Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1322

Chương 1322: KẾT THÚC (62)

 

Khắp vườn nho, càng lúc càng chìm vào trong một mảnh bóng tối, ánh đèn giống như cổ tích của tòa lâu đài chợt tắt, kỹ sư cao giọng vẫy tay chào tạm biệt, tất cả mọi người kết thúc công việc! !

 

Bạch Di Dung ôm chặt cameras của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng, dán chặt tại trên mặt tường, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng thật sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, hoảng sợ đến không nói được lời nào, chỉ phải liên tiếp lui về phía sau, hai chân đá vào một cái túi vải bố trên mặt đất, một cái túi ngủ nho nhỏ màu xanh đậm từ trong túi vải lăn ra, lộ ra màu sắc tương tự vườn nho.

 

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra nhàn nhạt, rũ mí mắt, liếc mắt nhìn túi ngủ trong túi vải, sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

 

Bạch Di Dung cắn chặt môi dưới, mình cũng liếc nhìn túi ngủ này, mặt phạch một cái đỏ bừng, lập tức quá mất mặt cúi đầu không dám lên tiếng.

 

Tưởng Thiên Lỗi lẳng lặng nhìn Bạch Di Dung, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nghi ngờ hỏi: “Đã khuya, cô giống như con khỉ leo tường vào vườn nho của tôi, còn chuẩn bị túi ngủ, vốn định qua đêm ở trong nhà người khác sao?”

 

Bạch Di Dung lại cắn chặt môi dưới, muốn nói gì đó, nhưng thật lúng túng mất mặt không thốt nên lời.

 

“Tôi thật sự vô cùng bội phục tinh thần chuyên nghiệp của cô!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nói: “Vì phỏng vấn, ngay cả mạng cũng không màng. Nhưng tôi muốn biết, một phóng viên nếu muốn có được tư liệu trong tay, chỉ dựa vào thủ đoạn thấp kém có thể moi được thứ gì có giá trị?”

 

Bạch Di Dung lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, ngài không thể nói như vậy. Phóng viên truyền thông có rất nhiều phương pháp lấy tư liệu!”

 

“Bao gồm cô vi phạm pháp luật, leo bờ tường xông vào chỗ của người khác?” Tưởng Thiên Lỗi nhắc lại cô.

 

” —” Bạch Di Dung lập tức xì hơi, lại lộ ra lúng túng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng là chuyện không có biện pháp! Hiện tại phóng viên khắp thành phố đã đến khách sạn Á Châu, tất cả mọi người dùng bảo bối của mình, có một số người đập tiền vào ở khách sạn một buổi tối, có một số người còn lấy ra flycam! Tôi có thể làm thế nào chứ? Một buổi tối ở nơi này, chi phí thấp nhất cũng năm ngàn, một ly cà phê phải hơn hai trăm, phí phục vụ đều muốn năm mươi đồng! Tôi lại không viết bản thảo, không vượt qua kỳ thực tập này, thật sự phải bị đuổi!”

 

Tưởng Thiên Lỗi hơi híp mắt nhìn cô gái trước mặt.

 

Bạch Di Dung cũng lập tức ngẩng đầu lên, vươn hai tay ra không ngừng xoa xoa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi van xin: “Tổng Giám đốc Tưởng! Ngài hãy bỏ qua tôi một lần, tôi thật sự không phải cố ý, tôi thật sự rất muốn phỏng vấn ngài! Ngài không biết có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú đối với ngài, nhưng ngài cố tình rất thận trọng và cứng rắn, tôi thật sự không có cách nào, phải bị trầy lại một chút da thôi, đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi! Ngài liền— Liền— Mở lòng từ bi đi! Làm ơn! Nếu như ngài tức giận, xin xem như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì, tôi lập tức đến từ chỗ nào, thì trở về chỗ đó!”

 

Nói xong, cô gái này thật vội vàng hấp tấp cúi người xuống nắm túi vải bố lên liền muốn xoay người trèo tường lần nữa, sắc mặt thay đổi lo sợ, không ngờ mới xoay người—

 

“Đứng lại!” Giọng nói lạnh lùng truyền đến.

 

Bạch Di Dung xách theo túi vải bố, lập tức xoay người nhìn bờ tường, vẻ mặt đưa đám, căng thẳng nhắm mắt lại, thầm nghĩ lần này xong rồi! !

 

Tưởng Thiên Lỗi lại nhàn nhạt nhìn bóng lưng trước mặt cô gái, hai tròng mắt sâu thẳm lóe sáng, do dự một lát, mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ hẹn thời gian—“

 

Bạch Di Dung mở to hai mắt, lập tức xách theo túi vải bố xoay người, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt lộ ra khiếp sợ, không thể tin nổi mình nghe được câu nói kia, kích động đến run rẩy hỏi: “Ngài— Ngài nói gì?”

 

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Bạch Di Dung, bản thân có tâm sự, hơi do dự một lát, giọng điệu gần như nói rất chắc chắn: “Tôi sẽ hẹn thời gian, đồng ý để cô phỏng vấn.”

 

Bạch Di Dung há hốc miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, không nhịn được cao giọng kêu lên: “Có thật không? Ngài thật sự đồng ý để tôi phỏng vấn? Lúc nào bắt đầu? Bây giờ có thể không? Tôi đến phòng làm việc của ngài! Hoặc trong nhà, phòng của ngài cũng được!”

 

Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, nhìn cô gái trước mặt nói không kiểm soát, anh bất đắc dĩ lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ hẹn thời gian. Nhưng tôi không gọi điện thoại trước cho cô, không cho phép cô trở lại quấy rối, cũng không được xuất hiện trước mặt của tôi. Tôi không có thời gian tha thứ cho một người không liên quan, cũng không có thời gian phiền não vì một người không liên quan!”

 

Bạch Di Dung lập tức vui vẻ đến cười rộ lên, vội vàng gật đầu nói: “Tôi biết rồi! Tổng Giám đốc Tưởng! Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt của ngài nữa, chỉ cần ngài đồng ý với tôi. Tôi sẽ tin tưởng ngài nhất định làm tròn lời hứa, tôi sẽ luôn chờ ngài! Đây, đây là số điện thoại di động của tôi, mượn bút của ngài ghi một chút!”

 

Cô lập tức không lớn không nhỏ, vui vẻ bật cười đưa tay về phía Tưởng Thiên Lỗi muốn bút!

 

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Không cần. Tôi biết rõ cô là ai, tôi biết rõ làm thế nào liên lạc được cô. Chuyện cô leo tường vào, cả khách sạn Á Châu đều đang báo động, thậm chí đụng vào hơn ba ngàn tia tử ngoại cảnh báo trong khách sạn của tôi, tên tuổi của cô đã hiển hách xuất hiện, Bạch tiểu thư!”

 

Khuôn mặt Bạch Di Dung lộ ra vẻ lúng túng, lại bật cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghe nói công việc bảo vệ khách sạn Á Châu có thể so với Nhà Trắng, cô xin lỗi một lần nữa: “Vâng— Thật xin lỗi! Tôi sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôi”

 

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm cái gì, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, hơi nghiêng người—

 

Bạch Di Dung hiểu ý, khuôn mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ, nắm túi vải bố cất bước đi về phía con đường nhỏ trong vườn nho xanh biếc—

 

Tưởng Thiên Lỗi không có ngăn cản, chỉ tùy ý để cô bé này chậm rãi bước ra vườn nho, vẻ mặt anh lộ ra nhàn nhạt, nhìn vườn nho mênh mông bát ngát trước mặt —

 

Bạch Di Dung thật sự vui vẻ hưng phấn tới cực điểm, đeo túi xách nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng lúc sắp đi ra khỏi vườn nho, khuôn mặt lại lộ ra nghi ngờ xoay người ngạc nhiên nhìn về phía nơi trống trải trước mặt, kinh ngạc nghĩ thầm: Anh ấy sao có thể sẽ tiếp nhận phỏng vấn của mình? Tại sao đột nhiên muốn tiếp nhận phỏng vấn của mình?

 

Trong rừng nho rậm rạp.

 

Đông Anh chậm rãi đi ra cây nho, mặt cũng lộ ra thần sắc nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi—

 

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chằm chằm vườn nho mênh mông bát ngát trước mặt, chỉ có lúc này hai tròng mắt sâu thẳm mới lộ ra tình cảm chân thật, chậm rãi dịu dàng nhìn từng chiếc lá trong vườn nho, cảm thụ từng quả nho trong suốt lấp lánh, tỏa ra một chút mùi thơm thoang thoảng, giống như lần đầu quen biết cô bé kia, khuôn mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng, hai tròng mắt chứa đựng hiền lành và quan tâm, thật sự rất nhiều rất nhiều—

 

Mặt của anh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, giống như đang ngây người như ai—

 

Đông Anh lại cảm thấy thật đau lòng, hai tròng mắt lóe lên nước mắt, chậm rãi cất bước đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, lẳng lặng làm bạn—

 

“Cô có phải ngạc nhiên— Tại sao tôi lại tiếp nhận phỏng vấn không?” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt hỏi.

 

Đông Anh im lặng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

 

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, thở dốc một hơi nhìn vườn nho sâu thẳm, chậm rãi nói: “Có lẽ mỗi người— Vào lúc thích hợp đều phải học thẳng thắn với lòng mình. Học dùng một chút ngôn ngữ giao tiếp một chút vấn đề của mình đối với người bên cạnh, là một lãnh đạo tốt cần phải có người kế thừa, nhất định phải vượt qua chính mình, vượt qua nội tâm. Có lẽ vượt qua sẽ là một vùng trời đất khác.”

 

Đông Anh rơi nước mắt chảy, cô không nhịn được nghẹn ngào nói: “Có lúc, tôi rất hận Như Mạt tiểu thư— Cô ấy đã tàn phá hạnh phúc của anh—“

 

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Đông Anh nói: “Chúng ta không thể ký thác hạnh phúc của mình ở trên người của người khác, tất cả những chuyện này đều do bản thân mìn tạo ra. Quan trọng nhất là lúc này chúng ta có để cho mình lãng phí thời gian hay không —“

 

Đông Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

 

Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm mảnh vườn nho trước mặt, nghe nói giữa gốc cây nho và rễ nho càng gần nhau thì càng sẽ ra sức đâm xuống, anh càng khát khao ánh mặt trời, thì rễ của anh sẽ càng muốn duỗi về phía thế giới bóng tối, đây là một thế giới mâu thuẫn, đây cũng là một thế giới chân thật— Anh thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, nhưng chỉ cần nghĩ nghĩ thế gian này còn có người phân cao thấp cùng anh ở trong thế giới bóng tối, anh liền nở nụ cười nhàn nhạt, cất bước đi về phía trước nói: “Đi thôi— Thời gian cũng không còn sớm, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi.”

 

“Anh nghỉ ngơi một chút đi—” Đông Anh đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cũng đã bị cảm phát sốt đến mức này rồi.”

 

Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh, khẽ ho khan hai một tiếng, chợt cảm thấy trong cổ của mình giống như bị lửa đốt, nhưng anh vẫn làm như không có việc gì cất bước đi tới phía trước, nói: “Không sao— Tôi xem tình hình bữa tiệc ổn định, sẽ rời đi.”

 

Anh nói xong, người cũng đã thản nhiên cất bước đi về phía trước, bóng dáng dần biến mất ở trong vườn nho.

 

Đông Anh đứng yên ở trong vườn nho, ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ im lặng cố chấp của Tưởng Thiên Lỗi, cô bất đắc dĩ thở khẽ dài một hơi, nhưng vẫn chậm rãi cất bước theo anh đi về phía trước—

 

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

 

Tiệc đính hôn sắp bắt đầu, đại sảnh khách quý như dòng chảy, đám quản lý cùng nhân viên căng thẳng làm việc, tối nay bộ phận lễ tân cũng hết sức bận rộn, tất cả đồng nghiệp đều đang rối rít tiếp đãi khách quý vào ở, một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ khách sạn, tối nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang đen kết hợp áo sơ mi xanh dương đậm, cài hoa cài áo sợi thật màu xanh đậm, thật phóng khoáng đẹp trai bước ra thảm đỏ, anh ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn rực rỡ ở sảnh tiệc số một lộ ra bầu không khí nồng đậm vui mừng, lập tức vui sướng cảm động nở nụ cười, tay cài nhẹ cúc áo tây trang xong, chậm rãi cất bước đi tới phía trước!

 

“Khụ khụ—” Trong hành lang truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp.

 

Trang Hạo Nhiên mới cất bước đi tới, lại nghe được tiếng ho khan quen thuộc, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ quay đầu nhìn tới trước, không ngờ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang đen, sắc mặt tương đối tiều tụy từ phía sau cất bước đi vào đại sảnh, vừa đi vừa ho khan mấy tiếng, thỉnh thoảng còn phải kéo khăn tay trắng che nhẹ khóe miệng để tránh ảnh hưởng khách, ánh mắt của anh hơi lóe lên, vẻ mặt lập tức lộ ra kinh ngạc, dùng giọng điệu e sợ cho mọi người không biết, cao giọng kêu lên: “Thiên Lỗi! Anh làm sao vậy? Anh bị cảm sao?”

 

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn tên kia mặc tây trang rất đẹp trai rất khí thế, ồn ào phách lối đi tới, kinh ngạc gọi mình, vẻ mặt anh lập tức lộ ra tức giận chế nhạo, nói: “Chú ước gì tất cả mọi người đều biết tôi sắp chết, chú mới cam lòng sao?”

 

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc cười nói: “Anh có thể ngã bệnh sao? Ngã bệnh thật sao! ? Cảm hay sốt? Tổng Giám đốc Tưởng vô địch thiên hạ có thể ngã bệnh?”

 

Tưởng Thiên Lỗi hơi híp mắt nhìn người trước mặt, nhất thời cảm giác đầu óc của mình từng trận mơ hồ, anh lại thở dồn dập, tức giận bất đắc dĩ chỉ vào anh nói: “Ngũ tạng của chú đều làm từ con lừa! Vì chuyện kết hôn của chú, tiệc đính hôn của chú, tôi bận rộn như vậy! Chú còn không biết xấu hổ nói như vậy!”

 

Trang Hạo Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt oan uổng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh đừng nói như vậy. Tôi quan tâm anh mới nói như vậy mà. Tôi xem một chút, có sốt hay không —“

 

Anh nói xong liền muốn vươn tay chạm nhẹ trước trán Tưởng Thiên Lỗi—

 

Tưởng Thiên Lỗi lại ghê tởm rất ghét bỏ phủi rớt tay của anh, tức giận nói: “Không cần chú quan tâm! Cút xa một chút cho tôi, nhìn thấy chú phiền ngay!”

 

“Aiz, anh đừng như vậy mà! Có muốn tôi đưa anh đi bác sĩ xem một chút không, hoặc tôi cùng anh về nhà uống chút thuốc gì đó, bình thường anh bị cảm cũng ăn không vô bất cứ thứ gì —” Trang Hạo Nhiên thấy Tưởng Thiên Lỗi lộ ra vẻ ghét bỏ xoay người chuẩn bị lên lầu, anh lại dùng nét mặt cười như không cười gọi Tưởng Thiên Lỗi, nhưng thấy người ta nhanh chóng đi lên lầu biến mất ở cửa chính sảnh tiệc, sắc mặt anh mới hơi thu lại, cảm giác bóng dáng kia quả thật cô đơn mệt mỏi—

 

Anh yên lặng đứng tại cầu thang xoắn ốc vẫn nhìn nơi bóng lưng kia biến mất, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lo lắng, đang im lặng suy tư, điện thoại di động chậm rãi vang lên, anh im lặng suy nghĩ, theo thói quen tiện tay lấy ra điện thoại di động nhận máy, đáp: “Ừ—“

 

“Đang làm gì?” Giọng nói ngọt ngào duyên dáng nhẹ nhàng mềm mỏng vang lên.

 

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng của vợ hứa hôn, hai tròng mắt tức lóe lên ánh sáng thâm tình, mặt lại lộ ra vẻ do dự, thời gian suy nghĩ thật lâu—

 

Phòng nghỉ ngơi tiệc đính hôn, mấy tên cầm thú đang ở bên trong vui đùa không biết chơi vui đến cỡ nào! !

 

Trang Hạo Nhiên lập tức vọt vào phòng nghỉ ngơi, tay đè chặt nơi lồng ngực, vẻ mặt lộ ra biểu cảm sắp chết, kêu lên: “Không chịu nổi! Không chịu nổi! Lục phủ ngũ tạng đều đau đến sắp chết!! Mau giết tôi đi! Giết tôi đi! Tối nay ngủ không yên giấc!”

 

“Này, anh làm sao vậy?” Đám người Lâm Sở Nhai hoảng sợ, liền vội vàng đi tới, kinh ngạc nhìn anh.

 

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, thân thể nằm ngửa ở trên ghế sa lon, tay đấm mạnh ngực, khuôn mặt lại lộ ra vẻ khổ sở, nói: “Thật đau quá! Lúc nảy đầu tôi nhất định là bị con lừa chen, hoặc là lý trí của tôi bị sét đánh rồi! !”

 

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lãnh Mặc Hàn cũng đi tới trước mặt của anh, cũng nghi ngờ hỏi.

 

Trang Hạo Nhiên thở mạnh một hơi, tay vừa đấm ngực vừa nói: “Thiên Lỗi ngã bệnh, tôi để Khả Hinh tối nay đi qua nhìn anh ấy một chút, thuận tiện làm một chút đồ ăn—“

 

A! !

 

Người đàn ông này nói xong câu đó, trái tim lại đau giống như bị xé ra, nói không ra lời!! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *