Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1312

Chương 1312: KẾT THÚC (52)

Ngày lễ nạp thái đã đến.

 

Sáng sớm.

 

Trời vẫn mới vừa tờ mờ sáng, nơi xa núi rừng vẫn đắm chìm trong thế giới mông lung, xuyên qua một mảnh màu xanh um tùm, ẩn ở trong sự yên tĩnh này rốt cuộc có bao nhiêu câu chuyện thần bí đặc sắc?

 

Ngôi nhà kiểu Trung Quốc nằm ở giữa sườn núi, con đường sâu thẳm nối liền hai bên trải dài cây du đồng, vô số đặc cảnh cùng vệ sĩ người mặc đồng phục, đẩy hàng rào bảo vệ chuyển đi đường vòng ở nơi cách nhà họ Đường một trăm mét, ánh đèn xe cảnh sát lập loè xanh đỏ, ngăn cách tất cả phóng viên cùng người xem náo nhiệt ở ngoài rào chắn, mọi thứ đều rất yên tĩnh, ngay cả bà cụ Chu chủ trì tình hình chung cũng không thấy bóng dáng, cả con đường lớn phượng hoàng một mảnh yên tĩnh, vô số phóng viên bắt đầu chờ đợi từ đêm qua, từng luồng ánh sáng đèn flash lóe lên chói mắt, nghe nói hôm nay sẽ có hai nhân vật quyền cao chức đứng đầu tham gia đại lễ nạp thái lần này, nhưng cũng không có ai dám gọi tên của bọn họ, mà vô cùng hào hứng nghĩ nhà trai rốt cuộc sẽ phái ra nhân vật như thế nào đi đến nạp thái, bầu không khí long trọng cũng đã làm cho muôn người chờ mong.

 

Lâu đài nhà họ Trang cũng không có một chút động tĩnh nào, mà không khí tại khách sạn Á Châu vô cùng nhộn nhịp, nghe nói đại lễ nạp thái hôm nay xuất phát từ phòng tổng thống, từng người các cô đều bừng bừng hứng thú bàn tán chuyện này.

 

Sáng sớm Giám đốc khách sạn Hoắc Minh cũng đã đi vào khách sạn, dẫn đám bảo vệ chuẩn bị tốt công tác bảo vệ an ninh và lên đường đi nạp thái, rất nhiều ô tô màu đen đã đậu ở trước khu biệt thự phòng tổng thống hạng bạch kim, ngẫu nhiên nhìn thấy người giúp việc trẻ tuổi mặc đồng phục váy ngắn màu đen ra ra vào vào, trong vườn hoa một mảnh yên tĩnh và thần bí.

 

Cả thành phố hơn một ngàn sáu trăm phóng viên, chia ra mấy đường đi thăm dò đến cùng, nhưng bầu không khí này lại không dám quấy nhiễu đến Tô phủ.

 

Tô phủ.

 

Biệt thự lớn kiểu Trung Quốc nằm ở trong hàng liễu rũ, con rùa lớn màu vàng phun nước rào rào, tiếp tục sức sống đêm qua, không ngừng cuồn cuộn phun ra chất lỏng màu vàng, sáu cánh cửa lớn ovan chỉ mở ra hai cánh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng người di chuyển, không bao lâu liền bay ra một làn hương trà hoa lài.

 

Tô Linh mặc áo sơ mi trắng cùng quần bó sát người màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, lộ ra dáng người cao gầy cá tính, trong tay cầm bút lông dài, đứng ở trước bàn sách bóng trúc đong đưa, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, hai tròng mắt hơi nhấp nháy ánh sáng trong suốt, tập trung suy nghĩ khoảng năm phút, mới chậm rãi cúi người nhấc bút lông, tập trung tinh thần viết ở trên giấy tuyên trắng tinh: Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai được nuôi dưỡng ở xứ lạnh—

 

Bút lông dính mực lướt qua giấy tuyên, phát ra âm thanh “xột soạt”, ngừng lại khoảng năm phút, chữ viết rồng bay phượng múa lập tức xuất hiện.

 

Tịnh Kỳ chậm rãi buông trà bánh trong tay, im lặng nhìn về phía thư pháp tao nhã thơm mực trước bàn sách.

 

Tô Linh vừa vung bút lông viết chữ, vừa ngưng mặt chậm rãi hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

 

Tịnh Kỳ nhìn về phía Tô Linh, mỉm cười nói: “Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, chỉ là cửu long đỉnh kia —” Cô lẳng lặng liếc nhìn Tô Linh một cái.

 

Tô Linh vẫn tập trung tinh thần, hai tròng mắt càng lúc càng lập lòe sắc bén, tiếp tục nắm giữ lực đạo cùng cảnh giới tư tưởng, tuyệt bút vung lên rốt cuộc hoàn thành câu thơ hùng hồn cứng cáp, lúc này cô mới thở phào một hơi, tay giơ bút lông, đón gió thu do cành trúc xanh đưa vào, nhìn chữ viết phóng khoáng của mình, rốt cuộc vừa lòng nở nụ cười, hơi hơi gật đầu.

 

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, nhưng vẫn chưa tới giờ lành, dựa theo sách phong thủy, hôm nay là ngày lành “Phượng hoàng lửa bay về phía mặt trời” trăm năm khó gặp, phía chân trời lại chỉ chậm rãi đưa tới một quầng tím, nhưng ánh nắng ban mai lại tới muộn hơn bình thường, vô số phóng viên kỳ quái sôi nổi ngẩng đầu, nhìn về phía một mảnh trắng xóa trong không trung, thật ra đây cũng không phải một ngày lành trông có vẻ đặc biệt sáng sủa, thậm chí có một số người thì thào nói nhỏ, trời có thể mưa không, mới nói đến đây, ngẫu nhiên nhìn thấy trong khuôn viên nhà họ Đường có tiếng động nhỏ, nhưng thực mau biến mất ngay, mọi người sôi nổi tò mò ngắm nhìn qua.

 

Nhà họ Đường!!

 

Hơn mười người giúp việc mặc váy đồng phục màu đen, chải búi tóc tinh xảo, sôi nổi đứng ở vườn hoa trước cửa lớn, một tấm thảm đỏ từ cửa lớn sân chính nối thẳng đến ngoài cửa sắt ovan màu đen, cửu long đỉnh bằng đồng xanh đặt ở giữa thảm đỏ trong vườn hoa, long trọng mà thần bí, hai bên thảm đỏ, bày cái bàn thật dài, trên bàn dài đặt các loại bánh ngọt tinh xảo được làm từ sơn hào hải vị, còn có quả đào tiên ngụ ý điềm lành, lúc này bà cụ Chu dẫn Dĩnh Hồng cùng mấy người giúp việc, từ cửa lớn nhà chính thần bí đi ra, mặt lộ vẻ uy nghiêm, nhìn về phía tùng đón khách cùng các cây ăn quả treo nơ con bướm, trúc xanh thật dài vẫn không ngừng nhỏ “Giọt rượu ngon trong suốt”, thảm đỏ thật dài trải ra thật long trọng vui mừng, cảm giác được tiếng kích động của đám đông phóng viên ở bên ngoài, bà vẫn lạnh nhạt xoay người nhìn về phía Dĩnh Hồng chậm rãi hỏi: “Tiểu thư thức dậy chưa?”

 

Dĩnh Hồng mỉm cười nhìn về phía bà cụ Chu nói: “Đã dậy từ sáng sớm, giống như ngủ có chút không tốt.”

 

Bà cụ Chu nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu rõ hiếm thấy, lại hỏi: “Phu nhân— Tối hôm qua đã trở về chưa?”

 

Dĩnh Hồng nghe hỏi, lại hơi ngưng mắt nhìn về phía bà cụ Chu.

 

Không khí căng thẳng càng lúc càng nghiêm túc, nháy mắt tràn ngập cả nhà họ Đường, so với ngày hôm qua đám giúp việc vui mừng rộn rã, nói nói cười cười, hôm nay ngược lại mỗi người vô cùng yên tĩnh nghiêm túc, biết rằng sau đó sẽ có nhân vật tối cao đến đây, tất cả các cô đều sẵn sàng nghênh đón, ăn nói nhỏ nhẹ, phòng khách thật to tuy rằng bày trí đồ cổ giá trên trời cùng trang trí huy hoàng tráng lệ, nhưng nhìn vẫn không đủ ánh sáng, trên lầu giống như có tiếng động truyền đến, nhưng rất mau biến mất.

 

Phòng ngủ chính trên lầu.

 

Đường Chí Long dậy sớm, mặc quần áo ở nhà đơn giản, ngồi ở bàn sách trước cửa sổ sát đất, mặt lộ ra vẻ suy tư, hai tròng mắt ẩn nhẫn nhìn về phía nơi xa núi rừng tỏa sương khói mông lung, ngày như vậy làm người ta an lành và chờ mong, trong lòng ông lại ẩn ẩn đau đớn, con gái hi vọng được trọn vẹn làm cho ông hơi thở dốc, từ đêm qua ông vẫn luôn chờ vợ trở về, nhưng vẫn chờ đến trời hửng sáng mới ngủ một chút, cũng không bao lâu ông đã tỉnh lại, khi đứng dậy chợt cảm thấy mỏi eo đau lưng, hai tròng mắt xốn đau khó chịu, cũng không gọi người giúp việc mà tự mình ngồi ở ghế bành một người, chìm vào suy nghĩ thật sâu —

 

Có lẽ cho dù như thế nào, người kia trước sau cũng đã ở chung với vợ mười mấy năm, đó cũng là một cuộc “Hôn nhân”.

 

Tiếng gõ cửa nho nhỏ từ từ vang lên, tiếng người giúp việc cẩn thận truyền tới: “Lão gia, nên thức dậy—”

 

Đường Chí Long lẳng lặng ngồi ở trên ghế bành, cảm nhận gió thu cuối mùa có hơi lạnh, trong lòng phảng phất cũng hơi lạnh— Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, ông mới phục hồi tinh thần, đôi tay chống ghế bành, chậm rãi đứng dậy, nhưng vô thức cách một bụi tùng đón khách ngoài cửa sổ, phía bên trái sân lớn, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi tới trên con đường nhỏ cây du đồng trong núi, trong tay giống như ôm một cái hộp gỗ đỏ, đang mệt mỏi lên núi, ông hơi tập trung, hai tròng mắt hơi lóe vài phần mừng rỡ, nở nụ cười, lập tức tinh thần vui sướng nhanh chóng cất bước đi ra phòng ngủ—

 

Trên người Lý Tú Dung vẫn mặc quần áo đơn giản, nhưng so với mấy bộ quần áo cũ kia khá hơn nhiều, trong tay ôm một cái hộp gỗ khắc hồng mai, vẻ mặt lặng lẽ mệt mỏi đi lên núi, biết ở cửa chính có phóng viên, nên bà từ bên sườn núi đi tới cửa sau nhà mình, hai người giúp việc nhanh chóng mở hai cánh cửa tường rào đang muốn đón mình, bà khẽ cười cười, đang muốn cất bước đi vào trong, lại nhìn thấy chồng vui mừng đi ra, bà hơi giật mình—

 

Đường Chí Long giống như nằm mơ, kinh ngạc, đau lòng đứng ở tại bên cửa sân nhìn về phía vợ.

 

Lý Tú Dung cũng nhìn chằm chằm về phía chồng, ngón tay hơi lướt qua cái hộp gỗ cũ kia, vẻ mặt hơi lộ ra lo lắng, nói: “Tối hôm qua ông không ngủ ngon sao? Tại sao vẻ mặt tiều tụy như vậy, rất mệt mỏi so với sáng nay tôi đi ra ngoài.”

 

Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn về phía vợ.

 

Lý Tú Dung nhìn ánh mắt của chồng, bà giống như có chút hiểu được, nhưng chỉ phải xin lỗi, nhẹ giọng nói: “Người kia là người đã làm bạn cùng tôi mười mấy năm, không thể nói tới với ông thì tới, ít nhất vẫn phải chia tay với người ta, cũng xem như có lời giao đãi. Thuận tiện trở về lấy một chút đồ—”

 

Đường Chí Long nghe nói như vậy, chậm rãi rũ mắt, nhìn về phía cái hộp gỗ đỏ kia, bất giác một ký ức quen thuộc chợt lùa về.

 

Lý Tú Dung hơi vỗ cái hộp gỗ đỏ trân quý thật nhiều năm, mặt lộ ra nụ cười âu yếm, nhìn về phía chồng nói: “Cái hộp gỗ đỏ này là lúc chúng ta kết hôn, ông kêu người đặc biệt dùng gỗ đỏ tốt nhất làm, bên trong đặt một đôi vòng tay hồng ngọc nạm vàng lúc ấy ông tặng cho tôi. Tôi vô cùng quý trọng, ngay cả lúc ấy trong nhà xảy ra biến cố, tôi cũng không nở bán của cải lấy tiền, lại sợ sống với người kia bởi vì mê đánh bạc nổi lòng tham, nên tôi chôn cái hộp này ở bên bờ sông gần nhà của chúng tôi, cây đa vẫn luôn bảo vệ rất nhiều năm. Hôm nay là ngày lành nạp thái của con gái, trong lòng tôi nghĩ tất cả đồ đạc nhà chúng ta gần như đều do nhà họ Trang và nhà họ Tô đưa tới, chúng ta vẫn phải có một món đồ để lại cho con gái, vòng tay hồng ngọc này cất cho tới hôm nay, cũng không có vẻ thực quý giá, nhưng nhiều năm qua tôi vẫn luôn trân quý cho đến hiện tại, trong này có tất cả tâm ý của tôi đối với ông, vẫn luôn— Vẫn luôn chưa từng thay đổi—”

 

Lý Tú Dung nói dứt lời, hai mắt đã không nhịn được đẫm nước mắt.

 

Đường Chí Long vẫn im lặng, hai tròng mắt dần dần đỏ thắm, yên lặng nhìn chiếc hộp gỗ đỏ, nhớ tới lúc vợ và mình mới quen nhau đến sau này mình có địa vị hiển hách, bà cũng vẫn luôn không quá tán thành cuộc sống giàu sang, thậm chí đối với trang sức châu báu không có yêu cầu quá cao, nhưng đôi vòng tay hồng ngọc nạm vàng vẫn không rời khỏi tay ngọc thon dài của bà, hiện tại thời thế thay đổi, người phụ nữ đã từng xinh đẹp nhiệt tình ấm áp bây giờ đã thành người đàn bà trung niên đầu hai thứ tóc, nếp nhăn mu bàn tay cũng đã lỗ rõ thương nhớ cùng đau buồn thật sâu, ông lập tức đau đớn áy náy một trận, chậm rãi tiến lên nhẹ nhàng ôm vợ vào trong ngực, đau lòng nghẹn ngào nói: “Tú Dung— Cám ơn bà đã trở về— Cám ơn bà đã tha thứ cho tôi— Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi hy sinh tất cả mọi người, bất kể các người có thể chịu đựng hay không —”

 

Lý Tú Dung dựa vào trong ngực chồng, nghe nói lời này, nước mắt chậm rãi chảy xuống, sau khi trải qua những ân oán, vận rủi, mưa gió kia, cũng vẫn cám ơn ông trời có thể để cho vợ chồng bọn họ nương tựa vào nhau ở năm tháng cuối cùng của cuộc đời, sự thỏa mãn thật sâu này có thể so với tất cả thành tựu và tiếng tăm của cuộc đời.

 

“Lão gia, phu nhân, sắp tới giờ lành rồi! Hai người phải đi xem tiểu thư, nên căn dặn thì căn dặn!” Dĩnh Hồng mỉm cười đi ra, nhìn về phía vợ chồng Đường Chí Long, nói.

 

Vợ chồng Đường Chí Long nghe nói như vậy, nhìn thoáng qua nhau, đều sôi nổi mỉm cười gật gật đầu, liền đỡ nhau đi vào trong nhà.

 

Điệp Thúy Hiên!

 

Nhã Tuệ, Thơ Ngữ, Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng hai ba người giúp việc, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười khó nhịn, thỉnh thoảng liếc về phía người trước mặt.

 

Đường Khả Hinh người mặc bộ váy dài Rhinestone màu nude, trang điểm thanh nhã tinh xảo, chải bím tóc kiểu Hàn, mang vòng cổ kim cương, ngồi ở trước bàn trang điểm, hai mắt mở thật to, nhìn thẳng vào gương thở một hơi, cảm giác cuộc hôn nhân này, càng ngày càng nồng đậm chân thật, thế nhưng làm cho cô bắt đầu khẩn trương như vậy, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cuộc đời mình từ đó tới giờ, làm chuyện gì cũng va vấp, cô đã không tin mình sẽ thuận lợi mọi chuyện, từ đêm qua cô vẫn luôn bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy hôm nay trời đổ mưa to, sau đó lễ nạp thái không thành, nếu thật thì làm thế nào?

 

Nhã Tuệ thật chịu không nổi, nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói; “Ai da, tổ tông ơi! Lần này mới là lễ nạp thái, em đã khẩn trương như vậy, tới ngày hôn lễ, còn được chứ?”

 

“Tới ngày hôn lễ, mượn nhân sâm ngàn năm của Tiểu Nhu ngậm một chút, nếu không, thật chống đỡ không nổi!” Đường Khả Hinh nghĩ tới ngày hôn lễ, vui vẻ đến đôi tay che lại khuôn mặt đỏ rực.

 

Phốc!

Mọi người cùng nhau hết nói nổi, bật cười nhìn về phía cô.

 

“Ôi!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn về phía đám người Thơ Ngữ, khẩn trương hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi? Tại sao bọn họ còn chưa tới vậy? Sẽ không phải không tới chứ?”

 

“Aiz!” Thơ Ngữ nhất thời cố lộ ý vẻ mặt căng thẳng, nhìn về phía cô, không nhịn được cười nói: “Tiểu thư, cô miệng quạ đen đấy, nếu để bà cụ Chu nghe được lời này, lại muốn mắng cô. Đây còn không phải chưa tới giờ lành sao.”

 

Đường Khả Hinh lập tức nở nụ cười ngọt ngào mang theo ẩn nhẫn, tuy rằng có chút mất tập trung, nhưng không nhịn được đứng dậy, xuyên qua cửa sổ ovan phượng hoàng muốn nhìn tình huống ngoài cửa sổ, nói: “Khi nào bọn họ tới hả? Đúng rồi! Ba mẹ tôi đâu! Bọn họ dậy chưa? Không biết tối hôm qua bọn họ ngủ ngon không?”

 

“Tới rồi, tới rồi!” Dĩnh Hồng mặt nở cười, đi vào phòng trước, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Lão gia, phu nhân đã tới.”

 

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức vui vẻ xoay người nhìn ra ngoài cửa.

 

Quả nhiên, Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung mỉm cười cất bước đi vào phòng, bọn họ đều nhìn về phía con gái hôm nay trang điểm tao nhã đoan trang, rụt rè động lòng người như vậy, thực sự xinh đẹp giống cô dâu chờ gả, bọn họ đều cảm thấy an ủi, mỉm cười nói với con gái; “Dậy sớm vậy sao, sôi nổi nhảy nhót như vậy!”

 

“Ba mẹ!” Đường Khả Hinh lập tức thật vui vẻ đi tới trước mặt cha mẹ, vẫn luôn thông minh hiếu thuận, cô nhìn thấy cha mẹ hòa hợp thân mật như vậy, cô lập tức hiểu ý, thật vui vẻ cười rộ lên nói: “Oa! Hôm nay khí sắc của ba mẹ thật tốt nha! Đặc biệt là ba, nhìn rất vui vẻ, so với bộ dáng trét bùn ngày hôm qua thật không giống nhau!”

 

Đường Chí Long cố ý liếc nhìn con gái, bất đắc dĩ thong thả cười nói: “Bướng bỉnh.”

 

Đường Khả Hinh nhìn về phía cha, lại cười vui vẻ ăn ý.

 

“Được rồi—” Lý Tú Dung chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ tay ngọc nhỏ dài của con gái, tràn đầy cảm xúc yêu thương nói với con gái; “Hôm nay chỉ là lễ nạp thái, cho nên dựa theo quy định nghi lễ, con không thể ra khỏi phòng. Chẳng qua ba mẹ cũng đã trao đổi với Tô tiểu thư, chỉ cần nạp thái xong sẽ lập tức làm lễ hỏi cầu thân— Không biết hôm nay Hạo Nhiên có tới không, tới phải giữ lễ, không tới cũng phải giữ lễ. Cho nên cho dù như thế nào, hôm nay ở trước mặt khách con cũng phải biểu hiện tự nhiên hào phóng một chút, rụt rè một chút, biết không?”

 

“Biết rồi!” Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ vui vẻ cười rộ lên nói.

 

“Hôm nay cũng khác với tiệc tối hai ngày trước — Đây là ngày rất quan trọng!” Đường Chí Long lại dặn dò con gái: “Không biết nhà trai đã phái ai tới nạp thái, nhưng cho dù phái ai tới, cũng đều là trường hợp vô cùng chính thức, rất nhiều truyền thông đều sẽ chú ý chuyện này, từ hôm nay trở đi, mỗi lời nói cử chỉ của con đều sẽ ảnh hưởng danh dự tương lai của Hoàn Cầu, là một bước rất quan trọng để con tiến tới vị trí Tổng Giám đốc phu nhân của Hoàn Cầu, hiểu không?!”

 

Đường Khả Hinh lại nhìn về phía cha thật sâu, mỉm cười gật đầu nói; “Biết rồi! Con sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm!”

 

Đường Chí Long nhìn về phía con gái, lại mỉm cười hài lòng gật đầu.

 

“Lão gia, phu nhân, tiểu thư!!” Có một người giúp việc vui vẻ đi vào, nhìn về phía mọi người nói: “Sắp tới giờ nạp thái rồi! Xe của Ủy viên Trương cùng nhà họ Tô đã ra cửa, bà cụ Chu mời hai vị rửa mặt chải đầu, thay quần áo, đến đại sảnh đón khách quý.”

 

Đường Chí Long nghe được lời này, trên mặt ông rốt cuộc lộ ra khí thế của thân phận hiển hách một thời, hai tròng mắt hơi lóe sáng, hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *