Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1230
|Chương 1230: CẢ ĐỜI KHÓ CẦU
Mưa phùn trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống. . .
Đô thị phồn hoa, đèn nê ông vẫn lóe sáng rực rỡ, rất nhiều khách đi đường chống cây dù nhiều màu sắc khác nhau, lui tới. . . . Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây nhung xanh đậm, đội mưa phùn phất phới, khuôn mặt bị ướt đẫm, hai tròng mắt cũng lóe ra nước mắt, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đường Khả Hinh, chậm rãi cất bước đi về phía trước, túi dương đào vẫn nhộn nhạo bên cạnh, nếu là những thứ có liên quan đến kí ức chung bọn họ đều rất quý trọng. . .
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lóe ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy cũng bị mưa phùn phất phới làm ướt, ở trên lọn tóc hơi xốc xếch tạo thành từng viên từng viên giống như hạt sương trắng xóa theo cùng năm tháng, cô lại rất dịu dàng ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ đi theo người đàn ông trước mặt đi về phía trước. . .
Hai người bước đi giống như chẳng có mục đích, lơ đãng trải qua một cửa hàng áo cưới cao cấp lộ ra tủ kính lộng lẫy mộng mơ, nhìn thấy bên trong có một cô gái xinh đẹp động lòng người, da trắng nõn, mặc áo cưới trắng tinh mộng ảo, chải tóc kiểu Hàn, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào xấu hổ, nhìn về phía một chiếc gương trang điểm màu trắng kiểu Châu Âu, cùng người bạn thân ngọt ngào trò chuyện với nhau, giống như đang nói về áo cưới rất mộng mơ xinh đẹp. . .
Sắc mặt Đường Khả Hinh khẽ thu lại, hai tròng mắt tràn lệ, không nhịn được nhìn cô gái dịu dàng ở bên trong, mặc váy cưới cúp ngực mộng mơ đuôi thật dài, giống như nghe được tin tức vui vẻ gì đó, không nhịn được giơ ngón tay chống lên môi, rất ngọt ngào nở nụ cười. . . Cô sâu kín nhìn cô gái kia, lúc mặc áo cưới dáng vẻ xúc động hạnh phúc, hai tròng mắt không nhịn được chảy nước mắt. . .
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ đứng ở trước tủ kính, nhìn cô gái ngọt ngào ở bên trong, lập tức nói không ra lời. . .
Đường Khả Hinh rất mệt mỏi vươn tay dán nhẹ mặt tủ kính lạnh lẽo, mất mát tràn lệ nhìn cô gái ở bên trong, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười đau lòng rất khát vọng, sâu kín không còn hơi sức nói: “Đời này của em có cơ hội. . . làm một cô dâu hay không. . .”
Trang Hạo Nhiên đau lòng quay mặt sang, hai tròng mắt lóe ra nước mắt, nhìn Đường Khả Hinh.
“Em có cơ hội. . . giống như bọn họ hay không. . . Ôm tâm trạng hạnh phúc ngọt ngào, có bạn thân cùng đi đến tiệm áo cưới mặc thử áo cưới. . . Nếu như cảm thấy chỗ nào không vừa vặn, còn có thể đưa ra yêu cầu. . . Để cho từng bức màn lụa trắng tinh mộng ảo mở ra từ trong thế giới của em. . . Em mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông mình yêu nhất. . . Đến ngày đó, em nhất định rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc. . .” Đường Khả Hinh sâu kín nói xong, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt, thở dốc một hơi, đôi tay vuốt mạnh cửa sổ thủy tinh, tràn lệ rất vội vàng nhìn cô gái xinh đẹp bên trong cửa hàng áo cưới, càng nhìn trái tim càng đau. . . Càng nhìn càng khát vọng. . . Đến cuối cùng, vẻ mặt cô lộ ra khổ sở đè nén, trán chống tủ kính mộng mơ, mặc cho nước mắt đau lòng mất mát chảy xuống, từng giọt buồn bã tuyệt vọng chảy xuống. . .
Cả người Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, mặc cho mưa gió vỗ vào trên người của mình, nhưng anh lại cắn chặt răng nhìn cô gái trước mặt rất khổ sở, hai tròng mắt sắc bén chợt lóe lên khổ sở, lập tức bước lên trước vươn tay nắm chặt tay của cô, trực tiếp kéo cô loạng choạng đi vào trong cửa hàng áo cưới, trong ánh mắt kinh ngạc của khách hàng và đám quản lý, anh nặng nề mạnh mẽ ra lệnh: “Chọn cho cô gái này một chiếc áo cưới thích hợp với cô ấy! Càng lộng lẫy càng tốt! Càng xinh đẹp càng tốt!”
Quản lý và nhân viên làm việc bước lên trước, nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, bọn họ cũng không khỏi nhìn cô gái bị ướt đẫm trước mặt, nhưng vẫn nhìn ra cô xinh đẹp tuyệt vời. . .
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra kích động, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, đau lòng đè nén nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Tối nay Trang Hạo Nhiên cũng đau lòng đến nói không ra lời, hai tròng mắt anh rưng rưng, rất kích động nhìn Đường Khả Hinh, giọng khàn khàn đè nén nói: “Không phải em khát vọng làm một cô dâu xinh đẹp sao? Đi thử mặc áo cưới đi! Chúng ta cũng không cần để ý gì cả, tương lai chỉ cần chúng ta yêu nhau là được! ! Nếu như Thượng Đế sắp đặt cho chúng ta quen biết nhau từ nhỏ là vì chia cắt nhau! Anh cũng không để ý! ! Anh không quan tâm sau khi biết được sự thật, rốt cuộc em có thể hạnh phúc hay không! ? Anh cũng không quan tâm, cha của em thương yêu em đến cỡ nào mới phản đối em như vậy! Anh lại càng không quan tâm, tương lai anh sẽ làm cho em tổn thương đến cỡ nào! Anh cũng không quan tâm cái gì cả! ! Chúng ta chỉ cần yêu nhau là được!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trái tim chợt đau nhói, kích động đến cả người run rẩy co quắp. . .
“Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh run rẩy khổ sở như vậy, hai tròng mắt anh cũng hiện lên nước mắt, đè nén nghẹn ngào nói: “Em có biết hiện tại khổ sở lớn nhất của anh là gì không? Chính là lúc anh chạy đi tìm em, anh đã tin! ! Anh đã tin sự thật này sẽ làm chúng ta chia tay! ! Nhất định sẽ làm cho chúng ta chia tay! ! Thậm chí anh hi vọng bây giờ em có thể đi thật xa, cách xa sự thật đó ! Cách xa anh có thể gây cho em tổn thương lớn nhất. . . Nhưng tối nay không nhìn thấy em, anh bất chấp tất cả muốn tìm em, muốn bất chấp tất cả cho em một lời hứa hẹn, em lại dẫn chúng ta cùng đi qua những năm tháng đã từng quen biết, yêu nhau. . . Anh chỉ đi một chuyến cũng đã rất đau. . . Nếu tương lai một mình em mỗi ngày phải đi một chuyến, năm tháng này rất dài phải sống thế nào đây. . .”
Người đàn ông này nghẹn ngào nói xong, rất đau lòng đè nén cúi đầu, không biết làm thế nào đối mặt. . .
Thân thể Đường Khả Hinh cũng run rẩy, khổ sở rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên. . . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra nước mắt, tiếp tục khổ sở bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc. . . Anh nên cho em tình yêu và ngọt ngào nhiều hơn, để cho em hạnh phúc trong hiện tại. . . Hay. . . Cách xa em, để cho em ít đi đau đớn trong những ngày tháng ở tương lai,. . . Giống như lúc này, em muốn mặc áo cưới xinh đẹp, rốt cuộc anh có nên thỏa mãn cho em hay không. . .”
“Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước, vươn tay ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, bật khóc nói: “Em biết sai rồi! ! Em biết sai rồi! Chúng ta về nhà đi! Em biết rõ bây giờ anh hy vọng lấy thân phận một người chồng tới gọi em về nhà biết dường nào! Là em không hiểu chuyện. . . Là em không tốt. . . Em không nên đưa ra yêu cầu này với anh! Bởi vì anh đã làm cho em quá nhiều! Cho dù em cô đơn cả đời cũng thẹn với tấm chân tình của anh! Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . . Em không nên đau, em không nên khổ. . . Hiện tại em rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc. . .”
Trang Hạo Nhiên đè nén vô tận khổ sở, run rẩy vươn tay ôm cô gái vào trong ngực, cúi mặt thâm tình hôn nhẹ sợi tóc ướt đẫm của cô, cuối cùng lại nghẹn ngào nói: “Khả Hinh. . . Để cho cuộc đời chúng ta chừa chút niệm tưởng, không nên mang tốt đẹp dừng lại ở thời khắc khổ sở như vậy, em là cô gái xứng đáng được thương yêu và quý trọng nhất trên thế giới, nếu như cuối cùng chúng ta thật có thể hạnh phúc. . . Nhất định phải thật hạnh phúc. . . Anh sẽ để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới. . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại rơi lệ đầy mặt nhìn Trang Hạo Nhiên. . . .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của cô, nghẹn ngào cúi đầu rơi lệ hôn nhẹ trên môi cô gái này, giống như một người chồng, thâm tình gọi. . . Vợ hứa hôn của anh, về nhà thôi. . .
Đường Khả Hinh đón nụ hôn của anh, mỉm cười rơi lệ gật đầu. . .
Hai người ở trong cửa hàng áo cưới mộng mơ ôm nhau thật chặt. . . Mặc cho, không gian hạnh phúc ngọt ngào lúc này không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ. . . . tất cả nhân viên trong cửa hàng áo cưới và cô gái đang thay quần áo chờ làm cô dâu cũng nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi chua xót rơi lệ, hạnh phúc nhìn như đơn giản bình thường nhất, nhưng đối với một số người lại cả đời khó cầu. . .