Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1310

Chương 1310: KẾT THÚC (NĂM MƯƠI)

Buổi tối hôm đó! !

Nhà họ Trang ở phòng tổng thống bận rộn, ngày mai là ngày đến nhà họ Đường nạp cát, hôm nay nhất định phải chuẩn bị xong từng phần lớn quà nạp cát, thời cổ, nếu là gia đình bình thường lúc đi qua nạp cát phải chuẩn bị 30 loại vật tượng trưng, đi đến nhà bên nhà gái cầu hôn, vương công quý tộc thời cổ đại càng thể hiện xa hoa, mà thân phận của Đường Khả Hinh cao quý, đầu tiên là con gái cưng của chủ tịch Hoàn Cầu, lại là con gái nuôi Trương Bồi Nguyên, cho nên trình lễ nạp cát thật sự phải thể hiện long trọng, sau đó bởi vì thầy mệnh lý đã đến tòa biệt thự nhà họ Trang phán đoán, lúc Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cử hành hôn lễ cũng là lúc vui vẻ thăng quan, có thể tăng thêm vui mừng hạnh phúc, cho nên hôm nay nhà họ Trang vẫn ở tại phòng tổng thống.

Tối nay, phòng tổng thống đèn đuốc sáng rỡ!

Hôm nay Ân Nguyệt Dung lại muốn tự mình dẫn người tới chùa Hoằng Pháp dâng hương để cho Trang Hạo Nhiên có thể thuận lợi tiến hành nạp cát, quỳ đến đầu gối cũng sắp gãy, liền vội vã trở về, mới vừa đi vào cửa nhà, ngay cả nước cũng không kịp uống… cũng đã nhìn thấy quản gia dì Lý cùng phó quản gia dẫn đám giúp việc mang tất cả phần quà nạp cát quý giá đều bày trên bàn ở phòng khách, Diệp Mạn Nghi đứng ở một bên phụ giúp cẩn thận kiểm tra lại, bao gồm một đôi “Ngũ Bức Bạn Nguyệt” chạm ngọc, một đôi “Hỉ Thước Đăng Chi” chạm ngọc (chim khách đậu trên cành), một đôi “Uyên Ương Tương Tư” chạm ngọc (chim uyên nhớ nhau), một hộp “Kim Ngọc Mãn Đường”! Đối với hộp “Kim Ngọc Mãn Đường” này, thời cổ sẽ dùng để ngụ ý là hoa tươi nở rộ, hôm nay “Kim Ngọc Mãn Đường” trong hộp gấm này là dùng đá quý đỏ cao cấp nhất “Cáp Huyết Hồng” kết hợp với loại đá quý khác cùng kim cương chế tạo thành, lúc mở cái hộp gấm chạm trổ hoa văn, chỉ thấy bên trong lấp lánh rực rỡ, từng đóa hoa bằng đá quý lóe ra ánh sáng sinh mệnh và hạnh phúc, trông rất sống động, đám giúp việc lại từ trong két sắt mang ra cái hộp gấm dài gần một mét, còn phải nhờ vệ sĩ giúp một tay mới đưa lên bàn thoả đáng!

Ân Nguyệt Dung lập tức sai người mở ra.

Đám giúp việc lập tức rút sợi dây mạ vàng nơi đầu hộp gấm, “Sư Tử Lăn Tú Cầu” chạm ngọc dài một mét lập tức hiện ra trông rất sống động, thợ điêu khắc lợi dụng điển tích sư tử là vua của muôn thú, điêu khắc thành tượng sư tử lăn tú cầu dài một mét, có ngụ ý sư tử đưa tới điềm lành, chuyện tốt cuồn cuộn đến! Ở đây còn có một điển tích, từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên vô cùng yêu quý động vật sư tử, cho nên lúc Trang Hạo Nhiên mười tám tuổi, Diệp Mạn Nghi cũng đã sai người điêu khắc “Sư Tử Lăn Tú Cầu” này dự định cho anh kết hôn say này, mà Thiên Lỗi thì khắc “Rồng bay Hổ gầm”, anh trai dài hơn em trai nửa mét. Nghe nói hai nhà Tưởng Trang có một tòa cao ốc trang sức, hôm nay xem ra quả thật không giống bình thường.

“Đến rồi, đến rồi, “Ngọc Trân Lung” (cái lồng ngọc) nhận bát tự của Đường tiểu thư đến rồi!” Dì Lý cùng đám giúp việc lại chạy vào kho bảo hiểm dựa theo yêu cầu của Ân Nguyệt Dung bưng hộp nhung “Ngọc Trân Lung”, nhưng bởi vì lúc bà cất bước đi ra, lập tức đụng phải người giúp việc bên cạnh gần như té ngã, hộp nhung kia thiếu chút nữa rơi xuống, mọi người giật mình kêu lên, hai vệ sĩ nhanh chóng tiếp được, Ân Nguyệt Dung thiếu chút nữa hoảng sợ đến gần chết, tay đè chặt lồng ngực của mình, thở dốc mới nhìn dì Lý nói: “Ôi chao, chị Lý, chị thật là làm tôi sợ muốn chết! “Ngọc Trân Lung” này là vét hết ngọc trai của hai nhà chúng tôi cũng chỉ có một cái! Rơi xuống thì tiêu luôn!”

Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ân Nguyệt Dung bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Đây là lúc nào? Bà thu hồi lời nói sống chết thường ngày đi, cái gì tiêu luôn? Sẽ luôn tốt.”

“Đúng, đúng, đúng!” Ân Nguyệt Dung nói xong, lập tức nhanh chóng đi tới, nhận lấy cái hộp gấm dì Lý bưng trong tay, sau đó thật cẩn thận bưng đến bày trên bàn trải vải thêu màu vàng, mới đưa ra ngón tay ngọc thon dài kéo nhẹ, nhưng nhìn thấy “Trân Lung” dùng ngọc lục bảo điêu khắc thành phượng hoàng, trơn bóng đầy đặn, ánh sáng lấp lánh long trọng mà tôn quý, trong lồng hoa ấp ủ chim phượng hoàng có một cánh cửa nhỏ tinh xảo, đưa tay kéo nhẹ chợt cảm thấy một làn hương thơm thoang thoảng, đây chính là “Ngọc Trân Lung” (lồng ngọc quý) dùng để đi cầu hôn nhận bát tự của Đường Khả Hinh, là “Vật nhỏ” Tô Linh coi trọng nhất, “Vật nhỏ” này chi phí gần ba tỷ, là ngọc bích điêu khắc hết sức ưa thích của ông ngoại và bà ngoại của Hạo Nhiên cất giữ, nếu không phải là hôn lễ của Hạo Nhiên, cũng tuyệt đối không đưa ra!

“Ngọc Trân Lung này thật xinh đẹp!” Ân Nguyệt Dung thật sự rất hài lòng cười nói: “Tôi vẫn thấy lần đầu tiên!”

Diệp Mạn Nghi cũng hơi nở nụ cười hài lòng, nhìn “Ngọc Trân lung” trong tay bạn thân nói: “Đúng là ngọc bích khó được.”

Ở một gian phòng hiên trong phòng tổng thống, danh sách bánh ngọt chay do đầu bếp nấu chay chuẩn bị nạp thái tất cả cũng sửa sang xong, còn có người giúp việc nhà họ Tưởng từng người bưng cái hộp nhung nhỏ được chế tạo tinh xảo, đây là quà biếu sau khi nạp cát thuận lợi kết thúc, đưa cho cho phóng viên truyền thông cùng khách qua lại, mà tất cả quà tặng cho người giúp việc cùng quản gia của hai nhà Tưởng Trang đều chuẩn bị xong.

Lúc này thầy coi cưới gả cũng đi vào nhà họ Trang, chuẩn bị bắt đầu tính toán giờ khởi hành cùng ngày đi nạp cát, mà lúc này Trang Hạo Nhiên mới rửa mặt xong bước ra khỏi phòng, nhìn mọi người bận rộn, còn có Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi đều cảm thấy hết sức căng thẳng và mệt mỏi, trên mặt anh nở nụ cười cảm động, nhìn trên bàn bày ngọc bích cổ xưa và tượng ngọc điêu khắc tinh xảo mà giá trên trời ngụ ý bình an may mắn vui vẻ, nhất là nhìn thấy sư tử ngọc tú cầu trên bàn, thật sự rất thích!

