Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1309
Hoàng hôn, con đường lớn hoa phượng vắng vẻ, quét tới từng cơn gió mát, nơi xa tùng nghênh khách giống như con hạc tiên đứng vững dưới ánh trời chiều.
Từng tràng tiếng cười vui vẻ từ trong sân chính truyền đến.
Một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước cổng sắt sợi hoa màu đen, rất nhiều phóng viên lập tức dọc theo chỗ cao trên con đường ngô đồng, cầm máy chụp hình xông đến, rất nhiều vệ sĩ lập tức xuống xe ngăn cản đám phóng viên, Thơ Ngữ bước xuống xe trước, trong từng hồi đèn flash chói mắt, đỡ Đường Khả Hinh lập tức đi vào bên trong cổng sắt đã mở ra, chỉ thấy sâu bên trong vườn, từ sân chính đã trải rộng nhiều thảm đỏ thật dài, lò hương Cửu Long đặt ở giữa thảm đỏ, phía bên phải vườn hoa đặt một chén ngọc Phượng Hoàng thật lớn đã chứa đựng được khoảng một phần ba giọt sương từ cây trúc xanh biếc nhỏ xuống, làm người ta ngạc nhiên nhất là bên cạnh chén ngọc đặt một cái bàn lớn, trên bàn để bao đỏ bí ẩn bọc lại, đón nắng chiều gió nhẹ bồng bềnh. . .
Đám người Lạp Lạp cùng Tiên Nhi rối rít nếm thử bánh ngọt quà nạp cát đầu bếp làm chuẩn bị cho hai ngày sau, có một số người giúp việc tươi cười rạng rỡ dựa theo hướng dẫn của bà cụ Chu, mang dây đỏ buộc chặt từng cây thông, rất nhiều đặc cảnh cùng đôi song sinh, còn có Phương Di dẫn vệ sĩ cùng quân đội tới tham khảo địa hình, phái máy bay trực thăng không ngừng quanh quẩn trên không trung, hai ngày sau Ủy viên Trương cùng ông cụ Tô đến tìm hiểu, đây là chuyện lớn hàng đầu, ngày mai con đường ngô đồng đi thông sân chính nhà họ Đường sẽ giới nghiêm, xe cộ đi qua phải đi lối khác, đối với hai nhà Trang Tưởng rốt cuộc đã phái người nào đến nạp cát, chuyện này vẫn là một bí mật làm cho người ta mong đợi, cho dù phóng viên dùng mọi cách như thế nào cũng khó moi được một chút tin tức nhỏ.
Đường Khả Hinh đón gió núi mát mẻ, cất bước đi vào cửa nhà, né tránh thảm đỏ, nhìn vào trong nhà thật là một ngày đã thay đổi, cha vốn là người thích yên tĩnh đơn giản, đặc biệt là yêu thích cây tùng nghênh khách, nhưng hôm nay ở dưới bàn cờ đặt cây tùng nghênh khách đặt một ông thọ bằng ngọc tay nâng quả đào tiên đang không ngừng cười hỉ hả, đây là Trang Hạo Nhiên nghe nói trong nhà của người con thứ hai của Tập đoàn Hàn thị có một ông thọ, cố ý đi qua quan sát, sai người điêu khắc thành, có câu ngọc nuôi người, người nuôi ngọc, ngọc ấm có khuynh hướng cảm xúc mượt mà ôn hòa, làm bạn ở bên cạnh ông, có thể điều chỉnh không khí yên tĩnh an lành, tại cửa chính ngôi nhà đặt hai con sư tử bằng đá với khí thế uy nghiêm, bảo vệ thật chặt ở cửa, mà thế giới đồ cổ ở bên trong càng thêm muôn màu rực rỡ, bà cụ Chu đứng ở phòng khách, vẻ mặt lộ ra uy nghiêm, hai tròng mắt sắc bén nhìn lướt qua từng phần quà tặng của tân khách đưa tới, có dây chuyền ngọc trai Hải Nam, Tân Cương cùng ngọc tử điền, bách hoa khuyết cần của Khang Hi thời nhà Thanh, cùng ngọc quan âm. . .
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra kinh ngạc, cất bước đi vào cửa nhà, nhìn không khí trong nhà vui mừng nhộn nhịp nhưng không thấy cha đâu, liền ngạc nhiên hỏi: “Bà cụ Chu, cháu đã trở về. Cha của cháu đâu? Tại sao không thấy ông ấy?”
Bà cụ Chu chậm rãi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, vẫn cẩn thận uy nghiêm, lại hết sức cung kính nói: “Chủ tịch Đường đi đến phía sau núi. . .”
“Phía sau núi?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn bà cụ Chu, hỏi: “Cha đến sau núi làm gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, ông ấy chỉ đi một mình, cũng không cho người đi theo bên cạnh, chỉ tùy ý xuống núi nhưng cô yên tâm, đã có vệ sĩ đi theo. . .” Bà cụ Chu nói ngay.
Đường Khả Hinh nghe xong, khẽ gật đầu, bởi vì lo lắng cho cha, cũng không để ý bài biện trong nhà, trực tiếp cất bước đi dọc theo cửa sau phòng khách đi tới phía sau vườn hoa, còn muốn dọc theo bậc thang đi xuống con đường nhỏ dưới núi, lại nhìn thấy trên con đường núi nhỏ nhỏ dần dần chìm vào hoàng hôn, một bóng dáng cô độc đang đi tới, hai tròng mắt của cô lóe lên, lại nhìn kỹ một cái, quả nhiên là cha, người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, trong tay mang theo một giỏ trúc, ở trên mu bàn tay dính không ít bùn đất, trực tiếp cất bước đi lên núi, cô lập tức lo lắng đi xuống núi, lớn tiếng gọi: “Cha!”
Đường Chí Long đang trầm tư bước đi, nghe được tiếng gọi, ông lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái đang căng thẳng bước xuống núi, khuôn mặt ông lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Con đã về rồi. . .”
Đường Khả Hinh căng thẳng cất bước đi tới trước mặt cha, cúi đầu nhìn một chút bùn đất trên người của cha, ở trong giỏ trúc để rất nhiều cá chạch bùn béo mập, đang vui vẻ, cô lập tức hỏi: “Cha đã đi đâu vậy? Cá chạch bùn này từ đâu tới?”
Đường Chí Long mỉm cười nhìn con gái nói: “Thì ra phía sau núi có vài mẫu ruộng của mấy hộ dân, còn có một cái đầm cạn, hiện tại đang là mùa thu hoạch, cha cùng mấy người dưới chân núi vào đầm cạn bắt một ít cá chạch bùn về, cha thấy gần đây con vừa bận rộn vừa mệt mỏi, khí sắc không quá tốt, cá chạch bùn bổ máu khỏe người, cha còn sai người ở dưới chân núi bắt vịt đồng cùng đậu hủ non cũng sắp đưa lên đây. . .”
Đường Khả Hinh nghe cha nói như vậy, cô lập thức bật cười, bất đắc dĩ nói: “Cha. . . Cha mới vừa ra tù, cũng đừng mệt nhọc như thế, mỗi ngày vợ của hai vị chủ tịch mỗi ngày nấu thuốc bổ tốt nhất cho con ăn uống vẫn không ít, cha đừng quan tâm.”
Đường Chí Long nghe nói như vậy, nhàn nhạt nở nụ cười, xách theo giỏ trúc tiếp tục đi lên núi, vừa đi lên vừa nói: “Cho tới bây giờ cha cũng không có nghe nói qua, mỗi ngày uống thuốc bổ tốt nhất là có thể làm cho thân thể khỏe mạnh, sống lâu không già. Nếu muốn thân thể khỏe mạnh, bình thường vẫn phải chú ý đến cân bằng ăn uống, nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, giữ vững tâm trạng bình tĩnh và thoải mái, tự nhiên sẽ không bệnh không đau. Cá chạch bùn này Hạo Nhiên thích ăn nhất, khi còn bé nó thường quấn lấy cha làm cho nó ăn.”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt cha rất hiền từ, nói chuyện vẫn bình tĩnh mà thong dong, trong lòng của cô có chút ấm áp, lập tức đưa hai tay ra cất vào trong cánh tay của cha, kéo thật chặt nói: “Có cha ở bên cạnh thật tốt, sau này con sẽ không sợ thân thể không khỏe, càng không sợ bị ốm đau gì! Con nhớ khi còn bé, con ngã bệnh không thoải mái, giống như vẫn ăn cái gì đó, chưa từng uống thuốc!”
Đường Chí Long dừng ở trên thềm đá, nở nụ cười nhìn con gái nói: “Bẩn đấy. . . Tay của cha đã bắt cá chạch.”
“Con vẫn muốn quấn cha!” Đôi tay Đường Khả Hinh lại kéo chặt cánh tay của cha, vừa mỉm cười nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa nghi ngờ hỏi: “Mẹ đâu!”
Hai tròng mắt Đường Chí Long lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, suy nghĩ một chút, mới nói: “Bà ấy vẫn chưa về, đoán chừng chưa giải quyết xong việc.”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra nhàn nhạt, nhìn dáng vẻ cha có chút mất mát, cô không nhịn được nghịch ngợm nở nụ cười, cố ý nói: “Cha nhớ mẹ rồi sao?”
Đường Chí Long cố ý căng mặt, lại tràn đầy hiền hòa nhìn con gái nói: “Nghịch ngợm!”
Trái tim Đường Khả Hinh giống như bị đánh trúng, nhìn cha không nhịn được bật cười nói: “Làm sao cha lại nói chuyện giống như Trang Hạo Nhiên vậy?”
Đường Chí Long nghe nói như vậy, cũng nhếch miệng mỉm cười, sau đó xách theo giỏ trúc đi lên phía sau vườn hoa, nhìn cây tùng nghênh khách trên bàn đá đã sớm nở rộ nổi đầy muối, ông liền múc một muỗng muối chậm rãi thả vào trong giỏ trúc, nghe cá chạch bùn giãy giụa nhảy loạn ở bên trong, ông lập tức dựa theo thói quen trước kia, nhẹ nhàng đưa tay che mắt con gái, nói: “Đừng nhìn. . .”
Đường Khả Hinh ngơ ngác đứng ở trong bụi cỏ, cảm giác tay của cha thật ấm áp và thật dầy, lúc đặt nhẹ trên hai mắt của mình truyền tới từng trận hơi nóng, có lẽ từ nhỏ mắt của mình rất trong suốt hiền lành, có thêm một chút quan tâm tỉ mỉ của cha, hai tròng mắt cô gái này chợt đỏ thắm, lập tức từ phía sau ôm lưng cha thật rộng thật ấm, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Cha. . . Con thật sự . . . Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, hôm nay con có thể được cha thương yêu chân thật như vậy. Mỗi lần con đi học đến lúc tan trường, nhìn người bạn nhỏ có cha đưa đón con đều thật hâm mộ, thật hâm mộ. . . Giống như đã từng có cha là một giấc mộng. . .”
Đường Chí Long hơi giật mình, trong lòng đau nhói, hai tròng mắt cũng lóe lên nước mắt đau đớn.
“Đây có phải là mộng hay không? Đây không phải là mộng đúng không? Cha. . . Cha đã trở về đúng không? Sẽ không vào lúc sáng sớm con tỉnh lại, mở mắt ra lại không nhìn thấy cha?” Đường Khả Hinh vừa ôm chặt cha, vừa nghẹn ngào khóc hỏi.
Đường Chí Long nghe lời nói ngây ngô này, khuôn mặt lại lộ nụ cười cảm động, chậm rãi xoay người, đau lòng nhìn con gái đã khóc không thành tiếng, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, ông lại bật cười vươn tay, hiền hòa lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt con gái, mới nói: “Con bé ngốc, cũng đã là người chuẩn bị lấy chồng, làm sao lại thích khóc như vậy? Cha hứa với con, sau này cũng sẽ ở bên cạnh con và mẹ, sẽ không đi đâu, mỗi ngày làm món ăn Khả Hinh thích. . .”
Lúc này Đường Khả Hinh mới cười rộ lên, vừa rơi lệ vừa kích động nhìn cha.
