Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1210

Chương 1210:XUÂN VỀ HOA NỞ

 

 

Ban đêm, gió nhẹ, khắp nơi khách sạn chiếu rất nhiều ánh đèn đầy màu sắc, dịu dàng mà lãng mạn rơi vào trên sân cỏ xanh biếc. . .

 

Tối nay Thúy Trúc Hiên biểu diễn “Ngón tay mềm”, chỉ thấy mười cô gái mặc sườn xám  màu trắng, chải búi tóc trang nhã ngồi ở bên khung thêu dài hai mét, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào điển nhã, ngón tay ngọc thon dài nhẹ so kim nhỏ sắc bén, xỏ chỉ màu hồng hoa mẫu đơn, đâm vào trong hình vẽ “Hoa mẫu đơn” khí phách sắp thành, lại bắt đầu kéo lên, bên cạnh bàn trà cổ trăm năm bay lên mùi trà thơm xa xưa “Quân Sơn Ngân Châm” Động Đình Hồ, tỉnh Hồ Nam, loại trà này cũng đã nổi tiếng vào thời kỳ Đường Đại, lúc công chúa Văn Thành xuất giá liền chọn mang theo Quân Sơn Ngân Châm xuất giá, thường bị người ta nhầm lẫn là “Bạch Hào Ngân Châm”, sự thật đầu mầm trà Quân Sơn Ngân Châm càng lộ rõ vẻ đẹp “Vàng khảm ngọc”. . .

 

Một loạt tiếng bước chân, nhẹ nhàng truyền đến.

 

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, khoác áo choàng màu đen, che kín quần áo dính máu bởi vì bị phẫu thuật cắt bỏ, sắc mặt tái nhợt, hư mềm không còn hơi sức đạp sân cỏ mềm mại, suy nghĩ mệt mỏi nghi ngờ đi về phía Thủ tướng, vẫn không thể tin được vào lúc này ông đã tới. . .

 

Khuôn mặt Thủ tướng vẫn chăm chú híp mắt nhìn cô gái trước mặt như đang nhàn rỗi, lộ ra trang nhã duyên dáng thêu “hình hoa mẫu đơn”, khi ông nghe được tiếng bước chân mềm mại không còn hơi sức truyền đến, ông hơi chuyển ánh mắt, chậm rãi như Thái Sơn xoay người, ánh đèn dìu dịu hiện ra trong bóng đêm nhìn thấy sắc mặt Đường Khả Hinh rất tiều tụy, hai tròng mắt tràn lệ, thân thể hư mềm đứng trong gió rét, cho dù đưa mắt nhìn mình thật chăm chú vẫn không thể tin được vào lúc này, số mạng có thể đối đãi ấm áp như thế. . . Ông vẫn chăm chú nhìn đứa bé này, có lẽ hiểu được lúc này cô đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nở nụ cười có chút hiền hòa, chậm rãi vươn tay về phía cô. . .

 

Đường Khả Hinh giật mình đứng ở trên cỏ ươn ướt, nhìn tay Thủ tướng giơ ở trong bóng đêm. . .

 

Thủ tướng nhìn Đường Khả Hinh lại mỉm cười khích lệ.

 

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn đầy nước mắt, nhìn bàn tay thật dầy ngừng trên không trung, do dự một lúc, rốt cuộc kích động chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé của mình bởi vì lạnh lẽo đau đớn mà run rẩy, khi bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trong lòng bàn tay ấm áp thì trái tim của cô chậm rãi lướt qua hơi ấm, loại cảm giác an toàn giống như đã đánh mất ngàn năm chợt quay về, cô không nhịn được biết ơn ngẩng đầu nhìn Thủ tướng. . .

 

Thủ tướng lại nở nụ cười hiền hòa, cuối cùng thu lại bàn tay thật dầy và ấm áp, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô gái này, giống như cháu trai, dắt cô bước đi. . .

 

Đường Khả Hinh cũng không nhịn theo Thủ tướng cất bước đi về phía trước.

 

Thủ tướng chậm rãi dắt Đường Khả Hinh đạp sân cỏ mềm mại bâng quơ đi về phía trước, vừa đi vừa nhàn nhạt hỏi: “Khả Hinh luôn khéo léo hiểu chuyện, có biết nguồn gốc của Ngũ Sơn Trà Đàn của nước ta hay không. . .”

 

Đường Khả Hinh khẽ cúi mặt, chịu đựng thân thể dần dần tràn ra đau đớn, tiều tụy hơi lộ ra suy tư, mới dịu dàng nói: “Ngũ Sơn Trà Đàn là năm loại trà trong lòng người, là năm núi trà tượng trưng cho nghiệp trà, riêng có cách nói tiếp nhận khí của trời, tiếp thu thần của đất, hội tụ linh khí của trời đất. Nó tập hợp năm ngọn núi, năm nguồn nước tinh khiết sạch sẽ dùng để thờ cúng chư tiên, để an ủi chúng sanh!”

 

Thủ tướng nghe nói như vậy, hơi lộ ra hài lòng gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Đàn, đúng là tín ngưỡng, nó phải tiếp nhận khí của trời, tiếp thu thần của đất, như vậy. . . Phải làm như thế nào mới có thể nhận khí của trời, thu thần của đất?”

 

“. . .” Đường Khả Hinh chậm rãi suy nghĩ vấn đề này. . .

 

Thủ tướng chậm rãi quay mặt sang, hai tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú cô gái này, sau khi trải qua đêm qua và biến cố hôm nay, hai tròng mắt vốn rõ ràng lúc này trở nên ngây dại không còn hơi sức, trên mặt dần dần hiện ra bất đắc dĩ và vẻ mỏi mệt đối cuộc sống đen tối. . . Ông dừng lại một lúc, nhưng vẫn mỉm cười dắt Khả Hinh chậm rãi đi đến trước bàn trà cổ nơi sân cỏ, nhìn chuyên gia trà bắt đầu dùng phương pháp pha trà cổ xưa, cuối cùng ông mới chậm rãi nói: “Tấm lòng của con người có thể rộng lớn vô biên, nhưng muốn theo đuổi một loại tín ngưỡng, thành tựu một loại tín ngưỡng, nhất định phải trải qua thử thách khá dài, xác định bản thân đối mặt với sự thay đổi và đau đớn trong cuộc sống cũng có thể bình tĩnh và thong dong, lúc này mới được gọi là tu vi (*), đạt được tu vi trước, mới có thể luyện thành “Ngón tay mềm”, thêu dệt giang sơn gấm vóc !”

 

Chú thích (*): Tu vi là sự học tập và rèn luyện đạt đến cảnh giới nhất định

 

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng đột nhiên thoáng qua ấm áp, rất vội vàng ngẩng đầu lên, tràn lệ nhìn Thủ tướng.

 

Thủ tướng nhàn nhạt nhìn chuyên gia pha trà đưa ngón tay ngọc thon thon, cầm cây gắp trà, chậm rãi nhịp nhàng gắp lá trà lông nhung “Quân Sơn Ngân Châm”, đặt vào trong ly trà thủy tinh trong suốt, trước hết dùng nước sôi 70 độ đổ vào một nửa ly trà để cho lá trà nóng lên, lại chậm rãi đổ vào trong ly tám phần nước sôi, cuối cùng Quân Sơn Ngân Châm chậm rãi như măng tre mùa xuân từ dưới mặt đất trồi lên, bốc lên mặt ly. . .

 

Thủ tướng lại mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hơi giơ tay về phía trà “Quân Sơn Ngân Châm”, cuối cùng chậm rãi nhưng có lực nói: “Cháu xem đi, cái ly này mới vừa phà thành Quân Sơn Ngân Châm, giống như chim hạc ngậm ngọc châu, nhàn nhã xinh đẹp đáp xuống lập tức bay lên mặt ly, nhưng mầm bạc của nó mới vừa bay lên, lại chậm rãi rơi xuống, cứ như vậy. . . Trải qua bay lên rơi xuống, ba lần lên ba lần xuống, sau hình ảnh rung động, rốt cuộc như rừng dao súng san sát, măng mùa xuân từ dưới đất mọc lên, chìm thẳng xuống đáy ly, tạo thành rừng cây xanh mướt chất chồng ! ! Khả Hinh. . . Ngay cả một lá trà không hề có một chút sức sống, tình cảm cũng phải qua ba lần lên ba lần chìm xuống mới có thể tạo thành giá trị của nó, huống chi, một người có suy nghĩ và trí tuệ, theo đuổi tình yêu cuộc sống và tín ngưỡng?”

 

Sinh mạng Đường Khả Hinh giống như mới vừa thức tỉnh, hai tròng mắt lập tức lóe sáng, kinh ngạc nhìn Thủ tướng! !

 

Thủ tướng chậm rãi nhìn Đường Khả Hinh, lại mỉm cười giải thích một chút huyền cơ của lá trà, sâu kín nói: “Tất cả những thứ này. . . chẳng qua chỉ là. . . Đạo lý, vật nhẹ thì nổi, vật nặng thì chìm! Nếu cháu muốn thành tựu mơ ước, thành tựu tín ngưỡng, nhất định cần phải chịu đựng được tất cả thử thách! Chúng ta tự nhiên không cách nào ngăn cản đau khổ mà thế gian mang đến cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể quyết định thân thể của mình đau đớn đến cỡ nào. . . Yêu bản thân mình. . . đến cỡ nào! !”

 

Đường Khả Hinh kích động nhìn Thủ tướng! !

 

Thủ tướng lại chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mỉm cười nói: “Khả Hinh đúng là một đứa bé thích học, có mơ ước vô cùng cao xa, trong lúc nói rõ giá trị và ý nghĩa của cuộc sống, làm cho người ta vô cùng thỏa lòng đẹp mắt, nhưng muốn thực hiện lời của mình đã nói, nhất định phải thông qua hành động kiên định của mình để chứng minh. Ngày mai cháu sắp đi vào cung đường mơ ước thật sự, Thủ tướng muốn hỏi cháu một câu: trà, chỉ có thông qua thưởng thức mới có thể hiểu được mùi thơm và sự tinh khiết! Người, phải trải qua đau khổ mới hiểu được mình yêu thích bao nhiêu! Nếu như cháu muốn thành tựu mơ ước, dâng hiến mình, vậy cháu có chuẩn bị cho mình một chiếc lá xanh, cháu có thể vì tất cả mọi người nhuộm màu xanh cho cả rừng rậm hay không? Nếu như cho cháu một giọt nước, cháu có thể hồi báo cho thế giới bằng cả dòng suối? ! Nếu như cho cháu một chiếc lá đỏ, cháu có thể làm cho mùa thu lạnh lẽo, cháy lên màu đỏ ấm áp tràn ngập hy vọng hay không? Nếu như số mạng cho cháu bốn mùa, cháu có thể để cho thế gian. . . Xuân về hoa nở hay không! ?”

 

Sức sống của Đường Khả Hinh trong nháy mắt phấn chấn nhìn Thủ tướng! !

 

Thủ tướng nhìn Đường Khả Hinh rất kích động và vẻ mặt kiên định, cuối cùng mới chậm nở nụ cười hỏi: “Hiện tại. . . Cháu còn đau không?”

 

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, lại rất biết ơn nhìn Thủ tướng, lắc đầu, nghẹn ngào cười nói: “Không đau!”

 

“Còn yêu thích không?” Thủ tướng lại mỉm cười hỏi.

 

“Rất yêu thích, rất yêu thích!” Đường Khả Hinh cao giọng nhìn Thủ tướng, bật cười nói!

 

“Còn mệt mỏi không?” Thủ tướng lại hỏi.

 

“Không mệt! Lúc này. . . Cảm ơn thế giới!” Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, biết ơn nghẹn ngào nói! !

 

Thủ tướng nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc hài lòng gật đầu, khẽ vươn tay nắm nhẹ bả vai bị thương của cô gái này, cuối cùng hiền hòa ấm áp nở nụ cười nói: “Thủ tướng hi vọng, cho dù cuộc đời của Khả Hinh tiếp nhận thay đổi như thế nào cũng phải khắc sâu nhớ kỹ, đêm qua cháu trải qua đau đớn gọt xương chính là thời gian quý giá thành tựu xuân về hoa nở trong cuộc đời cháu! Cám ơn cháu đã kiên trì vì mọi người! Cầu chúc cho cháu ngày mai thi đấu thành công! Mang theo yêu. . . Dũng cảm đi về phía trước. . .”

 

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Thủ tướng, cuối cùng khuôn mặt lại nở nụ cười như hoa đào, gật đầu thật mạnh một cái!

 

Lúc này, khắp nơi làn gió thu thoảng qua tim rất nhẹ nhàng khoan khoái, những người làm cho thế giới xuân về hoa nở, đều hiểu, nếu muốn nhận được một chút ánh mặt trời, cuối cùng phải xông ra bóng tối . . .

 

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở khách sạn cách đó không xa, kim loại lấp lánh ánh sáng sang trọng! !

 

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương nhạt, trước cổ áo cài hoa cài áo màu xanh dương đậm khí phách, hơi thở cao quý cứng rắn dần dần lan ra, tay anh nắm một đồng tiền xu từ nước Anh mang về, một mặt trái và mặt phải đều cùng một hình ảnh, khuôn mặt lộ ra nặng nề cương quyết, hai tròng mắt thâm thúy mang theo vài phần thắm thiết chờ đợi nhìn đám người ra vào khách sạn. . .

 

Rốt cuộc, Tiêu Đồng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, từ từ đặt điện thoại di động xuống, có chút căng thẳng xoay người, nhìn anh sâu kín nói: “Tổng Giám đốc. . . Khả Hinh đã an toàn. . . Đang ở bên Thủ tướng !”

 

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thật lạnh lùng, nghe nói như vậy, hai tròng mắt khẽ chớp lóe, gật đầu nói: “Ừ. . . Bắt đầu đi!”

 

Tiêu Đồng lại rất đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên! !

 

“Bắt đầu!” Trang Hạo Nhiên hơi gằng giọng nói xong, trong bầu trời đêm cơn gió chợt lướt qua, ở tầng chót lầu phụ khách sạn có một bóng dáng màu tím đậm tay nâng súng trường bắn tỉa tầm xa, ánh mắt của cô nheo lại, nhắm ngay bóng người một nào đó ở cửa sổ xe Rolls-Royce, cả người ngưng trọng thành một đường thẳng, tiếp nhận mệnh lệnh, di động ngón tay đưa vào trên chốt, đầu tiên do dự một chút, rốt cuộc khuôn mặt quỷ mị căng thẳng, chợt nhấn cò! ! !

 

“Rầm . . .” Một tiếng nổ rung chuyển trời đất cuối cùng chấn động cả thế giới bóng tối, đồng thời cũng chấn động ánh mặt trời giống như sao băng, từ một chỗ bên kia thế giới chạy như bay đến ! !

 

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *