Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1217

Chương 1217: TRẬN ĐẤU CHUNG KẾT (Bảy)

 

 

Sân khấu chợt tĩnh lặng! !

 

Đường Khả Hinh và rất nhiều khán giả cùng đưa mắt nhìn tấm vải đỏ che phủ món ăn, thậm chí bạn có thể cảm giác, trong tấm vải đỏ mềm mại kia thấu ra một món ăn ngon mê hoặc lòng người đến cỡ nào. . . Nhưng. . . Nhưng. . . Cô yên lặng đứng ở bên bàn ăn hơn mười giây cũng không thể ngửi ra mùi vị của món ăn này phát ra, cô có chút nghi ngờ, trái tim bắt đầu có một chút buồn bực luống cuống ! !

 

Ban Phê bình cùng mọi người, bao gồm Bác Dịch và bà George cùng trầm mặt nhìn cô!

 

Trong ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, khuôn mặt Hách Lệ nở nụ cười bước lên trước, tự mình mở tấm vải đỏ ra, bên trong rõ ràng là cái đĩa bạc tinh khiết kiểu cung đình, phía trên còn đậy cái nắp vung hình thiên sứ nhỏ, cô lập tức vươn tay, không chút do dự mở nắp ra, lại thấy bên trong đĩa trống rỗng, ánh sáng kim loại màu bạc lóe lên, khán giả tại hiện trường xôn xao một trận, Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra nghi ngờ nhìn cái đĩa trống rỗng này. . .

 

Hách Lệ mỉm cười đưa tay, giơ về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đường tiểu thư! Đây là món ăn Tưởng Tiên Sinh đặt trước !”

 

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, khuôn mặt lại hơi nở nụ cười nghi ngờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Thưa quý khách. . . Ngài cần tôi làm gì cho ngài ?”

 

Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi trên ghế, mặc dù vẻ mặt anh lộ ra một chút đau lòng, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc nhìn cái đĩa này, sâu kín nói: “Hôm nay khẩu vị của tôi không tốt, bởi vì. . . Tôi mới vừa thất tình. . .”

 

Trái tim Đường Khả Hinh chợt bị người đánh một quyền, hơi run rẩy nở nụ cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

 

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhưng vẫn trầm ngâm chăm chú nhìn cái đĩa trống không, khuôn mặt giống như chìm xuống tầng chót một cái động đen tối sự thật nào đó của bản thân mình, chậm rãi nói: “Cô ấy cùng tôi đã từng là thanh mai trúc mã, tuy rằng trong lúc yêu nhau, cô ấy dùng hai thân phận phản bội tôi và tổn thương tôi . . . Tôi vốn cảm thấy bản thân mình rất hận cô ấy, nhưng lúc cô ấy mất đi sinh mạng, tôi đau đớn không cách nào diễn tả. Quá khứ tôi cùng cô ấy đã từng đi ăn cơm rất nhiều, nhưng cô ấy thường không ăn cơm, rất yên lặng nhìn tôi, nhưng tôi vẫn chăm chú chuyện khác, lúc ăn cơm, thích im lặng không nói, nhưng cho dù là lúc nào, chỉ cần tôi ngẩng đầu lên thì nhất định có thể nhìn thấy cô ấy chăm chú nhìn vào tôi, nở nụ cười rất ngọt ngào, rất thâm tình  . . .”

 

Đường Khả Hinh yên lặng, lắng nghe lời của anh. . . Tất cả khán giả cùng Ban Phê bình cũng rất nghi ngờ nhìn anh. . .

 

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi nở nụ cười khổ, hơi cảm thán ngẩng đầu lên, nhìn cái đĩa trống rỗng, cuối cùng hai tròng mắt lại thoáng qua một chút đau đớn, chậm rãi nói: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, trước kia cô ấy có thật sự yêu tôi hay không, nếu như thật sự yêu tôi, tại sao có thể tổn thương tôi như vậy . . . Tôi vẫn mơ hồ không rõ, thậm chí cố gắng để cho mình trốn tránh quá khứ của cô ấy. . . Thậm chí không muốn nhớ tới cuộc sống đã từng yêu nhau. Cho đến khi tôi nghe tin cô ấy chết, đầu óc của tôi bồng bềnh, tất cả đều là hình ảnh cô ấy yêu tôi. . . Cho đến lúc ấy, tôi mới hiểu được. . . . Có lẽ, cô ấy khát vọng được chết đã lâu, bởi vì chỉ có cô ấy chết đi, tôi mới có thể thật sự giải thoát. . .”

 

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh dần dần tràn nước mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . .

 

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh sâu kín nói: “Lúc này. . . Tôi thật sự rất đói. . . Bởi vì từ hôm qua tới giờ, tôi cũng chưa có ăn cơm. . . Nhưng tôi cũng không ăn nổi cái gì. . . Ngồi ở trước bàn ăn, không tự chủ đến người đó ngồi ở đối diện, khuôn mặt nở nụ cười nhìn tôi . . . Tôi nuốt cơm không trôi. . . có lẽ trốn tránh bi thương. . . Nghe nói khi chết đi, trong vòng ba ngày linh hồn sẽ đi tới trước mặt người yêu nhất, nhìn một lần cuối cùng. . . Nếu như lúc này, cô ấy xuất hiện, tôi nên cho cô ấy ăn món gì? Lúc này, tôi. . . Không thể nghĩ ra cô ấy thích ăn gì. . . Có thể hiện tại cô ấy cũng rất đói bụng. . .”

 

Lời này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. . .

 

Đường Khả Hinh vẫn chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

 

Tưởng Thiên Lỗi cũng chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, không che giấu chút nào bi thương và đè nén lộ ra trên khuôn mặt mình, chậm rãi nói: “Xin hỏi. . . Tôi nên chuẩn bị cho cô ấy món ăn như thế nào. . . Vào lúc này tôi nên làm gì để xoa dịu trái tim đang kích động của tôi. . .”

 

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh tràn nước mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . .

 

Toàn trường lại rơi vào không khí yên tĩnh nhất, ngay cả người ở bàn ăn kế bên cũng quay đầu, nhìn cảnh tượng này. . . Cả Ban Phê bình và Giám khảo chính đều chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, mặc dù biết lúc này quả thật bi thương, nhưng vẫn căng thẳng thời gian đã qua gần phân nửa! !

 

Đường Khả Hinh đưa mắt chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giống như thi đấu đã bay mất, nghĩ tới cảnh tượng lúc người đàn ông này biết rõ sự thật kia, ngồi ở trước nhà hát kịch nhìn mưa rơi lệ, trái tim của cô đau đớn cũng giống như bị xé rách, trong màn hình lớn, Ellen mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, vẻ mặt cũng lộ ra thâm trầm, nhìn cô. . .

 

Đường Khả Hinh yên lặng một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi đi về phía giá rượu dành cho champagne và rượu vang sủi bọt, lấy xuống một chai đến từ nước champagne Sir Winston Churchill 1984 của trang trại rượu champagne Pol Roger Pháp, lại chậm rãi đi về phía bàn ăn Tưởng Thiên Lỗi, lúc này mới dịu dàng nói: “Trong một tác phẩm nổi tiếng của Pháp nhắc tới một cảnh tượng ăn uống hết sức thú vị, Tước Sĩ mời hơn ba mươi vị khách quý, chuẩn bị dùng bữa ăn tối cao cấp nhất, nhưng lúc gần tới bữa ăn tối, Tước Sĩ đột nhiên bị Quốc vương cho đòi về cung gấp. Lúc ấy, tất cả khách quý đang nghỉ ngơi sảnh chờ đợi bữa tiệc tối, cũng xôn xao bàn tán Tước Sĩ xảy ra chuyện gì, hoặc đất nước đang gặp phải tình cảnh như thế nào. . .”

 

Đới Lập Duy và Bà George cùng các giám khảo chăm chú nhìn cô gái này.

 

Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ nhàng cắm champagne vào trong thùng đá kiểm soát nhiệt độ, lúc nhấn 12 độ C mới nở nụ cười nói: “Vào lúc ấy, trong khi khách quý đang đợi món ngon cũng hết sức hứng thú bừng bừng tán gẫu chuyện này, ban đầu mọi người còn hết sức hăng hái ngẩng cao, nhưng theo thời gian chờ đợi món ăn càng lúc càng lâu, càng lúc càng lâu. . . Tất cả khách quý dần dần bắt đầu cảm thấy thật đói bụng, thật đói. . . Thậm chí có một số Tước Sĩ lớn tuổi đói bụng đến nổi sắc mặt tái nhợt, có vài người đói bụng đến mệt rã rời, thậm chí, cảm thấy cuộc sống không có gì thú vị!”

 

Tưởng Thiên Lỗi nghe Đường Khả Hinh nói đến đây, thật thắm thiết chăm chú nhìn cô. . .

 

Đường Khả Hinh cầm lên một ly champagne kiểu cung đình, đưa tới trước mặt, dùng hai tròng mắt trong trẻo chăm chú nhìn thật kỹ, khuôn mặt mới nở nụ cười mười phần cuốn hút, dịu dàng nói: “Mọi người phải hiểu, đói bụng là khát vọng nguyên thủy nhất của cơ thể con người, tình yêu là khát vọng cao nhất của linh hồn con người, nó cũng có thể sinh ra vui vẻ, nhưng kể câu chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, mặc kệ Tước Sĩ gặp phải chuyện gì, đất nước gặp phải tác động như thế nào, nhưng khát vọng nguyên thủy nhất của bọn họ chính là. . . Trước hết để cho chúng tôi hưởng thụ thức ăn ngon. . . Sau đó chúng tôi khám phá cuộc sống và tình yêu!”

 

Bà George chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười thật sâu. . .

 

Đường Khả Hinh khẽ nở nụ cười, ánh mắt cho Tưởng Thiên Lỗi một chút ấm áp và khích lệ, dịu dàng nói: “Thưa quý khách. . . Mặc kệ cuộc đời của ngài sắp gặp phải thống khổ như thế nào, không bằng chúng ta. . .thưởng thức một ly champagne trước có thể để cho cuộc sống tỏa ra nhiệt lượng giống như núi lửa.. . .”

 

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, không khỏi nở nụ cười.

 

Đường Khả Hinh tiếp nhận ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi như vậy, cuối cùng cô nở nụ cười ngọt ngào và yên tâm, lập tức đứng thẳng ở trước thùng rượu champagne, trước hết cầm champagne trong thùng đá, sau khi dùng khăn lông dịu dàng tỉ mỉ lau champagne xong, tay trái nắm cổ chai champagne, tay phải xé giấy bạc champagne, cô vừa xé vừa khẽ cúi mặt lại nở nụ cười rất xúc động, dịu dàng nói: “Champagne Sir Winston Churchill 1984 này thuộc trang trại champagne nổi tiếng tỉnh Pol Roger, vùng sản xuất champagne truyền thống, bình thường đều dùng hơn ba loại nho cùng chưng cất nên, nhưng trang trại Pol Roger bỏ qua ba loại nho noi theo truyền thống, mà đổi dùng một loại Pinot Noir chưng cất ra champagne mạnh mẽ đặc sắc! Mùi thơm của nó tập trung, sức tác động như ngọn lửa phun, làm người ta chống đỡ không được, ngay lập tức bị triệt để chinh phục trở nên vui vẻ . . . Trước kia Thủ tướng nước Anh, Sir Winston Churchill là một nhà chính trị nổi tiếng cũng đặc biệt yêu thích champagne của Pol Roger, thậm chí ông cùng bà chủ Odette của trang trại rượu kết thành bạn bè thân thiết, sau khi trở về nước Anh, còn cam kết tương lai chờ quả nho chín, nhất định phải tự mình đến hầm rượu, chân trần đạp nho, thế nhưng. . . Cuộc sống luôn rất vội vã, Odile không thể chờ được Sir Winston Churchill, ông qua đời vào năm 1965. . . Sau lần đó, Odile vô cùng đau khổ, vào năm 1984 chưng cất ra một loại rượu Champagne Sir Winston Churchill, loại champagne này chưng cất chủ yếu bởi Pinot Noir, hơn nữa dùng giống nho đặc biệt của trang trại trồng để chưng cất thành, nhưng đến nay cách chưng cất loại champagne này đều là một điều bí ẩn! Có lẽ, mỗi người chúng ta đều đang phỏng đoán Odette và Churchill có xảy ra chuyện gì vượt qua tình bạn hay không, hiển nhiên là khát vọng của chúng ta, nhưng thật sự không có, chồng của Odile, Morris tôn trọng và yêu thương vợ, thậm chí tôn trọng tình bạn giữa vợ và Thủ tướng, thậm chí vì anh hùng trọng anh hùng, lúc lửa đạn quân đội Đức sắp phá hủy vườn nho thì ông không ngại tính mạng, thề bảo vệ khu vườn kia, ủng hộ bí mật kia! Thậm chí dũng cảm đương đầu với kẻ viết chiến thư! ! Tình yêu. . . Cứ như vậy mà đến! Bí mật phía sau tình yêu này, nhất định còn ẩn chứa rất nhiều câu chuyện đặc sắc, rất nhiều câu chuyện dũng cảm! ! Bởi vì trong cuộc đời, không chỉ có tình yêu! Nhưng hãy để cho câu chuyện bi thương chết chóc kết thúc ở đây thôi! Bởi vì ngài. . . rất xứng đáng được yêu và thưởng thức!”

 

Đường Khả Hinh nói xong, đôi tay lập tức xoay thân chai, champagne phụt một tiếng, âm thanh rung chuyển trời đất vang lên trong sân khấu, nút chai rượu phụt ra ngoài như sinh mệnh và sức sống xông thẳng lên không trung, bọt trong chai được bảo vệ chặt chẽ bí mật sinh mệnh champagne mấy chục năm, rốt cuộc bộc phát ra, rất nhiều mùi thơm chanh và bánh xốp nướng tràn đầy sức sống, mang theo một chút khí hậu đất đai đặc biệt, hợp thành mùi thơm thần bí, rung động lòng người vây xung quanh Tưởng Thiên Lỗi, giống như dùng tình yêu không tiếng động bao phủ thật chặt người đàn ông cô đơn này! !

 

Tiếng vỗ tay làm bạn lập tức nhiệt liệt vang lên, thậm chí có một số khán giả đứng lên, cho người đàn ông cô đơn này một chút tiếng vỗ tay, dần dần, càng lúc càng nhiều khán giả đứng lên, vỗ tay cho anh. . .

 

Tưởng Thiên Lỗi rất biết ơn kích động ngồi tại chỗ, nghe tiếng vỗ tay như vậy, trái tim của anh thoáng qua ấm áp, không nhịn được, anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh. . .

 

Đường Khả Hinh đang rót chất lỏng màu hồng vào trong ly champagne trong suốt cho anh, nhìn bọt bong bóng giống như sức sống từng hồi bay lên, cô lại kích động cũng rót từng ly rượu champagne cho mỗi người trong bàn ăn, hi vọng mọi người trên bàn ăn cùng nhau thưởng thức câu chuyện bí mật tình yêu và cuộc sống vào khoảnh khắc này. . . Lúc này, từng người trên bàn ăn, bao gồm William cũng vì anh hùng trọng anh hùng giơ rượu champagne hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi thăm hỏi. . .

 

Lúc này khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng nở nụ cười cảm động, giơ ly rượu tràn đầy mùi hương trăm hoa và dũng cảm, hướng về phía mọi người trên bàn ăn chào hỏi . . .

 

“Cạn ly!” Các vị khách quý rối rít nâng ly rượu lên, cụng ly với anh, mỉm cười nói tiếng: “Chúc mừng ngài !”

 

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, cuối cùng thở ra một hơi cuộc sống nặng nề, cúi đầu mút nhẹ champagne này, cảm giác mùi vị champagne Pinot Noir mấy mươi năm, quả nhiên giống như núi lửa, tràn đầy sức sống làm người ta dư thừa năng lượng, rất nhiều mùi thơm hoa quả, còn có mùi rượu thần bí kia, không ngờ xoắn xuýt quấn quít ở giữa môi và lưỡi của mình như thế, luôn làm cho người ta sôi trào giống như sắp tới đỉnh, hai tròng mắt anh lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh! !

 

Đường Khả Hinh cũng khẽ nở nụ cười, nhìn anh nói: “Vâng ! ! Thưa quý khách! ! Thời khắc kích động lại sắp đến ! Mời ngài trong lúc một mình thưởng thức mùi hương champagne này, cho phép tôi dâng lên cho ngài một phần món ăn ngọt!”

 

Nói xong, nhân viên phục vụ lập tức đẩy xe thức ăn đưa tới một món gan ngỗng pho mát xanh, thật cẩn thận đưa tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi. . . Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn món gan ngỗng pho mát xanh này, không ngờ giống như bánh ngọt, vẻ ngoài hết sức đẹp mắt. . . Bóng dáng Ellen lập tức xuất hiện ở bên trong màn hình lớn, nhìn thấy nơi nấu nướng của anh lúc này chính là trang trại nho nào đó, anh dùng gan ngỗng một trong ba món ngon của pháp, có thể khiến người ta bồng bềnh cảm động, nhanh chóng đặt ngang cắt thành từng miếng xéo, lại cắt đậu hũ pho mát thành khối hình tam giác. . .

 

Đường Khả Hinh đứng ở trước sân khấu, liếc món ăn ngọt này một cái, ngay sau đó cô mỉm cười nói: “Đúng như tôi vừa nói, mỗi người chúng ta cũng không có cách nào trở thành Shakespeare, nhưng chúng ta lại có thể làm cho cuộc sống của mình trở thành người nghệ sĩ, đề cao sự thưởng thức của mình đối với thức ăn ngon! ! Món gan ngỗng pho mát xanh này, là dùng rượu vang đỏ Pinot Noir của Pháp nuôi cho ngỗng ăn, nó mềm và dai, giống như mỗi ngày người chủ dùng rượu vang đỏ Pinot Noir cao cấp nuôi nó và cho nghe khúc nhạc nổi tiếng thế giới nên sinh ra mùi thơm kỳ lạ tiếp cận linh hồn, mà bản thân món pho mát đã đầy đủ muôn ngàn ý nghĩa, nó và gan ngỗng kết hợp chặt chẽ, không chỉ có thể sinh ra mùi vị thứ ba đạt tới đỉnh cao, hơn nữa có thể khiến người ta sinh ra cảm giác tuyệt vời mà tràn đầy cuộc sống tươi đẹp mặc sức tưởng tượng. . . Đây chính là ý nghĩa của thức ăn ngon. . . Mọi người đã nhìn thấy gan ngỗng và pho mát cùng tạo thành ổ bánh xinh đẹp, đầu bếp dùng vỏ cam, vỏ chanh nướng lên, rắc lên trên gan ngỗng và pho mát, có thể sinh ra mùi thơm vô cùng ngọt ngào lại hơi chát và màu xanh mộng ảo không tưởng tượng được. . .”

 

Mọi người nghe Đường Khả Hinh nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ellen quả nhiên đứng ở trước bàn ăn ngoài trời nấu nướng, tay trái cầm súng phun lửa nhỏ nhỏ, tay phải cầm vỏ cam cắt thành mảnh dài, sau đó đốt lên, vỏ cam thơm ngát từng chút từng chút rơi xuống trên ổ bánh gan ngỗng pho mát xanh. . .

 

Khán giả tại hiện trường xem xong, rất nhiều người đều cảm thấy bụng của mình sôi lên! !

 

Lúc này Đường Khả Hinh mỉm cười xin phép Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Thưa quý khách. . . Mời nếm thử một chút món gan ngỗng pho mát xanh này!”

 

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên, nhìn món gan ngỗng pho mát xanh, quả thật bay ra một mùi thơm làm người ta thèm ứa nước bọt, anh lập tức có chút không thể chờ đợi, rốt cuộc cảm thấy mình rất đói, cầm nĩa lên, cắt một chút gan ngỗng bỏ vào trong miệng, lập tức cảm thấy từng trận mùi vị gan ngỗng lộ ra Pinot Noir Burgundy Pháp, kèm theo pho mát xanh của Pháp, mùi thơm như thế thật sự đạt tới đỉnh cao tuyệt vời, thậm chí kèm theo mùi vỏ cam và vỏ chanh thơm ngát, làm người ta thật sự kinh ngạc cuộc sống có thể theo thức ăn ngon đạt tới mức độ này. . . Anh không kịp chờ đợi, lại nâng ly Champagne Sir Winston Churchill năm 1984, khẽ uống một ngụm lập tức cảm thấy gan ngỗng và pho mát cùng Champagne đỏ lại có thể kết hợp với nhau hoàn mỹ như vậy, thậm chí anh có thể cảm nhận âm thanh bọt bong bóng ở trong khoang miệng sôi lên vang dội, sảng khoái làm cho hốc mắt người ta đỏ thắm. . .

 

Rốt cuộc anh thõa mãn mỉm cười. . .

 

Trên bàn ăn, một Giám khảo chính nhìn Tưởng Thiên Lỗi ăn cảm động như vậy, không ngờ anh ta nhìn về phía anh thỉnh cầu, có thể chia sẻ một chút món ngon hay không, tất cả mọi người cười ầm lên. . . Anh cũng cười . . .

 

Lúc này Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc nở nụ cười hiểu ý, cô vẫn mang theo một chút dịu dàng và đau lòng hỏi khẽ: “Đói bụng không? Một ngày một đêm chưa ăn cơm, tôi lại nhờ đầu bếp nấu cho ngài một món ngon. . . Ngài từ từ ăn. . . Chỉ cần ngài vui vẻ là tốt rồi. . .”

 

Tưởng Thiên Lỗi rất cảm động nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt không khỏi tràn nước mắt, nở nụ cười. . .

 

Đường Khả Hinh giống như không có thời gian, nhanh chóng xoay người đi về phía phòng ăn có rất nhiều rượu vang thế giới cũ và mới, sảng khoái cầm một chai Chateau Latour Bordeaux năm 1980, đè nén đau đớn trên bả vai, cầm bình giải rượu thủy tinh miệng lớn, lại nhanh chóng đi trở về trước bàn ăn, cầm dụng cụ giải rượu của mình, chuẩn bị mở chai. . . Có lẽ Đường Khả Hinh và Ellen là đầu bếp và chuyên gia hầu rượu ăn ý nhất trên thế giới, cho dù ở khoảng cách không tiếng động cũng có thể hiểu được cả hai bên cần điều gì. . . Chỉ thấy trong màn hình  Ellen nhanh chóng cầm chùm nho Cabernet Sauvignon và Merlot, mạnh mẽ tách ra, sau đó đặt ở trong một cái khay bạc dùng chày sắt giã nát, trong sân khấu cũng truyền tới tiếng vang bộp bộp. . .

 

Đường Khả Hinh cũng đã nhanh chóng mở chai, trước hết đặt rượu sang một bên, vẻ mặt lộ ra kiên định mà chăm chú, từ trong túi của mình nhanh chóng cầm một hộp quẹt diêm, thắp một ngọn nến màu trắng trước mặt, sau khi tay vẫy tắt ánh lửa diêm quẹt, tay trái lập tức cầm dụng cụ mở chai, tay phải cầm chai Latour năm 1982, chống đỡ miệng chai trước miệng bình giải rượu, đầu tiên thở ra một hơi, trong ánh mắt ngắm nhìn của khán giả toàn trường và Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng cô bắt đầu chậm rãi rót dịch rượu giống như tơ, như máu vào trong bình giải rượu, thậm chí trong tiếng kêu kinh ngạc của tất cả mọi người, không ngờ cô có thể rất nhịp nhàng và có quy luật rót dịch rượu như tơ vào trong bình giải rượu thủy tinh trong suốt, dệt thành hình mạng lưới. . .

 

Bà George nhìn cảnh tượng này, hai tròng mắt của bà không nhịn được trợn to, phải biết Latour năm 1982 là Cabernet Sauvignon hết sức quý giá, so với Chateau Mouton, Laffey, Margaux, nó còn cần thời gian chưng cất lâu dài hơn, thậm chí nó cần hơn mười lăm năm mới có thể vượt qua thời kì trẻ trung, mùi hương của nó có lịch sử truyền kì, thậm chí chuyên gia bình phẩm rượu nổi tiếng gọi nó là ông vua lộ ra sức hấp dẫn vô hạn và suy nghĩ thâm trầm! ! Dịch rượu của nó không có một chút thỏa hiệp, cho dù là che giấu ở bên trong thùng gỗ sồi, hay chiết xuất đóng chai, nó đều vẫn yên tĩnh! ! Anh không có cách nào phân biệt được tôi, đến gần tôi, chỉ uổng phí tâm cơ thôi, rất nhiều nhà bình phẩm ở trước mặt của Latour cũng không khỏi hít sâu một hơi, bởi vì bất kì là ai cũng không có cách nào bảo đảm mình có thể hoàn toàn trải nghiệm một chút dịch rượu này! ! Mà cần trải nghiệm một chút dịch rượu quý giá, nhất định cần phải có một bước giải rượu hoàn mỹ, nếu giải rượu có chút sai lầm, sẽ hết sức luyến tiếc và oán giận mình không cách nào thưởng thức được mùi vị chân chính. . . Cho nên. . .

 

Bà George không nhịn được hai mắt mở to, nhìn Đới Lập Duy!

 

Đới Lập Duy và Parker cùng tháo kính xuống, không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh có thể lợi dụng dịch rượu như tơ dệt thành mạng lưới ở trong bình thủy tinh, như vậy quả thật có thể làm cho mỗi phần dịch rượu đều có thể tiếp xúc với không khí giải phóng chất tannin, hơn nữa để cho dịch rượu như giọt lệ trượt vào đáy bình giải rượu, không đến nỗi quá đánh thức mùi hương ! ! Điều này tuyệt đối cần thời gian luyện tập cực dài, mười năm trước Vitas tiên sinh đã thử qua, nhưng cũng chỉ giải rượu sau một phút đồng hồ, lập tức tuyên bố thất bại! !

 

Lúc này Đường Khả Hinh hết sức chăm chú giải rượu, để cho dịch rượu như tơ ở trong chai dệt thành lưới trượt vào trong bình giải rượu, đáy bình như có từng trận mưa rơi, hết sức xinh đẹp mộng ảo làm người ta không khỏi nghĩ tới những năm tháng đã từng yêu nhau, chậm rãi bước đi trong ngày mưa ngày đó. . . Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn trợn mắt há hốc mồm. . . Mà ở trong màn hình lớn, lúc này Ellen đang nắm chặt thời gian, đeo bao tay thép cách nhiệt, không ngừng đập mạnh miếng thịt bò trên tấm thớt, trực tiếp đập cho tơi ra từng sợi, mới nhanh chóng cầm thịt bò lên, đặt ở trên dây nho từ từ nướng lên, càng không ngừng dùng tay cầm thịt bò xoay tròn. . .

 

Khán giả lại xôn xao một trận.

 

Ellen luôn tuân thủ theo nguyên tắc món ngon tự nhiên và đơn giản, nhưng đơn giản không có nghĩa là bình thường, kỹ thuật nấu nướng của anh nổi tiếng độc đáo sáng tạo khắp thế giới, đến nay không ai so được, chỉ thấy anh đeo đôi bao tay thép, cầm thịt bò đứng ở trước ngọn lửa, để cho dây nho cháy lên từ từ bay ra mùi thơm, nướng đến tảng thịt bò bay ra từng trận mùi thơm nồng, thậm chí phát ra âm thanh tí tách vang dội, nướng chín xong, thậm chí anh dùng phương pháp nấu nướng cung đình Pháp, bắt đầu lột vỏ tỏi đã chôn sâu trong lòng đất, nhanh chóng bỏ vào trong cối gỗ, lấy chày giã nát củ tỏi, mùi tỏi rất thơm có thể sinh ra một loại mùi vị hazelnut và nấm thông tuyệt diệu không thể tả, sau khi anh giã tỏi xong, lại trực tiếp múc một muỗng, dùng nước sốt ướp gia vị đặc biệt của Italy trộn chung với nhau. . .

 

Hiện trường, trong lúc khán giả nhìn trợn mắt há hốc mồm, nhân viên phục vụ đã đưa tới món thịt bò nướng dây nho đã chuẩn bị xong cho Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi cúi người nhìn khối thịt bò tơ nướng tỏa ra mùi thơm ngon muốn ứa nước bọt, không ngờ nhìn nó giống như chùm nho, kèm theo chất lỏng thơm mùi tỏi tuyệt vời đặt trên đĩa, mà giữa khe thịt tràn ra mùi thơm và chất lỏng không cách nào diễn tả, bên cạnh có nhánh cây thì là dựng lên giống như cây nấm, làm cho người ta nhìn vô cùng vui mắt. . .

 

Lúc này Đường Khả Hinh đã giải xong chai Chateau Latour năm 1982, chỉ nghe mùi rượu phối hợp với thịt bò nướng đã đạt tới cảnh giới siêu việt, cô lập tức thở phào một hơi, vết thương trên bả vai biến mất, không để ý tới mồ hôi trên trán rơi xuống, cầm bình giải rượu rót cho Tưởng Thiên Lỗi một ly rượu đỏ như máu, cô vừa rót, vừa nhẹ nhàng nói: “Ngài từ từ nếm thử. . . Từ từ ăn. . . Món thịt bò này nhìn qua, hẳn là món ăn mới nhất trong các món đầu bếp Ellen nghĩ ra trong quá trình nấu nướng, nướng thịt bò tơ là dây nho đã ngoài năm mươi tuổi, bọn chúng tập hợp linh khí của trời đất đã được nửa thế kỷ, có loại mùi vị kín đáo để cho ngài không cách nào diễn tả, trong lúc nhai ngài sẽ phát hiện, mùi thơm này mới dần dần lan ra, theo Latour 1982 của Pháp sẽ mang đến cho ngài trải nghiệm cuộc sống cao nhất. . . Tôi không cách nào chăm sóc người đã chết. . . Tôi chỉ muốn cho ngài hạnh phúc!”

 

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, kích động nhìn Đường Khả Hinh.

                                                                                                      

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Ăn đi. . . Phải để cho mình ở bên trong mùi thơm rượu vang nghỉ ngơi một chút. . .”

 

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, cuối cùng lại không kịp chờ đợi nâng ly thủy tinh cao cổ, khẽ cúi đầu khẽ uống một ngụm Chateau Latour Cabernet Sauvignon năm 1982, nhất thời cảm giác dịch rượu này chôn giấu ở trong hầm rượu gần trăm năm, quả nhiên thả ra mùi rượu đậm đà giống như thời gian cuộc đời, nhất là tầng tầng lớp lớp mùi thơm theo nhau đến, mang theo mùi vị trong rừng rậm xa xôi bồng bềnh mơ hồ giống như làn khói thuốc, mùi vị này vô cùng nồng đậm hazelnut, chocolate, berry đen lại thần bí bay ra, đây là mùi thơm chỉ có Cabernet Sauvignon mới có thể buông thả tầng tầng lớp lớp mùi thơm như vậy. . . Trước tiên anh hít một hơi cảm động, lấy dao nĩa, cắt một khối thịt bò tơ bỏ vào trong miệng, hai tròng mắt anh nhất thời sáng lên, rất vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh! !

 

Khuôn mặt Đường Khả Hinh cũng lộ ra cảm động, đau lòng mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . .

 

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra nét kinh ngạc, nhai nhẹ thịt bò tơ mang theo hương vị dây nho và nước sốt kiểu cung đình, có một loại cảm giác tuyệt vời giống như quý tộc xa xưa tràn ra, món ngon này cùng rượu ngon phối hợp với nhau, thậm chí ý muốn quấy nhiễu suy nghĩ của bạn, dường như muốn để cho bạn chống đỡ không được, khi bạn không thể chờ đợi muốn thưởng thức khối thịt bò thứ hai, tìm hiểu bí mật kia thì bạn cũng đã cảm thấy say, cực kỳ cảm động. . . Cho tới bây giờ cũng không có như lúc này, hưởng thụ món ăn kiểu cung đình thật sự, đúng là cảnh giới siêu nhiên, cảnh giới cao nhất ! !

 

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi trở lại thân phận của Giám khảo chính, cho Đường Khả Hinh một nụ cười khẳng định và cảm động.

 

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, thậm chí trong lúc này bà George cảm động đến muốn khóc, vỗ tay, bởi vì đây là lần đầu tiên, bà có thể nhìn thấy giữa đầu bếp cùng chuyên gia hầu rượu kết hợp hoàn mỹ như vậy, Đới Lập Duy và Parker, cùng Ban Phê bình cũng rối rít vỗ tay nở nụ cười, lúc này Bác Dịch cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cũng giơ tay vỗ tay ! !

 

“Đường Khả Hinh! ! Cố gắng lên!” Rất nhiều khán giả Trung Quốc nhất thời kích động đứng lên hô to ! !

 

Lúc này, Đường Khả Hinh chỉ chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh nở nụ cười thỏa mãn vui vẻ, nhìn anh cười. . . Mình cũng cười. . . Lúc này, Hách Lệ nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nói: “Đường tiểu thư! Thời gian một tiếng không nhiều lắm, còn sáu người khách cô cần hầu rượu! ! Nắm chặt thời gian! Cô còn có 20 phút, đừng luôn chạy nước rút ở một phút cuối cùng nữa!”

 

Hách Lệ giống như bị cảm động, nhanh chóng đi tới, nhắc nhở Đường Khả Hinh!

 

 

 

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *