Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1209
|Chương 1209: CHỜ CÔ ĐÃ LÂU RỒI
7 giờ tối ! !
Bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu tụ tập rất nhiều đám người, bao gồm đám người của Hiệp hội rượu vang và Hiệp hội chuyên gia hầu rượu rối rít quan tâm bệnh tình của Vitas tiên sinh, mà Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên căng thẳng đang chờ đợi bên ngoài cấp cứu phòng, lo lắng chờ đợi! Đám phóng viên truyền thông bị bọn vệ sĩ ngăn cản bên ngoài lối đi phòng cấp cứu, bọn họ rối rít nhìn vào bên trong phòng khẩn cấp, muốn trực tiếp lấy tin tức !
Mọi người đều biết, Vitas là cựu thành viên có uy tín trọng vọng nhất giới rượu vang, cũng là nhà phê bình và Giám khảo chính hết sức quan trọng cuộc thi chuyên gia hầu rượu cấp quốc tế, hôm nay ông bị bệnh, có thể ảnh hưởng đến tiến độ thi đấu hay không, nhưng cho tới bây giờ, Ban Tổ chức cuộc thi chuyên gia hầu rượu cũng không có một người ra ngoài công bố đáp án! Cuộc thi đấu lập tức trở nên mơ hồ không rõ! Mà Đường Khả Hinh tuyển thủ đang hót nhất thế giới, càng là học trò giỏi của Vitas, không biết vì chuyện này liệu có ảnh hưởng đến cô phát huy thi đấu hay không! !
Thậm chí vào lúc này, có vài phóng viên cầm máy ảnh đi vào hành lang dài bệnh viện, nhìn bà George cùng đám người Hiệp hội rượu vang, nói: “Xin lỗi mọi người, vào lúc này, chúng tôi đưa ra câu hỏi vô lễ! Bởi vì nghe nói trước cuộc thi đấu, tuyển thủ không thể hẹn gặp bất kỳ Giám khảo chính và chuyên gia phê bình, nhưng mới vừa rồi có người từng nhìn thấy tuyển thủ Đường đi vào bệnh viện, có tiếp xúc với Vitas tiên sinh trong thời gian ngắn, điều này không biết có được xem là không tuân thủ quy định cuộc thi đấu hay không !”
Đám thành viên Hiệp hội rượu vang cùng Hội trưởng Hiệp hội chuyên gia hầu rượu, bao gồm bà George cùng nghiêm mặt nhìn về phía phóng viên kia, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Tuyển thủ Đường đã từng xuất hiện tại bệnh viện?”
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở một bên, ánh mắt sắc bén cùng lóe lên ! !
“Lúc chúng tôi có phóng viên đuổi đến đây, quả thật nghe được tin đồn này! Nhưng chúng tôi lại không có bằng chứng! Nếu như các vị yêu cầu bằng chứng, có lẽ có thể điều tra hệ thống theo dõi!” Người phóng viên kia tiếp tục cầm máy chụp hình, nhìn bà George nói.
Mặc dù Bà George thương yêu Đường Khả Hinh, nhưng ở Pháp quy định pháp luật liên quan đến rượu vang gần như là khắc nghiệt, mỗi người bọn họ đều giữ chặt nguyên tắc, không ai có thể khiêu chiến với quy định, nhất là trận thi đấu chung kết thế giới, đề thi của Vitas tiên sinh là đề thi trọng nhất trong trận chung kết ! ! Nếu như trong lúc Vitas bị bệnh để lộ bất kỳ thông tin nào, chuyện này sẽ là thất bại lớn nhất của cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu cấp quốc tế, thậm chí là chuyện thất bại nhất ! !
Đới Lập Duy ngưng mặt suy nghĩ một lát, mới căn dặn Hách Lệ nói: “Hách Lệ tiểu thư, cô lập tức về khách sạn, điều tra một chút tất cả hành tung tối nay của tuyển thủ Đường Khả Hinh, phải báo cáo cho tôi một chữ không bỏ sót ! Thậm chí hẹn gặp người nào, lúc nào đi khỏi phòng nghỉ ngơi chuyên gia hầu rượu, tất cả đều cho tôi con số chính xác !”
“Vâng!” Hách Lệ đáp lời, lập tức nhàn nhạt xoay người, dẫn ba nhân viên chuyên trách hơi nhanh chóng đi ra ngoài bệnh viện. . .
“Tổng Giám đốc Tưởng!” Đới Lập Duy xoay người cất bước đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, trầm mặt nghiêm túc nói: “Xin ngài hỗ trợ cho tôi, yêu cầu phía bệnh viện đưa ra tất cả cameras hôm nay Vitas tiên sinh vào bệnh viện!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai tròng mắt anh lóe lên, lập tức nhìn Đới Lập Duy, mặc dù muốn từ chối, lại biết không từ chối được, chỉ là nhàn nhạt hơi cười nói: “Đều nói người Trung Quốc là đất nước coi trọng lễ nghi, mặc dù quốc tế đối với hành vi của chúng tôi có khen có chê, nhưng quả thật vào lúc này. . . . Chúng tôi thật không làm được, lúc mạng sống con người đang bị đe dọa lại nghi ngờ gặng hỏi đủ điều !”
Đới Lập Duy chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù cũng hiểu cảm giác này, nhưng vẫn bất đắc dĩ cố chấp!
Một con đường tối đen thật dài khác ! !
Lãnh Mặc Hàn cùng đám người Phương Di, khuôn mặt lộ ra ngưng trọng, nhanh chóng mở đường ở phía trước, Đường Khả Hinh đi cùng Đỗ Uy và Khương Vĩ, khuôn mặt lộ ra tái nhợt, hơi tiều tụy và loạng choạng bước đi, nhớ tới lúc nảy biết được một sự thật từ trong miệng Tô Thụy Kỳ, thầy giáo thật sự bị trúng độc dẫn đến phát bệnh sưng cơ tim, ông bị trúng độc, là chất độc lấy ra từ một loài muỗi độc đặc biệt đến từ rừng rậm nhiệt đới, nó không màu không vị, nhưng chỉ cần dịch độc của nó đâm vào nơi nào đó trong thân thể, nơi đó sẽ tụ tập phần lớn vi trùng, ở Châu Phi đã từng có người bị loài muỗi độc này đốt bị thương, phải cưa bỏ tay chân mới bảo vệ được tánh mạng! Thật may là Vitas bị trúng là chất độc lấy ra từ bầy khuẩn độc trải qua biến dị, trước mắt chỉ cần cắt bỏ nơi sưng cứng là tạm thời giảm bớt đau đớn, kế tiếp mười hai giờ rạng sáng, sau khi bệnh viện sắp xếp mới có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u lần thứ hai! !
Phương Di vừa cùng với Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa nghe điện thoại bí mật của Đông Anh, cô lập tức xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư! Chúng ta phải nhanh đi khỏi, bởi vì chuyện cô tới bệnh viện bị tiết lộ rồi! ! Trước mắt thư kí trưởng Hiệp hội rượu vang đang muốn trở về khách sạn tìm cô !”
Đường Khả Hinh khoác áo khoác màu đen, hơi giật mình tràn lệ ngẩng đầu nhìn cô! !
“Đi!” Phương Di không nói hai lời, lại đỡ lấy Đường Khả Hinh đi về phía trước, Nhã Tuệ đã chờ ở bên trong xe phía ngoài, lúc bọn họ đi ra cửa sau bệnh viện thì không khỏi nghe được trong phòng bệnh bên kia truyền tới giọng nói của người dẫn chương trình tin tức thời sự lộ ra căng thẳng và kích động, ngày mai sẽ là ngày quan trọng tổng tuyển cử quan chức cả nước, rất nhiều nhà chính trị, doanh thương hai giới đều hết sức chú ý sự kiện này, bởi vì ngày mai sẽ quyết định rất nhiều việc trong tương lai, thậm chí có một số người, có một số tập đoàn sẽ sắp xếp lại một lần nữa. . .
Đường Khả Hinh dừng ở bên cạnh cửa xe, hai tròng mắt lóe lên, biết tối nay rất nhiều người ở trong bóng tối muốn tánh mạng của mình, thậm chí muốn thông qua thầy giáo phát độc để ngăn cản mình tiến hành thi đấu! Trong lòng của cô đè nén một lúc, rốt cuộc vẫn phải quyết định nhanh chóng lên xe, chạy về khách sạn trước. . .Lãnh Mặc Hàn, Phương Di, đám người Đỗ Uy và Khương Vĩ lập tức theo cô lên xe, căn dặn tài xế chạy vào con đường bí mật đi khỏi! !
Phía trước bệnh viện, động tác của Hách Lệ cũng hơi nhanh chóng cất bước ngồi lên xe của mình, ngẩng đầu lên, nhìn tài xế nói: “Đến Khách sạn Á Châu! Nhanh lên !”
Tài xế lập tức lái Mercedes màu đen nhanh chóng đi khỏi! !
Một chiếc SUV khác cũng gần như chạy cùng lúc với chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng chạy về phía Khách sạn Á Châu, Phương Di ngồi vị trí cạnh cửa sổ, lập tức rút súng lục giắt trên đùi, cài băng đạn, trượt vòng quay, híp mắt nhìn rất nhiều viên đạn màu vàng, crắc một tiếng, cô đóng súng lục, ngưng mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trên một chiếc xe khác, mở Software thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành, mở 32 ống kính tọa độ xung quanh xe của Đường Khả Hinh, Mỹ Linh và Thanh Bình dựa theo thói quen thường ngày, bắt đầu lắp ráp súng trường. . .
“Mọi người làm gì vậy?” Lãnh Mặc Hàn vừa nhàn nhạt nhìn màn hình nhỏ, vừa hỏi.
“Ráp súng !” Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Một chút nữa xảy ra chuyện lớn gì cũng không biết trước ! Ngày mai không phải tổng tuyển cử sao? Hôm nay không muốn ai Đường tiểu thư sống tốt đâu ?”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặt quan sát mỗi hình ảnh trong màn hình, thỉnh thoảng vươn tay chạm nhẹ vào màn hình, chuyển đổi hình ảnh, mới lạnh nhạt nói: “Nếu như bọn họ muốn ra tay, cho dù mọi người có hai trăm khẩu súng trường bắn tỉa, cũng không đối phó được! Hôm nay chúng ta cũng không có thời gian chơi với bọn họ!”
Mỹ Linh và Thanh Bình hơi giật mình nhìn Lãnh Mặc Hàn!
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng nữa, mà khuôn mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt, nhìn xe cộ ồn ào náo động chạy qua trong màn hình, còn có đám người di động, hai tròng mắt khẽ lóe lên, lặng lẽ tính toán thời gian. . .
Chiếc SUV thuận lợi chạy trên đường phố náo nhiệt không trở ngại, thậm chí Phương Di từ trong túi rút ra kẹo cao su, xé giấy, tay cầm miếng kẹo cao su, chậm rãi đưa cho Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hỏi: “Có ăn kẹo cao su không?”
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ ngồi ở trong bóng tối, cúi xuống nhìn kẹo cao su trong tay Phương Di đưa tới, có lẽ làm trong ngành ăn uống đã lâu, nhìn tay cô sạch sẽ cầm miếng kẹo, cũng không khỏi nhàn nhạt lắc đầu một cái, hai người cũng thật sự không có bụng dạ ăn cái gì. . .Phương Di hơi chuyển mắt nhìn bọn họ không muốn, liền một mình đưa kẹo cao su vào trong môi khêu gợi nhai khẽ, vừa nhai vừa nhìn tình huống ngoài cửa sổ. . .
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ nhìn vẻ mặt cô như vậy, vẻ mặt cũng lộ ra nặng nề, không nói thêm gì nữa.
Phương Di ngồi tựa vào bên cửa xe, thậm chí cảm thấy bên trong buồng xe có chút buồn bực, liền đưa tay nhấn xuống cửa sổ xe đón gió thu cuối mùa, giống như hết sức hưởng thụ một chút se lạnh, mỉm cười thở dài, vừa nhai kẹo cao su, vừa hơi nghiêng mặt, giống như trong lúc lơ đãng nhìn thấy xe của Hách Lệ đang ở cách mình hơn mười mét, khuôn mặt cô lộ ra nhàn nhạt, giống như suy nghĩ một lúc, mới lập tức lấy kẹo cao su trong miệng, ném về phía sau một cái! !
Ầm. . .Một tiếng nổ mạnh nhất thời truyền đến! Cả con đường giao thông theo tiếng nổ đầy ánh lửa đỏ trở nên hỗn loạn, tiếng còi vang lên từng hồi!
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ lại hơi lộ ra căng thẳng và khiếp sợ nhìn Phương Di, thậm chí Nhã Tuệ hiện ra mấy phần đè nén và không thể tin nổi hỏi: “Cô! ! Cô. . . Cô mới vừa nhổ ra ném không phải kẹo cao su sao! Vậy. . . .Vậy. . .”
“Đúng vậy! Đó là bom! Bên trong có bom mini ! Nhai đến 15 phút sẽ tự động phát nổ! Nhai mạnh một chút cũng sẽ nổ luôn !” Khuôn mặt Phương Di lộ ra nhàn nhạt, nhìn Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ! !
” . . .” Nhã Tuệ hoảng sợ đến nói không ra lời, hai tròng mắt Đường Khả Hinh càng nhìn chăm chú Phương Di! !
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn vẫn lộ ra bình tĩnh, nhàn nhạt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng cảm giác buồng xe có chút buồn bực, liền căn dặn: “Mở cửa sổ, lấy hơi!”
Mỹ Linh và Thanh Bình nhất thời hai mắt mở to, bộ dạng muốn khóc, nói: “Đây là chuyện muốn toi mạng sao?”
“Mở cửa sổ!” Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt ra lệnh, cũng đang vào lúc này, cầm điện thoại di động của mình lên, vừa chậm rãi bấm một dãy số xa lạ, nghe đến tiếng chuông thứ hai, lập tức đẹp trai ném điện thoại di động lên không trung . . . . điện thoại di động theo tiếng chuông thứ ba vang lên, ầm một tiếng, ở trong bầu trời đêm điện thoại di động chợt nổ tung lên, mà 12 chiếc xe dính chặt xe Đường Khả Hinh cũng đồng thời vang lên tiếng nổ mạnh liên hoàn ! !
“A . . . ” Nhã Tuệ bị tiếng chấn động khổng lồ này, hoảng sợ ôm chặt Đường Khả Hinh cúi người xuống, thét chói tai !
Đỗ Uy và Khương Vĩ lập tức dũng mãnh cầm súng trường bắn tỉa trong tay, nhắm về phía bầu trời đêm chợt bắn ra, chỉ thấy một tia lửa đạn như pháo hoa hướng lên bầu trời nổ tung lan ra, người ngăn cản tôi, chết!
Tất cả hành động trong bóng tối chợt dừng lại! !
Ngay lập tức, chiếc SUV lại đạp mạnh chân ga, vọt qua đường phố ồn ào náo động, lại mãnh liệt chạy nhanh xông qua cây cầu lớn Tân Hải, tòa nhà Khách sạn Á Châu huy hoàng hiện ra ở dưới bầu trời, ba đường laser ngất trời bắt đầu thay phiên dò xét khắp thành phố, Phương Di nhìn thấy xe của Hách Lệ trong tình trạng giao thông hỗn loạn vẫn một đường chạy thẳng về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, thậm chí lúc xe chậm rãi dừng lại, cô mỉm cười đi xuống xe . . .
Lúc này Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ nhìn thấy cũng không khỏi rất căng thẳng.
“Đi đường kho hàng!” Ánh mắt sắc bén của Phương Di nhìn Hách Lệ đã biến mất ở trước thảm đỏ khách sạn, đoán chừng cô đang đi tới lầu phụ, liền cho xe chạy ngược hướng lái về phía kho hàng . . .
Tài xế gật đầu trả lời, lại đạp mạnh chân ga, lái chiếc SUV xông vào đường lớn dành cho xe hàng của Khách sạn Á Châu, sau khi đưa ra thẻ chứng nhận, lại lái về phía trước cửa chính kho hàng, ngày mai nhà hát kịch thủy tinh tiến hành thi đấu, tối nay đèn đuốc sáng trưng, chiếc xe thắng gấp ở trước kho hàng, Phương Di và tài xế lập tức xuống xe ẩn núp, Nhã Tuệ nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh đi xuống chiếc SUV, sửa sang lại quần áo và áo khoác màu đen của cô một chút, liền muốn vội vàng dắt cô tiều tụy mệt mỏi, nhanh chóng đi tới lầu phụ. . .
“Đường Khả Hinh tiểu thư! Cô đang làm gì?” Một giọng nói mang theo uy nghiêm, nhàn nhạt truyền đến!
Trái tim của Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh chợt nhảy lên, sắc mặt cùng có vẻ tái nhợt, nghe tiếng nói quen thuộc này, bọn họ chậm rãi. . .Chậm rãi xoay người, hoảng sợ đến mồ hôi lạnh chảy xuống, nhìn người tới. . .
Quả nhiên! !
Hách Lệ đứng ở trước mặt của hai người, khuôn mặt nở nụ cười nghiêm túc nhưng cũng tôn trọng, nhìn hai người, hết sức ngọt ngào dịu dàng hỏi: “Đường Khả Hinh tiểu thư. . .Đã trễ thế này. . .Cô muốn đi đâu? Hay. . .Mới vừa trở lại?”
” . . ..” Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn cô, lập tức nuốt cổ họng khô khốc, không biết nên trả lời thế nào !
Hách Lệ bình tĩnh đứng ở trước mặt của hai người, rốt cuộc hai tròng mắt có chút sắc bén lóe lên, mới vừa cất bước. . .
“Đường tiểu thư. . .Cô nói đi toilet, tại sao lâu như thế. . .” Một giọng nói càng lộ ra ngọt ngào, mỉm cười truyền đến.
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn người tới. . .
Lúc này vẻ mặt Hách Lệ cũng lộ ra nghi ngờ, xoay người, nhìn cô gái phía trước mặt mặc đồng phục màu xanh dương đậm, dáng dấp hết sức xinh đẹp trong sáng không dính bụi trần. . .
Khuôn mặt Tịnh Kỳ nở nụ cười ngọt ngào động lòng người, nhìn Đường Khả Hinh, hơi giơ tay về phía một nhân vật hiển hách ở phía trước, dịu dàng nói: “Thủ tướng chờ cô đã lâu. . .Lúc nảy nói chuyện trà đạo vẫn chưa xong !”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra kinh ngạc, trái tim đập một tiếng “bùm”, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, không ngờ thật có thể nhìn thấy Thủ tướng, quả nhiên đứng ở sân cỏ trước nhà hát kịch, khuôn mặt lộ ra trí tuệ, thật chăm chú nhìn nhà hát kịch, bóng dáng cao lớn kia cho dù là ai cũng không dám nhìn thẳng, xung quanh có rất nhiều đặc cảnh và máy bay trực thăng ở trên không trung không bảo vệ chặt, thể hiện rõ uy nghiêm . . .