Ân Nguyệt Dung nhìn con trai một cái, mới nhìn dáng vẻ Diệp Mạn Nghi rất bận rộn, bà liền mượn ý đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ đi khỏi, hiểu ý của bà, lúc này anh mới chậm rãi thu lại vẻ mặt nhìn về phía Diệp Mạn Nghi. . .

Diệp Mạn Nghi vẫn đứng ở nơi đó bận rộn, một lúc nhìn này, một lúc nhìn kia, một lúc còn phải căn dặn tất cả vệ sĩ trông coi bảo vệ 24/24h như thế nào.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Mạn Nghi, nhìn hình ảnh mấy con sư tử ngọc nghịch ngợm bắt ném tú cầu, trong lòng của anh hơi ấm, lập tức nở nụ cười, từ phía sau ôm lấy bả vai của bà, nói: “Cám ơn dì, dì Diệp! Vì hôn lễ của con vẫn vất vả như thế! Sau này lúc Thiên Lỗi kết hôn, con nhất định giúp dì sắp xếp!”

Diệp Mạn Nghi hơi giật mình, cảm nhận con trai ôm mình, trong lòng mãnh liệt dâng lên từng hồi xúc động chua xót, lại không khỏi nhớ tới lúc đứa con trai này mới vừa sanh ra, dáng vẻ hết sức đáng yêu chọc người, hai tròng mắt của bà lóe lên nước mắt, nhưng vẫn rất nhanh đè nén nhịn xuống, vẻ mặt hơi thu lại, chậm rãi xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng tay ngắn cùng quần tây trắng, bà liền mặt nghiêm túc nói: “Cũng đã cuối thu rồi, làm sao không biết chăm sóc mình như vậy? ! Chẳng may bị cảm thì sao?”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn mẹ.

Diệp Mạn Nghi lẳng lặng nhìn đứa con trai nhỏ này thật sự trí tuệ bất phàm, dáng vẻ phóng khoáng đẹp trai, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hai tròng mắt bà lại nhanh chóng xoay tròn, mới khẽ siết nắm tay, thở dốc nói: “Đi mặc thêm quần áo, dì bảo người chuẩn bị trà sâm cho con.”

“Không cần, con cũng không phải là ông lão bảy tám mươi tuổi, uống trà sâm gì chứ? !” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm tay của mẹ, dán chặt trên mặt của mình, mới nở nụ cười nói: “Dì xem đi! Mặt của con nóng hổi chứ?”

Diệp Mạn Nghi vuốt nhẹ má trái của con trai, cảm nhận ấm áp nhiệt độ xuyên qua giữa các ngón tay tiếp xúc rất chân thật, nhớ tới lúc ấy đã từng vì con trai nhỏ chết đi mình đã thất thanh khóc rống: Đứa con đáng thương của mẹ, mẹ còn không kịp chạm nhẹ một chút vào khuôn mặt ấm áp của con, con cứ mà như vậy đi, con của mẹ, con có lạnh không. . . Con trở lại đi, để cho mẹ ôm con một chút. . . Ôm con một chút. . . Chỗ của con lạnh lẽo thân thể nhỏ bé ở nơi nào . . . Con của mẹ. . .

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn mẹ.

Diệp Mạn Nghi chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, trái tim của bà lại đau đớn như dao cắt từng hồi, lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn đứa con trai nhỏ này, dáng vẻ thật sự đẹp trai, tài trí mà cảm giác ấm áp lan ra giữa các ngón tay làm cho bà từ từ xua đi một chút đau đớn trong quá khứ, có lẽ Thượng Đế đã sớm có sắp xếp tất cả mọi chuyện. . . Đã từng oán hận, đã từng đau đớn đều đi qua. . . Cùng tha thứ. . .

Bà thở nhẹ một hơi, lúc này mới khó được mỉm cười ngẩng đầu lên, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, trong thời gian này con cũng mệt mỏi rồi.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu một cái.

Diệp Mạn Nghi không nói chuyện nữa, mà vội xoay người nhìn từng phần quà mừng trước mặt, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, vội vàng căn dặn người giúp việc sửa sang lại thật tốt.

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn bóng lưng của mẹ, anh khẽ đau lòng thở dốc một hơi, nhưng vẫn có chút xúc động, đôi tay cắm túi quần, bước ra phòng khách, lại cảm giác thời thiết cuối thu dễ chịu, một cơn gió nhẹ thổi tới, vầng trăng trên bầu trời cũng chỉ nửa vòng tròn, anh không khỏi ngẩng đầu lên, cảm thán trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có họa phúc sớm tối, anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người nào đó, sâu kín nói: “Thân ái. . . Tôi rất nhớ anh. . .”

Một phòng ngủ sang trọng!

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa bận rộn cả ngày, sắp sửa tổ chức hôn lễ cho Trang Hạo Nhiên, thiếu chút nữa mệt mỏi tắt thở, riêng là phòng bếp các bộ phận đưa thực đơn tới đều nhìn đến hoa cả mắt, không cần nói việc khởi công bên vườn nho, chuẩn bị dựng cảnh hôn lễ, việc lớn việc nhỏ, loay hoay giống như chính mình kết hôn, mới vừa khó được trở về tắm, thoải mái nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ ngon một giấc, nhưng điện thoại di động vang lên, anh nắm điện thoại, nghe được giọng nói chán ghét của Trang Hạo Nhiên, anh lập tức nóng mắt không chịu nổi nói: “Không thể nào? Cơm không cho tôi ăn, thậm chí ngủ cũng không để cho tôi ngủ? Tôi không chịu nổi . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức thở dài, giống như người đó đang ở trước mặt, nhìn anh, mới nói: “Ai nói không để cho anh ngủ hả ? Tôi chỉ nhớ anh, mới gọi điện thoại cho anh.”

“Xin chú không nên thường nhớ tới tôi, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng nhớ tới tôi, Tôi vì chuyện hôn lễ của chú cũng đã bận rộn trước sau ngang dọc! Rốt cuộc có liên quan gì tới tôi hả? Hơn nữa hôn lễ này ở khách sạn tốn hao tiền, còn tính vào tài khoản của tôi!” Tưởng Thiên Lỗi thật sự không chịu nổi chuyện ngày hôm qua người này mắng Oscar, cho đến bây giờ không có tiêu hóa hết! Hôm nay cha đến tìm mình, lúc nói hôn lễ ký vào sổ của mình, anh có một loại cảm giác giống như bị người thọt một đao!

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại, cười ngọt, dừng lại một lát, mới cúi đầu dịu dàng nói: “Cám ơn anh. . .”

Da đầu xương cốt đều tê dại.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, dáng vẻ muốn chết, trực tiếp bất đắc dĩ nói: “Đừng cám ơn. . . Tổng Giám đốc Trang, vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

“Này, tán gẫu tiếp một lát mà!” Trang Hạo Nhiên vui vẻ vội vàng gọi anh.

“Tôi để cho Oscar nhà tôi tán gẫu với chú!” Tưởng Thiên Lỗi thuận miệng nói.

“Tôi không muốn! Con chó chết bầm kia!” Trang Hạo Nhiên thuận miệng nói.

“Chú. . . ” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi cầm điện thoại di động, thật sự không chịu nổi, bộp một tiếng, cúp điện thoại! ! !

“Này, này, này, tôi không phải cố ý. . .” Trang Hạo Nhiên liên tiếp muốn gọi, nhưng đối phương thật sự cúp điện thoại, anh cầm điện thoại di động dừng lại một chút, nhớ tới mới vừa nói chuyện với Tưởng Thiên Lỗi, anh không khỏi cảm động mỉm cười, nhưng vừa vặn lúc này điện thoại di động lại vang lên, anh cũng không nhìn, liền trực tiếp nhấn nghe, vui vẻ cười nói: “Thân ái, anh nhớ tôi rồi. . .”

Bác Dịch đứng ở trước đại sảnh khách sạn Á Châu, một tay nhấc túi hành lý, một tay nắm điện thoại, nghe giọng điệu tình cảm như vậy, anh khẽ mỉm cười nói: “Mặc dù tôi cùng cậu rất quen thuộc, nhưng còn chưa tới mức độ đó, cậu đừng xưng hô với tôi như vậy.”

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, kinh ngạc gọi: “Bác Dịch?”

“Ừ, gọi điện thoại cho cậu, nói cho cậu biết một tiếng, tôi phải đi. . .” Bác Dịch khẽ mỉm cười, nói.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *