Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1311

Chương 1311: KẾT THÚC (51)

 

Ban đêm, khách sạn Á Châu đèn đuốc sáng rực, chiếu sáng lấp lánh! !

 

Rất nhiều ô tô màu đen bao gồm tất cả kiểu dáng đến từ các nơi trên thế giới, lóe ra ánh sáng kim loại chói mắt, tấp nập dừng ở trước cửa khách sạn, người phụ trách tất cả nhãn hiệu hàng đầu khu vực Trung Hoa, nhãn hiệu hàng đầu quốc tế cùng hai nhà Tưởng Trang rối rít bước xuống ô tô sang trọng, Chanel, Dior, Gucci, Elle, Miss-sixty, Calvin-Klein, Gianni-Versace — Toàn bộ là tập đoàn nhãn hiệu do Trang Ngải Lâm chọn kỹ lựa khéo cung cấp cho sau này và hôn lễ của Đường Khả Hinh, từng người bọn họ mặc trang phục thời thượng, thần thái sáng láng, khí chất cao quý chậm rãi cất bước vào bên trong đại sảnh khách sạn.

 

Hoắc Minh dẫn một số quản lý lập tức bước ra, đón khách.

 

Trang Hạo Nhiên người vẫn mặc T-shirt trắng và quần tây trắng, trực tiếp từ cửa sau đại sảnh hơi nhanh chóng đi vào bên trong, thở dốc rốt cuộc nhìn thấy Bác Dịch mặc tây trang đen đơn giản, buông lỏng cúc áo, tay cầm túi hành lý màu đen đã dùng nhiều năm, đang đứng ở trước thảm đỏ, đón gió biển mát mẻ, mang theo một chút cô đơn nhìn hai bên xung quanh, anh dừng bước nhìn bóng dáng cô đơn của người bạn thân này, anh khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng mới hơi bước nhanh tới, chậm rãi gọi: “Bác Dịch!”

 

Bác Dịch nắm túi hành lý, xoay người nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên gấp gáp đi tới, anh nhàn nhạt mỉm cười.

 

Trang Hạo Nhiên thở dốc bất đắc dĩ cất bước đi tới trước mặt của bạn thân, sau đó rất mất mát thất vọng nói: “Này! Tôi kết hôn chuyện lớn như vậy, anh là người cứu mạng của tôi, còn là bạn thân của tôi, lúc này sao có thể đi khỏi?”

 

Bác Dịch nghe nói như vậy, cười khẽ nhìn Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt châm biếm nói: “Lễ nạp thái còn chưa qua, cậu đã bắt đầu hôn lễ— Tôi thực sự có việc, vì cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, tôi đã giao việc thu hoạch nho cho người khác, nếu không phải là Hoàn Cầu tự mình phái người đi qua chăm sóc, tôi thật sự không yên lòng, đã đi về sớm rồi. Nhưng mùa đông sắp tới, sẽ có tuyết đầu mùa, cậu nên biết đợt nho cuối cùng của tôi sẽ cần mấy ngày đó— Tôi phải trở về. Chờ đến hôn lễ của cậu có lẽ tôi có thể quay lại. Nhưng mà giữa chúng ta làm tri kỹ nhiều năm như vậy, cậu nên hiểu tôi.”

 

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, dừng lại một lát, mới nặng nề thở dài một hơi, nói: “Anh không thể chờ một chút sao? Có lẽ cố gắng chút nữa. Tôi có thể hiểu cảm nhận trong lòng anh, chị của tôi chính là loại người thường làm cho người ta cảm thấy mất tinh thần, bởi vì chị ấy không dễ thuyết phục, cũng không thường thỏa hiệp, trừ khi chính chị ấy chấp nhận—“

 

Bác Dịch nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, mỉm cười nói: “Thật ra chị của cậu không phải loại người như vậy— Cô ấy là một người có lòng dạ rất tốt, có cá tính, có tương lai, có lý tưởng. Cô ấy cũng không phải không dễ thuyết phục, chỉ là có cách nhìn riêng của mình mà thôi.”

 

Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ nhìn Bác Dịch, có chút buồn bã nói: “Thật không thể chờ một chút sao? Tôi sẽ cho người giám sát toàn bộ quá trình vườn nho cho anh, bảo đảm làm theo hướng dẫn của anh.”

 

Bác Dịch nhìn Trang Hạo Nhiên thật sâu, lại mỉm cười nói: “Cậu và tôi đều là người tính tình sảng khoái, đối với việc thích nhất, đương nhiên cũng biết tự mình làm là quan trọng nhất. Tới hôn lễ, rất có thể là tôi sẽ tới, cậu không cần phải lo lắng.”

 

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, mới dần dần nở nụ cười.

 

Bác Dịch nhìn chiếc ô tô màu đen của mình đã chậm rãi lái tới, anh liền vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hạo Nhiên, nói: “Chuyện hôn lễ cố gắng đi— Tương lai còn rất nhiều chuyện bận rộn, phải chú ý nghỉ ngơi. Rượu băng tiệc cưới của cậu, tôi trở về sẽ tự tay chuẩn bị tốt.”

 

Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch, người bạn thân này uất ức như vậy, cuối cùng anh thả lỏng tâm trạng, cười nói: “Thật ra thì— Tôi thật sự rất thích anh làm anh rể của tôi.”

 

” —” Bác Dịch cố ý nhìn anh một cái, lúc này mới bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Nhưng tôi không thích cậu làm em vợ của tôi, cậu và Khả Hinh cũng quá biết phá rối! Đi thôi!”

 

“Ừm! Ban đêm trở về cẩn thận một chút.” Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch thật sâu, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện và chúc phúc.

 

“Tốt.” Bác Dịch mới vừa nắm túi hành lý muốn xoay người, ngồi vào ô tô của mình lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước cất bước đi tới, anh hơi giật mình.

 

Trang Ngải Lâm mặc váy yếm dài màu vàng, bên ngoài khoác áo tây trang màu trắng, để mái tóc dài thẳng đến eo lộ ra cá tính, mới vừa bước ra Rolls-Royce, lại thấy Bác Dịch mặc tây trang màu đen đơn giản, đứng ở trong bóng đêm đang nhìn mình, cô lạnh lùng nhìn người trước mặt, ánh mắt rơi vào túi hành lý anh nắm trong tay—

 

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn thấy chị gái, lại liếc nhìn Bác Dịch, anh liền im lặng gật đầu một cái với bạn thân, liền xoay người đi khỏi—

 

Bác Dịch vẫn nhìn chằm chằm Trang Ngải Lâm, khuôn mặt lộ ra lạnh nhạt, buông bỏ, nhưng hai tròng mắt lại lộ ra nồng đậm cô đơn, thâm tình—

 

Trang Ngải Lâm nhìn ánh mắt đó, không nhịn được nhớ tới ngày ấy ở hầm rượu, anh nhào vào cứu mình, rơi lệ nói những lời kia, sắc mặt của cô hơi hòa hoãn, chậm rãi cất bước đi tới trước mặt anh, lạnh nhạt nói: “Anh muốn đi?”

 

Bác Dịch vẫn chăm chú nhìn Trang Ngải Lâm, chậm rãi gật đầu, nói: “Ừm! Mùa nho cuối cùng sắp bắt đầu hái. Nếu như— Hôn lễ của Hạo Nhiên anh không thể tham gia, như vậy— Hôm nay coi như— Từ biệt—“

 

” —” Trang Ngải Lâm thản nhiên nghe nói như vậy, hai tròng mắt hơi xoay tròn, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

 

Trái tim Bác Dịch lập tức va chạm một trận đau đớn mãnh liệt, nhưng anh lại nặng nề đè nén, thở dài một hơi, lúc này mới sâu kín nhìn ánh trăng trên bầu trời, lạnh nhạt nói: “Anh vẫn cảm thấy ánh trăng ở trong vườn nho của anh nhìn đẹp nhất, bởi vì anh thật rất thích nơi đó. Nhưng kể từ sau khi làm giám khảo chuyên gia hầu rượu trong thời gian dài như vậy, anh mới hiểu được, cho dù anh có đi bao xa, ánh trăng vẫn là ánh trăng kia, quá khứ chỉ là một thứ chấp nhất mà thôi. Anh thiếu hụt một chút sức cảm nhận đối với người yêu nhất— Về sự cảm nhận này— Có lẽ thật sự liên quan đến sự cô độc của anh lúc còn nhỏ, anh quả thực không hiểu làm thế nào để yêu một người— Rốt cuộc yêu một người là như thế nào, anh cũng không hiểu— Anh cũng đã từng có một cơ hội như vậy, muốn nỗ lực trả giá cả đời, là anh tự mình phá hủy.”

 

Trang Ngải Lâm lặng lẽ đứng ở nơi đó, không lên tiếng.

 

Bác Dịch quay mặt sang, nhìn Trang Ngải Lâm thật sâu, mỉm cười nói: “Ngải Lâm, anh rất vui vẻ, ở trong chuyến lữ hành cuộc đời anh, em đã thêm vào một chút nhớ nhung trong đời anh— Loại cảm giác này rất tốt đẹp— Cám ơn em—“

 

Trang Ngải Lâm vẫn không nói lời nào, giống như có vẻ một chút cũng không phiền não, lại nhìn nhìn chiếc ô tô màu đen sau lưng anh, nói: “Anh muốn về trong đêm sao? Như vậy rất nguy hiểm.”

 

“Không có việc gì— Quen rồi.” Bác Dịch lại nhìn Trang Ngải Lâm một cái, khẽ mỉm cười, nói: “Anh đi đây, em tự chăm sóc tốt cho mình!”

 

Anh nói xong, liền một mình xoay người mở cửa xe, nắm túi hành lý ngồi vào ghế lái, đặt túi hành lý ở ghế lái phụ, anh đóng cửa xe lại, khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, quay mặt sang mỉm cười nhìn Trang Ngải Lâm— Nói: “Anh đi đây— Hẹn gặp lại.”

 

Trang Ngải Lâm chớp chớp mắt, trái tim đột nhiên nổi lên từng cơn sóng, vẻ mặt giống như có chút không nhịn được, nhưng vẫn chậm rãi gật gật đầu nói: “Hẹn gặp lại.”

 

Hai tròng Bác Dịch mắt lóe lên, không nói gì nữa mà nặng nề thở dốc, một tay nắm vô lăng, chuyển cần số, cho xe chậm rãi chạy về phía con đường tối mịt—

 

Trang Ngải Lâm đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, chỉ cảm giác trái tim nổi lên từng đợt sóng, toàn bộ bị hóa thành một sự chua chát, khuôn mặt cô vẫn căng chặt, hai tròng mắt nhấp nháy, vẫn im lặng, thật ra nhìn ánh trăng là cùng một người, nhưng đó chỉ có một người sao? Cô gái này cảm giác chiếc xe kia lái càng lúc càng xa, cô mới nặng nề thở dốc, muốn xoay người, lại nghe được phía trước truyền đến tiếng xe thắng gấp, cô hơi giật mình—

 

Bác Dịch hai mắt ngấn lệ, rốt cuộc khuôn mặt lộ ra vẻ kích động không tha, nhanh chóng đi xuống xe, cũng không kịp đóng cửa xe liền vội vã đi về phía Khách sạn Á Châu—

 

Trang Ngải Lâm sững sờ tại chỗ, trái tim hổn hển.

 

Bác Dịch quả thật một lần nữa cất bước đi tới trước mặt của Trang Ngải Lâm, khẽ cúi xuống, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở nhớ nhung, hai tròng mắt chứa nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được vươn hai tay nắm nhẹ hai tay Trang Ngải Lâm, run rẩy nghẹn ngào nói: “Ngày đó đi ra khỏi hầm rượu có khỏe không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không— Có nhớ anh không— Anh rất nhớ em— Anh yêu em— Ngải Lâm— Anh sẽ ở vườn nho chờ em— Chờ ngày em nghĩ lại đổi ý — Cho đến ngày sinh mạng kết thúc— Bất cứ lúc nào, xuân hạ thu đông anh cũng chờ em—“

 

Người đàn ông này cô đơn thâm tình nói xong câu đó, chậm rãi nghiêng tới trước, hôn nhẹ đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô gái trước mặt, nước mắt dọc theo khóe mắt anh run rẩy chảy xuống—

 

Hai tròng mắt Trang Ngải Lâm hơi lóe lên nước mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích.

 

“Đáp lại anh một chút, Ngải Lâm— Đáp lại anh một chút — Cầu xin em—” Bác Dịch nói xong, lại nghẹn ngào cúi mặt ngậm lấy bờ môi ngọt ngào của Trang Ngải Lâm, thậm chí kích động vươn đầu lưỡi cùng cô dây dưa thật sâu, giống như ngày đó ở trong bóng tối nhấm nháp loại rượu ngon ngọt ngào, đôi cánh tay khoẻ mạnh thậm chí mang theo thói quen bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, để cho cô dán chặt lồng ngực phập phồng kích động của mình.

 

Lúc đầu Trang Ngải Lâm còn sững sờ, khuôn mặt căng chặt, động tác dừng lại, nhưng cảm giác người đàn ông trước mặt mãnh liệt nóng bỏng ôm chặt mình như vậy, cái loại bá đạo cùng sức lực đến từ nguyên thủy nhất, lại bắt đầu nồng nhiệt quấn quanh mình, trong đầu lóe lên tất cả mọi chuyện ở vườn nho, trái tim của cô cuối cùng khẽ nhúc nhích, không nhịn được mở môi mỏng, hơi vươn đầu lưỡi, như từ chối lại như mời chào đáp lại anh, hưởng thụ lồng ngực anh tràn ra hơi thở mãnh liệt, đôi tay dần dần nắm nhẹ cánh tay người đàn ông này, cảm giác cánh tay anh lộ ra cứng rắn như sắt —

 

Bác Dịch quý trọng thỏa hiệp khó được, lập tức ôm chặt Trang Ngải Lâm, tay nhẹ nắm cái ót cô, mãnh liệt hôn môi ngọt của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô—

 

Gió thu thổi tới mát mẻ, khách sạn Á Châu đèn đuốc vẫn sáng choang, khách đi qua đi lại vẫn rất nhiều, trước thảm đỏ, hai người đã từng yêu nhau vẫn rất nóng bỏng ôm hôn nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được người đàn ông thương yêu và âu yếm khẽ vỗ về xoa nhẹ vòng eo người phụ nữ —

 

Trang Ngải Lâm giống như say, tựa vào trong lòng người đàn ông này.

 

Lồng ngực Bác Dịch cũng giống như bị nện một búa thâm tình, nhưng lập tức đè nén nhớ nhung của mình, nháy mắt buông cô gái trước mặt, thở dốc, không dám ngẩng đầu nhìn cô, mà thật đau đớn khổ sở xoay người im lặng đi khỏi—

 

Trang Ngải Lâm ngây ngô đứng tại chỗ, cảm giác người kia đi càng lúc càng xa, mang theo thế giới tín ngưỡng mênh mông rộng lớn, càng đi càng xa, mình lại vẫn một mình nhìn thảm đỏ này, hai tròng mắt lóe ra nước mắt trong suốt.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *