Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1222
|Chương 1222: NHÌN MỘT NGƯỜI
Sau khi cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu năm 2013 kết thúc, Khách sạn Á Châu bắn pháo hoa nhiều màu sắc phấn chấn phóng thẳng lên không trung, hai vị chủ tịch Hoàn Cầu, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ tự mình xuất hiện nở nụ cười nhiệt tình chúc mừng các tuyển thủ, thậm chí cùng bắt tay với Chủ tịch Hiệp hội rượu vang Đới Lập Duy và Durand, chúc mừng cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu thế giới kết thúc viên mãn, lại lấy thân phận của chủ nhà, tổ chức bữa tiệc lớn, mời tất cả khách quý cùng tham gia!
Cả hiện trường sân khấu giăng đèn kết hoa, mà lúc cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu kết thúc, cuộc tổng tuyển cử của đất nước cũng đã có kết quả chấn động, Ủy viên Trương đã trúng cử lãnh đạo tối cao của đất nước, Thủ tướng theo tiếng hô của muôn ngàn dân chúng, hoàn thành sự nghiệp chính trị cả đời của ông và chuyển giao một cách hoàn hảo, lúc này, bên kia cũng truyền tới tiếng vỗ tay kịch liệt không ngừng, mà Tô Thụy Kỳ và Tô Linh dùng thân phận người nhà, cùng với Thủ tướng đi hết đoạn đường chính trị cuối cùng, chính thức buông xuống trọng trách nặng nhất của cuộc đời! !
Kế hoạch tiến hành không chê vào đâu được!
Trong giây phút sau cùng, rốt cuộc Trang Hạo Nhiên biết được danh sách các quan chức tham nhũng ở trong miệng Như Mạt, mượn thế lực của Thủ tướng lật đổ tất cả bọn họ, trong phút tuyển cử cuối cùng, quả nhiên rất nhiều quan chức đua nhau từ chức, xuống ngựa như mong đợi! ! Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi vào sân khấu đầy náo nhiệt, hai tròng mắt nhanh chóng nhìn xung quanh sân khấu, lo lắng vết thương của Trang Hạo Nhiên, đêm qua anh ngồi ở bên trong xe Rolls-Royce, bị Điệp Y bắn một phát, viên đạn kia xuyên vào trong vết thương trên bả vai anh, theo thủy tinh vỡ nát, máu tươi văng khắp nơi, Tiêu Đồng lập tức cầm viên đạn có độc Đường Khả Hinh bị trúng đạn và chứng cứ truy tìm liên quan, giao tất cả cho Tịnh Kỳ và Phương Di! Hai người bọn họ mới triển khai đuổi bắt trong phạm vi lớn! !
Lúc Đường Khả Hinh trúng đạn, khổ sở đâm thẳng vào trong trái tim Trang Hạo Nhiên! !
“Nhìn thấy Hạo Nhiên không?” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi về phía Tiêu Đồng, có chút lo lắng hỏi.
Tiêu Đồng nghe Lãnh Mặc Hàn hỏi như vậy, khuôn mặt cô lập tức lộ ra kinh ngạc nói: “Không có! Anh ấy không phải đi chung với anh sao? Lúc nảy chúng tôi cùng Vitas tiên sinh đi vào sân khấu !”
” . . .” Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, trầm mặt nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, nhớ tới sau khi Trang Hạo Nhiên trúng đạn, nhanh chóng đưa đến bệnh viện, Tô Thụy Kỳ vừa giải phẫu cho anh, vừa bất đắc dĩ nói: Cho dù anh muốn diễn trò, cũng đừng diễn giống thật như vậy, có phải anh muốn phế bỏ một tay của anh hay không. . .
Sau này. . . Cũng không có sau này. . .
Tô Thụy Kỳ đi ra phòng giải phẩu xong, trầm mặt không nói nữa, đây là vẫn là phong cách của Trang Hạo Nhiên, lúc bình thường anh thích đàng hoàng càn rỡ, lúc xảy ra chuyện, im lặng giống như một ông vua trước trận chiến !
“Khả Hinh ! Tại sao cũng không thấy?” Lãnh Mặc Hàn cau mày lo lắng lại nhìn đám người xung quanh và phóng viên ở sân khấu một vòng, hỏi nhanh.
Tiêu Đồng trực tiếp nhìn anh, bật cười nói: “Cô ấy cùng Thầy giáo trở về bệnh viện! Bởi vì thật sự quá kích động, quá biết ơn! Khó được vào phút sau cùng Thầy giáo vì Khả Hinh như vậy!”
” . . .” Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, thói quen hai tròng mắt nhanh chóng nhìn đám người xung quanh, nghĩ tới kết quả này có lẽ chính là kết quả cuối cùng rồi. . . Tất cả mọi chuyện, tương lai cũng sẽ đi theo phương hướng tốt. . . Từ nay về sau, rốt cuộc không cần lo lắng những kẻ ở trong bóng tối tùy ý đoạt linh hồn và tánh mạng của mọi người! Chỉ mong tất cả đều giống như suy nghĩ của mình. . . .
Một chiếc xe Mercedes màu đen, trong ánh hoàng hôn từ từ buông xuống mặt biển mênh mông, chạy về phía con đường lớn vàng vọt cổ kính! !
Thân thể Vitas vẫn suy yếu ngồi ở sau xe, cảm thấy hôm nay sắc trời chiều đặc biệt vàng ánh óng, ông không nhịn được quay mặt sang nhìn a biển rộng gợn sóng lấp loáng phía xa xa làm cho cảnh vật nhuộm màu vàng, mà lúc này chiếc du thuyền của tập đoàn Hoàn Cầu lại khởi hành. . . Hai tròng mắt thâm thúy của ông chăm chú nhìn cảnh tượng này, có lẽ cũng nhớ tới thời tuổi trẻ, cũng có những tháng năm rực rỡ! Kí ức luôn nặng nề như vậy, vẻ mặt ông già này lộ ra cưng chiều khó hiểu, hơi cúi thấp nhìn cô gái trong ngực. . .
Đường Khả Hinh vẫn mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu, khuôn mặt lộ ra nụ cười biết ơn hưng phấn, đưa hai tay ôm thầy giáo thật chặt, mặt tựa vào trong ngực thầy giáo, nghe tiếng đập của trái tim ông, trong lòng đau xót, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống. . . Chỉ cần cô nghĩ đến ngày hôm qua Thầy giáo có thể xảy ra chuyện xui rủi, đi khỏi mình mãi mãi, trái tim của cô giống như dao cắt, đau đến làm cho người ta không thở nổi, cô lại đưa đôi tay ôm bên hông thầy giáo, hít hít lỗ mũi hồng hồng, khuôn mặt lại lộ ra cố chấp giống như đứa bé. . .
Vitas bất đắc dĩ nhìn học trò ôm chặt mình, ông hơi nặng nề thở ra một hơi, mới hơi cúi đầu nhìn học trò, lại dùng giọng điệu dạy dỗ, nói: “Được rồi. . . Cũng đã là quán quân cuộc thi, lại còn cầm giấy chứng nhận Phó hội trưởng, tại sao vẫn tính trẻ con như vậy? Thầy đã không sao. . . Đừng như vậy. . .”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, mặt dán thật chặt vào trong ngực thầy giáo, sau cuộc thi đấu kích động lòng người, lúc này trong mắt cô chỉ có thầy giáo. . . Khuôn mặt cô khẽ lộ ra xúc động, ôm chặt thầy giáo nghẹn ngào nói: “Thầy. . . Thầy biết không? Trước kia, cha của con đã từng vì hạnh phúc của con, đã tự cắt cổ tay, lúc ấy con trải qua tột cùng khổ sở, con căn bản cũng không cần trả giá người sống kẻ chết, con chỉ cần ông ấy thật khỏe, cho dù con một mình sống đến già ở thế giới bên ngoài, con cũng cam lòng tình nguyện. Nhưng lúc ấy, con nhìn sắc mặt của ông ấy tái nhợt thê lương nằm ở trên giường bệnh, giống như sắp đi khỏi con. . . Con thật sự rất khổ sở, rất khổ sở! Đó là một nổi đau con dốc sức cả đời, cũng không thể bù đắp sinh mạng. . . Con vì khát vọng hạnh phúc, khát vọng đến gần mơ ước, mới đi đến bên cạnh thầy, nhưng. . . Nếu như thầy xảy ra chuyện gì, cho dù con đạt được rất nhiều giải thưởng, cũng không có gì quan trọng bằng một ngày tình thầy trò với thầy. . . Đời này kiếp này, cha của con không có cách nào nhìn thấy hạnh phúc của con . . . Bởi vì có thầy, con mới được tự do suy nghĩ như vậy, nếu có một ngày, con có may mắn được làm cô dâu, mặc áo cưới màu trắng, bước đi trên thảm đỏ, hi vọng thầy có thể thay thế cha của con, dắt con đi về phía cuộc sống hạnh phúc, đóng vai trò người cha để bù đắp tiếc nuối và thiếu sót của cuộc đời con. . .”
Cô gái này nói xong, lại nhớ tới ngày hôm qua thầy giáo nằm ở trên giường bệnh, dáng vẻ khổ sở sắp chết đi, cô liền rơi lệ như suối, lại rất kích động biết ơn ôm chặt thầy giáo, đau lòng khóc thút thít từng hồi.
Vitas nghe nói đến đây, hai tròng mắt cũng đỏ thắm, đè nén cảm xúc có chút kích động đau lòng, muốn nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ lưng học trò, nhưng bởi vì tính tình vẫn cứng rắn, buộc ông buông tay xuống, mang theo cảm xúc tức giận, nhìn học trò nói: “Tôi không có thời gian bước đi trên thảm đỏ với con! Con muốn gả cho Hạo Nhiên thì gả mau đi! ! Đừng ở nhà cãi nhau, không giống con quạ đen thì giống như con chim sẻ! Lúc tâm trạng tốt, hái lá bồn cảnh của tôi, lúc tâm trạng kém, cũng hái lá bồn cảnh của tôi ! Con mau mau gả cho Hạo Nhiên đi! ! Nhà của Chủ tịch Trang còn rất nhiều bồn cảnh !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cô nhất thời ngồi dậy, khuôn mặt lập tức lộ ra uất ức và làm nũng nhìn thầy giáo, nước mắt vẫn không ngừng rơi. . .
“Khóc cái gì mà khóc? Kho trữ rượu của tôi cũng chỉ dùng để thi đấu ! Không có gì làm đồ cưới cho con !” Vitas chợt cảm giác buồng tim của mình đau đớn một cái, theo bản năng ông đưa tay đè vị trí trái tim, lại tức giận nói: “Cho nên, con chọn thời gian ngay! ! Mau mau gả chồng! Con là một đứa gây họa! Hạo Nhiên cũng là một đứa gây họa! Kết hôn không thể thích hợp hơn nữa !”
Đường Khả Hinh hơi mở to hai mắt, có chút tức giận nhìn thầy giáo nói: “Thầy đừng như vậy mà thầy! Con còn tính sau khi thầy xuất viện, con chuyển đến nhà chăm sóc thầy! Thuận tiện chăm sóc bồn cảnh của thầy!”
Vitas nghe nói như vậy, nhất thời rất gấp gáp ngẩng đầu nhìn học trò, cao giọng nói: “Tôi không cần trở lại chăm sóc tôi, chúng tôi thật tốt! Chỉ có ngày hôm nay phẫu thuật khó chịu một chút!”
“Không được! ! Bởi vì thầy trúng độc mới như vậy! Con không yên lòng!” Đường Khả Hinh lại đau lòng nhìn thầy giáo, mới nói: “Hiện tại chuyện quan trọng nhất của con là chăm sóc thầy!”
Vitas nghe nói như vậy, sắc mặt hơi ngưng lại, lại nhớ tới một người trong phòng bệnh, ông nặng nề thở dốc một hơi, lúc này mới chậm rãi quay mặt sang nhìn học trò, sâu kín nói: “Thầy có thể làm bạn với con đến nay, quả thực cũng là may mắn của thầy. Nhưng bây giờ con còn một chuyện quan trọng nhất, trước hết có phải mau chóng đi thăm một người hay không. . .”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nghe thầy giáo hiểu lời nói của mình như vậy, trong lòng của cô lập tức ấm áp, rốt cuộc khuôn mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện biết ơn, hai tròng mắt ứa nước mắt, nhìn khung cảnh trời chiều đẹp vô hạn nhưng vô cùng cô đơn, lần đầu tiên cảm giác làn gió trên đời có thể ấm áp như vậy, lần đầu tiên cảm giác, rốt cuộc trong cuộc đời cô có năng lực mang đến tin tức ấm áp một lần. . .