Đường Chí Long chăm chú nhìn con gái, nhớ tới lúc mình vào tù, con gái mới mười hai tuổi, hôm nay trong nháy mắt đã lớn như vậy, dáng dấp thướt tha xinh đẹp, hiền lành động lòng người, hơn nữa sắp gả làm vợ người khác, ông thở nhẹ một cái, nhẹ nhàng vươn tay vén nhẹ sợi tóc trên trán con gái, mới sâu kín nói: “Nếu như không phải là Hạo Nhiên. . . Thật không biết con gả cho người nào cha mới có thể yên tâm. . . Trước kia bởi vì có chỗ hiểu lầm mới ngăn cản các con ở chung một chỗ, nhưng thật ra cha vẫn hi vọng do nó chăm sóc cho con. . . Đã sắp đến hôn lễ rồi, con phải cất giữ cảm xúc, nghênh đón giờ phút hạnh phúc thật tốt. Hả?”
Đường Khả Hinh nghe cha cùng Trang Hạo Nhiên nói chuyện giống nhau, dặn dò mình, cô lại hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào, rơi lệ gật đầu. . .
“Mau trở về rửa mặt, tối nay cha làm món ăn cho con ăn.” Đường Chí Long lại mỉm cười dặn dò con gái.
“Được, vậy cha không nên quá cực khổ, con rửa mặt xong sẽ tới đây với cha. . .” Đường Khả Hinh khéo léo nói.
“Được. . .” Đường Chí Long mỉm cười gật đầu.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười rất hạnh phúc, đột nhiên mới cất bước đi tới, chợt dừng bên cây tùng nghênh khách, hai tròng mắt khẽ trợn to, giống như nghĩ tới cái gì, mới lập tức vui mừng xoay người nhìn cha nói: “Cha! ! Rốt cuộc con đã hiểu rõ tại sao con gái trước khi lấy chồng, không thể gặp chồng tương lai rồi!”
” . . .” Đường Chí Long xách giỏ trúc, nhàn nhạt nhìn con gái.
Đường Khả Hinh chăm chú nhìn cha, hai tròng mắt lại lóe lên nước mắt, nói: “Bởi vì chúng ta phải tận dụng thời gian rất quý giá ở nhà, làm bạn với cha mẹ, làm bạn với người trong nhà, trò chuyện, tâm sự, ăn cơm! Tương lai mặc dù chúng ta còn có thể ở chung mỗi ngày, nhưng lúc này, con là con gái hoàn thiện nhất của cha!”
Đường Chí Long mỉm cười nhìn đứa con gái khéo léo hiểu chuyện.
“Cha nhất định phải cùng con bước lên thảm đỏ. . .” Đường Khả Hinh lại không nhịn được rơi lệ, nhìn cha, lại nghẹn ngào kích động nói: “Đó là giờ phút rất hạnh phúc rất hạnh phúc! Con yêu cha! Con yêu cha. . .”
Hai tròng mắt Đường Chí Long lại lóe lên nước mắt, thật cảm động an ủi nhìn con gái, dừng lại một lúc, rốt cuộc khuôn mặt lộ ra nụ cười nghẹn ngào.
Tia nắng chiều ấm áp từng đoàn nặng nề vương vãi, người cha đã từng nói với con gái, Khả Hinh à, con đã từng không kiên trì, không nỗ lực, ngay sau khi con cắn răng vài năm, đột nhiên nhận ra tất cả đều được thực hiện, con đã từng chịu tổn thương, rơi lệ, con cho rằng sẽ không đau, nhưng “Có một ngày” đột nhiên khỏi hẳn. Con không biết đáp án, thời gian sẽ nói cho con biết. Chỉ cần con lựa chọn vui vẻ, không ôm oán giận, kiên trì cùng giữ vững tốt đẹp. Có một ngày, con sẽ may mắn, kiên trì với giấc mộng ban đầu của mình, kiên trì người mình yêu nhất, cho dù đã từng có nhiều người phản đối như vậy. Cám ơn con, con gái của cha. Cám ơn con đã một đường đi về phía trước, chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ phong cảnh nào trong cuộc đời, bất kỳ một người nào đáng để con yêu và được yêu.
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1317
Không có bình luận | Th7 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0216
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1310
Không có bình luận | Th7 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0218
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.