Anh là một bác sĩ. . .” Tô Thụy Kỳ nuốt mạnh cổ họng, tay cầm con dao nhỏ sắc bén, lại cảm thấy trái tim đè nén từng hồi, anh bất đắc dĩ, đau lòng nói: “Chúng ta đã sớm đối với chuyện sống chết của một số bệnh nhân giống như đã tê dại. . . Nhưng lúc này! Em thắng! Trái tim của anh. . . Thật sự rất đau!”
Đường Khả Hinh đè nén, có thể chút nữa sẽ phải đối mặt với kịch liệt khổ sở, không muốn nói thêm nữa, chỉ nghẹn ngào căn dặn: “Bắt đầu đi. . .”
Tô Thụy Kỳ nhìn cô một cái, mới chậm rãi khom người tới trước, anh dần dần. . . Cảm thấy mình tàn nhẫn. . .Từng chút từng chút hạ dao xuống, điểm nhẹ ở trên da thịt mềm mại!
“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ vội nằm sấp xuống, rơi lệ ôm chặt thân thể của cô, tay phủ nhẹ mặt của cô, đau lòng nói: “Nếu như một lát đau đớn, hãy cắn tôi đi !”
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại kiên cường không lên tiếng. . .
Tô Thụy Kỳ nhìn cô một cái, biết thời gian không còn kịp nữa, liền không chậm trễ, trước hết để cho y tá nhỏ sát trùng vết thương cho cô, Hàn Văn Kiệt lại tự mình chuẩn bị một con dao giải phẫu khác, bảo mọi người mở đèn lớn, Tô Thụy Kỳ nhìn tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ đành phải thở dốc, cắn chặt răng, đeo bao tay vào, tự mình cầm chai nước sát trùng, đau lòng trực tiếp nhanh chóng rót xuống miệng vết thương Đường Khả Hinh, bọt trắng lập tức từ trong thịt vỡ ra phát ra âm thanh xì xì. . .
“A. . .” Đường Khả Hinh đau đến thân thể giống như bị xé rách, chợt kéo ga giường, nặng nề run rẩy, mồ hôi lạnh từng dòng chảy xuống. . .
Đám người Lạp Lạp và Tiên Nhi nhìn thấy cũng kinh hãi vỡ mật gan. . .
Tô Thụy Kỳ không nói gì, mà cầm con dao giải phẫu sắc bén, cắn chặt răng đâm thẳng xuống vết thương rách ra trên bả vai Đường Khả Hinh, dao nhỏ trực tiếp lưu loát mở khối thịt của cô bị trúng đạn, thậm chí bắt đầu cắt tới khối thịt hoại tử, máu tươi tràn ra. . .
“. . ..” Sắc mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng tái nhợt, đau đến gần như muốn ngất đi, thân thể cực độ đau đớn làm cho cô tuyệt vọng đối với cuộc sống ngẩng mặt run rẩy, mồ hôi lạnh từng dòng chảy xuống, cô vẫn thở hổn hển rơi lệ, cắn răng chịu đựng, chỉ liều mạng phát ra một chút tiếng kêu rên. . .
“Khả Hinh. . .” Nhã Tuệ rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh chịu đựng khổ sở như vậy, đau lòng ôm chặt khuôn mặt tái nhợt của cô gái này, bật khóc! !
Hai tròng mắt của Tô Thụy Kỳ cũng tràn đầy nước mắt, lại đè nén đau lòng, bảo y tá nhỏ đưa cây kéo tới. . .
Y tá nhỏ lập tức kinh hoảng mất hồn đưa cây kéo tới. . .
Trên trán Tô Thụy Kỳ rịn mồ hôi lạnh, nhận lấy cây kéo, đè nén đau đớn trong lòng như sóng dữ, chậm rãi đưa vào vết thương của cô, đau lòng cắn răng do dự một lát, cuối cùng kiên quyết đưa kéo cắt bỏ đi bắp thịt hoại tử . . .
“. . .” Đường Khả Hinh lại cảm thấy một cơn đau đớn thấu tim phổi xông đến làm cho cả người cô muốn ngất xỉu, đại não giống như nhanh chóng thiếu ôxi làm cho cô cảm giác không chịu nổi, thở dốc, trong nháy mắt mình sắp bị này đau đớn đánh ngã xin tha, cô lại quay đầu, rơi lệ thở dốc gọi Tô Thụy Kỳ. . .”Tô Thụy Kỳ! !”
“Ừ. . .” Tô Thụy Kỳ lại hạ dao một lần nữa, lại từ từ cắt tới bắp thịt hoại tử của cô, vừa cắt đi, vừa rơi lệ. . .
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống, cũng đang lúc sinh mạng không thể chịu đựng được đau đớn thì nghẹn ngào hỏi: “Anh nói. . .Sinh con. . .Có đau như vậy hay không?”
Trái tim của Tô Thụy Kỳ chợt đau nhói, lại đổi cây kéo cho cô, vừa cắt bỏ đi khối thịt hư nơi vết thương của cô, vừa đè nén, ẩn nhẫn nói: “Có. . .”
“Vậy. . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lại như hoa đào, lúc nước mắt từng dòng chảy xuống, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười hạnh phúc nói: “Vậy. . .Em có thể còn phải lchịu đựng một hai lần khổ sở như thế. . .Loại cảm giác này. . .Thật hạnh phúc. . .Em muốn sinh con cho Trang Hạo Nhiên. . .Sinh con trai đẹp trai giống như anh ấy. . .Sinh con gái xinh đẹp giống như em. . .”
Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ nhìn thấy viên đạn kia, kẹp ở giữa hai xương vai lóe ra ánh sáng, anh rơi lệ bất đắc dĩ gật đầu, nghẹn ngào đáp: “Tốt. . .”
“Cho nên. . .Bây giờ em muốn nếm chịu cảm giác hạnh phúc này trước. . . . Anh. . .Anh không cần khổ sở. . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói! !
Nước mắt Tô Thụy Kỳ chảy xuống, nhìn cô khẽ nghẹn ngào cười cười, thừa lúc nét mặt cô tươi cười như hoa, rốt cuộc hạ dao, lập tức cắn răng đâm thẳng vào trong xương. . .
Khuôn mặt Đường Khả Hinh vốn đang mỉm cười như hoa đào, cuối cùng theo cơn đau đớn khổng lồ, co quắp một trận, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, tay giống như sinh mạng rơi rụng, rũ xuống ga giường màu tím đậm! !
Lúc này bàn tay Tô Thụy Kỳ vẫn nắm con dao giải phẫu, đau đến nước mắt từng viên chảy xuống, giọng nghẹn ngào khàn khàn nói: “Ngủ đi. . .Tỉnh dậy, tất cả đều đã qua. . .”
“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ lập tức ôm khuôn mặt tái nhợt của Đường Khả Hinh, đau lòng sụp đổ bật khóc, nhớ tới tối nay cô còn rất hạnh phúc miêu tả hoa hồng lãng mạn ở Provence, còn có lời chú ngủ ngon, cô lại đau lòng bật khóc . . .