Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1320

Chương 1320: KẾT THÚC (60)

 

Nhà họ Đường!

 

Không khí trong phòng khách vẫn một mảnh náo nhiệt, người giúp việc của hai nhà Tưởng Trang phái tới, khuôn mặt nở nụ cười mang quà tặng đáp lễ của nhà họ Đường, thật cẩn thận bưng đưa lên xe, để cho cô gái đứng đầu nhận lấy hộp nhung “Thổi tiêu gọi phượng” do bà cụ Chu đưa tới trước mặt, lại cẩn thận xoay người bưng đưa lên xe.

 

Đám người Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung cũng tươi cười rạng rỡ mở  lời muốn mời Lý Tú Dung tham gia nạp tiệc thái tối nay, Lý Tú Dung mỉm cười uyển chuyển từ chối, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ ngồi ở trong phòng khách, nhìn ra phía ngoài một mảnh náo nhiệt, tâm trạng cũng vui vẻ xoay người nhìn Đường Chí Long một mình ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê, so với ngày mới ra tù, hôm nay đã thấy thần thái giống như lại lộ ra phong thái, trí tuệ, khí thế của ngày xưa, Tưởng Vĩ Quốc liền nhàn nhạt nói: “Chí Long, trước kia anh đã từng là nhân vật hô mây gọi gió một cõi, lại là người có cống hiến to lớn đối với Hoàn Cầu, cha đã từng nói với tôi, anh là kỳ tài khó được, tuổi còn trẻ cùng cha tôi tranh đấu giành thiên hạ, thậm chí thưởng thức lẫn nhau. Hôm nay mặc dù cảnh ngộ thay đổi một chút nhưng vẫn là người sáng suốt trí tuệ. Mặc dù Thiên Lỗi cùng Hạo Nhiên đã dần dần nên hồn nên vía, nhưng vẫn cần người như anh quan tâm dạy dỗ và đốc thúc nhiều hơn. Cũng đừng treo uổng phí tên tuổi chủ tịch Đường, giống như trước kia, trở lại Hội đồng quản trị đi. Tôi nghĩ đây là tâm nguyện của cha, cũng là suy nghĩ thật lòng của tôi cùng Tĩnh Vũ.”

 

“Đúng vậy—” Trang Tĩnh Vũ cũng nhìn Đường Chí Long, người bạn thân nhiều năm, thật lòng  khuyên: “Nhớ lại anh đã từng sáng suốt quyết đoán, so với tôi cùng Vĩ Quốc, thật là có hơn chứ không kém. Cần gì để trí tuệ bỏ không, lãng phí vô ích ở trong hoàng hôn trời chiều?”

 

Đường Chí Long nghe nói như vậy, mặt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không nhịn được đuổi theo vợ mặc sườn xám màu tím, chậm rãi nói: “Thế giới luôn là Trường Giang sóng sau đùa sóng trước, so với nhân vật lớn như ông cụ Tưởng và ông cụ Trang, tôi cũng chỉ là một người đơn giản mà thôi. Sáng tạo ra một chút kỳ tích cũng cần một chút thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cùng cơ hội. Không nói tới tôi bị giam hơn mười năm, cho dù hôm nay còn ở địa vị cao cũng sẽ dần dần rút lui, cho người trẻ tuổi có nhiều cơ hội hơn để phát huy. Trong mắt của tôi, Thiên Lỗi cùng Hạo Nhiên không thể dùng dần dần nên hồn nên vía để ví dụ, bọn họ có trí tuệ cùng nhìn xa thấy trước hơn bất kỳ một người nào ở thời đại chúng ta. Nhất là Thiên Lỗi, mặc dù thiếu sắc bén và tốc độ hơn Hạo Nhiên, nhưng trời sinh cậu ấy là nhân vật giống như hoàng đế, làm việc suy nghĩ toàn diện, lại có được tầm nhìn chiến lược vĩnh cửu, nhìn xa trông rộng! Hai ngày nay tôi rảnh rỗi ở nhà, thuận tiện xem bản kế hoạch khách sạn dưới nước cậu ấy tự mình đưa tới cho tôi, tôi không khỏi cảm thán, đây đúng là một thời đại tốt đẹp nhất, cần phải có một loại người cực kì can đảm, dũng cảm sáng tạo—“

 

Tưởng Vĩ Quốc nghe Đường Chí Long khen con trai của mình như vậy, không thể không mở đề tài một chút, mặt nở nụ cười nói: “Anh đã khen ngợi Thiên Lỗi như thế, vậy tại sao gả Khả Hinh cho Hạo Nhiên?”

 

Đường Chí Long nghe hỏi như vậy, không khỏi sửng sốt.

 

“Ha ha ha ha ha—” Lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng đưa tay bưng qua trà nóng uống nhẹ một hớp, mới cười nói: “Hạo Nhiên mặc dù không có bản lãnh như Thiên Lỗi, có tầm nhìn chiến lược, nhưng súc sinh này vốn có một loại bản lãnh chính là làm cho người khác ưa thích. Đêm qua người cha vợ tương lai này còn phái người làm cá trê om gừng đưa đến nhà, súc sinh này ăn say sưa ngon lành không biết đến cỡ nào.”

 

Đường Chí Long nghe được chuyện có liên quan tới Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt của ông lập tức nở nụ cười kiêu ngạo cùng tự hào.

 

“Anh xem một chút—” Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long cười thỏa mãn như vậy, lại không nhịn được bật cười nói: “Mặc kệ anh ấy khen ngợi Thiên Lỗi thế nào, trong lòng vẫn che chở Hạo Nhiên.”

 

“Thiên Lỗi có chỗ tốt của Thiên Lỗi, Hạo Nhiên có ưu tú của Hạo Nhiên. Hai đứa bé này đều nắm tất cả thiên phú, tất cả kỳ tài.” Đường Chí Long chỉ đành phải cười khẽ nói.

 

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc cũng đang nhìn chăm chú Đường Chí Long, nói: “Chí Long, anh thật không trở lại sao? Hoàn Cầu cần anh—“

 

Đường Chí Long vẫn khiêm tốn lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi đã cao tuổi, tất cả mọi chuyện cũng không bằng năm đó rồi, chỉ muốn dùng năm tháng còn sống làm bạn cùng vợ và con gái đi dạo một chút con đường hoàng hôn mà thôi.”

 

Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ nghe Đường Chí Long nói như vậy, cũng không hề kiên trì nữa, nhưng Trang Tĩnh Vũ lại nở nụ cười nhìn ông nói: “Trước hết anh đừng nói nhẹ nhõm như vậy, cho dù không thành viên hội đồng quản trị Hoàn Cầu, nhưng con ngựa hoang Hạo Nhiên vẫn còn cần anh chỉ điểm một chút! Đừng trách tôi lắm miệng, ngay cả lão Tô cũng đã nói, cách nói về hai đóa sen mọc cùng một gốc chính là phong cách của anh năm đó đấy!”

 

Đường Chí Long nghe nói như vậy, sắc mặt hơi ngưng lại, nhìn Trang Tĩnh Vũ dáng vẻ hiểu rõ tất cả, ông cũng nhàn nhạt nở nụ cười, nhớ lại trước kia đã nói với Hạo Nhiên về chuyện hai đóa sen mọc cùng một gốc, khi đó Hạo Nhiên còn nhỏ, nhưng có một ngày tay cầm một nhánh sen, ngạc nhiên hỏi: “Cha nuôi, tại sao hoa sen khác đều là một nhánh mọc một hoa, nhánh này lại mọc hai đóa hoa?”

 

Một giọng nói nào đó mỉm cười chậm rãi giải thích: “Hai đóa sen mọc cùng một gốc thuộc về vật quý báu trong hoa sen, nó và nhánh, cùng nhụy cùng cuống. Được ví như hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn nhất.”

 

Đường Chí Long nhớ tới năm đó, hai tròng mắt không khỏi lộ ra nụ cười thương yêu.

 

Trang Tĩnh Vũ nhìn sâu vào ánh mắt của Đường Chí Long, biết ông từ trước đến giờ thương yêu Hạo Nhiên cực điểm, liền hơi xoay người nhìn phòng khách náo nhiệt, nghi ngờ nói: “Kì lạ, tên súc sinh này nó đi đâu rồi? Đã sắp đi cũng không nói thêm mấy câu cùng cha vợ tương lai! Không biết có phải lại cùng đám người hồ đồ Lâm Sở Nhai đi rồi hay không!”

 

Đường Chí Long ngồi yên trên ghế, hai tròng mắt trí tuệ lóe lên ánh sáng thấu hiểu, cười khẽ.

 

Một cơn gió nhẹ ngọt ngào thổi qua, rèm châu trắng tinh nhẹ nhàng rũ xuống, giống như màn mưa.

 

Trang Hạo Nhiên yên tĩnh đứng ở bóng tối một chỗ hành lang, khuôn mặt lộ ra nụ cười khao khát mà dịu dàng, nhìn cô gái trước mặt mặc váy dài màu hồng phấn, tóc chải thành hai bím tóc mềm mại và xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt ửng hồng, dịu dàng say lòng người, giống như phù dung thơm ngát say lòng người, tâm trạng của anh tràn ngập muôn ngàn suy nghĩ, lại không nhịn được chậm rãi vươn tay chạm nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô, nhìn kỹ đôi môi đỏ mọng ngọt ngào no đủ của cô, hai tròng mắt càng lúc càng nóng bỏng, nhưng chỉ phải nuốt cổ họng khô khốc, cảm tính xúc động thở dốc nói: “Anh đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, phải dùng phương thức như thế nào bước vào cửa nhà em, mặc dù hôm nay cực kỳ kinh hiểm — Nhưng loại cảm giác này thật rất tốt đẹp— Thậm chí hiện tại có loại cảm giác không kịp chờ đợi, muốn ôm em trở về phòng, cùng em uống một ly rượu băng ngọt ngào — Nhưng bởi vì có cha nuôi ở đây, anh cũng không làm được gì—“

 

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng cũng nổi lên cơn sóng, nhìn người đàn ông trước mặt thật sâu.

 

Trang Hạo Nhiên chậm rãi cúi đầu, nhìn thật sâu cô gái trước mặt, sâu kín nói: “Thật hận không được ôm chặt em không cần tách ra cho đến ngày hôn lễ — Nhưng anh phải đi rồi, tiệc đính hôn tối nay thật sự rất quan trọng—“

 

Sắc mặt Đường Khả Hinh hơi thu lại, mặc dù không muốn nhưng vẫn nở nụ cười thấu hiểu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

 

Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu cô gái trước mặt, nở nụ cười cưng chiều không nở, lại nghe được đám người Diệp Mạn Nghi cùng mẹ rối rít đứng dậy chia tay, thậm chí nghe được cha đang gọi mình, anh bất đắc dĩ đành phải thở dài, tay hơi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, có chút ẩn nhẫn, rốt cuộc mới im lặng xoay người bước ra phòng khách, khuôn mặt nở nụ cười cùng cha mẹ cùng nhau đi ra ngoài—

 

Đường Khả Hinh vẫn đứng ở trong mành rèm châu, hai tròng mắt nhìn chăm chú Trang Hạo Nhiên.

 

Trang Hạo Nhiên vui vẻ trò chuyện với rất nhiều khách quý cùng nhau đi ra ngoài, khi cùng với Đường Chí Long đi ra phía sau vườn hoa, anh không nhịn được quay mặt sang, liếc mắt nhìn tám cánh cửa mở toang trong phòng khách, nhưng không thấy cô gái yêu thương, anh hơi giật mình nhưng vẫn tiếp tục theo mọi người đi ra ngoài, đi ngang qua cây tùng nghênh khách, nhìn thấy cha mẹ cùng Đường Chí Long đi ở phía trước, anh hơi nở nụ cười, mới tiếp tục cất bước đi tới phía trước, không ngờ cánh tay bị người nhẹ nhàng nắm chặt, anh hơi giật mình—

 

Đường Khả Hinh cắn nhẹ môi dưới, lập tức lôi kéo Trang Hạo Nhiên nhanh chóng trốn vào bóng cây tùng đón khách, nở nụ cười dịu dàng bí ẩn, ngay lập tức đưa hai tay ra kéo nhẹ cổ của anh, nhón chân lên, nghiêng tới trước mặt hôn nhẹ trên môi mỏng cảm tính của người đàn ông này, thậm chí nhấp nhẹ bờ môi, chậm rãi đưa rượu ngọt ngào như mật ong vào trong môi mỏng của người đàn ông này—

 

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, anh hơi giật mình nếm thử rượu ngọt ngọt chậm rãi tràn vào trong môi mình, trái tim đập thình thịch một tiếng, tinh rượu lập tức lan ra, căng tràn cả lồng ngực mình, anh lập tức đưa hai tay ra ôm nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô gái vào trong ngực, chậm rãi cúi xuống mút đầu lưỡi mang theo rượu ngọt của cô, mặc cho hơi thở nóng bỏng trong lồng ngực tuôn ra, lại hơi nghiêng mặt nồng nhiệt hôn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô gái—

 

“Ưmh—” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng nhưng không nhịn được nắm nhẹ hai cánh tay Trang Hạo Nhiên, cùng anh vừa ôm hôn vừa chậm rãi lách mình đến gần bóng cây tùng nghênh khách rậm rạp ở Điệp Thúy Hiên, hai người trốn ở trong kịch liệt dây dưa, triền miên ôm hôn, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh sột soạt của quần áo, bóng dáng càng lúc càng sâu, tay thăm dò càng lúc càng sâu—

 

Trang Hạo Nhiên khẽ mở mắt, nắm nhẹ nhụy đóa sen trắng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng say lòng người của cô gái trước mặt, có lẽ rượu đã phát huy tác dụng, có lẽ chỉ xuất hiện ảo giác, lại cảm thấy thân thể mình xảy ra biến hóa, lồng ngực của anh giống như lập tức nổ tung, khó chịu chậm rãi cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt khàn khàn nói: “Nhóc, em như vậy anh sẽ không chịu được—“

 

Đường Khả Hinh đỏ bừng mặt, lại có chút không biết làm sao, chỉ muốn anh vui vẻ.

 

Trang Hạo Nhiên thở dồn dập trong lồng ngực, nhưng vẫn khẽ nuốt cổ họng khô khốc, chậm rãi cúi xuống, chống nhẹ trán cô, giọng nói như mang theo van xin: “Ngày mai chọn nhẫn cưới, đến sớm một chút— Anh ở tại phòng làm việc chờ em— Hả?”

 

Lời này vô cùng mơ hồ và nồng nhiệt.

 

Đường Khả Hinh không nhịn được hơi nở nụ cười ngọt ngào.

 

Đám người Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi chậm rãi cất bước đi tới ngoài cửa sắt nhà họ Đường, trò chuyện vui vẻ chờ tân khách đi khỏi xong, bọn họ mới chuẩn bị ngồi lên xe, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy Trang Hạo Nhiên đâu, liền nghi ngờ hỏi: “Hạo Nhiên đâu?”

 

Mọi người cùng nhau nhìn xung quanh, bao gồm đám người Lâm Sở Nhai.

 

Không bao lâu—

 

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang đen, mặt nở nụ cười, từ chỗ cây tùng nghênh khách đi ra, nhìn mọi người nói: “Con tới đây—“

 

Diệp Mạn Nghi nhìn dáng vẻ đầy hấp dẫn của Trang Hạo Nhiên, liền khẽ mỉm cười nói: “Nhanh một chút trở về. Tối nay còn bận rộn.”

 

“Vâng!” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền vươn hai tay cài nhẹ cúc áo tây trang xong, lúc này mới chậm rãi xoay người, hết sức cung kính mỉm cười nói với Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung: “Thầy, cô, con đi về trước đây.”

 

Đường Chí Long mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, gật gật đầu mà nói: “Được, đi đường cẩn thận.”

 

“Vâng!” Trang Hạo Nhiên nói xong liền hơi xoay người, trực tiếp ngồi lên chiếc Rolls-Royce, sau đó lập tức nhớ tới vừa rồi triền miên cùng Đường Khả Hinh ở bên trong vườn hoa, anh lập tức thở dốc, cố đè xuống cảm giác nóng bức, khẽ vươn tay chống trán, nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái, anh không nhịn được bật cười— Từ đáy lòng tới thân thể đều nổi lên cơn sóng—

 

Đường Khả Hinh vẫn tựa vào vách tường “Điệp Thúy Hiên”, nghĩ tới ngày mai chọn nhẫn và áo cưới, trái tim cô lập tức như ướp mật, cười ngọt ngào.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *