Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1321
|Chương 1321: KẾT THÚC (61)
Nhà họ Tưởng.
“Hai con rồng?” Diệp Mạn Nghi đã trở lại nhà họ Tưởng, đang chậm rãi nhận lấy danh sách chọn dâu phụ quản gia giao cho mình, tay đặt nhẹ lên danh sách, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, nhìn ba thầy phong thủy hỏi: “Theo lời của mọi người, hai con rồng ý chỉ là—“
Một trong ba thầy phong thủy nói với Diệp Mạn Nghi: “Chúng tôi mới vừa vào nạp lễ đính hôn, bấm ngón tay tính ngày sinh tháng đẻ của Tổng Giám đốc Trang cùng tiểu thư nhà họ Đường, đây đúng là ngày tốt trăm năm khó gặp một lần. Nhưng sau đó bài vị của nhà họ Đường rơi xuống, chúng tôi đều có cách giải thích, cho dù là đẩy ngã hay tự ngã xuống đều là chữ “Khắc”! Lúc đầu chúng tôi đều cảm thấy có dự cảm không tốt, nên tính thêm ngày lành tháng tốt một chút, không ngờ trong ngày tốt lành “Phượng Hoàng bay về phía mặt trời ” tính ra hai con rồng, thậm chí là điềm lành dần dần gặp được kim phượng hoàng trên bầu trời!”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên, bà lẳng lặng suy nghĩ một lúc, lại sâu kín nhìn Ân Nguyệt Dung đứng ở đầu kia, tâm tư thật tỉ mỉ, hết sức hưng phấn chọn danh sách hoa đồng, vẻ mặt bà lộ ra nhàn nhạt, lại hơi nghiêm túc căn dặn quản gia: “Chị Chu, căn dặn Giai Kỳ đi qua chăm sóc cho Khả Hinh một chút, mặc dù chủ tịch Đường cùng phu nhân bỏ không ít người giúp việc, nhưng vẫn phải có một người có kinh nghiệm, chăm sóc một chút.”
Quản gia nghe nói như vậy, vẻ mặt lập tức lộ ra nghi ngờ, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn quản gia, nói: “Chị cứ làm theo lời tôi.”
“Vâng!” Quản gia lập tức gật đầu, xoay người cất bước đi vào trong.
Ân Nguyệt Dung đang cầm một đống lớn danh sách hoa đồng, mặt nở nụ cười đi về phía Diệp Mạn Nghi nói: “Mạn Nghi, nhìn xem. Trong rất nhiều hoa đồng, tôi cực kỳ thích bảo bối nhỏ của nhà họ Tông, chị nhìn xem, đôi mắt thật to, cái mũi cao cao, cả người hoạt bát. Hơn nữa mới vừa tròn năm tuổi, là độ tuổi vui vẻ đáng yêu nhất. Tôi đã mượn cớ đi qua đưa lễ hỏi, nếu cô có thời gian, tôi muốn ôm cô ngủ mỗi ngày giống như cháu!”
Diệp Mạn Nghi không nhịn được bật cười nhìn Ân Nguyệt Dung còn tính tình trẻ con, bất đắc dĩ nói: “Dựa vào tính tình của cô, dáng vẻ của cô, còn nói muốn làm bà nội sao. Ngay cả làm mẹ cũng còn trẻ.”
Ân Nguyệt Dung không để ý tới Diệp Mạn Nghi, tiếp tục chọn hoa đồng nhà họ Lưu gia, cũng đang lúc xoay người nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cất bước đi vào, bà lập tức trừng mắt liếc ông một cái, mới cầm danh sách đi tới phòng khách.
Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt nhìn bà một cái, lúc này mới trầm mặt đi về phía vợ hỏi: “Tại sao cô ấy sao tới nữa? Chỉ cần cô ấy vừa vào nhà chúng ta, tôi đau đầu ngay.”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, tiếp tục lật xem danh sách dâu phụ, lạnh nhạt nói: “Cô ấy không đến, ông nhớ, cô ấy tới, ông đau đầu. Ông vẫn luôn là người mâu thuẫn như vậy.”
Tưởng Vĩ Quốc nghe vợ nói như vậy, khuôn mặt căng thẳng hơi không lộ ra cảm xúc, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn vợ vừa lạnh lùng nói: “Suy nghĩ của bà thật phức tạp. Từ lúc kết hôn tới nay, tôi vẫn luôn nhớ về một mình bà.”
Khuôn mặt Diệp Mạn Nghi nở nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu lên nhìn chồng nói: “Vậy trước khi kết hôn thì sao?”
Tưởng Vĩ Quốc lẳng lặng nhìn vợ.
Diệp Mạn Nghi không nói nữa, mà nhàn nhạt lật xem tư liệu dâu phụ, thấy con gái nhà họ Lý mặc áo sơ mi tơ tằm cùng váy dài xếp li màu xanh dương đậm, để mái tóc ngắn cá tính, tay cầm quyển sách, thật nhã nhặn tươi tắn ngồi ở trên ghế sa lon, nở nụ cười trong sáng hiền lành. Bà cầm danh sách lập tức có chút ngạc nhiên nhìn con gái nhà họ Lý, tên một chữ lấy chữ Hằng, thanh nhã mà cá tính, cho thấy gia cảnh phong phú của nhà họ Lý, cũng cực kỳ kín tiếng, bà mỉm cười, hài lòng nói: “Tôi thích con gái của nhà họ Lý, nhất là đứa nhỏ này vừa nhìn thấy hiền lành làm người cảm động.”
Tưởng Vĩ Quốc vẫn im lặng nhìn vợ.
Diệp Mạn Nghi tiếp tục lật xem tài liệu, nhìn thấy Linh Hi là bạn thân của Tuyết Nhi, là em họ của Tổng Giám đốc Hàn tập đoàn Hàn thị, thân phận cao quý, là người hoạt bát đáng yêu, mặc váy dài màu da, thắt bím tóc nhỏ đáng yêu ngồi trên ghế sa lon phong cách Châu Âu, mặt nở nụ cười tươi đáng yêu lại khéo léo, bà cẩn thận nhìn lại là bạn thân của Tuyết Nhi, lại hài lòng nói: “Nghe nói Tổng Giám đốc Hàn tập đoàn Hàn thị cùng phu nhân của cậu ấy cũng sẽ nhận lời mời tới tham dự hôn lễ của Hạo Nhiên cùng Khả Hinh, hôm nay phái người đưa tới quà lễ hỏi cũng đã là giá trên trời. Cô em họ này của cậu ấy nhìn càng đáng yêu làm người thích. Còn có con gái của nhà họ Lý đã từng làm người phiên dịch cho Khả Hinh trong cuộc thi đấu rượu đỏ, cha hiện tại là quan chức Đại sứ quán Anh, bản thân cô đang thi vào nhân viên ngoại giao, là người trí tuệ hiền lành đáng yêu—“
Diệp Mạn Nghi chăm chú nhìn ảnh chân dung của con gái nhà họ Lý, chỉ thấy cô gái trẻ tuổi trong hình mặc váy ngắn đồng phục màu xanh đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng trước bàn phiên dịch, mặt nở người nụ cười thật ngọt ngào làm người thích, cũng có vài phần giống Khả Hinh, bà lại hài lòng gật đầu.
Lúc này Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc lên tiếng, nói với vợ: “Chuyện của Hạo Nhiên bà vất vả làm gì, có chuyện gì giao cho Nguyệt Dung làm là được. Cô ấy ngày ngày nhàn rỗi, chỉ biết làm càn! Bà xem một chút vì chuyện hôn lễ này cũng bận rộn ngủ không ngon giấc.”
Diệp Mạn Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chồng.
Khuôn mặt Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc lộ ra đau lòng, chậm rãi nói: “Đều nói Chủ tịch Trang biết thương vợ, thật giống như tôi không biết thương vợ vậy— Bà có tật xấu tính nợ cũ quá khứ, khi nào mới sửa đổi một chút, tôi thương bà thêm một chút.”
Diệp Mạn Nghi rốt cuộc không nhịn được, khôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhìn chồng, sau đó mới giơ lên danh sách hơi nghiêng về phía chồng, mới nói: “Ông xem một chút, con gái của nhà họ Doãn ưu tú không, tên là Hải Yến, cha là chủ tịch kênh truyền thông thời sự, cô gái này hơi khiêm tốn kín đáo hơn những cô gái khác, nhưng đức tính cực tốt, vốn muốn cô giới thiệu cho Thiên Lỗi, nhưng không biết như thế nào, còn có con gái của nhà họ Lãnh cũng là bạn thân của Tiểu Tuyết chúng ta, tuy rằng cha giữ chức chủ tịch ngân hàng nhưng làm người không có một chút vẻ kiêu ngạo nào, hết sức hiền lành tao nhã, lần trước tôi cùng cô ấy nói chuyện vài câu, lập tức thích đứa bé này!”
Ân Nguyệt Dung đứng ở bên đó, tay cầm hình của con gái nhà họ Lưu, nhìn về phía bên này, cao giọng nói: “Tiểu thư nhà họ Đổng xem như bỏ đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Diệp Mạn Nghi cầm danh sách, nhịn cười nhìn bạn thân.
Tưởng Vĩ Quốc lại chăm chú nhìn vợ, lạnh lùng nói: “Bà lại đây ngồi bên cạnh tôi, tôi xem kỹ một chút—“
Diệp Mạn Nghi tay cầm danh sách, nhìn chồng.
Tưởng Vĩ Quốc lại nhìn vợ, ra lệnh: “Ngồi bên cạnh tôi —“
Diệp Mạn Nghi im lặng một lúc lâu, rốt cuộc mới nở nụ cười, cầm danh sách chậm rãi đứng lên, lúc người giúp việc xoay người sang chỗ khác, mới chậm rãi ngồi vào bên cạnh chồng, sau đó cùng ông xem danh sách, nói: “Ông thích con gái của nhà nào? Tôi cố ý lựa ra—“
Tưởng Vĩ Quốc chỉ chăm chú nhìn vợ, chậm rãi mỉm cười một lát, lúc này mới vươn tay kéo nhẹ bả vai vợ, cùng bà xem danh sách dâu phụ, đầu tiên chậm rãi chỉ vào con gái của nhà họ Lưu tên là Hoán Thu Hồng, mới tốt nghiệp đại học Harvard Mỹ trở về, tính cách hết sức cởi mở, trước mắt cũng đang thi bác sĩ ngoại khoa, nói: “Tôi thì rất thích đứa bé này—“
“Thật sao?” Diệp Mạn Nghi mỉm cười nhìn cô gái trong ảnh, người mặc áo blouse, đứng ở trước ống kính, tay cầm bằng tốt nghiệp, cười rạng rỡ làm người thích.
“Ừ— Giống như bà— Giống bà lúc còn trẻ—” Tưởng Vĩ Quốc cười nhìn vợ, nhàn nhạt nói.
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, trong lòng khẽ động, quay mặt sang nhìn chồng một lát, mới cười nhẹ.
“Đã chuẩn bị khách quý dự lễ xong chưa? Ủy viên Trương và lão Tô cùng Tổng Giám đốc và phu nhân tập đoàn Hàn thị cũng phải sắp xếp ở ghế đầu —” Tưởng Vĩ Quốc lại nhìn vợ nói.
“Tôi sẽ từ từ sắp xếp, ông yên tâm đi—” Diệp Mạn Nghi cầm danh sách đặt nhẹ trên ghế sa lon, hôm nay tạm thời chọn danh sách dâu phụ tới đây, bà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Nguyệt Dung, ba mẹ cô lúc nào đến? Nghe nói ngày mai Hạo Nhiên cùng Khả Hinh sẽ phải chọn nhẫn đính hôn. Đã chuẩn bị xong chưa? Chọn nhẫn cưới ở đâu?”
Ân Nguyệt Dung đang cầm danh sách hoa đồng, cười thật vui nói: “Ngày mai ba mẹ tôi sẽ đến, chọn nhẫn cưới dĩ nhiên là ở cửa hàng trang sức Hoàng Đình của chúng tôi. Đây là chuyện nhỏ mà.”
Diệp Mạn Nghi cười khẽ, lại thấy thời gian không còn sớm, nghĩ nghĩ sắp bắt đầu tiệc đính hôn, liền ngạc nhiên hỏi: “Thiên Lỗi đâu? Sao lại không thấy?”
Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi nói: “Vì tiệc đính hôn, hiện tại nó còn ở Khách sạn Á Châu, giúp Hạo Nhiên chủ trì bữa tiệc, thuận tiện đi xem xét hiện trường hôn lễ ban đêm ở vườn nho. Đoán chừng lúc này vẫn còn ở khách sạn.”
***
Ban đêm.
Vườn nho, từng làn gió thu mát mẻ thổi tới, nơi xa tòa lâu đài lấp lánh ánh sáng màu xanh giống như cổ tích, trên đỉnh chuẩn bị dựng một đài quan sát để bắn pháo hoa, có mấy công nhân thậm chí bắt đầu bí mật dựng sân khấu khổng lồ ở bên cạnh, nơi xa còn truyền đến tiếng của Giám đốc bộ phận kỹ thuật, nhưng dù sao đây cũng là một đêm yên tĩnh, âm thanh kia truyền tới xuyên qua vườn nho trống trải, vang vọng thật sâu.
Cũng là tiếng động trầm muộn đó lại không có bị phát hiện một cái túi màu đen lặng lẽ nện ở trên mặt đất vườn nho.
Có một tiếng động từ bên ngoài tường rào vườn nho, tiếng động nặng nặng truyền đến, không bao lâu, một bàn tay nhỏ bé cố hết sức chống đầu tường vườn nho, rốt cuộc nhìn thấy một cô gái mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, để mái tóc dài đến eo làm người xao xuyến, mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần tây màu xám, trên cổ cô treo cameras hơn ba chục ngàn, cô thở hổn hển đưa một chân dài, dám thô lỗ nhảy qua cao tường hai mét, lập tức không chút do dự nhảy xuống, a một tiếng, người này cứ như vậy thành công vượt qua cao tường hai mét, cô quỳ một chân trên đất, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bật cười, mới vừa vỗ vỗ tay muốn phủi bụi đất trên người, nhưng lập tức há hốc mồm, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, nhìn người trước mặt!
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đứng ở bên một bụi nho, vẻ mặt lộ ra kì lạ, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.